Quyển 1 - Chương 47: Bí pháp
Ngủ say không biết bao lâu, trong bóng đêm mờ mịt, tới khi một ánh sáng nhạt hiện lên trong trí nhớ, có phần lạ lẫm, lại có phần quen thuộc, nhưng không biết tột cùng là gì, một cơn run rẩy như điện chạy dọc khắp toàn thân, làm hắn phải bật kêu to!
"A. . ."
Thẩm Thạch giật bắn mình ngồi dậy, thở hổn hển, chưa tỉnh hẳn nhìn quanh, một lúc sau mới hồi phục tinh thần, cố nhớ lại cơn ác mộng.
Nhưng mọi thứ rất mơ hồ. Hắn xoa trán, mới biết mình đã vã mồ hôi lạnh, không nhớ nổi mình mơ thấy gì, nên ngồi im trên giường một lúc lâu, tới khi đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo, mới nhận ra cơ thể mình cực kỳ nhẹ nhàng, tinh thần sung mãn sảng khoái, toàn thân tràn đầy sức mạnh.
Thẩm Thạch vô thức nhìn sang đồng hồ cát cũ kỹ ở bên cạnh giường. Những hạt cát trắng lặng lẽ chảy, phần trên chỉ còn lại một chút xíu cát. Thẩm Thạch nhíu mày, trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Đồng hồ cát này là hồi đó khi chia tay, cha Thẩm Thái tặng cho hắn làm kỷ niệm, cát chảy xong một lần là vừa vặn một canh giờ. Thẩm Thạch nhớ lúc bắt đầu tu luyện, đã đảo đồng hồ để tính thời gian.
Nói như vậy, từ lúc bắt đầu tu luyện tới bây giờ, mới chỉ đi qua gần một canh giờ?
Thẩm Thạch trầm ngâm, nhảy xuống giường, vận động cơ thể, quay đầu xoay người vung tay cuối cùng còn nhảy nhảy mấy cái, cuối cùng rút ra kết luận chính thức, tinh thần và thể lực của hắn đã thay đổi, dư sức lột một lúc hai ba mươi con Quỷ Diện Hà!
Nhưng… vậy là sao nhỉ. . .
Thẩm Thạch cau mặt suy nghĩ, trong khẩu quyết Tinh La Công hay lời dặn của Vương Tuyên sư huynh Tô Hà sư huynh, thậm chí mấy câu chuyện phiếm với bọn Tôn Hữu, Hạ Tiểu Mai, Tưởng Hồng Quang mấy ngày nay, cũng đều mang một quan điểm giống hệt, là đệ tử mới của Nhân tộc khi tu luyện, sau mỗi thu nạp Linh lực dẫn linh vào cơ thể, thì cả người đều vô cùng mệt mỏi, nhất là tinh thần.
Vương Tuyên sư huynh nói rất rõ, khi linh lực trong Linh Tinh tiến vào khí mạch, dù là dùng pháp môn công quyết nào, thì kết quả cũng là lấy tổn hao tinh thần để dẫn dắt nó. Nên tất cả tu sĩ sau khi tu luyện xong đều mệt mỏi, đây cũng là nguyên do mỗi ngày một tu sĩ chỉ tu luyện một lần, nếu nóng vội tu luyện quá nhiều lần, tinh thần sẽ không chịu nổi, cứ cưỡng ép nghịch thiên, không tới mười ngày nửa tháng, sẽ biến thành một người ngu ngốc.
Dù là tu sĩ có cảnh giới cao hơn, đạo hạnh sâu hơn, thì cũng như vậy. Vì tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh hay thậm chí Thần Ý cảnh, tuy thân thể và tinh thần đều hơn xa Luyện Khí cảnh tu sĩ, nhưng mỗi lần thu nạp Linh lực cũng vẫn bị hao phí tinh thần, chẳng những vậy, khi cảnh giới cao, lượng linh lực thu nạp mỗi lần cũng tăng theo, nên tinh thần hao phí cũng gia tăng đồng dạng, dù không tới mức mệt mỏi rã rời, nhưng tuyệt đại đa số cao đoạn tu sĩ, vẫn một ngày chỉ tu luyện một lần.
Đây là đạo lý của Hồng Mông trong Tu Chân giới, Thẩm Thạch bái nhập Lăng Tiêu Tông không bao lâu, thì đã được các sư huynh cho biết.
Nhưng mà, tình hình của mình như vầy, hình như không giống a. . .
Sự hưng phấn do nhập linh thành công đã biến mất, Thẩm Thạch cảm thấy lẫn lộn, nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra. Hắn quyết định ngồi lại xuống giường, nhắm mắt lại, làm lại quá trình tu luyện, muốn từ đó tìm ra manh mối.
Nắm Linh Tinh, tĩnh tâm, tập trung tư tưởng, tu luyện, cảm giác, hắc ám, ánh sáng nhạt, Linh lực, truy đuổi, dẫn linh, vào cơ thể, tất cả quá trình hắn đều lặp lại giống hệt, tới cuối cùng, hắn nhận ra mọi thứ đều rất bình thường, hoàn toàn bình thường, trừ một việc không còn dấu hiệu thân thể cắn trả, tu luyện thành công. . .
Hắn mệt mỏi, ngã xuống giường, trong đầu lại là cảm giác hưng phấn hệt như lần trước, không cản nổi cơn buồn ngủ đang lấn tới, hắn lại mơ màng ngủ.
Tới khi tỉnh lại...
Thẩm Thạch cau mặt, mơ hồ bắt được gì đó, cố gắng nhớ lại mọi thứ lúc mình mơ màng kia, nhưng mọi thứ rất mơ hồ, không nhớ được gì. . .
Không lẽ trong lúc ngủ xảy ra chuyện gì sao? Mình rõ ràng đâu có làm gì, bây giờ nhớ lại, rõ ràng mình không làm gì cả, mệt tới mức chỉ muốn ngủ, nếu khi đó có gì đó làm đề thần tỉnh não. . .
Đề thần tỉnh não!
Bốn chữ này như tia chớp xẹt qua đầu Thẩm Thạch, hắn run người, một cái tên từ từ hiện ra.
Thanh Tâm Chú, là Thanh Tâm Chú . . . thứ hắn luôn né tránh, không dám đụng vào?
Sắc mặt Thẩm Thạch quái dị, có giật mình mừng rỡ, nhưng cũng có mơ hồ hoang mang, hắn chần chừ, thò tay vào sâu trong giường lục lọi, lôi ra một quyển trục màu đen.
Ngày đó lúc mới vào Lăng Tiêu Tông, qua cửa Thôn Tinh Thiềm, Thẩm Thạch nhận ra Thất Diệp Kim Quỳ Hoa của Thanh Tâm Chú sẽ mang tới cho mình phiền toái, nên không dám mang theo bên người nữa, vừa vặn Lăng Tiêu Tông cho mỗi đệ tử mới một động phủ riêng, không đúng Vân Phù không mở ra được, nên Thẩm Thạch đem nó giấu bên trong động phủ.
Từ hồi có được Thanh Tâm Chú, Thẩm Thạch đương nhiên đã xem qua rất nhiều lần, nhưng trong lòng vẫn có băn khoăn, không dám tu luyện, sau này lại bị thân thể cắn trả, tới Hồng Bạng thôn bóc tôm vân vân, nhiều chuyện dồn dập, làm hắn quên mất Thanh Tâm Chú.
Ai mà ngờ, ngay lúc vất vả thích ứng được thân thể cắn trả, thành công tu luyện lần đầu tiên, lại vô tình tu luyện luôn Thanh Tâm Chú.
Thật đã tu luyện qua sao? Thẩm Thạch trong lòng trong yên, đứng dậy kiểm tr.a cơ thể từng li từng tí, xác định mình không có gì khác thường, trừ tinh thần đặc biệt lanh lẹ sung mãn, khác hẳn với những người khác.
Hay là, Thanh Tâm Chú thần bí này, quả thực là một môn công pháp chuyên môn đề thần tỉnh não?
Thẩm Thạch không khỏi nhảy dựng. . .
※※※
Ngày hai mươi tám tháng tư, trời trong xanh.
Đi ra động phủ, Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn sắc trời, phát hiện hôm nay bầu trời xanh hơn ngày thường, một bầu trời xanh bát ngát không một gợn mây, trong suốt như ngọc bích. Hải triều cuồn cuộn tràn lên bờ cát, tiếng sóng biển rào rào từ xa truyền tới, gió biển thổi nhẹ hơn bình thường, chim biển thường bay lượn xung quanh, hôm nay cũng không thấy.
Thẩm Thạch duỗi lưng, cảm thấy mọi thứ hôm nay nhìn thật là thuận mắt, tâm tình đặc biệt tốt.
Ba hôm trước, hắn dẫn linh vào cơ thể lần đầu tiên, cũng từ lúc đó, hắn xem như chính thức bước lên con đường tu luyện, được gọi là tu sĩ, tuy trước mắt vẫn chỉ là cấp thấp nhất, Luyện Khí cảnh sơ giai.
Nhưng mà, thế gian này có bao nhiêu tu sĩ không phải cất bước từ chỗ này giống hắn?
Hôm nay Luyện Khí cảnh sơ giai, trong cơ thể hắn đương nhiên chỉ có chút ít Linh lực, nhưng từ hôm nay trở đi, chỉ cần có Linh Tinh để luyện, kiên trì siêng năng, linh lực trong người sẽ càng ngày càng hùng hậu, lâu ngày, Linh lực sẽ càng lúc càng nhiều, nếu có thêm cơ duyên, đả thông khí mạch mấy chỗ khó, đạo hạnh sẽ tăng lên, từ sơ giai tới Luyện Khí cảnh cao giai, nếm thử cảm giác sáng lập đan điền Ngọc Phủ, nhìn trộm Ngưng Nguyên cảnh đại quan.
Trên Thanh Ngư Đảo có rất nhiều sư huynh sư tỷ bị vây ở Luyện Khí cảnh nhiều năm không tiến được, nhưng thiếu niên Thẩm Thạch không bận tâm.
Ngoài ra, hắn còn một niềm vui khác.
Qua nhiều lần chần chờ, cân nhắc, tranh đấu nội tâm, cuối cùng, hắn cũng không nhịn được, bắt đầu vụng trộm luyện Thanh Tâm Chú. Qua mấy ngày nếm thử, Thẩm Thạch rút ra kết luận sơ bộ, là Thanh Tâm Chú có vẻ không mang lại gì xấu, mà còn giúp khôi phục tinh thần rất hiệu quả, nhất là sau mỗi lần mệt mỏi do nhập linh vào cơ thể, chỉ cần vận hành một lần Thanh Tâm Chú, thể lực và tinh thần sẽ được khôi phục với hiệu quả diệu kỳ.
Mỗi lần tu luyện Thanh Tâm Chú, tức thì tất cả cảm giác mệt mỏi đều bị quét sạch, cả người như vừa được tắm rửa, toàn thân sảng khoái, tinh thần sáng sủa hưng phấn. Thậm chí có lần, Thẩm Thạch còn đánh bạo, vụng trộm thử tu luyện lần thứ hai trong cùng ngày, cầm Linh Tinh dẫn linh vào cơ thể.
Không ngờ, hắn làm được.
Ngay cả bản thân hắn cũng không dám ôm quá nhiều hy vọng, chỉ là muốn thử mà thôi, nhưng không ngờ lại, thật sự, thành công!
Chẳng những vậy, sau lần tu luyện thứ hai, hắn chỉ đơn thuần cảm thấy tinh thần mệt mỏi rã rời, nhưng những dấu hiệu chứng tỏ tu luyện quá độ làm tổn hại cơ thể mà Vương Tuyên sư huynh từng nói, thì lại không thấy xuất hiện.
Nhưng, sự thần kỳ của Thanh Tâm Chú cũng chấm dứt, nếu tu luyện hai lần một ngày, sau lần thứ hai, dù hắn có vận hành Thanh Tâm Chú cỡ nào, thì cơ thể cũng không phản ứng, giống như, trong một ngày, Thanh Tâm Chú chỉ có hiệu quả một lần.