Chương 24: Cố Trinh Trinh ăn nói khép nép
Vốn nghĩ rằng nhất định người đàn ông sẽ cực kỳ tức giận, nhưng không nghĩ.
Người đàn ông kia chỉ ngửa đầu nhíu mày nhìn cô, trong ánh mắt thâm thúy như nhìn thấu tất cả, khóe môi bật ra một nụ cười ý vị không rõ, anh ta cũng không có phản ứng khác, chỉ nhìn.
Mắt Cố Tử Mạt nhìn xuống, thấy anh ta như vậy, trong lòng càng thêm căm tức.
Chớp mắt một cái, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, cả người cô đều cảm thấy quỷ dị đâu? Càng nghĩ càng thấy giống như là Tây Môn Khánh cùng Phan Kim Liên vậy.
Cuộc sống thay đổi, thật đúng không thể nói rõ hết nguyên nhân, trong một giây cô biến thành ɖâʍ phụ, mà kẻ giả mạo biến thành gian phu cũng chỉ trong một giây?!
Trong đầu ý nghĩ lộn xộn nhìn Đại Thiến, thấy trong tay cô ấy còn cầm một cái bánh trứng, cô không chút nghĩ ngợi, liền cướp đến tay, hành động theo cảm tìnhmuốn ném một lần nữa, đập cho cái kẻ ở lầu dưới kia nát bét luôn!
Không ngờ động tác của Đại Thiến nhanh hơn cô, Đại Thiến nhanh chóng đoạt lại bánh trứng, liếc nhìn xuống dưới lầu, rất vô tội đối khoát tay với cô, "Bạn đừng khi dễ bánh trứng của mình, thật vất vả mới được ăn một lần đấy."
Cố Tử Mạt vừa nóng vừa giận, lại thấy ở dưới lầu cô gái xinh đẹp giống như đang quan tâm hỏi thăm kẻ giả mạo, cô chợt cắn chặt môi dưới, ngón tay nắm thành quyền, đằng đằng giận dữ nói ra lời ác độc, "Lần sau đừng nói tôi quen anh! Tôi không biết anh!"
Cũng không nhìn phản ứng của anh ta, cô liền lôi kéo Đại Thiến từ từrút lui khỏi hiện trường.
Ở phía trước cô bước đi rất nhanh, Đại Thiến đi giày cao gót ở phía sau cũng phải cố hết sức, Đại Thiến nén đủ một hơi, tiến lên kéo Cố Tử Mạt, đôi môi nóng bỏng đỏ mọng mấp máy với cô, "Có muốn quay lại hay không? Anh ta nhưng là đồng bọn của bạn."
"Chó má!" Cố Tử Mạt cực kỳ tức giận, ném đá giấu tay mắng một câu, cũng không quay đầu lại hất Đại Thiến ra tiếp tục đi về phía trước.
Cô hổn hển trở lại nhà họ Cố, ngoài dự đoán, Cố Trinh Trinh thế nhưng đã trở lại, thật đúng lúc, cô nhìn thấy, bày ra trước mặt Cố Trinh Trinh, chính là bài báo xin lỗi của Hà Ân Chính, mà Hà An Chính thì đứng ở một bên, gương mặt luống cuống cùng bàng hoàng.
Cố Tử Mạt không muốn quan tâm đến hai kẻ cầu nam nữ này, trực tiếp đi lên lầu.
"Chị." Cố Trinh Trinh gọi cô lại.
Bị Cố Trinh Trinh gọi lại, cô không thể làm gì quay người lại, "Làm sao vậy."
Theo lý thuyết, Cố phu nhân phải buộc Cố Trinh Trinh chia tay với Hà Ân Chính, nhưng bây giờ hai người bọn họ vẫn tốt, thật sự là kỳ quái, xem ra bọn họ vẫn không nỡ bỏ một chút lợi ích trước mắt này, cố ý muốn hợp tác làm ăn cùng nhà họ Hà.
Cố Trinh Trinh đứng lên, mở tờ báo ra đưa đến trước mặt Cố Tử Mạt, hữu ý vô ý nhìn Ân Chính một cái, do dự mở miệng nói, "Chị, đây là chị khiến Ân Chính làm?"
Cô nhìn Cố Trinh Trinh ở khoảng cách gần, mới phát hiện chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Cố Trinh Trinh đã thon gầy đi không ít, sắc mặt cũng không tốt, thật là khó cho em ấy, ra khỏi nhà tù, còn phải xử lý một sạp chuyện tình thối nát của Hà Ân Chính.
"Ừ." Cô quang minh chính đại, đã làm liền thừa nhận, không giống một số người, che che giấu giấu!
Khuôn mặt Cố Trinh Trinh cả kinh, giống như không nghĩ tới chị ấy lại thừa nhận nhanh như vậy.
"Chị, việc này quan hệ trọng đại, chúng ta cũng không thể tùy hứng, nhà họ Cố cùng nhà họ Hà có hợp tác hạng mục, chị làm như vậy, khiến cho hình tượng công ty nhà họ Hà suy giảm, có mấy bên hợp tác cũng không muốn tiếp xúc với nhà họ Hà nữa, chị, hiện tại nước đổ khó hốt, nếu không chị ra mặt giải thích cho Ân Chính được không?" Cố Trinh Trinh khổ sở mở miệng.
Phải biết, bây giờ hai nhà Cố Hà là châu chấu trên một sợi dây, việc Hà Ân Chính‘ đăng lời xin lỗi ’, hủy hoại nghiêm trọng hình tượng công ty nhà họ Hà, cũng làm cho mọi người sinh ra hoài nghi đối với việc kết thân của hai nhà Cố Hà, cho nên những đơn vị có ý định hợp tác cũng đang tỏ thái độ chờ đợi đối với hạng mục này.
Cố Tử Mạt cũng nắm được sơ lược tình hình, lúc ấy cô yêu cầu Hà Ân Chính công khai nói xin lỗi, tất nhiên sẽ kéo theo một loạt phản ứng dây chuyền, cái này trách ai được? Chỉ có thể trách Hà Ân Chính.
Cô làm mặt lạnh, lạnh lùng nói, "Chuyện này, không có quan hệ gì với chị, chị không có kề dao vào cổ Hà Ân Chính buộc anh ta đăng tin, nhưng anh ta đăng tin rồi, chị cũng không có cách nào." Hà Ân Chính đúng là một kẻ ngu ngốc, thế nhưng từ hoảng sợ nhất thời, liền chủ động giấu mọi người công khai nói xin lỗi.
"Cô nói ngược, rõ ràng là cô và Lục Duật Kiêu ép tôi, tôi......" Hà Ân Chính bước lên, cố hết sức muốn thanh minh một chút.
Cố Tử Mạt mắt lạnh liếc anh ta một cái, một kẻ thành sự chưa đủ bại sự có thừa như Hà Ân Chính, sao có thể xoay chuyển được gì!
Cố Trinh Trinh đối mặt với Cố Tử Mạt, cũng không nói gì nữa, trợn trừng mắt liếc Hà Ân Chính, tỏ vẻ anh ta không nên nói lung tung.
Cố Tử Mạt không rảnh để xem bọn họ trao đổi, xoay người tiếp tục đi lên lầu, mới vừa đi tới nửa đường, lại thấy Cố Trinh Trinh đúng là âm hồn bất tán đuổi theo.
"Chị, chỉ cần chị đăng một bài đính chính, tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết, em xin chị, chị, lần này coi như em nợ chị, chị giúp bọn em một lần có được hay không?" Gương mặt Cố Trinh Trinh hoa lê đẫm mưa, thân mật lấy tay dùng sức cầm tay Cố Tử Mạt, đánh bài tình cảm.
Cố Tử Mạt mím môi, vẻ mặt tràn đầy chán ghét, cô nín một hơi, cạy tay cô ta ở trên tay mình bỏ xuống, lạnh lùngcự tuyệt, "Chị không làm được!"
"Chị, giúp em một chút, xin chị, xin chị......" Cố Trinh Trinh bắt được cánh tay của cô, lại cầu xin cô lần nữa, trên mặt cực kỳ bi ai, nước mắt ào ào chảy xuống từ khóe mắt, nói xong lại than thở khóc lóc.
"Không làm được."
Cố Trinh Trinh vẫn cứ bám theo không buông tha, gắt gao nắm lấy cô, cứ như thế không buông tay, cô nhìn vào ánh mắt của Cố Tử Mạt, dịu dàng mà đau thương nói: " Chị, có phải chị vẫn còn hận em hay không, hận em đoạt Ân Chính? Mặc dù ngoài miệng chị không nói ra......"
"Loại người cặn bã như vậy, chị không hiếm lạ! Cố Trinh Trinh, cho dù em nói gì, chị cũng sẽ không giúp, em ch.ết tâm đi."
Trên mặt Cố Trinh Trinh một mảnh xám xịt, ánh mắt của cô ta từ trên mặt Cố Tử Mạt, dao động đến bụng của cô ấy, do dự mở miệng, "Chị, vậy...... Vậy thai nhi trong bụng chị...... Vẫn còn chứ?"
Cố Tử Mạt nghe vậy, dở khóc dở cười, khóe miệng bật ra nụ cười lạnh, cúi đầu nhìn về phía cầu thang, ý cười lạnh trong mắt dần dần hóa thành một sự kiên định, giống như là hạ quyết tâm thật lớn vậy, mới mở miệng châm chọc nói: " Cố Trinh Trinh, nếu như chị nói đứa bé vẫn còn, em có nhân tiện đẩy chị một lần nữa không vậy?"
Nói xong, cô dùng cánh tay đang để không của mình kia, bấm lên cánh tay Cố Trinh Trinh đang khống chế cô kia.
Lại nói, một chiêu này, vẫn là cô học được từ Cố Trinh Trinh!