Chương 46: Tính phúc rất quan trọng!

Khí sắc người đàn ông đã khôi phục không ít, toàn bộ quá trình cô khẩn trương đến không biết làm sao, anh đều xem ở trong mắt, cho đến khi thấy cô đỏ cả hai mắt, anh cũng nhịn không được nữa, đưa tay lên lau gương mặt của cô, xoa nhẹ mấy cái, cất giọng khàn khàn, nhỏ giọng an ủi cô, "Không sao, không có chuyện gì."


Cố Tử Mạt đâu có tin lời anh nói, chột dạ đưa tay lau khóe mắt không có nước mắt một cái, lại giơ tay lên sạch sẻ gọn gàng gạt tay anh ra, rất không tự nhiên nghiêm giọng trực tiếp nói: " cái gì gọi là không có việc gì! Rốt cuộc thì anh có chuyện gì xảy ra!"


Người đàn ông này, đã từng bảo vệ quá nhiều lần, mà cô, ngay cả sự che chở đơn giản nhất đối với anh cũng không có, từ trong lòng của cô, cũng đã mất ổn định rồi.


Ở trước mặt người đàn ông này, cô giống như trở thành người yếu đuối trong những người yếu đuối, mà những điều này, cô không hề muốn!


Thời điểm gối đầu trên đùi anh, cô đều nghĩ tới, Cố Trinh Trinh dùng anh để uy hϊế͙p͙ cô, mà lần này cô trở về, nhất định sẽ không thỏa hiệp, cô sẽ dùng tất cả vốn liếng thuyết phục Lục Duật Kiêu thật bỏ qua chuyện lần này, cô cũng muốn thử bảo vệ anh một lần, chỉ là cái ý nghĩ này mới hình thành, thì đã xảy ra chuyện như vậy rồi.


Trong lòng cô vừa nóng vừa giận, giận anh cũng giận bản thân, gấp anh cũng gấp chính mình.


available on google playdownload on app store


Người đàn ông cười khổ không được, cô gái này, là cố ý muốn dồn anh tới chân tường, Lục Minh Tuyên anh, đời này còn chưa bao giờ gặp phải cảnh vừa thẹn thùng vừa lúng túng như vậy, một tình huống tiến lùi đều khó!


Anh ánh mắt lạnh nhạt liếc ra ngoài cửa xe, phong cảnh phía ngoài cũng không đẹp, vẫn là một mảnh hoang dã như cũ, chỉ là, giờ phút này cùng với tâm tình lúc anh đi tới, đã là một trời một vực.


Anh ngừng suy nghĩ, đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé không xương mềm mại của cô, thân thể thoáng đổ về phía trước, ghé vào bên tai của cô, ngại ngùng nhìn tài xế ở phía trước một cái, bất đắc dĩ mới mịt mờ nói rõ chân tướng cho cô, "Thật không có việc gì, chỉ là thiếu chút nữa em đã phá hủy tính phúc hơn nửa đời người sau của anh thôi."


Hơi ấm trong miệng anh, nướng bên tai của cô, kích thích lòng cô ngứa ngáy.


Trải qua sự kích thích của anh, trong lúc nhất thời đầu óc của cô hơi chậm chạp, phút chốc, cô vừa vặn hiểu được‘ tính phúc ’ trong miệng anh, trong lòng cô quẫn bách, con ngươi sáng ngời cũng bất giác di chuyển đến đũng quần của người đàn ông.


Trong đầu nhanh chóng nhớ lại tình cảnh vừa rồi một lần, cô gối đầu lên đùi anh, bởi vì hố sâu lắc lư, đầu của nàng bị xóc này xuống dứoi, cũng bởi vì như vậy, đầu của cô liền đập trúng anh, rồi sau đó, cô còn vô tình không biết đưa tay về phía sau gáy của mình.


Cô hơi khổ sở quay mặt, hận không thể đấm ngực dậm chân, trong lòng còn đang tính toán mình và ‘ tính phúc ’ của anh tiếp xúc thân mật mấy lần.
Ngực cô bị tập kích, so sánh với việc cô khiêu khíchđè lên anh, quả thực là —— gặp sư phụ!


Lúc này Cố Tử Mạt, làm sao còn dám quản đường núi lắc lư, sao dám quản anh giấu bệnh sợ thầy khỉ gió gì nữa, cô xấu hổ ch.ết rồi, sửng sốt không dám nhìn anh, vẻ mặt không thay đổi dịch mông dựa vào cửa kính xe, thậm chí còn dán sát gương mặt cùng cái trán vào cửa kính xe, để hạ nhiệt độ.


Cả khuôn mặt nóng bừng như thiêu cháy, lửa đốt cháy lan ra đồng cỏ, đốt từ đầu tới đuôi, đem thể diện cuối cùng của cô cũng cháy sạch không còn một mống.


Người đàn ông dựa người lên vách xe phía sau lưng, từ phía sau nhìn bả vai của cô cương cứng, cũng không có đi quấy nhiễu cô đấm ngực dậm chân, tin tưởng cô cũng không muốn mình nhúng tay quản lý đi, anh để cô tiêu hóa hết cảm xúc của mình.


Cho đến khi anh nhìn thấy Cố Tử Mạt dán sát mặt lên cửa kính xe không nhúc nhích, hai tay của anh mới giữ bả vai của cô, để cô nghiêng người, ngồi thẳng cơ thể.
"Khứu giác của em là quan trọng nhất, sau khi đến, trước tiên đi bệnh viện làm kiểm tra." Anh đã an bài hết cho cô, bố trí bảo vệ không có sơ hở.


Cố Tử Mạt còn chưa dám nhìn anh, những ký ức kia còn quá mức rõ nét, cô không dám đối diện với anh, chỉ sợ đoạn ký ức quẫn bách kia tất cả đều xông lên trong đầu cô, cô gật đầu một cái, "Được."


Trên lý trí nói cho cô biết, đầu tiên cô nên đi kiểm tr.a khứu giác của mình ngay, nhưng trong lòng cô, vẫn có ý nghĩ muốn sớm một chút về nhà, sớm một chút ra điều kiện, ra vẻ ta đây.
Mặc dù có chút tâm không cam tình không nguyện, cô vẫn cắn răng, đồng ý.


"Đừng nóng vội, nên tới đều sẽ tới, phải đi cũng sẽ bị đưa đi." Người đàn ông nhìn thấy cô do dự, lập tức liền đoán được suy nghĩ của cô.


Cô gái nghe được câu này của anh, trong lúc nhất thời, tất cả quẫn bách cùng xấu hổ bị ném ra sau gáy, cô không khỏi nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt linh động chiếm lấy đôi mắt đen của anh, trong mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, ngay cả cái này anh cũng có thể đoán được?


Chẳng qua cô giấu nỗi kinh ngạc ở trong lòng, cũng không có nói ra, đợi đến khi cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, sự quẫn bách lúc trước lại nổi lên, cô vội cúi đầu, hai tay bẻ ngón tay của nhau, giả bộ một dáng vẻ đãng trí.


Một lát sau, cô cảm thấy tầm mắt người đàn ông không có ở phía sau cô nữa, cô mới dời ánh mắt của mình về phía anh, muốn xem xét tỉ mỉ ‘ thương thế ’ của anh.


Chỉ là, lúc này hai chân ưu nhã của người đàn ông gác lên nhau, rốt cuộc cô cũng không có nhìn ra được cái gì, chỉ có thể cẩn thận thu hồi tầm mắt, trong lòng yên lặng tính toán, đợi sau khi đến bệnh viện, nhất định phải cho anh đi khám bệnh.
......


Một đường đến bệnh viện, cô bị anh đưa đến khoa tai mũi họng, mà cô cảm thấy, khám bệnh cho anh cũng khá quan trọng.


Thấy anh có ý cũng đi với cô vào phòng khám, cô vội vã đẩy người anh, ánh mắt mơ hồ nhìn xuống dưới, nhỏ giọng nói, "Anh đừng theo tôi nữa, nơi này là bệnh viện, nếu như anh không yên lòng mà nói......"
"Sao?" Âm cuối của người đàn ông cao lên, hình như cũng không hiểu được ý cô.


Chung quanh thỉnh thoảng có người đi qua, cô nhìn xung quanh mấy lần, vẫn không thể nói rõ ý đồ, răng ngà cắn cắn, lại đẩy người anh, cố ý nhỏ giọng nói một lần nữa, "Chuyện này, tôi cũng có trách nhiệm, tôi hi vọng, anh không cần giấu bệnh sợ thầy! Hiểu không?"


Người đàn ông rốt cuộc hiểu rõ Cố Tử Mạt muốn nói gì, đều nói đàn ông không hiểu phụ nữ, thật ra thì phụ nữ cũng giống vậy là không hiểu đàn ông, khóe miệng của anh kéo ra, vừa định cự tuyệt, lại thấy ánh mắt khẩn thiết của cô.


Trong mắt Cố Tử Mạt ngập nước, bên trong chứa đầykhẩn thiết cùng nghiêm túc, điều này làm cho người đàn ông khó có thể cự tuyệt, chỉ có thể tổn hại danh dự của mình, đáp ứng, "Được rồi, nghe lời em."


Lục đại thiếu đánh rụng răng nuốt vào trong bụng, mức độ khoan dung còn lớn hơn so với Tể tướng.


Cố Tử Mạt nghe anh nói như vậy, trong nháy mắt có cảm giác có một cái gánh nặng bị tháo xuống, cô thở ra một hơi, đôi mắt nhìn anh lại sáng hơn mấy phần, làm một dấu Ok, mạnh mẽ xoay người, vào phòng khám khoa tai mũi họng.
Người đàn ông cũng không hề rời đi, mà đứng tại chỗ chờ.


Trên mặt hành lang của khoa, sau khi bị đôi giày da thủ công cao cấp của người đàn ông đạp không biết bao nhiêu lần, cửa phòng khoa Tai mũi họng mới bị người từ bên trong kéo ra.


Đầu tiên là một đôi tay thon dài trắng mịn run rẩy nắm khung cửa, từ bên trong dò xét ra ngoài, rồi sau đó mới là một bước chân suy yếu run rẩy đi ra ngoài.






Truyện liên quan