Chương 46: Chương 46

Sau khi về đến nhà, Lục Tranh mở cửa,Thẩm Thần theo anh đi vào.
"Mau đi tắm rửa, đúng rồi, vết thương của em..." Lục Tranh còn chưa nói xong, vạt áo đã bị người nào đó kéo.
Lục Tranh dừng lại, quay đầu: "Hửm?"


Thẩm Thần do dự, hồi lâu mới nói: "Anh vừa rồi, tại sao lại nói với bạn cùng phòng của em, nói em là người yêu của anh..."
Lục Tranh nhướng mày: "Vậy, phải nói là vị hôn thê hả?"
Thẩm Thần: "......"
Lục Tranh: "Anh sợ sẽ doạ các cậu ấy."
Thẩm Thần thấp giọng "oh" một tiếng.


Lục Tranh rủ mắt nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, giờ phút này trên mặt anh nở nụ cười thản nhiên: "Anh nói không sai chứ?"
Anh thấp giọng, nghe vào tai Thẩm Thần tràn đầy từ tính, tựa như cây đàn cello trong lớp học âm nhạc được người ta kéo lên.
Du dương, dễ nghe, mang theo sự cám dỗ dụ hoặc.


Thẩm Thần trong tim đập thình thịch, có chút ngại ngùng mà cọ cọ chóp mũi: "Vâng....tuỳ anh vậy."
"Tuỳ anh?" Lục Tranh bật cười, lọt vào tầm mắt anh là hai má đỏ hồng của Thẩm Thần, ánh mắt cậu như không biết nhìn vào đâu, lại nhìn chung quanh mà đánh giá, nhưng không chịu nhìn vào anh.


Lục Tranh đưa tay nâng cằm cậu lên, bắt cậu phải ngẩng đầu nhìn anh: "Thẩm Thần, em nói chuyện này có thể tùy tiện là sao?"
Thẩm Thần á khẩu không trả lời được, không được tự nhiên mà "a" một tiếng.


Lục Tranh rất hưởng thụ bộ dáng ngây ngốc này của cậu, để mặc anh trêu chọc, anh dùng ngón tay chậm rãi mơn trớn da mặt cậu, dù biết là kìm lòng không được nhưng vẫn muốn nhìn dáng vẻ hoảng hốt của người trước mắt.
Anh cúi người ở trên miệng cậu ʍút̼ một ngụm.


available on google playdownload on app store


Không tiếng động, ôn nhu, lại hết sức triền miên.
Người trong ngực run rẩy.
Lục Tranh buông ra một chút, gần gũi nhìn cậu.
Quả nhiên, anh dễ dàng thấy được vẻ mặt Thẩm Thần dần thay đổi.
Lục Tranh trong lòng khẽ thở dài, cậu thế nào lại ngoan ngoãn như vậy.


Ngày hôm sau, Thẩm Thần không đến thư viện sau giờ học mà trực tiếp trở về.
Bởi vì Lục Tranh nói ở thư viện nhiều người, mà ở nhà lại an tĩnh.
Còn không bằng trở về nhà đọc sách.
Thẩm Thần nghe lời anh, mang theo sách giáo khoa trở về.


Học kỳ này Thẩm Thần chọn môn học tự chọn, văn hoá Anh và Mỹ, môn học này đề cập đến chính trị, nội các,....Có nhiều từ đơn phức tạp, hơn nữa lúc trình bày phân tích giữa Anh và Mỹ rất dễ sử dụng sai từ.


Trong phòng khách, Luc Tranh ngồi trên ghế sô pha tuỳ ý lật sách đề tài quân sự, mà Thẩm Thần trực tiếp ngồi ở trên thảm, đặt sách vở lên bàn trà học từ đơn.
Một giờ sau.
Lục Tranh đột nhiên buông sách xuống, nghiêng người đến nhìn: "Anh nhìn xem."


Thẩm Thần hoảng sợ quay đầu lại: "Em còn chưa xong...."
"Lâu như vậy còn chưa xong."
"Nhiều lắm, em sợ sẽ làm sai."
Lục Tranh bật cười: "Anh cũng không chấm điểm bài kiểm tra, em hoảng cái gì? Lát nữa phần nào không trả lời được, thì sau đó xem kỹ lại phần đó là được."
Thẩm Thần: "....Vâng."


Cậu thế nào lại cảm thấy Lục Tranh kiểm tr.a bài còn đáng sợ hơn là đi thi vậy.
Lục Tranh lấy sách của cậu, bắt đầu kiểm tr.a bài.
Anh ngẫu nhiên nói từ đơn tiếng Việt cậu sẽ viết tiếng Anh, ngẫu nhiên đọc tiếng Anh cậu sẽ dịch ý nghĩa của từ đó.


Tư thế lúc này khiến Thẩm Thần nghĩ tới giáo viên sơ trung trong giờ viết chính tả, rất đáng sợ.
Sau khi Lục Tranh nói một từ đơn tương đối lạ, tay cầm bút của Thẩm Thần dừng lại, cả người lâm vào trầm tư.
Lục Tranh từ sau cuốn sách nâng mắt liếc cậu một cái: "Nhớ không?"


Thẩm Thần chớp mắt: "Hình như là....nhớ."
Lục Tranh nhíu mày, chờ đợi cậu nói đáp án.
Thẩm Thần do dự, viết một từ đơn lên tờ giấy nháp, có vẻ đúng nhưng cũng không đúng, lúc nãy cậu học rất nhiều từ, đầu óc vừa nghĩ ra nhưng lại thấy mơ hồ.


Một hồi rối rắm, Thẩm Thần liền viết các từ đơn xuống giấy nháp, rũ mắt nói: "Em hình như nhớ không rõ lắm."
Lục Tranh "ồ" một tiếng liền đọc đáp án chính xác.
Thẩm Thần: "A cái này.....Em sẽ viết...."
"Bây giờ nhớ ra cũng vô dụng, lúc thi sẽ không có lần thứ hai đâu."


Thẩm Thần nhìn sắc mặt nghiêm khắc của anh, trong lòng ủ rũ: "Vâng...."
"Sai một lần sẽ phạt một lần."
"Dạ?"
Vừa mới phát ra âm thanh bất mãn liền thấy Lục Tranh rướn người dậy từ ghế sô pha, cúi người xuống, vươn tay đặt sau đầu cậu, mặt không đổi, hôn lên môi cậu một cái.


Thẩm Thần trố mắt: "......"
Lục Tranh như không có chuyện gì, thậm chí có chút lạnh lùng nghiêm nghị: "Sai một lần hôn một lần."
Thẩm Thần:"......."
Thấy cậu im lặng, Lục Tranh liếc mắt nhìn thoáng qua: "Như thế nào, không phục sao?"


Thẩm Thần ngẩn ngơ nửa ngày, một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Anh Lục Tranh, đây là phạt sao ạ? Em cảm thấy....càng giống khen thưởng hơn."
Lục Tranh tay cầm sách dừng lại, sắc mặt nghiêm túc đến doạ người có chút lạnh lùng.


Sau sự trừng phạt "cực kỳ bi thảm" của Lục Tranh, tiếp đó Thẩm Thần ôn tập rất thuận lợi.
Rất nhanh, kiểm tr.a cuối kỳ trôi qua, thành tích Thẩm Thần rất tốt, còn có trong danh sách nhận được học bổng.
Kế tiếp đó, là kỳ nghỉ đông.


Vết thương của Lục Tranh đã lành hẳn, không về nhà cũng không được.
Vì vậy ngày đầu tiên kỳ nghỉ của Thẩm Thần, Lục Tranh cũng dọn ra khỏi chung cư, trở về Lục gia.


"Ôi Lục Tranh, sao lâu như vậy con mới trở về, ở quân đội nhiều việc như vậy à." Dì Từ vừa nhìn thấy Lục Tranh nhịn không được liền nói: "Con xem con không ở nhà, Tiểu Thần cũng không ở nhà, Tinh Di thì ở trường học, trong nhà thật lạnh lẽo."


Chuyện Lục Tranh bị thương vẫn luôn giấu người trong nhà, cho nên giờ phút này chỉ có thể nói: "Đúng là gần đây con rất bận."
"Ôi có bận cũng nên về nhà, ông nội vẫn luôn nhắc đến con."
Lục Tranh cười cười: "Vâng dì."


Hai người ở phía trước nói chuyện, Thẩm Thần yên lặng kéo va ly đi qua: "Dì Từ, con về cất đồ trước ạ."
"À được, cất đồ rồi qua đây ăn cơm."
"Vâng."
Sau bữa cơm chiều, mọi người trong nhà cùng ngồi xem TV, sau đó Lục Trí Minh quay trở về phòng nghỉ ngơi, mọi người cũng lần lượt rời đi.


"Anh, vừa lúc em có bài thi đặc biệt khó, anh có thể xem giúp em được không?" Lục Tinh Di sắp thi đại học gần đây rất chăm chỉ học hành.
Lục Tranh nhìn cậu một cái: "Không phải em vẫn luôn hỏi Thẩm Thần sao."


Thẩm Thần miệng đang ăn một trái nho suýt chút nữa mắc ở cổ họng: "A? Em sao? Không không, kiến thức cao trung em sớm đã quên hết rồi."
Lục Tranh: "Thật trùng hợp, anh cũng vậy."
Lục Tinh Di: "Này, hai người cũng quá đáng rồi đấy."
Lục Tranh: "Bài thi cũng không làm được, rốt cuộc ai mới quá đáng?"


Lục Tinh Di: "Không phải, anh giúp em xem qua đi, ôn cố tri tân* mà."
(*Nguyên văn 温故知新: ôn cố tri tân, đây là câu thành ngữ Trung Quốc.
(Nghĩa đen) Xem lại cái cũ, biết cái mới.
(Nghĩa bóng) Lời khuyên nên nhắc lại cái cũ để hiểu biết hơn cái mới.


Ôn lại quá khứ dể tiên đoán tương lai.)
Nói xong, cũng không đợi người khác đồng ý hay không, liền chạy về phòng lấy bài thi ra: "Anh xem anh xem, mấy đề toán này này, cực khó đấy."
Lục Tranh có vẻ hơi không kiên nhẫn, sự kiên nhẫn này ít hơn nhiều so với lúc anh dạy học cho Thẩm Thần.


Cuối cùng, vẫn là Thẩm Thần nhìn không được, đem bài thi của Lục Tinh Di lấy lại nhìn.
Dù sao lúc trước điểm thi đại học của cậu rất cao, nói là quên, kỳ thật cũng không quên nhanh như vậy.


Khi còn bé Lục Tinh Di và Thẩm Thần không hợp nhau, sau này lớn lên Lục Tranh dặn dò cậu phải đối xử tốt với Thẩm Thần.
Mà hiện tại, cậu được Thẩm Thần giải đề toán giúp, ấn tượng tốt về Thẩm Thần tăng vài phần.
"......Nhìn không ra, thật sự chỉ có mấy bước."


Thẩm Thần cười nhẹ: "Trước kia tôi học toán không giỏi cho nên đặc biệt ôn tập kỹ, đề bài này tôi có chút ấn tượng."
Lục Tinh Di nhìn cậu một cái: "Anh vất vả rồi....Vậy bài này, tôi sẽ về phòng tính lại."
"Ừ."


Lục Tinh Di vô cùng cao hứng mà rời đi, Thẩm Thần quay đầu nhìn Lục Tranh cười cười: "Anh xem, trí nhớ em như vậy còn có thể giải đề được đấy."
Lục Tranh: "Ừ, từ đơn có thể nhớ được như vậy cũng tốt."
Thẩm Thần: "......."


Lục Tranh nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu đột nhiên tắt ngúm, anh cười như không cười.
Một lát sau, anh từ sô pha đứng lên, đưa tay gõ lên đầu cậu một cái.
Thẩm Thần nâng mắt nhìn anh: "Dạ?"
Lục Tranh: "Đến phòng anh."


Thẩm Thần ngẩn ra, theo bản năng liếc nhìn bốn hướng, lúc này trong phòng khách chỉ có hai người bọn họ, người giúp việc đều không ở đây.
Nhưng khi cậu vừa liếc nhìn xong đột nhiên sửng sốt một chút, cậu vì sao lại phải lén lút như vậy, cậu trước kia cũng không ít lần đi đến phòng anh kia mà!


Còn đang xấu hổ, Lục Tranh đã đi lên lầu.
Thẩm Thần không muốn biểu hiện ra vẻ kỳ lạ, vì vậy cậu ra vẻ thản nhiên đi theo phía sau anh.
Sau khi vào phòng, cậu giả vờ bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì vậy ạ, nếu không có chuyện gì thì em phải trở về..."


Vừa nói từ "về", cả người cậu liền bị Lục Tranh đè lên trên cửa.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu của Thẩm Thần chính là, vì cái gì anh lại đè cậu ở trên cửa! Suy nghĩ thứ hai chính là, để người khác nhìn thấy sẽ như thế nào!
"Em hoảng cái gì." Lục Tranh híp mắt nói.


Hai tay Thẩm Thần chống trước ngực anh: "Không, em không có hoảng."
Lục Tranh thấp mắt đánh giá cậu, người trong ngực đúng thật đang hoảng hốt.
Lông mi cậu đen dày giống như cây quạt nhỏ đang run lên, anh nhìn thấy trong lòng thật ngứa ngáy.
Lục Tranh chợt có ý nghĩ xấu xa, liền cúi đầu cắn môi cậu.
"Ô....đau."


Lục Tranh lại không buông cậu ra, ở môi cậu mà **** ***, tuỳ ý mà triền miên.
Thẩm Thần thở hổn hển, bị bắt ngửa đầu, cả người mềm nhũn.


Nhưng Lục Tranh không vì thế mà buông tha cho cậu, anh tách môi cậu ra, câu giữ đầu lưỡi, tựa hồ muốn cậu cùng anh rơi xuống vực sâu không thấy đáy, khiến cậu hít thở không thông trong nước biển.
Vốn định ở nhà sẽ dè dặt một chút, sẽ không tuỳ ý mà trêu chọc cậu.


Nhưng có lẽ vừa rồi nhìn thấy cậu ở dưới lầu, dục vọng liền đột nhiên trỗi dậy, nếu không làm gì thì đêm nay anh khó có thể mà ngủ được.
Đôi mắt Lục Tranh càng phát ra tia âm u, anh gắt gao ôm chặt thắt lưng của Thẩm Thần, tựa hồ như muốn khảm cậu vào máu của chính mình.
"Ưm...."


Thẩm Thần cố gắng không để phát ra âm thanh, thanh âm kia rõ ràng vì cậu không thể thở được, nhưng không biết vì sao, lọt vào tai Lục Tranh lại thay đổi hương vị.
Xinh đẹp tuyệt trần, bất quá là như vậy.


Thẩm Thần cũng ý thức được âm thanh kỳ quái kia, cậu đã không khống chế được, hô hấp nóng bỏng của Lục Tranh phả lên mặt cậu, khiến cậu sắp đứng không vững.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng đập cửa.


Bởi vì Thẩm Thần ở ngay sau cánh cửa, tiếng đập cửa lớn như vậy, khiến cậu kinh hoảng đến đổ mồ hôi lạnh.
"Anh, anh có trong đó không.
Anh! Anh có thể giảng lại bài Thẩm Thần vừa rồi giảng cho em được không, em quên rồi.
Anh? Anh!"


"Ba....." Lục Tranh đột nhiên rời khỏi môi cậu, anh nhìn cậu không nói gì, chỉ lại cắn Thẩm Thần một cái.
Thẩm Thần mặt đỏ như tụ máu, cậu dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh, van nài anh trước giải quyết người đang đứng ngoài cửa.
Lục Tranh nhìn cậu nhếch môi một cái, ngón tay cái vân vê môi cậu.


Thẩm Thần muốn khóc: ".....Anh Lục Tranh."
Lục Tranh đối với việc cậu dùng giọng điệu này nói chuyện thật sự rất hưởng thụ, anh mở lòng tốt buông cậu ra, chỉ chỉ về phía phòng tắm.
Thẩm Thần hiểu được, lập tức chạy vào phòng tắm.


Lục Tinh Di tiếp tục ở bên ngoài gõ cửa, thấy Lục Tranh thật vất vả mới mở cửa, mặt cậu vui vẻ nói: "Anh, em cùng với anh giảng..."
"Giảng cái gì, anh phải ngủ em không biết sao."
Lục Tinh Di chớp mắt: "Sớm như vậy sao!"
Lục Tranh lạnh mặt: "Bài nào không biết làm thì về trường học hỏi thầy giáo."


"A.....Hỏi nhiều sẽ rất mất mặt, em chỉ muốn ngày mai trước mặt bạn học khoe khoang chút thôi."
"Không phải em ấy đã giảng hơn một lần cho em rồi còn chưa hiểu sao, đầu óc như vậy thì ít khoe khoang lại."
Lục Tinh Di: "......"
"Còn việc gì à, không còn việc gì thì trở về phòng đi."


"A..." Lục Tinh Di vừa quay trở về vừa than thở: "Đành phải đi tìm Thẩm Thần vậy."
Lục Tranh ngưng lại: "Chờ một chút."
Lục Tinh Di quay đầu lại.
Lục Tranh nhẫn nhịn nói; "Đi đến phòng em, anh nhìn xem."
"A, thật sao?"
Lục Tranh giật giật khoé miệng, lạnh lùng nói: "Đừng hỏi nhiều.".






Truyện liên quan