Quyển 2 - Chương 45
Biển cả mênh mông, đường trời vắng lặng.
Nhân gian hợp tan, chỉ như bụi lục bình trôi.
Bảo bối đai lưng của Đường chân nhân ở trên còn thủng lỗ, nàng cũng không tự mình may vá, lúc này bay trên biển thủng càng lợi hại. Gió biển thổi mớ tóc dài của Nghiêm Tranh Minh như roi quất vào mặt, y chỉ cảm thấy trước mắt đầy rẫy gió tanh sóng đục, liếc mắt nhìn không thấy bờ.
Thuỷ Khanh tựa vào lòng Giả Thạch ngủ, Hàn Uyên ôm đầu gối im lặng ngồi một bên, cũng đã buồn ngủ đến không chịu nổi, Lý Quân thấp giọng hỏi: “Đại sư huynh, sau này chúng ta phải đi đâu?”
Nghiêm Tranh Minh nghe vậy hít sâu một hơi, cố sức bóp bóp mi tâm, bọng mắt thâm quầng, kỳ thực so với Lý Quân y còn mờ mịt hơn.
Người khác đều tới hỏi y, y phải hỏi ai đây?
Nghiêm Tranh Minh cảm giác mình thật sự không xứng với ấn chưởng môn trong ngực, trời sinh y đều không phải để làm chưởng môn. Ngẫm lại hai mươi năm nay, nếu không phải gặp sao hay vậy, thì là người khác ép buộc đi về phía trước. Nếu không có người thúc giục y, y sẽ không biết nên đi nơi nào.
Lý Quân thấy thần sắc y buồn bực, liền lay một cái: “Đại sư huynh?”
“Nghỉ ngơi trước,” Nghiêm Tranh Minh phục hồi tinh thần lại, nhẹ giọng an ủi, “Không có chuyện gì, yên tâm… Nếu không có chỗ để đi, có thể tạm thời theo ta quay về Nghiêm gia nghỉ chân.”
Lời này vừa ra, Trình Tiềm cũng quay đầu.
Kỳ thực đối với Trình Tiềm mà nói, chỉ cần không phải quay về núi Phù Dao, đến tạm trú tại Nghiêm gia, hay là lưu lạc chân trời xin cơm, đều không khác biệt gì. Nó vốn không có ý kiến, nhưng lúc này phải lên tiếng —— bởi vì nếu như Tuyết Thanh cũng đã xảy ra chuyện, bọn tiểu Nguyệt Nhi rất có khả năng đã bị cản lại trên đường. Nếu vậy mục tiêu lớn nhà lớn nghiệp lớn như Nghiêm gia… Vẫn còn sao?
Trình Tiềm do dự một lát, mở miệng nói: “Sư huynh…”
Nó thăm dò vẻ mặt Nghiêm Tranh Minh, hiếm khi có chút ấp a ấp úng.
Một mặt Trình Tiềm biết rõ việc này không nói cho đại sư huynh không được, thế nhưng vừa nhìn nét uể oải của y, lời đến bên miệng luẩn quẩn mấy vòng, rồi lại không đành lòng nói.
Nghiêm Tranh Minh gượng gạo điều chỉnh biểu tình một chút, vờ như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Sao vậy tiểu Đồng Tiền?”
Trình Tiềm cẩn thận nhìn y một chút, ánh mắt có phần né tránh.
Đầu tiên Nghiêm Tranh Minh bị ánh mắt mềm nhũn trăm năm khó gặp làm ấm áp, sau đó ý thức được không thích hợp, lòng bỗng sinh ra dự cảm bất thường.
Quả nhiên, sau một khắc, Trình Tiềm gần như khép nép mà nói rằng: “Đệ nói với huynh một việc, huynh đừng quá đau lòng, có được không?”
Trình Tiềm ít khi đối với y khách khí như vậy, Nghiêm Tranh Minh hơi khẩn trương.
Trình Tiềm cắn răng, dứt khoát, nói thật nhanh: “Khôi lỗi phù đệ cho Tuyết Thanh ca bị phá rồi.”
Tay Giả Thạch run run, suýt nữa làm ngã Thuỷ Khanh, Hàn Uyên vẻ mặt mê man ngẩng đầu, Lý Quân phản ứng kịp, hít một ngụm khí lạnh.
Nghiêm Tranh Minh thì kinh ngạc nhìn Trình Tiềm hồi lâu, không nói.
Trình Tiềm sợ y nhất thời luẩn quẩn trong lòng, vội nói: “Cũng chưa chắc đã xảy ra chuyện gì, huynh đừng nghĩ mấy chuyện xui xẻo.”
Lời này của nó cũng tự thấy áy náy, vừa áy náy thì đã quên hết từ ngữ. Bát nước lạnh trong tay Trình Tiềm chẳng biết đổi thành canh nóng từ bao giờ, vụng về khuyên nhủ: “Có lẽ là huynh ấy không cẩn thận làm mất, có lẽ là vỡ trong tay người khác…”
“Ừm, đệ nói đúng,” Nghiêm Tranh Minh như vừa hồi phục tinh thần, miễn cưỡng cười, trót lọt nối lời Trình Tiềm, “Có lẽ là trên biển gặp giông tố, nói không chừng khôi lỗi phù còn cứu hắn một mạng nữa… Khụ…”
Y bỗng nhiên run rẩy cả người, sau đó như bị gió biển thổi sặc, một tay bụm miệng ho khan.
Trình Tiềm há miệng, sau cùng chẳng biết nói gì cho phải, thử đưa tay khoát lên vai Nghiêm Tranh Minh thăm dò, cảm giác có chút độ ấm từ người đại sư huynh truyền ra, còn chưa kịp đụng vào, đã bị gió biển thổi mất. Khi thì Trình Tiềm nhớ tới lúc mới đầu gặp gỡ đại sư huynh, nương nương nọ lải nhải trách móc, trong lòng liền tổng kết y chỉ là tên bại gia tử lười biếng suốt ngày đốt hương trong Ôn Nhu Hương.
Khi đó trong tay y không có lấy một vết chai, lòng chẳng chút ưu sầu, tốt biết bao nhiêu…
Những thống khổ lưu lạc tha hương cùng hoảng loạn luống cuống bàng hoàng, vì sao hết lần này đến lần khác đều bắt y gánh chịu?
Ngày này đã định trước rối ren, Trình Tiềm còn chưa đau lòng xong, trên biển thay đổi bất ngờ.
Chỉ thấy ngoài khơi như đất rung núi chuyển, cũng không biết từ đâu nổi lên một con sóng lớn, dựng thẳng thành một bức tường nước, cao chừng năm sáu trượng, cái sau nối tiếp cái trước đến.
Vốn là gió ngoài biển thông thường biến thành gió mạnh, những lỗ thủng trên đai lưng Đường Vãn Thu lay động dữ dội, lung lay sắp rơi mà bay lên cao, lại giống như không đủ sức, nửa đường bỗng nghe một tiếng rách toạt, thắt lưng rách thành hai nửa từ chỗ thủng!
Chỗ rách vừa vặn ngay dưới chân Trình Tiềm, cả người nó đạp hụt, trực tiếp rớt từ đai lưng xuống. Lúc này Nghiêm Tranh Minh phản ứng rất nhanh, xoay tay túm được cánh tay nó, trận ho khan mới vừa rồi, vết máu trong lòng bàn tay được y che giấu nhất thời bôi đầy tay Trình Tiềm.
Trình Tiềm nắm chặt Sương Nhẫn kiếm theo bản năng, vô thức điều động chân nguyên. Tại thời điểm mấu chốt, kiếm kia phát ra một tiếng “coong” nhỏ, mặc dù chớp mắt liền bị chìm trong tiếng sóng biển, nhưng vẫn bị Trình Tiềm nghe được. Nó giật mình, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười —— đây rõ ràng là phản ứng ngưng thần!
Trình Tiềm: “Đại sư huynh, buông!”
Nghiêm Tranh Minh mắt điếc tai ngơ, mới vừa rồi còn chìm trong đau thương, lúc này gần như có chút ma chướng, ý niệm duy nhất trong lòng là có ch.ết cũng không thể buông tay nó ra.
Dưới tình thế cấp bách Trình Tiềm không rảnh phân tích với y, cấp tốc đọc thầm khẩu quyết ngưng thần ngự kiếm. Có lẽ do nước đến chân, cũng có thể do nguy hiểm, nhất thời nó vượt một khoản không ngắn đến giai đoạn ngưng thần ngự kiếm, làm Sương Nhẫn bấp bênh di động giữa không trung.
Dưới tay Nghiêm Tranh Minh nhẹ một chút, mới tỉnh táo lại. Y thu liễm tâm thần, buông lỏng tay bớt, để ngừa ngoại lực quấy nhiễu Trình Tiềm: “Không… Đệ đừng cậy mạnh, chậm rãi cập qua đây. Chậm một chút, đệ bây giờ bay chưa ổn, chậm thêm chút nữa.”
Đương nhiên Trình Tiềm nào dám khinh thường, tư vị ngưng thần làm kiếm tương đương với hoá kiếm trong tay thành một bộ phận cơ thể, cho dù người ở trên đất bằng an ổn, một cái chân vô duyên vô cớ dài ra cũng phải lăn lộn mấy vòng —— huống hồ thanh kiếm Sương Nhẫn này còn là cái chân không mấy đàng hoàng, không phải thứ nó có thể hoàn toàn áp chế.
Trình tiềm vững vàng khống chế được chân nguyên, không dám khi xuất, chậm rãi lệnh Sương Nhẫn kiếm tiếp cận đai lưng Đường Vãn Thu. Thế nhưng ngay khi Nghiêm Tranh Minh sắp có thể đưa tay giữ lấy nó, dị biến lại xảy ra.
Trên mặt biển đột nhiên xuất hiện một cột nước, mang theo sóng lớn, khi nhô lên cao rồi nện xuống, nước biển mang theo kình lực khó diễn tả. Ngực Trình Tiềm vừa trĩu xuống, một hơi thở chưa bắt đầu, Sương Nhẫn liền mất khống chế, cả người và kiếm đều bị hất sang một bên.
Tiếng kinh hô bên tai nhoáng cái đã bị bao phủ, Trình Tiềm chỉ kịp nắm lấy chuôi kiếm, đã rơi xuống biển, sau đó, nó bị sóng biển từ trên cao đập xuống, chẳng còn biết gì.
Cũng may nó theo bản năng không buông kiếm ra, vỏ kiếm Sương Nhẫn không biết ở đâu, lưỡi kiếm xuy mao đoạn phát* bị nước đẩy, đánh vào người Trình Tiềm, làm bắp chân nó rách một đường máu, vết thương bị nước biển làm xót, khiến Trình Tiềm đau đến tỉnh lại.
(*): hình dung lưỡi kiếm để một sợi tóc lên thổi là đứt
Nó uống liền mấy ngụm nước, dốc hết toàn lực mà nín thở, ra sức giằng co.
Trình Tiềm tự xưng là không sợ sống ch.ết, nhưng cũng không muốn ch.ết đuối vô nghĩa trong biển cả.
Đáng tiếc kỹ năng bơi của nó thật không tốt lắm, nói đến cũng có lỗi với Hải Triều kiếm nó thường dùng. Sông nhỏ, mương rãnh trên mặt đất nó còn có thể bì bõm hai ba cái, ngập trong biển nước lớn như thế thực sự hết cách.
Trình Tiềm run lập cập bấm một thủ quyết không thông thạo lắm, quanh thân hiện lên một bọt khí mỏng, run rẩy chứa nó bên trong. Đáng tiếc sóng biển này ngay cả đai lưng của Đường chân nhân còn bị một rách thành hai, giãy dụa của nó khi hao hết chân nguyên như nỏ mạnh hết đà căn bản không có tác dụng gì.
Bọt khí càng không ngừng mọc lên, lại bị nước biển đánh nát, mỗi một lần vỡ, Trình Tiềm sẽ bị sặc vài hớp nước biển. Dần dần, ý thức của nó khi rõ khi không, ngoi lên lặn xuống không biết bao lâu, đến cuối cùng, nó trôi dạt theo nước, đuối sức.
Trình Tiềm chỉ thấy lạnh.
Kiếm cũng lạnh, nước cũng lạnh, rét đến mức nó mất hết tri giác.
Trình Tiềm nhịn không được nghĩ lại lúc nó còn nhỏ ở trong thôn nhìn thấy đám tang ông lão nhà bên —— đều đã như chuyện đời trước —— bà lão may cho ông lão một bộ áo liệm thật dày, bông vải gom góp trong hai năm đều nhét vào. Từ đó, Trình Tiềm mới có ấn tượng đầu tiên về cái ch.ết.
Nó nghĩ, ch.ết nhất định là lạnh vô cùng.
Nhưng lúc này đây, Trình Tiềm không ch.ết thành công.
Đợi lần thứ hai nó mở mắt thì, mặt trời chiều đã lặn về tây.
Trình Tiềm ngồi mạnh dậy, sau lưng một trận đau nhức, suýt nữa nó đã nằm xuống lại. Lúc này mới phát hiện nó ở trên một khối đá lớn, vết thương trên bắp chân bị nước ngâm đến trắng bóc, hai bên nở ra kinh khủng, trên da đóng một lớp sương muối trắng bệch.
Chỉ nghe một người sau lưng nó nói: “Còn sống à?”
Trình Tiềm quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng nó là một “Dã nhân” đang tĩnh toạ.
Người nọ so với nó còn chật vật hơn, một thân y phục rách nát khó có thể che thân, râu tóc rối nùi, chỉ chừa ra hai con mắt, ánh mắt như điện bắn tới người nó. Trình Tiềm mới đầu cảm thấy người này khá quen mắt, nhìn rõ một lúc, mới khiếp sợ kêu lên: “Người là… Ôn Nhã chân nhân?”
Ôn Nhã trừng mắt liếc nó, nổi giận đùng đùng nói: “Ngươi là mắt chột hay mất trí, kêu cái quái gì?”
Huyệt thái dương Trình Tiềm đau như kim đâm, ở nơi này gặp được cố nhân, bao nhiêu lời muốn nói vọt tới bên mép —— về sư phụ, sư huynh, đảo chủ, Đường chân nhân… Nhưng chỉ là chốc lát, một khắc sau, tim nó đã dọn sạch sự yếu đuối không nên có, bình tĩnh lại lần nữa.
Trình Tiềm nuốt lại hết từng câu từng chữ này với nước biển mặn đắng trong miệng, cung kính làm một lễ của vãn bối với Ôn Nhã chân nhân, cắm Sương Nhẫn kiếm sang một bên, ngồi xuống điều tức, nhanh chóng hồi phục chân nguyên bị hao hết trong nước biển.
Ôn Nhã quan sát nó chốc lát, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng cùng than thở, thầm nghĩ: “Tiểu Xuân nói với ta có thể đứa trẻ này là sư phụ đệ ấy chuyển thế, nhìn thế này cũng khá giống.”
Ông lặng lẽ ở một bên hộ pháp cho Trình Tiềm, đến nửa đêm, tinh tú treo đầy trời như gột rửa biển cả, thuỷ triều hơi rút đi, lộ ra hơn phân nửa nguyên trạng đá ngầm.
Trình Tiềm vừa thu công, chợt nghe Ôn Nhã chân nhân nói bên tai nó: “Không ch.ết tử tế kiếm kiệt ngạo bất tuân, không phải dùng tình cảm là có thể hàng phục, nói vậy ngươi có cảm giác không.”
Trình Tiềm sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra: “Thanh kiếm này là tiền bối người đặt trong phòng con?”
Ôn Nhã cười lạnh một tiếng: “Chứ gì nữa? Nhờ phúc đức ôn dịch phái các ngươi, vì ta có liên hệ nên cả cái khách điếm Rách ven biển kia đều mở không nổi, bị một đám khốn nạn kia truy sát suốt ngày. Ta định đem những thứ sư môn ngươi vẫn còn gửi đây, đổi một chỗ khác, tránh phong ba. Ôi, không ngờ tới sớm không bằng tới đúng lúc, vừa hay gặp phải màn kịch trên đảo Thanh Long.”
Trình Tiềm: “Thanh kiếm này là của sư phụ con?”
Ôn Nhã cười giễu cợt: “Tào lao, sư phụ ngươi như cục bột nhão, làm sao sai bảo được hung khí như vậy? Đây là của sư tổ ngươi, nhiều năm trước cơ duyên xảo hợp rơi vào tay ta. Môn phái bọn ngươi lúc đó tành tành, toàn bọn nít ranh, không thể giao được cho ai, nên mới do ta bảo quản —— người nắm được thanh kiếm này, nếu tâm vững như đá, nó có thể đại sát tứ phương, nếu hơi mềm yếu, sẽ bị nó phản phệ, là vật bắt nạt kẻ yếu đệ nhất thiên hạ. Ta thấy phái các ngươi ‘Chồn rồi tới chuột, một đời kém một đời’, đến đời các ngươi còn không ra cái giống gì. Lựa chọn đứa lùn như người làm tướng, may ra còn miễn cưỡng đấu với nó một trận.”
Trình Tiềm nghe xong cảm thấy rất vi diệu, dường như vị tiền bối này giỏi nói chuyện phiếm, nó bèn đứng lên cáo từ nói: “Đa tạ tiền bối cứu trợ, con còn phải đi tìm các sư huynh, thứ lỗi không hầu chuyện được.”
“Chậm đã,” Ôn Nhã gọi lại nó, “Ngươi biết tụi nó ở đâu?”
Đại khái Trình Tiềm biết các đảo vùng Đông Hải khá nhỏ, bọn Nghiêm Tranh Minh có thể rơi xuống vùng phụ cận nào đó. Tuy không biết nhiều, nhưng nó đã có thể ngự kiếm, có thể nhân dịp gió êm sóng lặng bay một vòng ở vùng lân cận biển, chắc chắn không quá khó tìm.
Kết quả một khắc sau, nó hoảng sợ nghe Ôn Nhã nói rằng: “Ta cho ngươi biết, bọn nó ở một hoang đảo cách nơi này chưa tới năm dặm. Nếu ngươi ngự kiếm đi, chỉ một lát là đến, nhưng ta khuyên ngươi chớ đi —— bởi vì Châu Hàm Chính vừa hay cũng ở trên đó.”
Trình Tiềm chôn chân tại chỗ.
Ôn Nhã tiếp tục nói: “Đêm qua Đông Hải đại chấn, các ngươi cũng bị ảnh hưởng. Tiêu biểu là đại năng vẫn lạc, Cố Nham Tuyết… Ai ou, tên tiểu bạch kiểm họ Châu chắc thừa dịp loạn lạc mà rút đi —— hừ, ngươi chạy nhanh thật.”
Trình Tiềm vốn không gấp, nghe xong lời Ôn Nhã lại không kiềm chế được. Lời Ôn Nhã chưa hết, nó đã dùng Sương Nhẫn kiếm lên tới không trung.
Ôn Nhã không ngờ nó gấp đến vậy, chửi khẽ một tiếng, nháy mắt chém ra một đạo thanh quang, phóng ra một sợi dây, đuổi theo trói Trình Tiềm thật chặt, một lần nữa rơi trở về trên rặng đá san hô.
Ôn Nhã giận dữ nói: “Điên à? Muốn ch.ết sao? Ai nói ngươi là lão ma đầu chuyển thế, tên đó mù chắc?”
Lời nói không đầu không đuôi, làm Trình Tiềm càng khó hiểu, nó mạnh mẽ vùng người ra: “Con vốn không phải, là sư phụ nhận nhầm —— tiền bối, Châu Hàm Chính tâm thuật bất chính, sợ rằng sẽ gây bất lợi cho các sư huynh, xin người giơ cao đánh khẽ buông con ra.”
Ôn Nhã nói: “Không biết trời cao đất rộng, tên lừa Châu mặt trắng mặc dù chẳng tốt lành gì, nhưng với tình hình này, nếu ta còn đầy sức, còn chẳng biết có nên đến gặp gã không… Ngươi? Hừ hừ.”
Trình Tiềm không nhúc nhích chút nào: “Đa tạ tiền bối cho hay, đánh dĩ nhiên không lại, nhưng con có thể đánh lén, có thể lập mưu, xin tiền bối đừng làm khó.”
Ôn Nhã: “…”
Ông thật sự không biết Trình Tiềm là thế nào mà nói ra khỏi miệng những lời này, nếu là một đứa trẻ mười sáu mười bảy tuổi ở phàm gian, coi như tiểu tử có thể tự mình đảm đương mọi việc, nhưng ở trong Tu Chân giới toàn bọn rùa khốn kiếp sống tận nghìn năm, chẳng qua chỉ là một tên nhãi con bị bóp đến không dậy nổi.
Ôn Nhã không ngờ Hàn Mộc Xuân làm thế nào để dạy dỗ tên nhãi con Trình Tiềm này —— nó không chỉ chẳng có lòng kính sợ người mạnh hơn mình, còn có sự độc địa đến táo bạo!
Trình Tiềm bắt đầu tức giận, chỉ ngại vì Ôn Nhã là lão bằng hữu có chút tình cảm với Mộc Xuân chân nhân, không trở mặt tại chỗ, nhẫn nại nói: “Ôn tiền bối!”
“Môn phái…” Ôn Nhã thở dài một cái, “Nhóc con, bằng vào đám bọn ngươi, thật chống đỡ không nổi núi Phù Dao.”
Trình Tiềm không hiểu vì sao ông lại chắn chắn về phái Phù Dao đến thế, có điều nhớ lại người này ở cùng với sư phụ chưa từng nói qua lời gì hữu ích, ngực trở lại bình thường. Lần này nó không tranh cãi, chỉ kiên định nhìn Ôn Nhã một lát, rồi nghiên cứu thừng Phược Tiên trói người mình, định tìm kẽ hở thoát ra ngoài.
Chẳng ngờ nó cảm thấy quanh thân buông lỏng, Ôn Nhã thu thừng Phược Tiên về.
Ôn Nhã nói: “Với tuổi ngươi mà có thể ngự kiếm đến độ này, coi như là xuất chúng rồi. Ta với sư phụ ngươi giao tình nhiều năm, không thể nhìn ngươi đi tìm ch.ết, vậy —— ”
Ông nói nửa chừng, trên đá ngầm chợt xuất hiện mấy hư ảnh, Ôn Nhã thả ra ba phân thần.
“Nếu tiểu tử ngươi có thể thoát ra ba phân thần này, ta sẽ không cản ngươi nữa,” Ôn Nhã nói, “Nhưng có quy tắc, ta không ưa nhìn thấy mấy thứ uyên ương hồ điệp của phái Phù Dao ngươi; kiếm pháp loè loẹt, chỉ cho ngươi chọn một chiêu, chỉ được dùng mỗi chiêu đó. Nếu ngươi có thể phá phân thần của ta, tuỳ ngươi muốn đi ám toán ai thì đi.”
Chỉ cho phép dùng một chiêu kiếm, đó không phải muốn hợp lại chân nguyên?
Thiếu chút là Trình Tiềm phụt cười —— cảm thấy Ôn tiền bối này đúng là già mà không kính, thế mà lại muốn nó hợp lại chân nguyên, chẳng khác nào một đứa bé bốn năm tuổi vật tay với một người trưởng thành?
Đúng là không biết xấu hổ rồi.