Chương 3: Tôi cần một Lục Duật Kiêu
Ra cửa gặp được báu vật, hai mắt rưng rưng!
Trong lòng Cố Tử Mạt một trận phấn chấn, giở trò nhéo Đại Thiến bên cạnh một cái, ánh mắt lại đặt trên người đàn ông kia, nhỏ giọng nói, "Bạn nói cái người giả mạo hôm nay, có được một nửa khí chất của người này sao?"
Đại Thiến cũng bị mê hoặc, giọng nói run run, "Không, không biết."
"Xin lỗi, tôi đến trễ, xin hỏi ai trong hai người, cần một Lục Duật Kiêu?" Giọng nói trầm thấp dễ nghe, giọng nói này giống như thiên nga đen, đang ẩn hiện giữa bầu trời xanh biếc, chỉ với giọng nói này, đã đủ mê đảo tâm hồn rồi!
Người đàn ông không đợi họ trả lời, liền tự nhiên ngồi xuống, vừa đúng ngồi đối diện Cố Tử Mạt, ánh mắt híp nhìn về phía Cố Tử Mạt.
Tiếp xúc ở khoảng cách gần, Cố Tử Mạt cũng ngừng thở, đầu tiên nhìn vào ánh mắt của anh ta, đôi mắt trong suốt như pha lê này, ẩn chứa sức hút rất lớn, làm cho người khác muốn có được anh ta.
Người đàn ông này, mê người như thế! Kẻ giả mạo này mặc dù chỉ là hàng nhái, nhưng cõ lẽ còn cao quý hơn hàng thật!
Trời ạ, rốt cuộc cô đã tích góp được bao nhiêu may mắn mới có thể gặp được một kẻ giả mạo cao cấp như vậy.
Nhưng thông qua ánh mắt và việc làm của anh ta, cô cảm thấy người đàn ông này khẳng định biết cô chính là người mở topic, anh ta cố ý hỏi như thế.
"Anh đã đứng ở bên kia bao lâu rồi." Vừa này khi đang đối chiến với Hà Ân Chính, cô đã cảm thấy có người nhìn chăm chú phía bên này.
Cô cố ý nhẹ nhàng hất hất cằm nhỏ của mình lên, để dáng vẻ hơi kiêu ngạo chút, chiếc cổ trắng nõn với đường cong tuyệt đẹp, bởi vì nói chuyện, cổ họng hơi động lên.
Người đàn ông nhìn cô như vậy, không nhịn được nhếch môi, rất không sao cả nhún vai một cái, "Không lâu, chỉ vừa vặn quan sát toàn bộ quá trình mà thôi." Vừa nói, ánh mắt của anh ta vẫn nhìn chăm chú vào cô, miệng như có như không vung lên đường cong khêu gợi.
Cố Tử Mạt hít sâu một hơi, ánh mắt mang theo phẫn hận, nhìn chăm chú về phía người đàn ồn trước mặt này, người này sao có thể hèn hạ như vậy! Đàn ông không có kẻ nào tốt cả!
"Khụ khụ." Đại Thiến ho khan nhắc nhở cô bình tĩnh, nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Cố Tử Mạt, "Giọng nói còn mê người hơn trong điện thoại, chính là anh ta! Chuyện của bạn mình đều nói cho anh ta biết rồi, mình thấy dáng dấp của anh ta cũng không giống người xấu, bạn liền thuê anh ta đi vậy, thừa dịp Hà Ân Chính còn chưa bị ném quá xa, mình đi nhặt anh ta về, hai người liền cũng nhau đối đầu đi, về phần thương lượng giá cả, bạn tự xem rồi quyết định thôi."
Cố Tử Mạt còn chưa kịp phản ứng, Đại Thiến liền đứng dậy đi ra.
Cố Tử Mạt thấy Đại Thiến lả lơi lắc lắc cái eo nhỏ, trong lòng thở dài!
Thừa dịp Hà Ân Chính còn chưa đi quá, cô cũng bất chấp những cái khác, vội vàng vứt bỏ thành kiến trong lòng, nắm thật chặt dây thanh, quyết định thật nhanh hỏi người đàn ông đối diện, "Anh thật sự xác định đồng ý đóng giả Lục Duật Kiêu? Vấn đề giá cả thì như thế nào?"
Người đàn ông nhìn cô, khóe miệng cong lên châm biếm, âm thanh của anh ta trầm thấp hùng hậu, giọng nói đầy ranh mãnh, "Vậy cô cảm thấy, giá của Lục Duật Kiêu là như thế nào?" Người đàn ông vừa nói xong, lại liếc nhìn mặt đồng hồ trên cổ tay.
Ánh mắt của cô cũng theo động tác của anh ta nhìn lướt qua.
Trông giống như đồng hồ nam của Cartier!
Bàn về tướng mạo, người đàn ông này tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm, bàn về quần áo đồ trang sức, người đàn ông này cũng dùng toàn hàng cao cấp, cô không biết làm thế nào.
Nhưng ngay sau đó vừa nghĩ, cô cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
Đúng vậy!
Lăn lộn ở bên ngoài, luôn luôn nâng cao giá trị của bản thân lên một chút, cũng giống như Đại Thiến luôn yêu cầu cô duy trì phong cách, trang sức cao cấp trên người người đàn ông này, nhất định là đến để dọa cô, mục đích chính là gạt tiền của cô!
Về phần những sản phẩm cao cấp kia của anh ta, không giống như hàng mô phỏng, còn không chắc là đầu tư dài lâu đây!
Cô dời đi ánh mắt, thu lại tâm trạng, rất không khách khí nói, "Theo tôi thấy, rõ ràng anh là loại người miệng hùm gan sứa, có thể hay không còn có cách nói khác, giá cả thôi, liền theo giá cả thị trường đi."
Người đàn ông này rõ ràng là đang nhịn xuống, anh ta đỡ cái trán, hỏi một vấn đề khác, "Tại sao lại phải là Lục Duật Kiêu?"
"Cái này sao. . . . . . Thật ra thì rất đơn giản..., Lục Duật Kiêu rất được chào đón, nhưng lại chưa có ai từng gặp anh ta, loại người như vậy có số mệnh bị lừa dối." Cô thuận miệng đáp một câu, nhìn vẻ mặt người đàn ông kia đang bắt đầu phát thanh, khuôn mặt đen tối dày đặc sương mù.
Đang cảm thấy kỳ quái, vừa muốn mở miệng hỏi anh ta có chỗ nào không thoải mái hay không, liền nhìn thấy Hà Ân Chính đầu đầy bụi đất đang đi về phía bên này, mà cũng không thấy Đại Thiến đi cùng .
Cô vội vã ra hiệu với người đàn ông đối diện là không cần nói, ngồi nghiêm chỉnh.
Lúc Hà Ân Chính đến đây, vẻ mặt cũng không hề tốt xem, Hà Ân Chính trước kia, trên mặt đều là cái loại phong cách u buồn đặc biệt của hoạ sĩ, mà bây giờ trên mặt anh ta ngượng ngùng nhiều hơn, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng có chút phức tạp khó phân biệt, thậm chí ở trong đó còn có khủng hoảng vô tận.
Cố Tử Mạt rõ ràng cảm thấy, ánh mắt của Hà Ân Chính băn khoăn nhìn cô và “Lục Duật Kiêu”.
Vào giờ phút này, Cố Tử Mạt yêu ch.ết Đại Thiến, cảm tạ ch.ết cái vị ‘ Lục Duật Kiêu ’ nổi bật bất phàm đang ngồi đối diện này.
‘ Lục Duật Kiêu ’ cũng không chào Hà Ân Chính, lấp lánh mắt, chậm rãi lướt qua thực đơn, mí mắt cũng không nâng lên hỏi, "Món chính hôm nay là?" Dù là câu nghi vấn, dù là giọng nói nhàn nhạt, đều tràn ngập hơi thở uy nghi.
Cố Tử Mạt vui vẻ, không nhịn được liền muốn vỗ tay khen “Lục Duật Kiêu” một tiếng tuyệt, chiêu không coi ai ra gì thật tốt!
Hà Ân Chính lúng túng một lát, mới mất tự nhiên ngồi xuống nói, "Hôm nay có món thịt bò bít tết mời vừa được chuyển từ nước ngoài bằng máy bay về." Nói xong, hơi kiêng kỵ nhìn ‘ Lục Duật Kiêu ’ một chút, lại đưa ánh mắt về phía Cố Tử Mạt một lần nữa, "Anh nhớ em rất thích thịt bò bít tết."
Cố Tử Mạt hơi sững sờ, nghĩ thầm Hà Ân Chính này cũng đủ đê tiện, đến tình trạng này rồi mà vẫn còn giả bộ. Tự cho là đúng!
Trên mặt của cô lộ ra vẻ mặt bị làm khó, vừa muốn nói gì, ‘ Lục Duật Kiêu ’ ngồi đối diện lại lộ ra vẻ mặt hơi kinh ngạc, đã nói trước một bước: " Làm sao có thể chứ? Bạn gái của tôi vẫn dị ứng với thịt bò, cô ấy rất ít ăn thịt bò ."
Cố Tử Mạt lại ngây ngẩn cả người, ‘ Lục Duật Kiêu ’ nhập vai quá nhanh, mà người trong cuộc là cô lại vẫn trong trạng thái như đi vào cõi thần tiên.
Chỉ là ‘ Lục Duật Kiêu ’ này diễn quá tốt, khiến cô có chút không chịu nổi.
Nói dối vẫn không phải là điểm mạnh của cô, miễn cưỡng nở một nụ cười, muốn xoa dịu cục diện, lại thấy ‘ Lục Duật Kiêu ’ nhăn mày lại, vẻ mặt nghiêm túc nói với cô, "Về sau anh không cho phép em tùy tiện ăn thịt bò nữa, em nhớ nhé."
Thái độ này, giống như bạn trai quản lý việc ăn uống của bạn gái, vừa bá đạo lại vừa yêu thương.
Trong lòng cô thầm than, người đàn ông này quá nhập vai rồi.
Nếu sau này Đại Thiến đưa anh ta vào giới nghệ sỹ, đoán chừng có thể tạo ra một tiếng vang lớn.