Chương 60
Dù sao cuối cùng thì hai người cũng không đi ra ngoài ăn trưa.
Giang Ảnh ở trong khách sạn ngủ một giấc ngon lành, Trác Thành nhìn thấy cô mệt mỏi như vậy cũng không đành lòng đánh thức cô dậy, nên gọi người mang cơm tới.
Điều kiện khách sạn ở thị trấn cũng có hạn, không thuận tiện như ở thành phố C, nhưng mà dù sao trong phòng cũng có đầy đủ mạng internet, nước nóng lạnh, hơn nữa còn có lò vi sóng.
Đợi sau khi cô tỉnh dậy thì hâm nóng thức ăn cho cô, đỡ phải đi ra ngoài.
Trác Thành nhìn Giang Ảnh đang ngủ say trên giường, thở dài một hơi.
Gần đây cô bận đến sứt đầu mẻ trán, vừa mệt vừa áp lực, đôi mắt cứ thâm quầng mãi không hết.
Dù bận rộn như vậy nhưng vẫn luôn tìm thời gian để an ủi anh, nhẹ nhàng mở to mắt nhìn anh, có chút lo lắng lại có chút áy náy, luôn sợ anh vì chuyện của cô mà bận tâm, cực nhọc.
Trên đường từ thành phố C đến Hạ trấn, cô dậy sớm và vẫn còn buồn ngủ nhưng vẫn không quên nhắc anh, nói anh nhất thời kích động muốn cùng đi đến thành phố C, sợ anh sẽ mệt mỏi theo.
Bàn tay nhỏ bé vuốt ve cổ áo của anh, đau lòng nắm lấy bàn tay anh, miệng còn lẩm bẩm nói: “Anh cũng không bàn trước với em, cứ thế xách hành lí rồi đi cùng với em.”
“Lúc trước anh chạy tới lui hai bên đã đủ mệt rồi, khó khăn lắm mới được thoải mái mấy ngày, lại phải chạy tới thành phố C.”
“Hơn nữa còn đi vào thị trấn, em xem anh lúc nãy còn vừa mới trả lời email phải không, haiz…”
Cô lo lắng dựa vào anh, nhắc một câu lại nắm lấy tay anh, nắm đến mức trong lòng anh có chút ngứa ngáy, ước gì cô nói nhiều hơn vài câu.
Nhưng cô lại không nói nữa, nhìn thấy ánh mắt cười đầy năng lượng của anh, cô thở dài khoác tay anh và không nói gì nữa.
Kì thực anh cũng không thấy mệt bao nhiêu, việc của công ty trước khi xuất phát anh cũng đã sắp xếp hết rồi. Chỉ là sáng nay anh đang sử dụng máy tính một chút thì bị cô bắt gặp, lúc trước anh nói công ty không có việc gì cả thì giống như trộn nước vậy, để cho cô ấy túm được đuôi sam rồi.
Cùng cô đi đến thành phố C, trong lòng anh vô cùng mãn nguyện.
Lúc xuất phát từ thành phố B, anh còn vui mừng cũng may gần đây anh không bận rộn như lúc trước nữa, có thể đi bất cứ lúc nào, lúc cần đều có thể ở bên cạnh cô.
Sau khi đến thành phố C, anh càng vui mừng hơn, quả nhiên là một quyết định đúng đắn.
Cũng may có anh ở bên cạnh, chuẩn bị các công việc ở trên đường, nhờ đó cô có thể tập trung vào công việc của mình. Nếu không một mình cô tới đây, anh thật sự không tưởng tượng được, vừa phải sắp xếp lịch trình ăn ở, vừa phả liên hệ với học sinh nhà trường, thì cô làm sao có thể có thời gian nghỉ ngơi thật tốt chứ.
Trác Thành biết suy nghĩ của mình có hơi cường điệu, dù sao trước khi Giang Ảnh quen anh, vừa đi học vừa làm giáo viên ở thôn Tiên Quả xa xôi, tự một mình cô lo liệu hết, cũng không có sai sót gì.
Nhưng cũng chính là như vậy, anh càng không muốn cô vất vả thêm một chút nào nữa.
Thời gian trước là anh không có thực lực, từ nay về sau anh sẽ dốc hết toàn bộ sức lực.
Vì cô yêu công việc của mình, nên anh đương nhiên sẽ không can thiệp vào công việc của cô.
Cố gắng hết sức để đồng hành và ủng hộ cô, anh cảm thấy rằng đây là điều anh có thể và nên làm.
Trác Thành ngồi trên chiếc ghế gỗ trong phòng khách sạn Hạ trấn, gật đầu hài lòng và tự cho mình số điểm trọn vẹn cho chuyến đi hộ tống này.
–
Giang Ảnh ngủ một giấc cho gần đền giờ ăn tối mới tỉnh dậy.
Mơ mơ màng màng ngồi dậy, mới giật mình với lấy điện thoại. Vừa nhìn thấy thời gian, đôi mắt đang khép hờ bỗng tròn xoe.
Cô nhanh chóng mở danh bạ, tay quẹt quẹt, rồi gọi cho Tư Nguyên.
Buổi trưa sau khi hẹn cô Trần ngày mai cùng đi vào thôn tìm Lý Lạc thì cô đã nghĩ kĩ rồi.
Thay vì vội vã trở về thành phố B vào đêm mai, tốt hơn hết là ở lại thành phố C chỉnh lý các phản hồi của cô Trần và Lý Lạc rồi gửi chúng cho Tư Nguyên và bên PR Bác Nhã, để họ có thể chuẩn bị tốt hơn cho buổi họp báo.
Tư Nguyên nhanh chóng bắt điện thoại, âm thanh bên kia điện thoại huyên náo, rõ ràng là công ty bên đó cũng đang rất là bận rộn.
Giang Ảnh tóm tắt tình hình và kế hoạch của cô ở thành phố C, Tư Nguyên sau khi nghe xong tình hình của cô và cô Trần rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng không ít, cô ấy căn dặn Giang Ảnh không cần quan tâm đến buổi họp báo, tối mai chỉnh lí hồ sơ xong xuôi thì gửi đến công ty bên này là được, cô ấy sẽ liên lạc với bên công ty công tác xã hội.
Hai người bàn bạc với nhau rất nhanh, một lát sau đã giải quyết xong sự việc, Tư Nguyên bên đó vẫn còn bận cho nên nói xong liền cúp điện thoại.
Bàn bạc xong tiến trình, Giang Ảnh cũng nhẹ nhõm không ít. Cô để điện thoại xuống giường rồi đi dạo vòng quanh phòng mới phát hiện Trác Thành không ở trong phòng.
Lúc nãy khi mới tỉnh dậy cô không nhìn thấy Trác Thành, cứ nghĩ là anh ở trong phòng vệ sinh, lúc này đi một vòng mới phát hiện bên trong không có ai.
Giang Ảnh ngồi lại trên giường, tầm mắt rơi vào chiếc bàn trà nhỏ trước ghế sofa, trên chiếc bàn trà gỗ tròn là mấy hộp cơm được đặt ngay ngắn.
Cô vươn tay mở cái túi đựng hộp cơm, đang chuẩn bị mở nắp hộp cơm, lại nghe thấy tiếng mở cửa, Trác Thành từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy hành động của cô thì giơ tay ngăn lại.
“Ăn cái này trước đi.” Trác Thành giơ cái túi thức ăn trên tay: “Cái đó là mua lúc trưa, đã nguội lạnh rồi, anh đi hâm nóng lại rồi em hãy ăn.”
Giang Ảnh rút tay về gật gật đầu: “Ò, vâng.”
Ngay sau đó theo bản năng giơ tay ra nhận lấy túi thức ăn ở trong tay của Trác Thành, rồi hỏi anh: “Anh lại đi ra ngoài mua cơm rồi.”
Trác Thành cầm mấy túi thức ăn trên bàn lên, đi đến lò vi sóng ở góc phòng, lấy từng hộp ra hâm nóng lại, tay không ngừng hoạt động, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nói chuyện với Giang Ảnh.
“Anh sợ em tỉnh dậy không thấy anh cho nên anh cũng không đi đâu xa.”
Tiệm cơm kế bên buôn bán cũng được, anh đi sang mua mấy món ăn đặc sản, em nếm thử xem hương vị như thế nào.”
Giang Ảnh nghe lời mở cái túi ra, mở hộp cơm Trác Thành vừa mới mua về, đặt ngay ngắn trên bàn trà, sau đó đi đến bên cạnh Trác Thành, cùng anh đứng cạnh ở lò vi sóng.
“Này, đừng đứng trước lò vi sóng thế.” Trác Thành ôm cô qua một bên.
Giang Ảnh bước qua bên cạnh một bước, đứng ở phía sau lưng của Trác Thành, tay nắm lấy vạt áo bên sườn của anh, đầu dựa vào lưng anh.
Nhìn cô nhõng nhẽo dính lấy mình, trong lòng Trác Thành cảm thấy ngứa ngáy, cười nhẹ hỏi cô: “Sao vậy?”
“Ư… không sao.” Mặt Giang Ảnh vùi vào lưng của anh, giọng nói ù ù không nghe rõ: “Bức xạ của lò vi sóng rất thấp sẽ không gây ung thư đâu.”
“Ưm, anh biết.” Trác Thành gật đầu: “Nhưng anh vẫn không muốn em đứng trước lò vi sóng.”
“Vậy được thôi.” Giang Ảnh ở phía sau lưng anh gật gật đầu, ngay cả vạt áo sau lưng trên dưới cũng đều bị cô làm cho nhăn nhúm, “Vậy em sẽ ăn hết hành tây trong thức ăn để phòng bệnh ung thư.”
Trác Thành không nhịn được nở nụ cười, Giang Ảnh áp trán vào lưng anh, cảm thấy lồng ngực anh dường như đang run lên: “Xem ra chỉ có một món có hành tây, lại là món ăn kèm, tổng cộng cũng chỉ có mấy cọng.”
“Hơn nữa, hành tây cũng không ngừa ung thư, tỏi cũng không, thu quỳ cũng vậy, đều không có tác dụng ngừa ung thư.”
Giang Ảnh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với gáy của Trác Thành: “Anh xem mấy bloger dưỡng sinh trên mạng sao?”
“Cũng không hẳn.” Trác Thành để hộp cơm cuối cùng vào trong lò vi sóng, nhấn mấy phút: “Xem mấy bài khoa học phổ thông, thì kì thực phải kết hợp ẩm thực lành mạnh với thói quen sinh hoạt thì mới có công hiệu ngừa ung thư được.”
Nói xong xoay người lại nâng cằm của Giang Ảnh lên, nhanh chóng hôn lên môi cô một cái: “Bữa cơm hôm nay anh phối hợp rất tốt, buổi trưa em không ăn cơm, bây giờ là ăn cho hai bữa cho nên ăn nhiều một chút nhé.”
Giang Ảnh vô cùng tín phục, ra hiệu sẽ ăn ngon lành những đồ ăn lành mạnh mà Trác Thành đã mua.
–
Hai bữa gộp lại thành một bữa kết quả đúng là có chút nghiêm trọng, Giang Ảnh sờ cái bụng no căng của mình, dựa vào sofa phía sau ợ hơi một cái, muốn hỏi ‘chuyên gia sức khỏe’ Trác Thành, bữa ăn lành mạnh nếu như ăn quá no rồi thì còn lành mạnh nữa hay không.
Nhưng mà còn chưa đợi cô hỏi, Trác Thành không biết từ đâu tìm được lá trà, rồi pha cho cô một ly trà đặt trên bàn trà trước mặt, rồi lại tiến gần lại xoa bụng giúp cô.
Tay của anh nhẹ nhàng ấm áp xoa lên bụng của cô, từ từ bụng của cô thoải mái hơn một chút rồi, cô thoải mái thở dài, bên tai nghe giọng Trác Thành có chút ngượng ngùng.
“Nhìn em mệt mỏi quá nên mới để em ăn nhiều một chút, sao mà vô tình lại ăn nhiều quá rồi.”
Giang Ảnh nghe xong không nhịn được cười, nghiêng đầu an ủi anh: “Không sao, tại em nhìn mấy món phối hợp này lành mạnh quá, cho nên không nhịn được mà ăn nhiều như vậy.”
“Được rồi, dừng lại đi, đừng nói đến mấy cái kết hợp lành mạnh này nữa.” Trác Thành hối hận lúc đầu làm sai.
Hai người nằm trên ghế sofa một lúc, sau khi thu dọn bàn trà nhỏ xong, Trác Thành bắt đầu mở máy tính lên làm việc.
Trác Thành đổi vị trí trước đó của cô, nửa nằm ở trên giường, lần lượt trả lời điện thoại di động và e-mail.
Thị trấn lúc chạng vạng tối rất là yên tĩnh, trong phòng khách sạn chỉ vang lên tiếng gõ bàn phím. Máy lạnh trong phòng khách sạn có hơi cũ rồi, lúc di chuyển thỉnh thoảng lại phát ra tiếng “rè rè”.
Giang Ảnh nhấp một ngụm trà, và viết ra một cách rành mạch những gì cô nghe được từ cô Trần ở trường trung học Hạ trấn ngày hôm nay, sắp xếp nó thành một tài liệu và gửi cho Tư Nguyên.
Kỳ thực những tin tức mà cô Trần nói đến trong bản phản hồi của trường trung học Hạ trấn gửi tới trước đây đều có nhắc đến, nhưng cũng chỉ nói chung chung.
Thông tin của cô Trần càng chi tiết hơn, hơn nữa có một học sinh cụ thể thì càng kỹ càng tỉ mỉ hơn, vì vậy việc sắp xếp thành tài liệu sẽ hữu ích hơn so với thông tin của trường, đó là một trong những lý do tại sao cô ấy đến thành phố C vào thời điểm quan trọng này.
Trước khi cô đến thành phố C, cô vẫn không quên giao một số tài khoản chính thức trên các nền tảng xã hội của Khải Tư cho Tư Nguyên, để Tư Nguyên có thể kịp thời đăng lên bất kỳ tin tức nào. Nếu ở thành phố C cô không có thời gian chăm sóc hoặc thỉnh thoảng không có tín hiệu, thì cũng không ảnh hưởng đến kênh tin tức trực tuyến của công ty.
Vì vậy, sau khi chỉnh lí hết nội dung ngày hôm nay, Giang Ảnh mở trang web chính thức của Khải Tư, cô đã đăng Weibo thông báo về buổi họp báo sáng thứ năm, đồng thời tài khoản chính thức cũng đã cập nhật tin tức như vậy, tất cả đều thuận lợi theo như kế hoạch và tiến trình đưa ra, cô xem lại một chút rồi yên tâm tắt máy vi tính.
Giang Ảnh cảm thấy dường như cũng chưa lâu lắm nhưng kết quả là khi nhìn lên đồng hồ thì phát hiện ra đã hơn chín giờ rồi.
Cô đã hẹn với cô Trần tám giờ sáng mai gặp nhau ở cổng trường, cho nên muộn nhất bảy giờ cô đã phải dậy, nghĩ tới như vậy Giang Ảnh từ sofa đứng dậy, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đánh răng súc miệng, tiện thể nhắc nhở Trác Thành cũng nên nghỉ ngơi sớm.
Trác Thành nhìn cô đang yên tĩnh như một tác phẩm điêu khắc giờ lại chuyển động như một con quay thì bất lực lắc đầu, ra hiệu bản thân anh đã sớm rửa mặt đánh răng sạch sẽ rồi, chỉ còn chờ Giám đốc Giang lên giường đi ngủ mà thôi.
Giang Ảnh bước ra từ phòng vệ sinh, trực tiếp giở cái mền mỏng bị một cánh tay của Trác Thành khoác lên, sốt sắng dặn dò: “Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, cô ngửa đầu ra sau như một phản xạ có điều kiện, dù vậy, cô vẫn không né tránh được nụ hôn đang đến.
Trác Thành nhẹ nhàng ʍút̼ lấy môi của cô, sau đó chuyển qua khóe miệng: “Ngủ ngon.”