Chương 81: Thân phận (thượng)

Lục Minh Tuyên chỉ cười, không giải thích gì cả, có lúc, giải thích không đầy đủ còn không bằng không giải thích đâu.
Bây giờ mục tiêu hàng đầu của anh là, tách Diệp Nhất Đóa và Cố Tử Mạt ra.


Lục Minh Tuyên dắt tay Cố Tử Mạt, quay lại nhìn Diệp Nhất Đóa, dặn dò, "Viện phí, tôi đã thanh toán đến ngày mai rồi, cô dưỡng bệnh cho tốt nhé."


Diệp Nhất Đóa vừa nghe liền hiểu ngay, vị Lục thiếu này, thực sự là ‘ trạch tâm nhân hậu ’, đây là đang cưỡng chế cô phải nằm viện đây! Thiệt thòi này, cô cũng phải chịu thôi.
Diệp Nhất Đóa không có cách nào khác, chỉ có thể mệt mỏigật đầu.


Lục Minh Tuyên siết chặt tay Cố Tử Mạt, ngón tay ma sát lên chiếc nhẫn trên ngón vô danh của cô, cúi đầu hôn một cái, "Chúng ta đi thôi."


Cố Tử Mạt tinh thần hoảng hốt, hơi sửng sốt một chút, không tỏ thái độ, cuối cùng mặc cho anh dắt tay cô, đi ra ngoài, hai người vừa đi tới cửa, thì nghe thấy Diệp Nhất Đóa từ phía sau gọi cô một tiếng, "Tử Mạt."
"Hả?" Cố Tử Mạt quay đầu lại.


"Ngày mai người đại diện của Công ty sẽ đến quay quảng cáo, chị có thể đến hiện trường xem một chút, có thể giúp chị tìm linh cảm." Nói xong, cô hơi xấu hổ sờ sờ cái ót của mình, lúng túng giải thích, "Em thấy, trước kia có một vị điều hương sư của công ty thường xuyên làm như vậy, có lẽ cũng hữu dụng với chị, nếu không chị cũng thử xem?"


available on google playdownload on app store


Cố Tử Mạt gật đầu một cái, thầm nghĩ Diệp Nhất Đóa thật sự là nhiệt tình, "Sẽ rất hữu dụng, chị sẽ qua xem."


Sau đó, cô liền mặc cho Lục Minh Tuyên dẫn ra ngoài, lúc đi được một nửa, bước chân của Lục Minh Tuyên cũng tăng nhanh hơn, anh dẫn cô, đi một đường kỳ kỳ quái quái, không hề theo lề thói, giống như đang trốn tránh gì đó, hoặc là nói, là ai!


Bước chân của cô đương nhiên là không bằng anh, đi theo phía sau anh, càng ngày càng phải cố hết sức.


Mà dọc theo con đường này, Lục Minh Tuyên cũng không hề nói gì, sắc mặt khẽ căng thẳng, không có sự lạnh nhạt thanh thản như thường ngày, cô nhìn gò má lạnh lùng của anh, trong lòng càng ngày càng không có cảm giác, cắn cắn môi, dùng chút sức lực, nhẫn tâm hất tay anh ra, "Anh làm sao thế! Đây là anh đang trốn tránh ai sao?"


Vốn dĩ ngày hôm nay cũng rất không thuận lợi rồi, mà anh lại giống như đang gạt cô điều gì đó, không hề khiến cô yên tâm một chút nào.


Lục Minh Tuyên không hề trả lời cô ngay, mà cẩn thận nhìn xung quanh, sau khi để ý thấy không có người khả nghi nhìn bên này, mới đưa tay đè lên vai cô, trầm trọng hít một hơi, gật đầu một cái nói, "Đang tránh người, tránh người không tốt."


Cô cảm thấy không hiểu, hít một hơi, ý vị sâu xa hỏi anh, "Chẳng lẽ anh đang trốn chủ nợ, anh cũng không cần ngại mà không nói với em, anh đã nói, bây giờ chúng ta là người một nhà rồi."


Người đàn ông này, hình như có chuyện gì vẫn cứ mãi giấu ở trong lòng, từ lúc cô biết anh tới nay, anh vẫn luôn giữ phong độ thật tốt, gặp chuyện gì cũng lạnh nhạt, hình như chưa từng có lúc nào anh bị làm khó cả, mà giờ phútnày, anh lại có vẻ nơi nơi đại loạn vậy.


Lục Minh Tuyên cười cười, tay đặt trên vai cô từ từ rơi xuống dưới, kéo dài thời gian nắm lấy tay nhỏ bé của cô, chăm chú nhìn vào ánh mắt cô, "Không phải chủ nợ, nhưng lại coi như là kẻ địch, chuyện cụ thể, trong chốc lát anh cũng không thể nói rõ ràng được, sau này, được không?"


Âm cuối của anh cao lên, hấp dẫn đến cực hạn, mỗi một câu mỗi một chữ của anh, đều đầu độc tinh thần của cô.
Cô nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh, bị anh cuốn vào một vùng nước xoáy, lượn quanh lượn quanh, cuối cùng cô gật đầu, "Được."


Hình như Lục Minh Tuyên đã thoát khỏi những người khó chơi kia rồi, lúc sau đi ra ngoài, anh cố ý bước chậm lại, bước từng bước cùng cô.
Cố Tử Mạt nhớ tới đủ chuyện trong phòng bệnh, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, không nhịn được hỏi, "Những bức ảnh kia, anh lấy từ đâu vậy? Cố Trinh Trinh cũng tìm anh rồi hả?"


"Đúng, chẳng qua anh đã đáp ứng với cô ta một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Anh đồng ý với Cố Trinh Trinh, thu hồi thẻ nhớ từ trong tay Hà Ân Chính giúp cô ta."


Vẻ mặt Cố Tử Mạt thay đổi, nhưng ngay sau đó lại thoải mái, cô nắm thật chặt tay của anh, chậm rãi nói, "Điều này cũng không có vấn đề gì, lúc em đưa thẻ nhớ cho Hà Ân Chính, cũng không cảm thấy có bao nhiêu đáng tiếc, cuối cùng em còn có cảm giác giải thoát, bỏ cái thẻ nhớ đi, cũng đồng nghĩa với việc bỏ qua rất nhiều việc không cần thiết, vì vậy, trong lòng cũng không thấy mệt mỏi nữa, tấm thẻ kia, cũng coi là vật về nguyên chủ, ngược lại em còn cảm thấy thư thái đâu."


"Không tệ." Người đàn ông cũng tán đồng gật đầu. Có một số việc, cũng nên học bỏ xuống.
......
*
Cố Trinh Trinh phá rối, hoàn toàn trở thành một chuyện nhỏ trong cuộc sống của bọn họ, sóng còn chưa có nổi lên, đã bị dập tắt không còn gì.
Cố Tử Mạt vẫn cứ đi làm, tan ca như thường.


Lục Minh Tuyên vẫn đưa cô đi làm như cũ, ngày hôm đó, sau khi cô xuống xe, Lục Minh Tuyên lại không đi ngay, mà theo cô đi vào đại sảnh của công ty.
Cố Tử Mạt có chút ghét bỏ nói không cần anh, Lục Minh Tuyên lại là tự luyến sờ sờ cằm của mình, "Thế nào? Sợ anh đi vào, làm em xấu mặt sao?"


Cố Tử Mạt không nhịn được muốn trợn mắt lên với anh, thật ra thì sự thật hoàn toàn ngược lại, cô rất sợ anh cho cô tăng thể diện đâu.


Cô tới công ty này mới được mấy ngày, Hà Ân Chính đần độn đã đến tỏ tình, làm ra một cuộc náo động rồi, lại đến cái đồ Bảnh Bao cũng đến một lượt nữa, càng gây ra thêm không ít xôn xao, nếu cái anh chàng Lục Minh Tuyên cao lớn tuấn mỹ này lại theo cô chạy một vòng nữa, thì có lẽ cô sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích mất.


Đến lúc đó, sẽ truyền tới những lời bàn tán thế nào đây? Nói cô rất có sức quyến rũ, hay là nói cô lẳng lơ đây? Nhất định là cái sau rồi.


Cô chưa từng hoài nghi, quyết tâm của người đàn ông này muốn đưa cô vào, mỗi lần đọ sức, nhất định đều là cô thua, lần này, chẳng bằng cô chịu thua trước, có lẽ sẽ có hiệu quả tốt đâu.


"Anh đừng đi vào, nghĩ xem nhiều người thì nhiều miệng, dễ dàng ảnh hưởng không tốt, anh chịu ủy khuất một lần đi." Cô kéo tay của anh, còn lắc lắc như cô gái nhỏ đang làm nũng nữa.
Người đàn ông cầm lại tay của cô, gật đầu một cái, "Được, anh nhìn em đi vào."


Cô thấy có hiệu quả, vội vàng nói lời tạm biệt với anh, sau đó quay người đi vào.
Nhưng cô vừa đi được nửa được, thì qua những tấm gương lớn trong cửa kính nhìn thấy ảnh của một người, hơi nhướng mắt, thì nhìn thấy thân hình cao to của anh.
Thế nhưng anh không tuân thủ cam kết!


Hơi tức giận quay đầu lại, muốn chất vấn anh một trận, lại không nghĩ rằng, cả người liền chạm ngay vào người anh, giật mình, lùi về phía sau một bước, kinh ngạc ngước mắt nhìn anh khẽ nhếch khóe miệng, "Sao anh nói lại không giữ lời chứ?"


Anh không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại trên mặt đã thay đổi một vẻ tối tăm không rõ, hơi trầm ngâm một chút, mới nói, "Tử Mạt, bất luận lúc nào, một khi phát hiện có người theo dõi, không cần cố gắng nhìn xem đối phương là ai, nhớ đi đến nơi có nhiều người, hoặc là làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, cố gắng hết sức rời đi, chỉ cần nhớ một điều là không thể đánh rắn động cỏ."


"Bọn họ...... Anh chỉ ai vậy?" Cô hơi ngơ ngác hỏi.
Ngày hôm qua cô thật sự bị người của Hà Ân Chính theo dõi, nhưng cô còn chưa nói cho anh biết mà, sao anh biết được chứ? Hay là, anh phát hiện ra, vẫn đang có người theo dõi cô?


Anh nhìn dáng vẻ gần như ngơ ngác của cô, mỉm cười tao nhã, nụ cười khiến người khác im như thóc.
"Bất kể là ai."
"Hứ......" Bị anh nói như vậy, cô bỗng xuy một tiếng, xoay người bước đi, bấm thang máy, lại quay đầu lại nói với anh: " Em biết rồi, em sẽ cẩn thận."


Khóe miệng Lục Minh Tuyên hơi nhếch, cười một cái, nhìn cô đi vào thang máy, đợi đến khi cửa thang máy hoàn toàn khép lại, không còn nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của cô được nữa, anh liền liếc mắt nhìn điện thoại di động đang rung lên ở trong túi áo.


"Lục thiếu, người của bọn họ đi theo, hơn nữa số lượng còn không ít." Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói cung kính và nghiêm túc của một người đàn ông.


"Tôi biết rồi." Mặt Lục Minh Tuyên không có biểu cảm gì đi ra ngoài, thản nhiên nhìn chiếc xe trên đường, mở cửa xe"Trước không cần ngăn cản bọn họ, xem rốt cuộc bọn họ định thế nào."


"Được, nhưng mấy vệ sĩ ngầm mà ngài phái đi bảo vệ Thiếu phu nhân, đã phát hiện được tung tích của những người đó, chỉ sợ mục tiêu của bọn họ là Thiếu phu nhân."


Động tác đang cởi áo khoác ngoài hơi dừng lại một chút, suy nghĩ một chút, anh lạnh nhạt nói: " Bảo vệ cô ấy an toàn, không để cô ấy bị bất cứ thương tổn gì."


"Lục thiếu yên tâm, cuộc sống thường ngày của thiếu phu nhân tương đối đơn giản, việc tiến hàng bảo vệ cũng tương đối thuận lợi, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt."


Lục Minh Tuyên giơ tay lên vuốt vuốt mi tâm, "Sắp xếp thêm hai người ở bên ạnh cô ấy. Bọn họ lâu lắm rồi không thể xuống tay được với tôi, hiện tại lại đặt mục tiêu lên người cô ấy, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, sắp xếp thêm mấy người đi, chờ qua quãng thời gian căng thẳng này thì lại rút bớt người."


"Vâng, bây giờ thuộc hạ sẽ sắp xếp."
Lục Minh Tuyên nhàn nhạt đáp một tiếng, liền cúp điện thoại.
Cố Tử Mạt theo như lời của Diệp Nhất Đóa, đi đến nơi phòng quảng cáo đang chụp ảnh.


Công ty dùng hết vốn liếng, mời ảnh hậu Ninh Uyển, sản phẩm của Quý mới, toàn bộ đều do Ninh Uyển làm người phát ngôn đại diện.
Sản phẩm Quý mới của Công ty, trước tiên sẽ đưa ra một loại dầu thơm, mà Ninh Uyển, trước tiên sẽ vì loại dầu thơm này mà thể hiện phong tình của bản thân.


Lúc Cố Tử Mạt đến, Ninh Uyển còn chưa tới, cô nhìn thời gian, hỏi thăm nhân viên làm việc xung quanh, "Đến giờ chụp ảnh rồi, mà người vẫn chưa tới, sẽ không có chuyện gì chứ."


Nhân viên kia ngửa mặt lên trời thở ra một hơi, bất đắc dĩ buông tay, "Danh tiếng của ảnh hậu quá lớn, tâm tình không tốt sẽ thích đến trễ, chúng tôi cũng không có cách nào, ai bảo chúng ta không phải cái anh chàng Lục Duật Kiêu giàu có thần bí đó đâu, cho nên, chúng ta cứ chờ thôi."


"A." Cố Tử Mạt là người xa rời với tin tức của giới giải trí, đương nhiên không biết tính khí của Ninh Uyển rồi.


Sự hiểu biết về Ninh Uyển, thật sự vẫn giới hạn với Lục Duật Kiêu thôi, cô suy nghĩ một chút, lại hỏi người nhân viên kia, "Vậy cô nói, Lục Duật Kiêu sẽ đến buổi chụp của Ninh Uyển sao?" Nếu như Lục Duật Kiêu thật sự sẽ đến, e rằng cô cần phải kính trọng nhìn từ xa thôi.


Người nhân viên kia hình như suy nghĩ một vòng, cũng không cách nào trả lời vấn đề của cô, gãi gãi đầu, nói: " Ai biết đâu, chờ xem thôi."
Cố Tử Mạt thấy cô ấy cũng không xác định, vội vàng tìm một góc hẻo lánh, chuẩn bị tùy thời có thể chạy ra.


Cô cũng không phải đợi lâu, thì Ninh Uyển xuất hiện, ảnh hậu quả thật có dáng vẻ của ảnh hậu, sđược mọi người vây quanh xuất hiện, trợ lý người đại diện thợ trang điểm, tất cả đều đi theo làm tùy tùng phục vụ.


Tất cả mọi người vây quanh Ninh Uyển, Cố Tử Mạt lại ở chỗ vắng vẻ, cho nên cô chỉ có thể ở trong góc, chán ngắt chỉ có thể nhìn thấy nửa cái đầu của Ninh Uyển, không hề nhìn thấy cái phong cách cùng khí thế chỉ thuộc về ảnh hậu đó.


Cô chỉ có thể đi từ trong góc ra, muốn đứng ở chỗ khác nhìn vài lần.


Nhưng không khéo, đúng lúc đụng phải một trợ lý nhỏ đang vội vã bưng trà đưa nước, nhưng không có xảy ra chuyện gì, ngược lại lại bị vị trợ lý nhỏ này oán giận một trận, "Cô đi bộ không có mắt đúng không, thật là muốn ch.ết mà! Không phải mắt mù chính là ngu ngốc!"


Mặc dù Cố Tử Mạt chán ghét giọng nói của cô trợ lý nhỏ này, nhưng cũng không định tranh cãi, cô nghiêng người, để cho cô trợ lý nhỏ này đi trước.
Vị trợ lý lại nói thêm mấy câu, lúc này mới thôi.


Cố Tử Mạt đặt tay lên ngực, xuôi con tức cho bản thân, mới đi tìm vị trí nhìn Ninh Uyển, nhưng không nghĩ, trong lúc phát sinh một chút chuyện nhỏ này, thì Ninh Uyển đã đi đến phòng hóa trang rồi.


Cô chán nản, lại thấy nhân viên vừa nói chuyện với cô chạy đến, trực tiếp nhét một bộ lễ phục màu trắng vào tay Cố Tử Mạt, "Đây là bộ lễ phục đầu tiên của buỏi chụp, giúp một chút, đưa đến phòng hóa trang cho Ninh Uyển, tôi ở đây thật sự không dứt ra được."


"Được." Tuy hơi do dự, nhưng Cố Tử Mạt vẫn đồng ý.
Ninh Uyển phải thay đổi trang phục, không thể dây dưa được, cô bước vội, hỏi mấy người, cuối cùng tìm được phòng hóa trang của Ninh Uyển.
Vừa muốn đưa tay gõ cửa, cửa phòng lại không hề báo trước bị người từ bên trong mở ra ——
"A ——"


"A ——"
Hai tiếng kêu khác nhau.
Vị trợ lý vừa rồi lại dụng phải Cố Tử Mạt, điều này cũng không quan trọng, điều đáng sợ là, ly trà vị trợ lý đang bê trong tay cũng bị đổ lên bộ lễ phục trong tay Cố Tử Mạt.


Trên nền vải lụa mỏng màu trắng rất nhanh xuất hiện một đóa hoa màu vàng nhạt, ở trong mắt Cố Tử Mạt, nhìn trông đặc biệt ghê người.


"Cái cô này sao lại cứ thế chứ, vừa nãy ở bên ngoài đã đụng tôi rồi, giờ lại đụng tôi một lần nữa, cố ý tới phá hoại đúng không! Cô nói đi, cô có thù oán gì với Uyển Uyển của nhà chúng tôi hay không hả!" Người trợ lý nhìn bộ lễ phục trong tay Cố Tử Mạt đã thay đổi hoàn toàn, liền đánh đòn phủ đầu nói lời cay nghiệt.


Mặc dù Cố Tử Mạt cũng hơi bị hù dọa, nhưng đầu óc của cô vẫn chưa đến mức hồ đồ, vừa rồi rõ ràng là ngừoi trợ lý này vội vàng ra ngoài, không thấy rõ ình huống bên ngoài, mới rước lấy tai họa lớn như vậy, nếu thực sự nói đến vấn đề trách nhiệm, thì người trợ lý này chịu trách nhiệm lớn hơn rồi.


Người trợ lý này của Ninh Uyển, lại cả ɖú lấp miệng em như thế, chính là muốn chối bỏ trách nhiệm đây, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người cô.


Người trợ lý này, tuy trẻ tuổi, nhưng lệ khí cũng đủ nặng, ngũ quan của cô ta sắc nhọn rõ ràng, xương gò má cao nhọn, phần quai hàm thô dài, đầy nếp nhăn lung tung, vừa nhìn chính là tướng chanh chua trời sinh, người nào gặp phải thì chính là không hay ho rồi.


Cố Tử Mạt chưa bao giờ không công gánh trách nhiệm cho người khác cả, chờ cho người trợ lý nàymắng đủ, thì cô mới mở miệng, "Là cô không nhìn rõ đã xông ra ngoài, vừa rồi tôi chỉ......"
Cô vẫn chưa nói hết lời, thì một cái tat vang dội bay nhanh tới, đánh mạnh lên mặt của cô, nóng rực đau đớn.


"Đĩ già mồm!" Người trợ lý giận không kềm được, giọng nói bén nhọn, "Tố chất gì chứ! Rõ ràng là cô không nhìn rõ đã muốn xông vào, còn đổ thừa cho tôi nữa!"
Trên mặt Cố Tử Mạt một trận bỏng rát, cô yên lặng cắn môi, cụp lông mi xuống, môi dưới bị cắn đến rướm máu.


Cô cảm thấy vừa rồi mình quá ngây thơ rồi, cho rằng giải thích mấy câu là được, mà cô lại quên mất, nơi này coi như là địa bàn của Ninh Uyển, người trợ lý này rất ngang ngược, đều do mượn danh tiếng của Ninh Uyển thôi.


Nếu cô cứ dây dưa lấy người trợ lý này, nhất định sẽ vì vậy mà đắc tội với Ninh Uyển, nếu như Ninh Uyển không vui, mục quảng cáo này, nhất định sẽ không có cách nào tiếp tục tiến hành được.


Trước đó cô và ngài Khôn đã có hiệp nghị, nếu như cô cố ý bảo vệ chút tự tôn của bản thân, rất có thể sẽ mất nhiều hơn được.
Ngẩng khuôn mặt đã sưng đỏ lên, nhỏ giọng nói, "Thật xin lỗi, tôi sẽ nghĩ biện pháp ngay."


Người trợ lý chiếm được lợi thế, tự nhiên sẽ không chịu bỏ qua, mắt cô ta nhìn chằm chằm, cười lạnh, "Một cái nhân viên quèn như cô, có thể có biện pháp gì, lễ phục cũng bị hủy rồi, cô muốn đền sao? Còn nói xin lỗi, bây giờ mới biết nói xin lỗi với tôi ư? Nói xin lỗi có ích gì! Tôi muốn kiện cô tội vu khống phỉ báng!"


Mãu trong người Cố Tử Mạt phun trào, cô không nhịn được nghĩ muốn phất tay áo bỏ đi, nhưng khi nghĩ đến một chuỗi hậu quả đáng sợ phía sau, thì cô lại không thể tùy hứng được, chỉ biết kiềm chế.


Tay của cô, nắm thật chặt lấy bộ lễ phục bằng lụa mỏng màu trắng, hít một hơi, cúi đầu nói, "Xin cô tin tôi...tôi sẽ có biện pháp."


Nghe được lời này của cô, ngừoi trợ lý này càng kiêu ngạo, chống nạnh, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: " Vậy thì tốt, cô tìm thêm cho Uyển Uyển một bộ lễ phục giống như vậy, nếu không cô sẽ đẹp mặt!"


Bên trong có người nghe được động tĩnh cũng đi ra, Cố Tử Mạt còn chưa kịp ngẩng đầu, thì nghe được một tràng pháo tay vang lên, ngay sau đó là một âm thanh thê lương.
Có Tử Mạt giương mắt lên, thì nhìn thấy người trợ lý đang bụm má, mặt lộ vẻ thê lương thảm thiết nhìnNinh Uyển đứng kề bên.


Tầm mắt của cô, cũng theo ánh mắt của người trợ lý, đi chuyển đến trên người Ninh Uyển, đầu óc căng ra, bắt đầu xoay chuyển một vòng.


Ninh Uyển mặc một bộ váy sườn xám hoa Lê, giống hệt với hôm ở trong phòng bao của quán Bar đêm hôm đó, theo bản năng ánh mắt cô di chuyển xuống, ước lượng thân hình của Ninh Uyển, thực sự quá trùng hợp với người phụ nữ đêm hôm đó rồi.
Lục Minh Tuyên cùng Ninh Uyển sao?


Sắc mặt của cô so với vừa rồi, càng thêm tái nhợt, tay trái siết chặt làn lụa mỏng, tay phải thì vô lực chống đỡ lên khung cửa bên cạnh.
Ninh Uyển dạy dỗ người trợ lý mấy câu, sau đó đưa ánh mắt về phía Cố Tử Mạt, mặt đầy ý cười nói: " Tôi biết cô."
Cố Tử Mạt sững sờ, không nói gì.


"Hai người kết hôn rồi chứ?" Ánh mắt của Ninh Uyển, liếc qua bàn tay cô đang siết chặt làn lụa mỏng, lại cười nói.
Đối mặt với Ninh Uyển liên tiếp tugn ra hai quả bom nặng lý, Cố Tử Mạt không kịp tiếp nhận, đôi môi run rẩy, ánh mắt kinh ngạc nhìn Ninh Uyển, vẻ mặt là không thể tưởng tượng nổi.


"Đừng cảm thấy tôi rất thần kỳ chứ, tôi cũng không phải là thầy bói." Ninh Uyển lấy đi bộ lệ phục bằng lụa mỏng trong tay Cố Tử Mạt, sau đó dùng tay nắm tay Cố Tử Mạt, vuốt ve lên chiếc nhẫn kia, nói: " Đây chính là chiếc nhẫn mà anh ta nói đến rồi, cuối cùng tôi cũng gặp được, quả nhiên là —— không giống bình thường, ha ha."


Rõ ràng Cố Tử Mạt có thể cảm thấy, Ninh Uyển tuyệt đối là người đến không có ý tốt, cô đưa tay, gạt tay của Ninh Uyển ra.


Ninh Uyển nhìn theo hành động của cô, không sao cả vẩy vẩy tay, sau đó gọi người đại diện vào, nhét bộ lễ phục vào trong ngực đối phương, phân phó nói, "Lễ phụcđã bị hủy, chi cùng người phụ trách bên này câu thông một chút, trực tiếp sử dụng phương án thứ hai đi, chị hãy nói, bản thân tôi rất coi trọng bộ trang phục của phương án thứ hai,nhất định anh ta sẽ đồng ý. Để cho mọi ra ngoài hết đi, tôi muốn nói chuyện với cô gái này một lúc."


Người đại diện gật đầu, mang theo tất cả mọi người, lưu loátlui ra ngoài.
Cố Tử Mạt nghe được lời của cô ta, trong lòng thấy rất may mắn, trận tai bay vạ gió này, sẽ có được kết quả hoàn mỹ nhất rồi.
Nhưng không nghĩ rằng, hình như Ninh Uyển cũng không có ý định buông tha cô.


Ninh Uyển đi tới, tự mình đóng cửa phòng hóa trang lại, khoanh tay đi đến bên cạnh cô, giống như đang xem xét, đi vòng quanh người cô ba vòng, sau đó mở miệng nói: " Tôi nhìn kỹ, vẫn không cảm thấy, cô có gì đặc biệt cả, cảm giác cô cho tôi, cũng không phải rất mãnh liệt, tôi thật không rõ suy nghĩ của anh ta."


Đối mặt với nhiều lần ám chỉ của Ninh Uyển, cô có muốn giả vờ không biết cũng không được, đúng là vẫn còn rất thiếu kiên nhẫn, tiến lên một bước, nhìn thẳng vào ánh mắt của Ninh Uyển, hỏi, "Tôi không biết quy tắc trong vòng luẩn quẩn của các người là cái gì, cũng không muốn biết, có lời gì, làm phiền cô hãy nói thẳng đi thôi."


Cố Trinh Trinh luôn luôn đóng kịch, Ninh Uyển thật sự không hề giả bộ, mà luôn vòng vo, đánh vào trí tò mò của cô, cảm giác như vậy, càng cảm thấy phiền hơn so với Cố Trinh Trinh.


Ninh Uyển giận cười, ở trước mặt cô, liền bật cười nhỏ, "Tôi rất thích đi thẳng vào vấn đề, lời nói vừa rồi của tôi, cũng đủ rõ ràng, chẳng qua cô lại không hề có phản ứng, làm tôi rất không hài lòng."


Nghe Ninh Uyển nói, toàn thân Cố Tử Mạt đều cảm thấy chán ghét, bây giờ cuối cùng cô cũng biết, chân chính gặp gỡ tình địch, đó là loại tư vị gì.
"Cô muốn phản ứng như thế nào!" Cô thẳng thắn.


Ninh Uyển tiếp tục cười nhẹ, "Thì ví dụ như, thề không buông tha tôi này, muốn âm thầm so đấu một trận với tôi này." Nhiều năm tranh đấu trong làng giải trí, Ninh Uyển rất hưởng thụ cảm giác cạnh tranh, bây giờ cô đã đăng quang trên vị trí ảnh hậu, nên đối với các cuộc tranh đấu, cô vẫn rất tự tin vào thực lực của mình.


Có Tử Mạt nghĩ thầm, lắc đầu, cuối cùng nói, "Những thứ này, tất cả tôi đều không có cách nào cho cô được, nhưng, ta có một vấn đề."
"Hả? Có vấn đề, rất tốt." Ninh Uyển cười xán lạn, không hề chớp mắtnhìn chằm chằm cô.


"Tại sao cô lại chỉ nhìn chằm chằm theo anh ấy, rốt cuộc thì anh ấy là ai?" Cố Tử Mạt cũng không che giấu, nói thẳng ra nghi vấn của mình.


Theo lý thuyết, một ngôi sao nổi tiếng giống như Ninh Uyển, sẽ không để mắt đến một người đàn ông có bối cảnh bình thường, mà Lục Minh Tuyên, lại cứ trở thành con mồi của Ninh Uyển, phương diện này nhất định có rất nhiều chuyện xưa.


Hơn nữa, theo cô biết, thì Ninh Uyển và Lục Duật Kiêu đã từng có tin đồn, có cây đại thụ như vậy để dựa vào, vì sao Ninh Uyển cứ phải cố ý bám lấy Lục Minh Tuyên chứ? Điều này hoàn toàn không phù hợp lẽ thường.
Sắc mặt Ninh Uyển khẽ biến hóa, cô quay đầu đi chỗ khác, cười nhỏ.


Cho dù Cố Tử Mạt không nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Uyển, cũng nghe ra sự châm chọc ở trong đó, co cảm thấy cả người không thoải mái, đợi một lát, cũng không nghe được câu trả lời của Ninh Uyển, cô nghiêng nghiêng đầu, nói: " Xem ra cô cũng không định nói cho tôi biết, vậy tôi đi trước đây, quấy rầy rồi."


Nói xong câu này, cô liền mở cửa, định bước ra bên ngoài.
Ninh Uyển lại đè lại cánh tay cô mở cửa, cười đùa nói, "Toi không cho cô biết đáp án, nhưng mà tôi lạitìm được một cái đáp án."
"Cái gì?" Cô cau mày.


Phụ nữ trong làng giải trí, đều thích giấu đầu hở đuôi, ra vẻ thần bí sao? Khó trách có nhiều người đàn ông, đều sẽ bị họ mê hoặc đến thất điên bát đảo như vậy.


Ninh Uyển đi tới cửa, nhìn quanh bốn phía, thấy không có người tới đây, lại cẩn thận đóng cửa lại, sau đó nói, "Tôi hiểu, cô thắng ở điểm nào."
"Cái gì."
"Tôi thua cô rồi, hoàn toàn không phải vì tôi đần, mà bởi vì, tôi quá thông minh, mà cô, thì quá ngu ngốc."


"Lời này của cô có ý gì." Mi tâm của cô, nhíu chặt hơn.
Ninh Uyển liếc cô một cái, ngồi xuống trước gương trang điểm, vẽ lông mày cho mình, gọi cô qua, "Cô qua đây đi, nhìn xem lông mày giúp tôi. Như vậy, tôi mới bằng lòng nói cho cô biết."


Cố Tử Mạt không có cách nào, chỉ có thể dằn lòng đi tới, cúi người nhìn giúp cô ta một chút, nói qua quýt: " Rất tốt." Bộ dạng của ảnh hậu Ninh Uyển đẹp như vậy, cho dù có vẽ sai cũng vẫn đẹp.


Ninh Uyển đặt bút vẽ lông mày xuống, cười nhẹ ra tiếng, lại nói, "Tối nay tôi đưa cô đến một nơi, trả lời cho câu hỏi của cô, bảo đảm có thể cho cô hài lòng."






Truyện liên quan