Chương 68: Gặp lại nhau sau một thời gian xa cách, cảm giác tựa như mới kết hôn
Buổi chiều Mộc Ân mới về đến nhà.
Cô ngất xỉu trong phòng đàn ở biệt thự làm Trình Bách Lý sợ hãi, đến bệnh viện náo loạn gần ba tiếng, quả thực làm mất rất nhiều thời gian.
Về đến nhà, việc đầu tiên cô làm là thả linh hồn bị nhốt trong giấy của Trần Uyển Di ra.
Dùng cây kim đâm vào đầu ngón tay, lấy máu xóa chữ “định”, giây tiếp theo, bên người cô liền xuất hiện một ma nữ mặc trang phục hí kịch.
“Hù cuối cùng cũng được ra ngoài, thật là thoải mái.” Trần Uyển Di lắc lắc tay áo vui mừng xoay quanh một vòng: “Ở bên trong chị sắp ngộp ch.ết mất.”
“Không phải chị nói ở trong người giấy mãi cũng không bị gì sao?” Mộc Ân nhìn cô ấy: “Còn chưa đến hai ngày mà chị đã không chịu nổi?”
“Không có việc gì là thật nhưng mà cũng không thoải mái, nó giống như cảm giác khó chịu của con người khi ở trong không gian hẹp kín ấy.” Trần Uyển Di ngại ngùng cười cười: “Dù sao đây cũng là lần đầu tiên của chị, chắc chắn là không thể thích ứng.”
“……” Mộc Ân
Cô muốn nói cho con ma này biết ba chữ “lần đầu tiên” phải dùng cẩn thận, thì thấy Trần Uyển Di vui mừng bay đến trước cửa kêu: “Quân gia về rồi!”
Cô ấy vui vẻ là vì mê mẩn sắc đẹp của Lục Phong Miên, Mộc Ân cũng không biết làm sao, nhưng cũng rất vui mừng.
Cô đứng dậy đi về phía cửa đón, chạy đến bên người Lục Phong Miên vui vẻ gọi một tiếng: “Chú Lục”
“Ừ” Lục Phong Miên thản nhiên trả lời, duỗi tay kéo cô đến bên cạnh.
Mộc Ân còn chưa nói chuyện xong với Trần Uyển Di, lần này chạm mặt Lục Phong Miên chắc phải đến nửa tiếng mới gặp được, theo bản năng né tránh một chút.
Tay Lục Phong Miên nắm được khoảng không, vẻ mặt cứng đờ nhưng nhanh chóng trở lại nét mặt lạnh lùng như thường ngày: “Hôm nay ở nhà làm gì? Ra ngoài sao?”
“Đi ra ngoài một chuyến, đến gặp Lâm Hạ.” Mộc Ân không để ý đến Trân Uyển Di đang cằn nhằn mắng cô là tiểu dụ dỗ, cùng Lục Phong Miên đi vào phòng khách.
“Lâm Hạ bị bệnh, thân thể không thoải mái, cháu đi thăm chị ấy.”
“Ừ” Lục Phong Miên không hỏi thăm Lâm Hạ bệnh thế nào, cởi quân phục trên người đưa cho Phó Dũng.
“Ngày mai tôi rảnh rỗi, đã lâu không gặp Như Uyên, tôi đưa em đến Đào Hoa Trang thăm cậu ấy, được không?”
“Ngày mai?” Ngày mai chính là ngày trăng tròn, cô muốn hẹn Trình Bách Lý tìm cách đưa Lâm Dịch đến biệt thự.
Nếu đi Đào Hoa Trang ……… lại phải đợi đến ngày trăng tròn tháng sau.
Cô nói: “Gần đây cháu có gọi điện cho anh trai, anh ấy đang bận đóng phim, hay là chờ anh ấy xong việc rồi nói.”
“Cũng được.” Lục Phong Miên nhìn cô một cái, không nói gì nữa.
………
“Uyển Di, chị nói xem …. Đêm nay chú Lục có đến đây không?” Buổi tối sau khi rửa mặt xong, Mộc Ân nằm ngửa ở trên giường đá đá chân.
Trần Uyển Di ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gương mặt xinh đẹp của mình ở trong gương, nghe thấy vậy quay đầu: “Cái gì mà anh ta đêm nay có đến hay không, tối hôm qua anh ta đến đây?”
“Vâng…..” Mộc Ân nhỏ tiếng trả lời, nghĩ đến chuyện tối qua còn có chút ngượng ngùng nhưng lại cảm thấy ngọt ngào.
Cô bụm mặt ngồi dậy kể toàn bộ chuyện tối qua với Trần Uyển Di, tất nhiên là bỏ qua chuyện chính mình suýt chút nữa bị ăn sạch.
Trần Uyển Di nghe thấy Lục Phong Miên chủ động kể chuyện cho cô nghe thì ghen tị chống nạnh: “Hừ, em chính là tiểu dụ dỗ! Nhân lúc không có chị đi quyến rũ quân gia.”
“Thì lúc chị ở đây bọn em cũng đã từng ngủ chung đấy!!” Mộc Ân hợp tình hợp lý nói.
“………” Trần Uyển Di
“Em cảm thấy chú Lục thỉnh thoảng thực sự rất đáng yêu.” Mộc Ân lăn mấy vòng trên giường, không biết làm thế nào mà cứ nghĩ đến Lục Phong Miên.
Nghĩ đến dáng vẻ ngây thơ của chú Lục, nghĩ đến dáng vẻ giận dỗi, nghĩ đến dáng vẻ chú Lục mặc quân trang, gương mặt lạnh lùng ít nói, vô cùng đẹp trai …….