Chương 66: Gặp phải tên bắt cóc
Cố Tử Mạt nhìn Cố phu nhân ầm ĩ một trận, lại liên tưởng đến Hà Ân Chính, cùng với Cố Trình Đông.
Đại khái xâu chuỗi mọi chuyện từ trước đến sau, liền lý giải rõ ràng mọi chuyện.
Xem ra là Cố Trình Đông biết cô đã khôi phục khứu giác nhạy cảm, cũng không nhịn được nữa, vừa nghe tin đã hành động ngay rồi.
Theo lý thuyết, cô cũng có thể trở về, dù sao Cố Trình Đông đối xử với cô cũng không tệ, đến lúc đó, Cố phu nhân và Cố Trinh Trinh cũng sẽ vì ngại Cố Trình Đông, mà không giám có hành động gì.
Nhưng, theo tâm tính của cô bây giờ, cô thật sự không muốn trở về.
Cố phu nhân thất linh bát lạc nói một đống đạo lý, Cố Trinh Trinh muốn kéo cũng kéo không được, trong lòng hận đến ngứa ngáy, chỉ có thể mặc cho Cố phu nhân tiếp tục khóc, vừa khóc, chính là một lúc lâu, muốn ngừng cũng không ngừng được.
Trong lòng Cố Tử Mạt cũng không yên, cô nhìn đồng hồ liên tục, đã năm giờ, hiện tại cô cần chạy nhanh tới công viên Duyên Hải, nhưng Cố phu nhân cứ như vậy, cô hoàn toàn khôngthể phân thân ra được.
Cố Trinh Trinh nhìn thấy rõ sự lo lắng của Cố Tử Mạt, tới gần, "Chị, chị đang vội gì sao?"
Bị Cố Trinh Trinh hỏi như vậy, cô rất không muốn thừa nhận, chỉ có thể tiếp tục chờ trong tâm trạng vô cùng lo lắng, không cho Cố Trinh Trinh sắc mặt tốt nào, cũng không thèm trả lời, cô chỉ khoanh tay đứng một bên, giống như một người khán giả, một vị khán giả lạnh lùng.
Cũng không biết đợi bao lâu, cuối cùng Cố phu nhân cũng đã khóc mệt.
Cố Tử Mạt cũng biết Cố phu nhân cũng sắp hết khí lực rồi, cô lại đang vội thoát thân, liền nói, "Hai người trở về đi thôi, tôi tự có tính toán, hi vọng hai người không cần lại đến quấy nhiễu tôi nữa."
Nói xong, cô không dằn nổi mà đẩy Cố Trinh Trinh đang ngăn cản cô ra, xách túi đi ra ngoài.
Lại không đề phòng, bị Cố Trinh Trinh nắm cổ tay kéo lại từ phía sau, móc chìa khóa xe trong túi ra, "Chị, em biết chị đang vội, em lái xe đưa chị đi, em có xe."
Cho dù Cố Tử Mạt đang rất vội, nhưng cô cũng không hồ đồ đến mức tin tưởng Cố Trinh Trinh, cô rõ ràng nhìn thấy một chút âm mưu tính toán từ trong mắt của Cố Trinh Trinh, cô dứt khoát cự tuyệt, "Không cần!"
Chưa hết, vừa muốn bước ra cửa, lại thấy khuôn mặt nhuộm thuốc màu của Cố phu nhân xuất hiện trước mặt cô, "Tử Mạt, nhất định phải về nhà đấy."
Cố Tử Mạt bị dọa sợ giật nảy mình, mới lại phản ứng lại kịp, tùy tiện gật đầu một cái, liền chạy nhanh ra bên ngoài.
Cố Trinh Trinh thấy thế, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị, nắm chặt chìa khóa xe, cũng đi ngay theo Cố Tử Mạt.
......
Cố Tử Mạt ngồi lên xe taxi, vội vàng lại hốt hoảng, dọc theo đường đi vẫn nhìn thời gian không ngừng, nhưng lại cứ gặp cảnh ùn tắc giao thông, dọc theo đường đi đều là nhích từng chút một về phía trước.
Cô lấy điện thoại di động ra, nghĩ bấm số gọi điện thoại cho ‘ Lục Duật Kiêu’, lại không nghĩ đến, tài xế thắng gấp một cái, cơ thể của cô vì quán tính mà lao về phía trước, điện thoại di động cũng bị quăng đi.
Cô không nhịn được xoa xoa cổ, vừa định cúi đầu nhặt điện thoại lên, trong lúc vô tình ánh mắt nhìn ra đường, chỉ thấy phía trước có một chiếc Ferrari màu đỏ vượt lên ngăn ở phía trước của xe taxi, hình như là...... Cố ý!
Cô còn chưa nghĩ được là chuyện gì xảy ra, cửa xe bên cạnh đã bị kéo ra từ bên ngoài, cơ thể cũng bị người nào đó kéo mạnh ra ngoài, cô vội vã với lấy điện thoại di động, cơ thể ra sức bò về phía trước, người ở phía sau lưng ngược lại lại kềm giữ khuỷu tay của cô, một trận vừa lôi vừa kéo.
Tay của người kia đúng lúc lại nắm mạnh vào vết thương nơi khuỷu tay của cô, cô đau đến hút không khí, chưa kịp phản kháng, cả người liền bị kéo đến chiếc xe Ferrari màu đỏ ở phía trước.
"Anh là ai! Đây là bắt cóc! Anh buông tôi ra!" Cô giận dữ, ban ngày ban mặt, còn có cảnh cướp người như vậy hay sao? Tám phần chính là Hà Ân Chính ép buộc đây mà!
Nhưng người đó căn bản không để ý đến cô, dứt khoát mở cửa xe, thô bạo đẩy cô vào trong xe, nhưng ý chí và sức lực của Cố Tử Mạt lại rất ngoan cường, chân vẫn bám chặt mặt đất, tay cũng đặt ở trên cửa xe, sống ch.ết không để cơ thể bị đẩy vào bên trong.
Người nọ cũng nổi giận, lại dùng sức lớn hơn đẩy cô, vừa cả giận nói, "Tôi chính là Lục Duật Kiêu, tôi muốn bắt cóc cô...nếu cô không ngoan ngoãn, tôi sẽ cho đội luật sư của tôi kiện cô và kẻ giả mạo ra tòa, kiện các người phải cầu xin tha thứ!"
Cố Tử Mạt vừa nghe xong, thân thể chấn động.
Lục Duật Kiêu thật, tới trả thù?! Cô có tội hủy hoại danh dự của người khác! Cô có tội!
Trong đầu cô trống rỗng, không ngờ, người này lại nhân cơ hội nhét cô vào bên trong, chiếc xeFerrari lại lao vút trên đường, nhưng hướng đi thì khác nhau.
Cố Tử Mạt sát ngôn quan sắc, không dám tùy tiện mở miệng.
Anh ta đang lái xe, cho nên chính diện khuôn mặt không hướng về phía cô, mà chỉ có gò má quay sang cô.
Hai tay Cố Tử Mạt không nhịn được xoắn vào nhau, mắt cũng híp lại, côc ảm thấy tình huống trước mắt, chỗ nào cũng thấy lạ, cũng khó trách cô sẽ căn thẳng đâu.
Xem xét một lúc lâu, cuối cùng cô cũng biết được là lạ ở chỗ nào rồi, cái anh chàng Lục Duật Kiêu này, từ đầu tới chân đều không thích hợp!
Người thật trước mặt này, mặc một chiếc áo phông màu đỏ, quần dài cũng màu đỏ, chân đi một đôi giày da mềm màu đỏ, lại thêm một đầu tóc đỏ ngông cuồng, cô nhìn xong, quả thực hoảng sợ.
Người thật hình như chú ý tới ánh mắt của cô, nhìn cô vài lần, tiện tay sờ soạng một chút lên mái tóc đỏ của mình, "Hi vọng tôi không có hù dọa đến cô, không biết vì sao, gần đây tôi lại thích như vậy, liều lĩnh mà thô bạo."
Trong lòng Cố Tử Mạt đánh trống, cô không hiểu nổi lối suy nghĩ của vị người thật này, cũng không hiểu rốt cuộc anh ta ám chỉ mái tóc màu đỏ, hay là chuyện anh ta bắt cóc cô đây.
Liều lĩnh mà thô bạo? Đủ sâu sắc!
Cô không dám nói cô thật sự có bị dọa, lại cố gằng liếc nhìn vài lần, ngón tay chọc chọc cằm, hàm súc nói một câu, "Không tồi, không tồi."
Chỉ nhìn chính diện khuôn mặt của anh ta có vài lần, cô cũng phải cảm thán từ tận đáy lòng, mặc dù cách ăn mặc của vị người thật này lạ lùng như vậy, nhưng vẫn không hề tổn hao gì đến khí chất và hình tượng của anh ta.
Chủ yếu là, người đàn ông này, diện mạo quá mức mị hoặc.
Đôi mắt đào hoa hút hồn người, mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch, ngũ quan không có chỗ nào không hấp dẫn ánh mắt.
Mặc dù cô bị vẻ đẹp của anh ta hấp dẫn, nhưng bởi vì lập trường khác nhau, cô cũng không có hảo cảm với người này, hơn nữa, loại công tử cấp cao lại bảnh bao này, có thể có mấy cái là tốt đẹp chứ?!
Quả nhiên, cô vừa nghĩ đến đây, người này liền xuống xe, vứt lại cho cô một câu, "Tôi đi mua chút đồ, cô ở lại trên xe."
Không đợi cô gật đầu, người này đã xuống xe, cô nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn dáng vẻ bảnh bao của người này đi thẳng đến hiệu thuốc.
Quả nhiên có bệnh! Cô nghĩ thầm
Thấy anh ta đã đi mất, cô theo bản năng thử kéo cửa xe, thật ra cũng chỉ muốn thử một chút thôi, cũng không hi vọng quá lớn, lại không ngờ, người đàn ông này lại không khóa cửa xe, mà để cô tự do, giống như anh ta không hề sợ cô sẽ chạy mất vậy!
Cô mở cửa xe, bước chân xuống, vừa định nhân cơ hội chạy trốn, bàn tay vịn ở cửa xe lại ngừng lại.