Chương 70-1: Chợt nhớ lại những chuyện đã qua! 1

Ngón tay càng nắm chặt hơn, cho đến khi cách một lớp vải màu đỏ, vẫn có thể bấm lòng bàn tay đến rướm máu, cô mới lấy hết dũng khí, nhỏ giọng, giọng điệu nhỏ nhẹ nói: " Em thừa nhận, em sợ, chấp nhận lời cầu hôn của anh, chủ yếu là do cảm xúc nhất thời, lúc đó, em quá cảm động, cũng quá khát vọng có được một ngôi nhà của riêng mình, khi đó, em cũng không biết dũng khí của mình là từ đâu mà tới nữa."


"Hiện tại không có dũng khí nữa, thật sao?" Trong ánh mắt của người đàn ông đầy ý cười, một tay anh ôm lấy cô vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên cái trán của cô, dịu dàng hỏi ý kiến của cô, "Về sau, anh chính là dũng khí của em, như vậy được chứ?"


Cô do dự ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn anh, cô rất muốn hỏi anh rằng, "Cho dù ban đầu em đồng ý kết hôn với anh, không hề đơn thuần như vậy, anh cũng vẫn bằng lòng tiếp tục."
Nhưng, thật lâu sau, cô vẫn không thể mở miệng hỏi được.


Lúc này trong mắt anh tràn đầy nhu tình, đã sớm hút cả người cô vào trong đôi mắt anh, trong mắt của cô, cũng rốt cuộc không cho phép những người nào khác nữa rồi, trong lòng của cô, cũng không tha cho những suy nghĩ khác nữa rồi.


Người đàn ông cũng không cho cô thời gian, anh vững vàng bước đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay trái của cô, hôn lên chiếc nhẫn nằm trên ngón giữa của cô, "Anh rất muốn nhanh chóng đeo nó vào ngón tay vô danh của em, cô dâu của anh."


Cô nghiêng đầu nhìn xuống thảm cỏ lau này, cố gắng bỏ qua tiếng xào xạc truyền từ đó đến, si ngốc nhìn anh, nắm ngược lại tay của anh, trên mặt nở một nụ cười nhẹ nhõm, "Nếu anh đã nói như vậy, thì chúng ta cũng nên nắm chặt thời gian chút chứ."


available on google playdownload on app store


Người đàn ông này, vẫn có chức năng làm người ta an tâm, cô vẫn luôn biết điều đó.
Anh mở cửa xe một lần nữa, đỡ cô lên xe, lần này tốc độ xe cực nhanh, giống như người đàn ông này thực sự vội lắm vậy.
Cô nhìn dáng vẻ này của anh ở trong mắt, trong lòng vui mừng.


Hai người rất nhanh đã tới được cục dân chính, giấy tờ chứng nhận đều đầy đủ hết, nên làm giấy chứng nhận kết hôn cũng không phiền phức gì, còn rất thuận lợi, hai bao lì xì đỏ chín đồng tiền, chụp một bức ảnh cưới lấy nhanh 40 đồng.


Hai người là trai đẹp gái xinh, tất nhiên hình đám cưới cũng rất ăn ảnh, lúc nhân viên làm việc phụ trách máy ảnh đưa ảnh chụp cho họ, còn không khỏi tức tối, "Thật đáng ghét, đầu năm nay đi xem mặt, các cô gái xinh đẹp đều gả cho những anh chàng đẹp trai hết rồi!"


Cố Tử Mạt biết trong lòng người đó khó chịu, nhưng cũng không nhìn được thầm nhủ, chẳng lẽ gái xinh gả cho trai đẹp là có tội sao?
Nếu là gái xinh phải gả cho dã thú, chẳng phải các người lại nói là gái xinh hám của, đây chính là quy tắc bất thành văn rồi?


Nhẽ ra trong bầu không khí tốt đẹp như thế này, cô không nên có ý nghĩ tà ác như vậy, nhưng cô lại thấy rất cách ứng với bốn mươi đồng tiền kia.


Đã sớm đặt tâm tư ở bốn mươi đồng tiền này, vừa ra khỏi cửa của cục dân chính, Cố Tử Mạt đã không nhịn được mà càu nhàu, "Tại sao một bức ảnh lại có thể đắt hơn giấy chứng nhận kết hôn nhiều đến như vậy, cũng nhiều hơn gấp bội lần rồi, nhất định là cục dân chính muốn thêm chút thu nhập, phí là theo quy định, ảnh lại không có mức giới hạn tối đa, cho nên bọn họ mới giựt tiền một cách trắng trợn như vậy! Muốn độc quyền đi!"


Người đàn ông kiên nhẫn nghe cô phát tiết bực dọc xong, cười tươi, "Vừa mới lên cương vị mới, nhanh như vậy đã biết tiết kiệm cho anh rồi, làm chồng của em, anh đúng là được lợi rồi."


"Ai, không phải đạo lý này, em chính là cảm thấy tiêu bốn mươi đồng kia thật không đáng giá, haiz, làm sao anh lại vẫn vui mừng như thế chứ, còn tưởng rằng mình thật sự được lợi nữa." Nhìn gươn mặt tuấn tú của người đàn ông càng ngày càng hả hê, trong lòng cô lại thấy buồn phiền.


Người đàn ông chỉ cười không nói, kéo tay của cô qua, cởi chiếc nhẫn trên tay cô ra.
"Ai, đừng, sao anh......" Cô vừa muốn đưa tay ra ngăn cản động tác của anh, chỉ thấy chiếc nhẫn vừa bị tháo ra, lại bị anh chậm rãi chuyển qua ngón áp út của cô, sau đó từ từ đẩy chiếc nhẫn lên tay cô.


Làm xong, người đàn ông cười với cô nói: " Nếu vợ của anh tiết kiệm như vậy, vậy thì anh sẽ không khách khí, hiện tại chiếc nhẫn đính hôn đã biến thành nhẫn cưới chỉ sau một giây, Cố Tử Mạt, em đã hoàn toàn thoát khỏi tình trạng độc thân rồi."


Cô nhìn chiếc nhẫn trên ngón vô danh của mình, trong lòng có loại cảm giác nói không ra lời, rất vi diệu, cô có thể cảm thấy, có một vài thứ đã thay đổi, nhưng lại không nói ra được nguyên do.


Trong đầu toàn bộ đều là cảm giác tê dại, gì đó rất vi diệu kích thích toàn bộ thần kinh của cô, để cho cả người cô đều không còn trạng thái căng thẳng của trước kia nữa, cả người đều trở nên thoải mái hơn.


"Vậy còn anh? Em cũng không cho phép anh giả vờ độc thân, đi ra ngoài đi lừa gạt thiên hạ đâu!" Loại cảm xúc khác thường này thật không tốt, làm cho cô không còn giống mình nữa, cô như đứng trên đống lửa, liếc mắt nhìn lên tay trống không của anh, liền ngẩng đầu lên, rất có điểm ăn vị nói.


Việc kết hôn này quá gấp rút, cô đeo lên chiếc nhẫn cầu hôn của anh, mà trên tay anh, ngay cả một chiếc nhẫn đơn giản nhất cũng không có.
Người đàn ông nghe vậy, không chút hoang mang lôi kéo tay của cô, rất tự nhiên nói, "Mấy ngày nữa, em chọn lựa một chiếc cho anh, như vậy thì tốt rồi."


"Hả? Em chọn?" Cô hơi xấu hổ, nếu cô chọn, chẳng phải là muốn cô trả tiền sao?
Theo lý thuyết, nhẫn cưới đều nên do phía nhà trai chuẩn bị chứ, bình thường người đàn ông này nhìn qua rất khôn khéo, thế nào còn mơ hồ với loại chuyện này nhỉ.


Cô nhìn lên cằm của anh, muốn nói lại thôi, nghĩ thầm thôi thôi, nói rõ lý do với anh, lại tốn hơi thừa lời nữa, chuyện này, coi như cô chịu chút thiệt thòi vậy.
Hai người lên xe, vẫn là người đàn ông phụ trách lái xe như cũ.


Cô điều chỉnh ghế thấp xuống, đang cúi đầu thì nhớ đến một chuyện, chìa tay về phía anh, "Giấy chứng nhận kết hôn đâu, cho em nhìn một chút."
Người đàn ông hơi sững sờ, rõ ràng hơi do dự, nhưng vẫn quyết định, đưa giấy chứng nhận kết hôn cho cô.


Cô vội vàng nhận lấy, mở ra nhìn tên anh, tên in ở phí trên là —— Lục Minh Tuyên.
Cô vội vàng như vậy, chỉ vì nhìn cái tên, ánh mắt của cô híp lại càng ngày càng nhỏ, ánh mắt nhìn chăm chú vào họ của anh, anh cũng họ Lục?
Lục Duật Kiêu, Lục Minh Tuyên, sẽ không phải là người một nhà chứ!


Nghĩ tới khả năng này, cô vội lay lay cánh tay của anh, "Anh cho em xem hộ khẩu của anh!" Giọng điệu không được nói chen vào.


Lần này người đàn ông lại không hề do dự, mà sảng khoái đưa cho cô, cô vội cầm lấy lật ra xem, nhìn trước nhìn sau, không tìm được một chút dấu vết nào, cô có chút chán nản hỏi anh, "Thật kỳ quái, anh lại một mình một hộ khẩu, chủ hộ cũng chính là anh rồi."


Người đàn ông gật đầu một cái, ánh mắt khôi phục vẻ thâm thúy phức tạp trước kia, trong mắt cũng không hề gợn sóng.
Cô vẫn chăm chú nhìn chằm chằm anh, mong đợi anh nói ra chút gì đó, nhưng anh lại chỉ gật đầu, cũng không hề nói lộ ra nửa chữ.


Lòng cô bỗng rối bời, người đàn ông này, bình thường phức tạp thần bí, chưa bao giờ nhắc đến thân phận của mình cùng người nhà, chẳng lẽ, anh vốn là trẻ mồ côi, nếu không vì sao anh lại kỳ quái đến mức không bao giờ nhắc đến người nhà của mình chứ!


Nghĩ đến đây, cô lúng túng trả hộ khẩu lại cho anh, ngồi yên lặng.
Nhưng mà người cô thì ngồi yên, bụng của cô lại không hề yên tĩnh chút nào, đột nhiên cô nhớ ra, mình chưa ăn sáng!


Sáng sớm thức dậy, đã bị chuyện tối ngày hôm qua kích thích, khiến cô chưa kịp ăn sáng đã vội vàng chạy tới nhà họ Cố, sau đó lại có đủ loại sự kiện lớn - cầu hôn và kết hôn liên tục xảy ra.
Cho tới bây giờ, ngay cả bữa ăn sáng cô cũng chưa có ăn được nữa.


"Em đói rồi." Cô nhìn anh, làm bộ đáng thương nói.
Cô thử xoay xoay giày cao gót trên chân, nghĩ thầm như thế này lúc xuống xe, có thể ngay cả sức nhấc giày cao gót lên cũng không có mất.


Cô nhìn sang phía anh đang ngồi bên cạnh, dáng người của anh thon dài, thân hình cũng có đủ 3 vòng, eo nhỏ, lưng rộng lớn, nếu như cô nằm úp sấp trên lưng của anh, loại cảm giác đó, chắc cũng không quá kém rồi.
"Rất nhanh sẽ đến nhà của anh." Lời nói của người đàn ông,đã cắt đứt suy nghĩ của cô.


Cô phục hồi lại tinh thần, "Về nhà anh? Nhà của anh?" Cô không nhịn được mà lặp lại hai chữ cuối.
Anh giữ tay lái, quay mặt sang nhìn cô, "Thế nào, không muốn?"
Cô thầm kêu cũng hơi nhanh chút, này thật sự là phải sống chung với anh, sinh hoạt chung trong một nhà đây.


Nhưng lại cảm thấy đến nhà anh cũng là hợp tình hợp lý, cũng không thể cự tuyệt anh được, cô suy nghĩ một chút, thuận miệng nói, "Em không có ý kiến."
Cô thực sự đang rất đói bụng, nơi nào có ăn, cô sẽ đến nơi đó thôi.
Xe chạy rất nhanh, rất nhanh đã đến nơi rồi.


Cô xuống xe, nhìn xung quanh một chút, hình như là ở gần công viên Duyên Hải, nghĩ đến việc mình lỡ hẹn, cô cũng tự biết mình đuối lý, không nhịn được mà chột dạ.
Người đàn ông thấy cô đứng bất động, giơ tay lên chạm vào cánh tay của cô, "Sao thế?"


"A, không có gì, chính là nhìn chung quanh một chút, làm quen với hoàn cảnh chút thôi." Cô trở lại bình thường, nói dối.
Ánh mắt của người đàn ông, dừng lại rất lâu trên người cô, mới khóa cửa xe, rất tự nhiên dắt tay của cô, "Vậy thì đi thôi."


Cô nhìn tay mình bị nắm lấy, lại nhìn thân thể cao lớn bờ vai rộng của anh, lại muốn giở trò, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi anh, không được tự nhiên dịch dịch chân của mình, "Giày cao gót Đại Thiến đưa không thoải mái, đi không quen."


Người đang đói bụng, quả nhiên là lười nhất, giống như cô vậy, lại lười đến mức không muốn đi nữa.
"Thật sao?" Người đàn ông cũng không phải không có đầu óc, dùng giọng hoài nghi hỏi ngược lại cô.


Cô hiển nhiên là chột dạ, nhưng nói thế nào thì, cô cũng đã từng diễn trò với Cố Trinh Trinh rồi, diễn tiếp cũng chỉ là chuyện nhỏ, sợ là mình diễn không thật, cô cố ý khom người xuống, lấy tay cọ cọ phần sau giày cao gót của mình, "Em cũng không biết là chuyện gì xảy ra, vẫn luôn cảm thấy khó chịu, không phải là đồ của mình, thực sự đi vào cũng không thoải mái."


Lúc đang nói chuyện, lông mày của cô nhíu lại, gian xảo liếc anh một cái, chỉ thấy anh vẫn đứng yên tại chỗ hình như đang có điều suy nghĩ vậy, khóe miệng như có như không cong lên, nhưng trong mắt anh vẫn thâm thúy như cũ, cô nhìn cảm thấy hơi không rõ ràng cảm xúc bên trong lắm.


Người đàn ông không có trả lời ngay, cô hơi có cảm giác thua trận vậy, tiếp tục phát huy khả năng diễn trò, "Ai, nhất định em phải tìm Đại Thiến tính sổ mới được, đưa đôi giày này để giày vò em, cậu ấy thật đúng là tội ác tày trời! Chờ em...... Ưmh......"


Cơ thể bỗng dưng bay lên trời, nửa người cũng bị người đàn ông ôm ở trong ngực, cô lơ lửng giữa không trung, vội vàng ôm cổ của người đàn ông, tìm kiếm cảm giác an toàn.
"Bây giờ thì tốt rồi sao?" Người đàn ông bật cười nhìn cô.


"......" Cô hoàn toàn không còn gì để nói, thì ra, anh đã sớm nhìn thấy âm mưu nhỏ này của cô rồi.


Nhưng mà, cô vẫn cảm thấy mình hơi bị thua thiệt, bởi vì cô muốn là bờ lưng dày rộng của anh, còn cái ôm này, cô đã được hưởng thụ rồi, lần này lại nếm thử nữa, không khỏi không cảm thấy thú vị nữa rồi.


Người đàn ông thấy trên mặt cô có nét mệt mỏi, cho rằng cô bởi vì bị nhìn thấu mà tâm tình không tốt, môi mỏng khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng trượt qua môi cô, giọng nói đầy ý cười, đè nén lại ý muốn giải thích cho cô, "Cố Tử Mạt mà anh biết, lúc thật sự cần sự giúp đỡ, chưa bao giờ có thể ngỏ ý trá hình như vậy, cô ấy sẽ tự mình che giấu sự bất an của bản thân, sau đó từ từ tiêu hóa."


Cô nghe đến đó, không nhịn được bắt lấy vạt áo trước ngực anh, lúng túng muốn rúc vào trong lòng anh, nhưng suy nghĩ ấy chỉ tồn tại trong một giây, một giây sau, cô buông lỏng tay ra, lại vòng qua cổ anh một lần nữa, cố làm ra vẻ vô tội hỏi ngược lại anh, "Thật sự là như vậy sao? Sao em lại không biết thế?"


Người đàn ông nhếch môi, chỉ cười không nói, cho tới khi ôm cô tới trước thang máy, "Đến tầng 11, em bấm đi."
Cô rất xấu hổ, cự tuyệt anh, "Em xuống, anh đến ấn đi."
Đợi lát nữa thang máy đến, người đến người đi, cái bộ dáng này của cô, chẳng phải là sẽ rất mất thể diện?!


Cô vừa nói xong, đúng là sợ cái gì thì tới cái đó, cửa thang máy vừa mở ra, một đôi vợ chồng trung niên ăn mặc tương đối già dặn bước ra.


Người phụ nữ kia nhìn thấy hai người ở bên ngoài thang máy, ánh mắt giống như là quét radar vậy, quét nhìn từ trên xuống dưới từ trái qua phải khắp hai người, cho đến khi chồng của bà ấy ho hai tiếng, người phụ nữ kia mới bước đi, vừa đi, còn vừa nói, "Bây giờ các cô gái trẻ, đều mắc bệnh công chúa rồi, không phải công chúa còn cố gắng làm ra vẻ công chúa! Cũng không biết là nghĩ như thế nào! Lúc em con trẻ, phụ nữ đều có thể gánh được cả nửa bầu trời, hiện tại thì chậc chậc...... Anh nhìn xem, thật không chịu tranh khí cho đông đảo chị em phụ nữ gì cả!"


Tiếng nói của người phụ nữ này rất lớn, cũng không hề che che giấu giấu chút nào, nghe giọng điệu, hình như người phụ nữ này còn là người theo chủ nghĩa nữa quyền đâu.


Chồng của bà ta cũng là người hiểu biết, không nhịn được giật giật cánh tay của người phụ nữ, "Đừng nói ahhh... Không thấy người ta mặc một thân màu đỏ sao, có lẽ là họ vừa mới kết hôn đâu!"


Người phụ nữ ấm ức không vui, "Dù sao em cũng không ưa cái loại phụ nữ mắc bệnh công chúa này, một cô gái được chiều chuộng chỉ biết dựa vào đàn ông!"
Trên gương mặt của Cố Tử Mạt nổi lên hai mảng màu hồng.


Vốn cảm thấy xấu hổ vì bị người thấy, cho nên sắc mặt cũng hơi đỏ lên, nhưng hiện tại, sắc mặt của cô, là bị tức đến đỏ mặt, cô nghe đến đó, không bao giờ muốn nghe tiếp nữa, ở trước mặt Lục Minh Tuyên, cô lại bị hiểu lầm thành như vậy, thực sự quá mất hình tượng rồi!


Cô xô đẩy anh ra, cũng không nói với anh, đã giãy giữa muốn xuống khỏi người anh, giẫm giẫm gót giày, bước đến trước mặt người phụ nữ kia, mở miệng liền nói, "Tôi không quan tâm mình có phải công chúa hay không, nhưng mà ở trong mắt anh ấy, tôi chính là một công chúa thực sự, và ngược lại, anh ấy trong cảm nhận của tôi, cũng là người quan trọng nhất đó! Hai người chúng tôi ở bên nhau, đều tôn trọng nhau như một cá nhân, mà không phải anh ấy coi tôi như sủng vật tới nuôi, tôi coi anh ấy là máy ATM tới dùng! Sáng nay tôi để bụng rỗng đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với anh ấy, vây giờ tôi rất đói, cơ thể hư nhược, tôi muốn anh ấy ôm tôi một cái, chẳng lẽ không thể sao? Ngược lại, nếu hiện tại người đói bụng là anh ấy, tôi cũng sẽ cẩn thận chăm sóc anh ấy, mà không phải giống như lời nói của bác, tôi là cái loại phụ nữ mắc bệnh công chúa! Nhìn người không nên quá phiến diện!"


Cô nói rất nhanh, hoàn toàn không cho người phụ nữ kia có cơ hội phản ứng lại để phản bác, cho nên người phụ nữ kia nghe xong thì sửng sốt một chút, ánh mắt trợn trắng, qua một lúc lâu rồi mà thần trí cũng không có trở lại được.


Đợi đến khi bà ta phục hồi lại tinh thần lại, chỉ có thể nhìn sang phía chồng mình xin giúp đỡ, mặc dù chồng bà đứng một bên nghe, nhưng bị nói đập vào mặt liên tục như vậy, phản ứng cũng chậm chạp giống nhau, hai vợ chồng, cứ đối mặt nhìn nhau như vậy, có phần trọn tròn mắt rồi.


Cố Tử Mạt thấy người phụ nữ này như vậy, nghĩ thầm cái người mang tư tưởng chủ nghĩa nữ quyền này, chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi, hiện tại, từ tận đáy lòng cô đều không phục tác phong của bà ta!


Lục Minh Tuyên đi đến trước mặt Cố Tử Mạt, thân mật vuốt vuốt tóc mai hai bên trán của cô, "Bà xã, còn cần anh giúp đỡ nữa sao?"


Cô biết đây là anh muốn lấy lại mặt mũi cho cô, cô cũng không để cho hắn thất vọng, cao ngạo ngẩng đầu, chỉ vị trí bên cạnh mình, có vẻ như đang suy nghĩ, "Không có chuyện gì, tự em có thể ứng phó được, anh cứ ở bên cạnh động viên cho em thêm hăng hái là được!"


Hai người một xướng một họa, làm cho người phụ nữ kia rất mất mặt, người phụ nữ kia khoa tay múa chân, để cho chồng mình tiến lên, cuối cùng chồng bà ta không cưỡng lại được, vẫn xoa xoa tay, tiến lên nói mấy câu, "Vị phu nhân này nói đúng, vừa rồi đúng là đã quá phiến diện, về sau tôi và vợ tôi sẽ chú ý hơn, hóa ra hôm nay là ngày trọng đại của hai người, chúc mừng chúc mừng."


Cố Tử Mạt quẫn bách, cô thăng cấp lên làm ‘ phu nhân ’ nhanh như vậy, thật đúng là không quen.
"Cám ơn." Lục Minh Tuyên tiến lên, bắt tay với người đàn ông kia một cái, thái độ hữu nghị.
Mà ngược lại, anh bước tới trước mặt người phụ nữ kia, nhíu mày, "Phu nhân, bà cảm thấy sao?"


Sắc mặt người phụ nữ kia lập tức xanh mét, ngượng không chịu nổi, nhưng khổ nổi lại không có cách nào tránh ra, chỉ có thể hoảng hốt quay đầu đi, đưa ánh mắt cầu xin về phía chồng mình.


Cố Tử Mạt nhìn thấy, nghĩ thầm vẫn là Lục Minh Tuyên có uy lực, ‘ Bà cảm thấy sao? ’ một câu hỏi ngược lai tốt biết bao, trực tiếp khiến người phụ nữ kia tự đánh vào mặt của mình, còn thích thú hơn so với việc trực tiếp trói người phụ nữ kia.


"Đúng, đúng là tôi phiến diện." Người phụ nữ kia thật sự không có cách nào, rõ ràng không muốn nhận cái thua thiệt này, nhận món nợ này, nhưng trước mắt, cũng đành phải nhận.


Nhận được câu nói tự đánh vào mặt mình này của người phụ nữ kia, trong lòng Cố Tử Mạt rất hài lòng, cũng không tiếp tục dây dưa nữa, dàn xếp ổn thỏa, cô cũng không muốn nháo lớn như vậy đâu, nhưng người phụ nữ kia lại nói quá chói tai.
Bài nhạc đệm ở thang máy, cuối cùng cũng kết thúc.


Lúc cô và Lục Minh Tuyên đứng trong thang máy lên lầu, cô còn hơi lo lắng, cô giật giật cánh tay của người đàn ông, hơi khẩn trươnghỏi, "Vừa rồi em có quá bưu hãn hay không, có dọa đến anh hay không thế."


Người đàn ông cúi thấp đầu, rất nghiêm túc nhìn cô thật lâu, lấy mu bàn tay cuốt ve gương mặt trắng noãn mịn màng của cô, mới gật đầu một cái, nói: " Đúng là hơi bị giật mình."


"À? Có uy lực lớn như vậy sao, lúc em nói những lời này, bản thân cũng không cảm thấy quyết liệt thế nào, nhưng sau khi nói xong, lại cảm thấy hơi có cảm giác quyết liệt rồi." Sự bưu hãn vừa rồi của cô, đúng là hơi có cảm giác của người dũng cảm không biết sợ.


Nghĩ kỹ lại chuyện vừa rồi, cô cảm thấy hơi xấu hổ.


Cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy, bắt đầu từ lúc người phụ nữ kia nói cô ‘làm ra vẻ công chúa ’, thì cô hơi giận rồi, bởi vì thân phận con gái nuôi của nhà họ Cố, đã có rất nhiều tiểu thư danh giá ở sau lưng nói cô là công chúa giả rồi, nói cô rất làm ra vẻ, nhưng ‘ làm ra vẻ công chúa ’ gì đó, quả thật không phải do cô mong muốn.


Sau đó, người phụ nữ kia lại nói cô ‘ một mực dựa vào đàn ông’, lúc ấy cô kích động đến mức muốn tiến lên tát một cái vào mặt bà ta.


Đúng là nói hưu nói vượn mà, cô hiểu rõ bản thân, ngày trước Cố Tử Mạt không muốn dựa vào bất luận kẻ nào, cô có sự kiêu ngạo của bản thân. Vậy mà hôm nay, người đàn ông này cho cô một bả vai để dựa vào, cô cũng sẽ cho người đàn ông này một bả vai để dựa vào, giữa hai người yêu nhau, đều có sự qua lại.


Người phụ nữ kia không thấy rõ tình huống, đã nói cô ‘chỉ biết dựa vào đàn ông ’, rất cần ăn đòn!






Truyện liên quan