Chương 53

Nháy mắt đã tới cuối tháng, năm mới đang cận kề. Trác Thị nghỉ tết sớm trước một ngày, hai chín tết đã nghỉ lễ.
Bởi vì năm mới Trác Thành muốn cùng Giang Ảnh qua về thành phố H, vậy nên ngày hai chín anh quay về nhà cũ ở lại một ngày.


Tuy rằng Trác Thành sớm đã nói với người trong nhà về việc đón năm mới, cha mẹ luôn nuông chiều hai anh em họ nên không nói gì. Còn ông nội lại nhịn không được rầu rĩ không vui, anh đi khuyên giải thiếu chút nữa bị ông nện cho một gậy.


“Hai đứa cháu trai, năm hết tết đến mà chả thấy mặt đứa nào! Thế thì tết nhất còn có ý nghĩa gì nữa.” Ông cụ thu cây gậy lại, tức giận nói.
Trác Thành ánh mắt cầu cứu bà nội ngồi ở bên cạnh, bà hiểu ý, nhìn anh với ánh mắt “Yên tâm đi”.


“Người ta đều là bởi vì bận việc quan trọng, cũng không phải là cố ý không quay về. Hơn nữa, không phải hôm nay Thành Nhi đã tới thăm ông rồi sao.”
Ông cụ sắc mặt có chút hòa hoãn, nhưng cũng không tốt hơn là bao, “Hừ” một tiếng rồi không nói chuyện nữa.


“Cái ông này, bình thường tụi nhỏ trở về thăm ông, ông cứ làm lơ chúng cũng thôi đi, ngày mai Thành Nhi phải đi hôm nay tới thăm ông, thế mà ông còn không vui.”


“Ai làm lơ chứ, còn không phải do bọn nó khiến tôi tức giận sao.” Ông cụ chống gậy trên mặt đất, “Còn nữa, tôi biết việc thằng lớn bận việc công ty ở nước A, còn nó cùng người ta đi thành phố H đón tết mà là việc quan trọng gì.”


available on google playdownload on app store


“Đây chẳng phải càng là việc quan trọng hay sao.” Bà cụ đáp trôi chảy, “Không biết ai trước đó vừa nghe nói Thành Nhi có bạn gái đã hí ha hí hửng, râu ria đều vểnh lên đến trên trời. Cuối cùng việc ông phát sầu đều giải quyết xong rồi, còn có chỗ nào không hài lòng nữa?”


Vừa nhắc tới chuyện này, ông cụ đã thay đổi suy nghĩ, ngược lại còn có chút vui mừng, nhưng vẫn cãi lại không chịu thừa nhận, “Chuyện tôi phát sầu hơn cả là chuyện của thằng lớn, chuyện của tiểu Thành cũng không cần vội như thằng lớn.”


Nói xong thấy Trác Thành đang cười trộm, hắng giọng một cái, “À, Thành Nhi, làm tốt lắm. Cuối cùng cũng làm được một việc nên hồn.”
Trác Thành thành khẩn gật đầu làm bộ dạng đang tiếp thu, “Cháu sẽ tiếp tục cố gắng.”


Ngay sau đó lại thử thăm dò, “Vậy cháu… Lên lầu cùng ông đánh ván cờ nhé?”
Nhưng lại bị ông cụ ghét bỏ phất phất tay, “Được rồi được rồi, anh không tập trung đánh cờ tôi càng tức giận hơn.”


Thấy Trác Thành vẫn còn muốn nói gì đó, ông thở dài, “Cháu về đi, tới nhà thăm một chút là được. Không phải ngày mai muốn xuất phát sao, quay về dọn dẹp đồ đạc một chút. Còn nữa, lễ tiết cần có là không được thiếu, đừng có thất lễ với nhà người ta, nhớ kỹ chưa?”


“Ông nội cứ yên tâm, cháu hiểu rồi.” Trác Thành dịch về phía trước, tiến đến bên cạnh ông cụ, “Mấy hôm trước cháu đã chuẩn bị khá đầy đủ rồi. Bây giờ cùng ông đánh một ván, lần này cháu sẽ dùng toàn lực, ông thật sự chưa chắc đã thắng được đâu.”


Nói xong nghiêng người qua một bên, một giây trước khi cây trượng vung tới trước mặt đã kịp né tránh.
Trác Thành thuận thế đứng lên, đi lên lầu trong tiếng cười trách móc của ông cụ, “Cháu đi dọn bàn cờ.”


Buổi tối hôm đó, Trác Thành đánh cờ cùng ông nội với chiến tích hai thắng một thua trở về Thiên Duyệt Lan Hồ.
Chẳng là anh ở lại cả ngày, ông cụ rõ ràng rất vui vẻ, thua hai ván cũng không ảnh hưởng chút nào tới tâm trạng của ông, cơm tối cũng ăn nhiều hơn hai chén cơm.


Lúc anh chuẩn bị đi, ông cụ còn hỏi nhỏ anh khi nào có thể đưa cháu dâu về thăm nhà một chút.
Trác Thành dìu ông cụ đi trong sân, tỏ ý thời cơ chín muồi sẽ đưa Giang Ảnh về, khuyên ông cụ bình tĩnh chớ nóng vội, đừng khiến người ta chịu áp lực lớn như vậy.


Nói xong lại bị ông cụ chịu không nổi vung gậy đuổi ra cửa sân.
Nghĩ tới đây anh vẫn nhịn không được cúi đầu cười, ông nội tinh thần vẫn là tốt như vậy, sau này đưa chắt đến trường cũng không có vấn đề gì.
Cứ nghĩ như vậy một đường từ nhà cũ về đến nhà.


Vào cửa nhà lại nghĩ thôi khoan không nghĩ chuyện giúp ông nội có chắt trai nữa, nghĩ việc của cháu dâu trước đã.
Vừa mới thay xong giày ở trước cửa, ‘cháu dâu’ của ông nội đã từ phòng ngủ chính đi ra ngoài.


Không sai, tuần trước anh thấy phòng ngủ của Giang Ảnh quá bé, cô ngủ không được thoái mái, nên thuyết phục Giang Ảnh đến phòng ngủ chính ở cùng anh. Mấy ngày nay Giang Ảnh đã thành thói quen, sau khi tan làm hai người đều làm ổ ở phòng ngủ chính.


Anh tiến lên vài bước, ôm cô vào trong ngực hôn một cái, “Ăn cơm ở nhà cũ, quay về đã trễ rồi.”
“Em ăn tối chưa?”
“Ăn rồi.” Giang Ảnh gật gật đầu, kéo anh đi tới phòng ngủ, “Quần áo anh muốn mang bộ nào? Hành lý của em hôm nay đều đã thu xếp xong rồi.”


Trác Thành theo Giang Ảnh vào phòng ngủ nhìn nhìn, trên mặt đất để hai cái vali, đã kéo khóa đóng lại.
“Em mang theo vài loại đồ ăn cho cha mẹ. Còn có quà của Tư Nguyên nhờ em mang về, bởi vì cô ấy sợ không kịp thời gian đến nhà em chúc tết.” Giang Ảnh nhìn hai cái vali lớn, có chút ngượng ngùng.


“Trùng hợp thật, anh cũng thu dọn hai vali đồ muốn mang cho cô chú.” Trác Thành từ phòng thay đồ đẩy ra hai cái vali cũng đã thu dọn xọng.
“Ồ? Anh xếp lúc nào vậy, sao em lại không nhìn thấy.” Giang Ảnh mở to hai mắt.


“Hôm đó chúng ta nói chuyện đón năm mới ở thành phố H, quay về anh đã bắt đầu thu xếp.” Trác Thành ngồi xuống vỗ vỗ lên vali, “Thế nào, ổn đúng không.”


“Cái này… Có phải là mang quá nhiều rồi không?” Giang Ảnh đứng trước hai chiếc vali mà Trác Thành lấy ra, “Anh mang những gì vậy, có khi nào chúng ta mang trùng nhau rồi.”


“Chỉ là đồ ăn đồ uống đặc sản gì đó, trùng nhau cũng không sao.” Trác Thành đứng lên, cởi chiếc áo khoác ra, tay áo lông cừu màu xanh thẫm đẩy lên tới khuỷu tay, “Quần áo của anh, anh xem xem… Cho mấy bộ này vào hành lý xách tay đi, vali lớn đã xếp đầy rồi.”


“Ồ, vậy anh tự xem rồi mang nha.” Giang Ảnh gật gật đầu, cúi xuống nhìn bốn cái vali lớn, “Chúng ta thật sự không mang quá nhiều đúng không?”
Một cánh tay đưa qua nhéo mũi cô, “Đừng nghĩ nữa, thật sự không nhiều. Vali xách tay của em đâu?”
“Đã xếp xong để ở phòng em rồi.” Giang Ảnh gãi gãi đầu.


“Vậy anh thu dọn mấy phút rồi chúng ta đi nghỉ ngơi thôi, chuyến bay trưa mai, chúng ta buổi sáng xuất phát.”
“Được, vậy em đi rửa mặt trước đây.”
“Đợi đã, em qua đây một chút.” Trác Thành nói.
Giang Ảnh nhìn anh bộ dạng có lời muốn nói, đi tới trước mặt anh, “Sao vậy?”


Trác Thành mổ “chụt” một cái lên môi cô, “Không có gì. Chỉ là anh thấy vui thôi.”
Tâm trạng vui vẻ này lan tràn tới tận xuất phát đi sân bay vào buổi sáng ngày hôm sau trước.


Tài xế buổi sáng sẽ đến đón bọn họ, Trác Thành tiến lên giúp tài xế xếp hành lý vào trong cốp xe, đưa tay đóng cốp xe lại, hào hứng gọi Giang Ảnh: “Đi thôi, đi ăn thịt dê nướng mà Giang thái lang thích ăn thôi.”


Từ thành phố B tới thành phố H không xa, buổi trưa bọn họ lên máy bay, hai giờ chiều đã đến sân bay thành phố H.
Lúc trước đã đặt xe đi tới khách sạn gần nhà Giang Ảnh, ra khỏi sân bay liền đi thẳng đến đó.
Tới khách sạn cất hành lý, thay quần áo xong, hai người mang theo đồ đạc đi tới nhà Giang Ảnh.


Lúc vào cửa, ông bà Viện đang vừa xem TV vừa chuẩn bị cơm tất niên.


Giang Ảnh đã sớm gọi điện thoại về nhà, biết trước năm nay còn có mấy người anh em cũng muốn mang người yêu về nhà giới thiệu, vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần tiếp cả gian phòng đầy người, kết quả vừa vào cửa mới phát hiện trong nhà giống với lần trước cô trở về, chỉ có hai người ông bà Viện.


“Những người khác vẫn chưa tới, vừa gọi điện cho cha nói sẽ đến muộn một chút, hai đứa ngồi trước đi.” Cha Viện mời hai người họ vào nhà.


Giang Ảnh và Trác Thành trong lời trách yêu “trở về thì trở về, mang nhiều đồ như vậy làm gì” của ông bà Viện đi vào trong nhà, đặt đồ đạc xuống, cùng ngồi trên ghế sofa.
“A Ảnh, không định giới thiệu một chút sao?” Ông Viện hỏi Giang Ảnh.


“À, ạ, đây này người lúc trước con có nhắc qua với cha mẹ rồi, anh ấy là Trác Thành, là…. bạn trai… của con.” Giang Ảnh không biết phải làm sao, trước mặt người trong nhà vẫn có chút ngượng ngùng, quay đầu nói với Trác Thành, “Đây là cha mẹ của em, tên em là do cha đặt cho đấy.”


“Cháu chào cô chú ạ, chúc cô chú năm mới vui vẻ.” Khi Giang Ảnh nhắc tới tên mình, Trác Thành đã đứng lên, hơi nghiêng người về phía trước chào hỏi với người lớn, “Đã được nghe Giang Ảnh nhắc tới cô chú, hôm nay mới được gặp mặt, là vinh hạnh của cháu.”


Anh chính thức chào hỏi hai người lớn, từ góc độ của Giang Ảnh nhìn sang, Trác Thành lúc này rất nghiêm túc.
Cũng không giống lúc bình thường ở trước mặt người khác không tùy tiện nói cười, anh rất trịnh trọng, dường như còn có chút căng thẳng.


Cũng may ông bà Viện đều vô cùng hòa nhã, dễ gần, nghe Trác Thành nói xong đều không ngớt lời tán thưởng, mời anh ngồi xuống nói chuyện.


Giang Ảnh kéo tay anh, cảm giác được trong lòng bàn tay anh đang đổ mồ hôi, nhìn anh cười cười, quay đầu nói với cha mẹ: “Lần này anh ấy tới thành phố H, ngoài việc tới thăm cha mẹ thì còn có một chuyện khác.”


Giang Ảnh dừng một chút, “Chính là qua thành phố H nếm thử món thịt dê nướng mà con đã kể với anh ấy.”
Vừa nhắc đến thịt dê nướng, bầu không khí không còn câu nệ như vừa nãy nữa.


Ông bà Viện lập tức nhớ tới những chuyện xấu hổ hồi bé Giang Ảnh gây ra vì ăn thịt dê nướng, Trác Thành nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng quay sang nhìn Giang Ảnh, giống như không thể tưởng tượng được bộ dạng “Giang thái lang” lúc trước của cô.


Trên bàn trà trước sofa bày một chồng vỏ sủi cảo mà khi nãy ông bà Viện vừa xem TV vừa cán, còn có nhân bánh đã trộn xong.
Trác Thành cùng Giang Ảnh vừa vào cửa, ông bà Viện đi rót nước cho bọn họ để ở trên bàn trà, dọn nguyên liệu chuẩn bị làm sủi cảo đi.


“Không sao đâu cô ạ, không cần dọn đâu ạ.” Trác Thành có chút ngại ngùng nhận lấy đĩa trái cây từ tay bà Viện: “Là con tới làm phiền rồi, còn khiến cô chú chậm chễ việc làm cơm tất niên.”


Anh đưa tay di chuyển những nguyên liệu nấu ăn bên cạnh, cẩn thận để đĩa hoa quả lên bàn, bỗng nhiên quay sang hỏi Giang Ảnh, “Phòng vệ sinh ở chỗ nào, anh muốn rửa tay.”


Giang Ảnh vội vàng đưa anh đến nhà vệ sinh, anh lấy nước rửa tay rửa sạch hai lần, lại dùng khăn tay lau tay, quay về bàn trà trong phòng khách, rất tự nhiên cầm lấy vỏ sủi cảo bắt đầu gói sủi cảo.


Ông bà Viện thấy vậy vội vàng ngăn cản anh, anh múc một thìa nhân bánh, hai tay lưu loát gói bánh, một cái sủi cảo mũm mĩm đã đặt vào đĩa sủi cảo bằng tre bên cạnh.


“Gói sủi cảo cháu còn có thể làm được, những việc khác muốn giúp cháu cũng không giúp được, không thể gây phiền phức còn để cô chú phải chiếu cố cháu.”
Trác Thành vừa nói vừa gói thêm hai, ba cái giống nhau như đúc, chỉnh tề đặt ở đĩa sủi cảo trên bàn.


Ông bà Viện thấy anh nói như vậy, lại nhìn tay anh động tác thành thạo, nên không tiếp tục ngăn cản anh nữa, cầm chày cán vỏ để đưa cho Trác Thành.
Tay đang bận làm việc, mọi người so với vừa rồi cũng thả lỏng không ít.


Ông Viện còn hỏi tình hình của Trác Thành, Trác Thành cũng vừa gói sủi cảo, vừa kể mình từng học ở đâu, tình hình công việc thế nào, trong nhà có bao nhiêu người, tại sao quen biết Giang Ảnh, kể hết những gì ông hỏi.
Anh nghiêm túc cùng thẳng thắn, thành khẩn khiến hai người cũng yên tâm hơn rất nhiều.


Lại nhìn đĩa sủi cảo từng dãy đều đặn xếp thẳng hàng dưới tay anh, ông bà Viện vẻ mặt thỏa mãn giấu cũng không giấu được, một lát sau đã cười tủm tỉm không ngớt lời khen ngợi anh.
Giang Ảnh ở bên cạnh đã sợ ngây người.


Đang tự hỏi bản thân có nên đi rửa tay rồi cũng bắt đầu gói sủi cảo hay không, thì Trác Thành đang cùng ông bà Viện gói sủi cảo bỗng quay đầu lại, hất hất cằm về phía cô, nhìn cô bằng một ánh mắt đắc ý.






Truyện liên quan