Chương 77
Muốn nói hiệu quả của sự bất ngờ, bao giờ cũng để lại càng về sau hiệu quả càng tốt.
Giang Ảnh kiên nhẫn đợi đến 12 giờ đêm mới để sự bất ngờ nổi bật, hiệu quả quả nhiên vượt trội.
Hiếm khi Trác Thành có vẻ mặt ngơ ngác tại chỗ như vậy. Kế hoạch tặng quà sinh nhật của Giang Ảnh đã hoàn thành tốt đẹp, tâm trạng cô rất tốt, lúc này lại thấy được vẻ mặt hiếm thấy của Trác Thành, nếu không phải sợ phá hỏng bầu không khí hiện tại, cô muốn lấy điện thoại chụp ảnh cho Trác Thành.
Vừa rồi lúc Giang Ảnh xoay người tắt chuông báo thức trên điện thoại di động, Trác Thành cũng đứng dậy theo, còn chưa kịp nằm xuống, thì trong tay đã được nhét vào một hộp trang sức, đồng thời nghe được tiếng “Chúc mừng sinh nhật” của Giang Ảnh.
Nhìn thấy Giang Ảnh cười đến mặt mày cong cong, khoác chăn mỏng đứng dậy ngồi ở đầu giường, nghiêng đầu nhìn anh, lúc này thân thể của Trác Thành hành động trước đại não một bước, cánh tay duỗi qua ôm lấy cô, hôn lên đôi môi nghịch ngợm vểnh lên của cô, khẽ thì thầm không rõ:
“Cảm ơn cục cưng.”
“Ừm…” Giang Ảnh đưa tay ôm cổ anh: “Đừng khách sáo.”
Sau khi hai người kết thúc nụ hôn thở hồng hộc này, thấy Trác Thành còn muốn hôn tiếp, Giang Ảnh hơi ngửa mặt ra sau, dùng đầu ngón tay gõ vào cái hộp trên tay anh: “Anh có muốn xem quà trước không?”
Trác Thành ôm cô vào trong lòng mình, hôn lên môi cô chụt một tiếng thật vang: “Được.”
Hai người cùng nhau ngồi dựa vào đầu giường, nhìn Trác Thành chậm rãi mở hộp ra.
Hai chiếc khuy măng sét tròn trịa nằm vững vàng ở khe cắm trên mặt vải nhung, góc độ giống như kiểu Giang Ảnh để trước đó, không có bất kỳ thay đổi nào, thể hiện thành công dáng vẻ hoàn mỹ nhất của chúng vào thời khắc hoàn hảo nhất.
Trước đó Giang Ảnh đã xem khuy măng sét, trong khoảnh khắc cùng Trác Thành nghiệm thu sự bất ngờ này, vẫn giống như là lần đầu tiên nhìn thấy cặp khuy măng sét này, vô cùng kinh ngạc.
Cảm giác phấn khích vui vừng rạo rực trong lòng cô, làm cho khóe miệng cô mỉm cười, kìm cũng không kìm xuống được, huống chi cô còn không định kìm lại.
Khẽ cắn môi, cô quay lại vụng trộm liếc Trác Thành một cái.
Một góc áo ngủ của Trác Thành chợt lướt qua tầm mắt Giang Ảnh, cô ngẩng đầu sửng sốt, phát hiện Trác Thành đang đứng dậy xuống giường, một giây sau anh đã đứng cạnh giường, mang dép lê vào rồi bước đi.
“Ơ?” Giang Ảnh líu lưỡi: “Anh đi đâu vậy?”
Trác Thành bước nhanh đến cạnh tủ quần áo, lấy vali ra, mở vali lấy ra một bộ âu phục và áo sơ mi gói gọn đựng trong bọc khoác bụi.
Anh cầm móc áo của đỉnh đầu bọc chống bụi, khẽ nâng cằm về phía Giang Ảnh, rồi bước nhanh trở về bên giường: “Anh muốn thử.”
“Hả? Ồ.”
Cô hiểu ra, cầm lấy hộp khuy măng sét đặt ở trên giường, lấy khuy cài ra giúp anh đeo.
Lúc thiết kế khuy măng sét, phương diện về chất liệu và hoa văn Hi Vân chủ yếu là dựa theo ý tưởng của Giang Ảnh mà làm, nhưng về phương diện chế tác khuy măng sét, Giang Ảnh không hiểu rõ lắm, nên đã tham khảo ý kiến của Hi Vân, làm kiểu dáng double sided, mà không chọn kiểu viên đạn thông thường hoặc khuy cài đuôi cá voi.
Double sided mặc dù không dễ dàng đeo vào và tháo ra như hai loại còn lại, nhưng nó lại vượt trội về độ tinh tế và phong cách.
Hơn nữa có cô ở bên cạnh giúp Trác Thành đeo, cũng không có chuyện để cho Trác Thành tự mình đeo.
Cô luồn khuy cài cẩn thận qua lỗ trên nút áo, sắp xếp nếp gấp của hai khuy cài, nhẹ nhàng vỗ tay Trác Thành: “Được rồi.”
Trác Thành xoay xoay cánh tay, nhìn khuy cài đã cài xong, kiểu dáng đơn giản, thiết kế lại rất tinh xảo, mặt ngoài khuy cài phát sáng theo động tác cánh tay, thật sự rất đẹp.
Anh nhìn đi nhìn lại, hai tay xếp chồng lên nhau ngồi ở mép giường, khẽ vuốt ve hoa văn trên mặt khuy cài, vui vẻ gần như muốn từ trong giọng nói dịu dàng của anh tràn ra: “Cảm ơn em, anh thật sự rất thích.”
Giang Ảnh gật đầu cười tủm tỉm, độ sâu của lúm đồng tiền hiếm khi nhìn thấy: “Vậy thì được.”
Nói xong cô cũng nhịn không được tiến lên, cũng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve những ngọn đồi được khảm trên bề mặt khuy cài, xúc cảm trên mặt cắt kim cương có chút nho nhỏ sắc bén, cảm giác ngón tay hơi ngứa lan tràn đến trái tim cô.
Tầm mắt Trác Thành nhìn theo đầu ngón tay cô, từ từ lướt qua bề mặt khuy cài.
“Đây là hình ngọn núi, đúng không?”
“Ừm, anh xem chỗ này, còn là hai ngọn núi đấy.” Giang Ảnh chỉ vào thiết kế so le đỉnh ở mép khảm cho Trác Thành xem.
“Rất đặc biệt, cũng rất đẹp.” Trác Thành khen ngợi.
Giang Ảnh dựa vào Trác Thành, đầu nhẹ nhàng tựa vào vai anh, cùng anh cúi đầu nhìn khuy cài giữa cổ tay anh.
Nhìn anh thích như vậy, lại nghe được lời khen ngợi của anh, cô nhịn không được sờ sờ mũi, lặng lẽ khoe khoang một chút: “Ý tưởng ban đầu của hoa văn này là em nghĩ ra đó.”
Thấy Trác Thành quay mặt mang theo chút kinh ngạc, Giang Ảnh có chút xấu hổ, gãi đầu: “Nhưng mà cuối cùng vẫn phải để cho nhà thiết kế vẽ, bản thảo đầu tiên so với ý tưởng của em còn đẹp hơn rất nhiều, thành phẩm càng không cần phải nói.”
“À… em quá khiêm tốn rồi, ý tưởng của em rất quan trọng.”
“Đây không phải là em bởi vì muốn khen anh mới nói như vậy, đây là nhà thiết kế mà em tìm nói cho em biết.”
Trác Thành ôm lấy cô, đắp chăn mỏng lên người cô, dựa vào phía sau ngồi ở đầu giường, để cô thoải mái nằm trong lòng anh.
Giang Ảnh mới nhớ tới, nhẫn cầu hôn của Trác Thành cũng là tìm người thiết kế.
“Anh tìm một chiếc nhẫn do nhà thiết kế lúc nào vậy?” Cô ngửa đầu nhìn anh.
“Lúc trước sau khi đến thành phố C nhìn thấy căn nhà ở ngoại ô kia, anh đã tìm người liên lạc với vị thiết kế kia.” Trác Thành lược qua quá trình quanh co trong đó, chỉ nói một câu hời hợt.
Kỳ thật vị thiết kế kia đã rất lâu không làm đồ trang sức, tác phẩm còn sót lại trên thị trường cũng đều bị bán đấu giá với giá cao, được tư nhân sưu tầm rồi.
Từ lúc liên hệ với vị thiết kế kia đến lúc Trác Thành ở thành phố C lấy được nhẫn, quá trình ở giữa quả thật tốn rất nhiều công sức.
Nhưng kết quả cuối cùng xứng đáng. Anh cũng không định nói nhiều với Giang Ảnh.
Chỉ nói đến khi nào…
“Vậy em làm khuy măng sét khi nào?” Trác Thành hỏi Giang Ảnh.
“Em à…”
“Ừ?”
“Em không làm sớm như anh, đây là đơn hàng gấp mà em đặt làm ở thành phố C.” Giang Ảnh ăn ngay nói thật.
“Vậy rất không dễ dàng rồi, gấp gáp còn làm tốt như vậy.”
“Đúng vậy đúng vậy, em cùng nhà thiết kế thảo luận kỹ chi tiết của khuy cài, về phía cô ấy thì bắt đầu vẽ và lao vào công việc không ngừng nghỉ.”
“Thì ra là nói chuyện cùng nhà thiết kế nha, em thiếu chút nữa đã tin là lúc em nghỉ phép còn đang tăng ca cùng Tư Nguyên.”
“Ôi chao, vì để giữ bất ngờ mà.” Giang Ảnh nói thêm, “Anh xem, hiệu quả tốt biết bao.”
“Quả thật.” Trác Thành đồng ý: “Em vất vả lấy nhiều chuyến đơn hàng như vậy.”
Giang Ảnh xua tay: “Vẫn ổn, vẫn ổn…”
Ơ?
“Làm sao anh biết?”
“Anh luôn ở cùng em mỗi khi ra ngoài, ngoại trừ đơn hàng còn có thể lấy được khuy măng sét như thế nào. Thật dễ dàng để biết được điều này.”
“Chậc… Được rồi.” Giang Ảnh khẽ lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, sau đó lại tiến lại gần anh nói: “Còn có một chuyện anh không biết, anh có muốn nghe không?”
“À… Muốn?”
Giang Ảnh liếc anh một cái: “Là tên của cái khuy măng sét này.”
“Vô cùng vô cùng muốn nghe.”
“Được rồi.” Giang Ảnh hài lòng: “Nhà thiết kế nói em đặt tên, phản ứng đầu tiên của em chính là gọi nó là “Vũ Sơn”, nhà thiết kế cũng nói rất hay.”
“Vũ Sơn?”
“Đúng vậy, bởi vì em cảm thấy ánh sáng của xà cừ nơi này rất giống mưa, cũng rất giống kiểu mù mịt lúc trời mưa trên núi.”
Trác Thành nghe Giang Ảnh giảng giải, vuốt ve mặt xà cừ trên khuy măng sét, quay mặt hỏi cô: “Cũng bởi vì lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chính là ở trong núi dưới cơn mưa, đúng không?”
Giang Ảnh định tiếp tục nói, nhưng câu hỏi đột ngột của Trác Thành suýt chút nữa làm cho cô cắn phải lưỡi.
Anh cứ như vậy trực tiếp nói ra ý nghĩa sâu xa mà cô dành cho bản thiết kế này, cô dừng lại một chút, cũng quay mặt nhìn anh, chớp mắt mấy cái: “À… thì, đúng… Đúng vậy.”
Trác Thành nhìn gương mặt có chút xấu hổ của cô, tiếng cười ôn hòa trầm thấp càng thêm sung sướng, nhìn ánh mắt long lamh sáng ngời của cô, ngay cả lông mày cùng hốc mắt xinh đẹp đều nhiễm ý cười: “Cái tên này thật hay.”
Trong giọng nói của anh mang theo ý cười nho nhỏ trêu chọc cô vẫn nghe ra, trừng nhẹ anh một cái đã quay mặt đi, hơi “hừ” một tiếng, nghiêng người dựa vào vai anh không nhìn nụ cười của anh.
Trác Thành cúi đầu hôn lên tóc cô, chuyển đề tài khác rất ham muốn sinh tồn: “Em biết không? Chiếc nhẫn này cũng có một cái tên.”
Giọng Giang Ảnh vẫn như cũ: “Hừ…”
“Hơn nữa cũng là do anh đặt.” Trác Thành tăng thêm độ hấp dẫn.
Quả nhiên đã thu hút sự chú ý của cô: “Là tên gì?”
“Em còn nhớ tên bộ trang sức trước đây không?”
“Em nhớ, Gia Miện – Linh Lộc, một cái tên dễ nghe như vậy, em vẫn còn rất ấn tượng.” Huống chi cô còn từng xem sách ảnh trên Weibo của blogger thời trang… và giá cả, ấn tượng càng sâu sắc hơn.
“Trí nhớ thật tốt.” Trác Thành tuy nói gượng gạo, nhưng giọng điệu khen rất tự nhiên.
“….. Anh mau nói tên đi.”
“Được.”
“Phong cách nhẫn rất giống với chiếc vương miện nhỏ đó, cùng thuộc bộ sưu tập Gia Miện. Chỉ là hoa văn hơi phức tạp một chút, đường nét cũng càng thêm sống động linh hoạt hơn. Theo ý tưởng của riêng anh, anh đặt tên cho nó là Gia Miện – Lâm Gian.”
Trong giọng nói Trác Thành không còn ý cười trêu chọc như trước đó, chỉ là nói với vẻ trầm thấp nhẹ nhàng nghiêm túc, Giang Ảnh lắng nghe chăm chú, sau khi anh nói xong cô đã mở miệng hỏi anh: “Lâm Gian? Không gian cây cối của những con đường nhỏ trong rừng?”
“Đúng, nhưng lúc anh nghĩ cái tên này, trong đầu không phải là con đường nhỏ trong rừng.”
“Nói với em cũng không sao.” Trác Thành hắng giọng, sau tai hiếm thấy có chút ửng đỏ không tự nhiên: “Em còn nhớ cái dốc mà nơi em cứu anh không?”
“Ừm, em nhớ, nó rất dốc.”
“Không chỉ dốc, cây cối chi chít trên bề mặt sinh trưởng đan xen nhau. Lúc anh bị thương nằm ở dưới chân dốc và nhìn lên, nhìn rõ ràng hơn nhiều so với khi anh ở trên đường núi nhìn xuống bọn chúng.”
“Trước khi ngã xuống, anh không cảm thấy chúng cao bao nhiêu. Nằm dưới chân dốc một lúc, anh nhìn lên, nhiều lần anh có ảo giác đây nhất định là khu rừng.”
“Đương nhiên, anh không loại trừ khả năng có thể là có chút chấn động não.”
“Tuy nhiên, anh đã cảm thấy như vậy. Trời tối dần và anh cảm thấy như mình đang lạc trong rừng.”
“Cho đến khi từ từ xuất hiện giọng nói của em, ánh sáng em chiếu rọi, bàn tay em vươn về phía anh, sau đó, thì khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mưa xuất hiện trong rừng.”
Trác Thành nói xong, đưa tay chỉ vào mặt Giang Ảnh một cái: “Chỗ này, anh còn nhớ rõ, một sợi tóc của em đã ướt, cứ dính vào mặt của em.”
“… Em không có ấn tượng gì cả.” Ký ức của Giang Ảnh đối với ngày đó thật ra đã có chút mơ hồ, hơn nữa lúc ấy lực chú ý của cô cũng hoàn toàn không còn ở trên người mình.
Làm cho cô kinh ngạc chính là, Trác Thành nhớ rõ chi tiết như vậy. Hơn nữa trước đó cũng không nghe anh nhắc tới.
“Cho nên chiếc nhẫn này gọi là Lâm Gian.” Trác Thành nhẹ giọng nói xong câu cuối cùng, dừng lại nhìn cô, ánh mắt dịu dàng vô hạn.