Quyển 1 - Chương 63: Thiên tài
Trên mặt Tôn Hữu hiện ra vẻ bội phục và may mắn: "Ngày đó ngươi và Chung Thanh Trúc hai người mất tích , Vương Tuyên sư huynh lập tức huy động hết người trên đảo đi tìm, nhưng tìm suốt ba ngày không tìm ra. Nói thực lòng, lúc ấy ngay cả ta nghĩ hai người các ngươi đã bị sóng lớn cuốn đi, buồn mất mấy ngày."
"Nhưng không hiểu vì sao Vương sư huynh lại không nghe theo lời mọi người, mà tiếp tục bảo mọi người đi tìm. Mọi người không dám cãi lời hắn, lại tìm mấy ngày, đến ngày thứ bảy, vẫn không tìm thấy, các sư huynh sư tỷ đều không chịu nổi, tin đồn lan ra khắp nơi. Ta thấy Vương sư huynh mấy hôm đó rất là thâm trầm, ài. . ." Tôn Hữu lắc đầu.
"Đến ngày thứ chín, Vương sư huynh bị ép phải hạ lệnh ngừng tìm, ai tưởng huynh ấy bỏ cuộc, ngay cả ta nghĩ như vậy. Nhưng không ai ngờ, hắn nhốt mình trong Hiên Nhật Đường một ngày, sau đó tới ‘ Trận Đường ’trên Kim Hồng Sơn, không biết làm bằng cách nào, thuyết phục được chủ trì Trận Đường Mạc Trưởng lão, tự mình đến Thanh Ngư Đảo bày ra ‘ Thất Bảo Đâu Suất Trận ’, chính là màn hào quang mà ngươi thấy đó."
Thẩm Thạch không ngờ vì tìm mình mà xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhất là người ngày thường uy nghiêm cương nghị Vương sư huynh, có thể nói mình được cứu chính là nhờ vào sự kiên trì của Vương Tuyên, nên không khỏi sinh lòng cảm kích: "Vương sư huynh như thế cứu ta, thật không biết làm sao báo đáp."
Tôn Hữu cười: "Khỏi đi. Chúng ta bây giờ mới là bắt đầu tu luyện, có được cái gì mà đòi báo đáp, đợi sau này có cơ hội hãy nói đi."
Thẩm Thạch gật đầu, nghĩ thầm tên kia nói đúng rồi, lại nhớ tới cái màn hào quang thần kỳ, mà theo lời Tôn Hữu là Thất Bảo Đâu Suất Trận, chứa đủ loại thần thông kỳ cảnh, làm cho người kinh ngạc, thật là xứng đáng với cái tên thủ đoạn của Tiên gia, không nhịn được hỏi Tôn Hữu: "Cái Thất Bảo Đâu Suất Trận rốt cuộc là cái gì, lại có thể tìm ra được chúng ta ở dưới vách đá?"
Tôn Hữu gãi gãi đầu, mờ mịt: "Nghe nói cái pháp trận này là một loại thần thông cực cao, là một trong những pháp trận rất nổi danh của Trận Đường, nhưng nó như thế nào, ta không biết. Nhưng ta biết Vương Tuyên sư huynh cầu Mạc Trưởng lão , chỉ bố trí pháp trận ở Thanh Ngư Đảo đã mất thời thời gian trọn vẹn một ngày, mời hơn mười vị sư huynh thân truyền trong Trận Đường tới hỗ trợ."
"Ồ ồ, đội hình lớn thật. . ." Thẩm Thạch líu lưỡi.
Tôn Hữu cười: "Ai dám nói không đâu, hơn nữa cái pháp trận này phải bao phủ toàn bộ đảo, nên tài liệu hao phí không nhỏ. Ngươi không biết đâu, hôm đó Mạc Trưởng lão suất lĩnh chư vị sư huynh trong Trận Đường tới Thanh Ngư Đảo bố trí pháp trận, đủ loại trận kỳ, Phù Lục, Linh Tinh và đủ loại linh tài mà ta còn không đếm xuể, cứ như quăng tiền vào sọt rác vậy, mất nguyên một ngày mới bày trận xong. Khi đó người trên đảo đều ngây người, ta. . ." Nói đến đây, Tôn Hữu thở dài, "Nói thật, khi đó ta thật sự là rất lo cho Vương sư huynh, đội hình lớn như thế, nếu dẫn tới tốn công vô ích, thì danh vọng hắn trong tông mônrơi xuống đáy."
Thẩm Thạch im lặng. Sau khi cứu về, Vương Tuyên đã tới thăm hắn một lần, hỏi rất kỹ chuyện xảy ra trước khi mất tích, hắn không nhìn ra có gì khác thường, Vương Tuyên chỉ dặn hắn nghỉ ngơi thật tốt rồi rời đi, hoàn toàn nhìn không ra Vương sư huynh bởi vì cứu mình và Chung Thanh Trúc mà làm ra nhiều chuyện như vậy.
Trong lòng Thẩm Thạch vô cùng nghi hoặc: Vương sư huynh huy động nhiều nhân lực vật lực, thậm chí không tiếc mời cả một Trưởng lão bố trí một pháp trận lớn cực kỳ hao tốn, chỉ để cứu hai tiểu sư đệ sư muội Luyện Khí cảnh với hy vọng còn sống xa vời, rốt cuộc là vì sao. . .
Thẩm Thạch nhớ lại những chuyện trước, thật sự không cảm giác trên người mình có cái gì đáng giá cho Vương Tuyên sư huynh phải tận tâm tận lực như thế, hay là, là vì Chung Thanh Trúc?
Hao phí nhân lực vật lực như thế, còn mời cả Trưởng lão ra tay, làm như vậy rốt cuộc có đáng giá hay không, vấn đề này không phải chỉ có một mình Thẩm Thạch nghĩ tới.
Trên Thanh Ngư Đảo, không biết có bao nhiêu Đệ tử Lăng Tiêu Tông lén lút đàm luận việc này, ngay trong Kim Hồng Sơn, lan truyền không ít lời chỉ trích.
Vương Tuyên, bài danh Lăng Tiêu Tam Kiếm, là một trong những người được đề cử cho chức vị Chưởng giáo, trong đoạn thời gian này có thể nói là danh tiếng dâng cao đến đỉnh, danh khí thậm chí lấn áp mấy vị khác. Dù trong đó có rất nhiều lời chỉ trích, muốn chất vấn hắn, đặc biệt là khi hắn ngay trong lần đầu tiên chủ trì sự vụ tại Thanh Ngư Đảo mà lại có đệ tử mới bị lạc đường, khiến hắn nhiều ngày tìm không ra. Thậm chí còn có lời đồn có người trong Trưởng lão hội đưa ra ý kiến muốn thay đổi người chọn lựa, nhưng đến khi Vương Tuyên mời được Mạc Trưởng lão, vượt qua mọi suy nghĩ của mọi người, tìm được về hai đệ tử mới, lập tức thế gió đổi chiều.
Xử sự vô năng biến thành xử trí quyết đoán, kéo dài không có kết quả biến thành kiên cường, độc tài áp đặt mọi người trở thành tuệ nhãn cao siêu, vân vân, đủ loại lời khen với những lời lẽ tốt đẹp ùn ùn kéo đến, nghe nói ngay cả Chưởng giáo Hoài Viễn Chân Nhân ý vị thâm trường khen hắn một câu:
‘Vương Tuyên này, không phải vật trong ao’.
※※※
Những sóng gió phong ba và biến hóa của Lăng Tiêu Tông đều xảy ra trên tiên sơn xa vạn trượng, còn đối với Thanh Ngư Đảo nhỏ bé, thì quá mức xa vời.
Nên dù ở đâu đó ồn ào náo động, trên Thanh Ngư Đảo vẫn rất yên tĩnh, dù sao mọi người ở đây đều chỉ quan tâm tới tu luyện, tu luyện, tu luyện nữa, chỉ có chăm chỉ tu luyện mới làm cho đạo hạnh tinh tiến, đột phá Luyện Khí cảnh, rời khỏi Thanh Ngư Đảo, được vào Kim Hồng Tiên sơn, tham gia vào thế giới của Tiên gia.
Đám người Vương Tuyên đã tới chỗ huyệt động ở Thải Bối Ghềnh, lần theo huyệt đạo tới chỗ hố trời, lấy thực tiễn xác nhận lời nói của Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc, nên sau đó không ai nhắc tới chuyện này nữa.
Phong bạo đến rồi lại đi, thời gian lại lặng lẽ trôi qua, tu luyện, nhiệm vụ, kiếm lấy Linh Tinh, sau đó tiếp tục tu luyện, Thanh Ngư Đảo đã trở về sinh hoạt vốn có, đương nhiên trong đó đã có mấy thứ thay đổi so với ngày xưa.
Thẩm Thạch và Tôn Hữu tính tình hợp nhau, đã dần dần trở thành bạn tốt, không giấu nhau cái gì.
Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc trải qua đồng sanh cộng tử, đương nhiên trở nên quen thuộc hơn, ngày thường gặp nhau đều vẫy tay cười chào nhau, nếu lúc đó không có ai, côvụng trộm gọi hắn một tiếng "Tiểu Thạch Đầu" ;
Thẩm Thạch vẫn như cũ lén tu luyện Thanh Tâm Chú, mỗi ngày tu luyện hai lần làm cho mức tiêu hao Linh Tinh tăng gấp đôi, nên càng sốt ruột đi kiếm Linh Tinh, nói theo kiểu của ông bạn tốt kiêm hàng xóm Tôn Hữu, thì gia hỏa này kể từ ngày thoát khỏi Quỷ Môn Quan, thì càng ngày càng tham tiền!
Người gặp xui xẻo có mấy cái, trong đó có một vị tên là Tô Hà, tất cả sư huynh giám sát chịu trách nhiệm Luyện Khí cảnh đệ tử trên đảo đều không có việc gì, duy chỉ có hắn vì là người giám sát Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc nên bị Vương Tuyên cắt chức giám sát, phần thu nhập cho chức danh giám sát bị cắt mất.
Nhưng người xui xẻo nhất, thì đám Thẩm Thạch, Tôn Hữu, Chung Thanh Trúc ... đều không biết, là một vị sư huynh. Bởi vì hôm có Thương Hải phong bạo không làm tốt việc dán bố cáo cảnh giới, nên sau đó bị Vương Tuyên truy cứu, những người khác còn đỡ, duy chỉ có Lâm Hổ là bị Vương Tuyên trừng phạt, cắt hết chức vị, phạt tới Thanh Ngư Lục Đảo làm công việc khổ mệt nhất nhàm chán nhất đồng thời thu hoạch nhỏ nhất, làm thủ vệ cho "Bắt Yêu động".
※※※
Thanh Ngư Đảo đã trở lại bình thường, chớp mắt, thời gian đã trôi qua ba năm.
Nước biển Bạch Ngư Vịnh vẫn thanh tịnh hiền hòa, bầu trời vẫn xanh thẳm, gió biển vẫn thổi từng trận, chim biển bay lượn, ngoài mỗi năm mùa xuân hoặc hạngẫu nhiên có Thương Hải phong bạo, thì lúc nào nơi đây an bình xinh đẹp.
Ba năm, các thiếu niên đều đã cao hơn và trưởng thành.
Thiếu niên mười hai tuổi, đều đã biến thành tiểu tử choai choai mười lăm tuổi, bởi vì không ngừng mà thu nạp Linh lực trong Linh Tinh, những cơ thể non nớt đã dần trở nên cứng cỏi hơn, dần trở thành tu sĩ.
Những thiếu nữ chưa nảy nở đã biến thành hoa, càng ngày càng đẹp, cơ thể cao hơn, tư thái uyển chuyển hơn, nhan sắc xinh đẹp hơn, trở thành cảnh đẹp nhất trên Thanh Ngư Đảo.
Nhưng những thứ này chỉ đồ vật phù phiếm bên ngoài, đối với người tu đạo, thứ căn bản nhất và quan trọng nhất, vẫn đạo hạnh.
Ba năm trước, các thiếu cùng lúc nhập môn, không khác gì nhau, nhưng sau ba năm, đã bắt đầu phân ra cao thấp.
Hơn bốn trăm người người đệ tử mới, hơn bảy thành vẫn đang ở Luyện Khí cảnh sơ giai, sau ba năm vẫn chưa đột phá được tới trung giai, con đường tu Tiên khó khăn, tàn khốc, lạnh lùng không chút tình cảm.
Còn chừng trăm người, bắt đầu dần lộ ra thiên tư, đã xuất hiện đột phá lên cảnh giới Luyện Khí cảnh trung giai. Theo quy củ của Lăng Tiêu Tông, nếu trong ba năm tu luyện được tới Luyện Khí cảnh trung giai, thì đồng nghĩa có tư chất ít nhất xem như trung thượng, có hi vọng tiến thêm một bước; nếu còn tốt hơn, trong hai năm trong tu luyện đến được Luyện Khí cảnh cao giai, thì có nghĩa sau này có tỷ lệ đột phá đến Ngưng Nguyên cảnh rất lớn.
Nhưng nếu trong năm năm có ngừi may mắn đột phá được lên Ngưng Nguyên cảnh đệ tử, đương nhiênđược Lăng Tiêu Tông coi trọng, không nói chi xa, Lăng Tiêu Tam Kiếm danh vọng cực thịnh hôm nay, đều là năm đó trong năm năm đầu tiên đạt được Ngưng Nguyên cảnh.
Nhưng lần này, sau ba năm, đã xuất hiện một người.
Một người duy nhất sau ba năm nhập đảo, tu luyện được tới Luyện Khí cảnh cao giai, trở thành thiên tài chính thức, trong trăm năm qua, Lăng Tiêu Tông chưa bao giờ xuất hiện nhân tài nào như vậy, nên phải nói là đã làm oanh động mọi tầng cao thấp của tông môn.
Người này, tên là Cam Trạch.