Chương 22: Về phủ an toàn
Đầu lưỡi Tống Cáp với vào trong miệng y, lưu luyến hút hết nước bọt trong đó, cuối cùng vươn đầu lưỡi đến tận yết hầu y như thể muốn ăn tươi nuốt sống y vào trong bụng.
Lục Bạch chậm rãi mở mắt ra, thân thể trở cứng còng. Hạ thân có cái gì đó chạm vào, y cảm nhận được rất rõ. Sau đó mặt đỏ lựng.
Lại bị hôn, y nên làm cái gì bây giờ....
Y chớp chớp mắt, con ngươi đen đặc của Tống Cáp đang nhắm chặt, ngay trước mắt y, thoáng động là có thể chạm vào.
Trái tim y nhảy lên kịch liệt, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy phía sau cổ đau đớn, hai mắt y nhắm tịt, không còn tri giác nữa.
Tống Cáp đánh y bất tỉnh.
Kéo y vào trong lòng, Tống Cáp hôn hôn trán y, đoạn đặt y lên trên giường còn mình thì ngồi ở mép giường nhìn y, mãi một lát sau hắn mới đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Gọi tiểu tư đến: "Người ở bên trong, chăm sóc cậu ta cho tốt, đợi đến khi tỉnh lại thì đưa người trở về phủ thượng thư an toàn."
Tiểu tư: "Vâng thưa tướng quân!"
Tống Cáp gật gật đầu, lướt qua nó đi ra ngoài. Bỗng như thể nghĩ tới chuyện gì đó, cái mày rậm của hắn nhíu lại, xoay người nói thêm: "Nhớ là phải phái theo nhiều nhân thủ vào."
Tiểu tư: "Con hiểu, nhất định sẽ đưa công tử trở về an toàn."
Tống Cáp gật đầu rời đi.
Lúc Lục Bạch tỉnh lại thì đã nghe thấy tiếng đập cửa vang lên từ bên ngoài.
Y hoảng đến mức rơi từ trên giường xuống đất, xoa xoa cái cổ đau nhức, đi vài bước ra mở cửa, hóa ra là một tiểu tư, y nghĩ vấn hỏi: "Chuyện gì?"
Tiểu tư khom người: "Công tử, trước khi Tống tướng quân đi đã phân phó chúng con đưa công tử trở về phủ thượng thư an toàn, công tử xem xem, định khởi hành lúc nào?"
"Anh ta đi rồi?" Lục Bạch nghi vấn.
Tiểu tư ngẩng đầu muốn trả lời lại liếc thấy đôi môi đỏ ửng quá đáng của y thì cảm thấy chấn động, bối rối vài giây rồi lại vội vàng cụp mắt xuống, đáp rằng: "Dạ, Tống tướng quân đi ước chừng hai canh giờ rồi."
Lục Bạch sờ sờ mặt, kinh ngạc nhìn biểu tình của tiểu tư, nghe nó trả lời.
Thì ra, thật sự đã đi rồi, mang y đến nơi này mà lại không dẫn y trở về, thật sự không biết người nọ đang nghĩ cái gì. Còn có cái chuyện trước khi bi hôn mê nữa chứ....
Y lại nhớ đến thì cảm thấy bối rối vô cùng, che mặt, tùy tiện nói một câu "Ngay bây giờ" rồi vội vã vọt vào phòng đóng sập cửa lại.
Tốc độ nhanh đến độ tiểu tư đứng ngoài cứng cả lưỡi.
Tiểu tư nghĩ bụng dấu vết trên người vị công tử này có lẽ chính là dấu hôn thì không khỏi nhớ tới trước giờ có nghe người ta rỉ tai nhau nói rằng có mấy kẻ nhà giàu nuôi hoạn sủng, nó không khỏi giật mình, nhanh chóng đuổi hết những ý niệm không bình thường trong đầu đi.
Tướng quân là loại người nào, nó sao có thể suy đoán linh tinh được.
Nếu vị công tử đó đã nói ngay bây giờ khởi hành thì nó phải mau chóng đi chuẩn bị thôi. Sau khi nghĩ thông thì nó nhanh chóng chạy đi.
Lục Bạch dựa vào cửa, che ngực há mồm hô hấp, trong lúc vô tình đụng đến hai má, y không khỏi nhớ tới phản ứng ban nãy của tiểu tư, đợi một lát rồi đi đến bên giường, cầm một cái gương đồng lên soi.
Chỉ liếc mắt một cái rồi y vội vàng bỏ xuống, tim đập liên hồi.
Người trong gương có hai má đỏ lựng, hai tròng mắt ngập nước, ngượng ngùng vô cùng. Đôi môi sưng đỏ, có đôi chỗ còn sứt cả da, nhìn là biết chính là kết quả do bị người chà đạp.
Càng đáng giận chính là trên cái cổ trắng nõn của y có điểm một vệt dấu hôn đỏ tươi, trắng đỏ đan xen, rõ ràng vô cùng.
Làm cái này lúc nào?!
Lục Bạch nằm trên giường, chôn cả khuôn mặt vào trong chăn, miệng mắng Tống Cáp, tức giận không sao chịu nổi.
Nghĩ đến chuyện trước khi hôn mê Tống Cáp hôn mình như thể muốn hút cả vào trong bụng, như lang như hổ, người nọ nói đó là lần cuối cùng, lẽ nào có ý đó chính là nụ hôn cuối cùng hay sao, lẽ nào, sau này sẽ không quấn lấy y nữa à?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt ngượng ngùng của Lục Bạch nhăn nhó, ngay cả y cũng chưa phát giác trong đôi mắt mình xuất hiện sự kích động như thế nào.
Thế là anh ta bảo thích, đường đường là cái sự thích của đại tướng quân? Nguyên lai lại chẳng địch nổi thời gian a, mới có hai ngày đã nói không bao giờ quấn y nữa.
May rằng y chẳng tin, may rằng y chưa từng bỏ lại tâm, may mà y, may mà y không có....Lục Bạch thở dốc, may cái gì cơ?
Y lắc lắc đầu, nhìn dấu hôn đỏ tươi trước ngực, y thay một bộ trường bào có cổ. Cơ mà cái miệng sưng đỏ vẫn chưa tiêu, y đành mím môi lại, cố gắng che dấu rồi rời khỏi ấm trang.
Lục Bạch được đưa về phụ an toàn.
Chuyện này Lục Tử Tấn vẫn chưa nói với mọi người trong phủ, đáng ra là hắn đang cùng một đội nhân mã loanh quanh dưới chân núi tìm người, lúc này vừa nghe có người đến báo, nói rằng tướng quân đã trở về an toàn, Lục Bạch cũng đã về đến nhà.
Hắn mừng không sao khống chế nổi, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, thế nên bèn cùng An Tề Viễn và những tướng sĩ khác lặng lẽ thu quân.
Lúc chạy về Lục phủ là vừa khéo lúc Lục Bạch xuống xe, hắn vội vàng chạy tới, kích động ôm lấy Lục Bạch, cảm thán nói: "Tử Hề, đệ có bị thương hay không?! Rốt cuộc cũng trở lại rồi!!"
Lục Bạch dùng một tay che miệng mỉm cười: "Đệ không sao."
Lục Tử Tấn hãy còn chưa phát giác Lục Bạch có chỗ không đúng, vội kéo y vào phủ, vừa đi vừa nói: "Chuyện này ta không dám nói với người trong phủ, chỉ bảo với họ là ngươi có chuyện, muốn ra ngoài hai ngày thôi."
Đi đến viện của Lục Bạch, hai người ngồi đối diện nhau trên ghế đá, Lục Tử Tấn hỏi: "Đệ mau nói cho ta nghe, chuyện ngày đó là thế nào, ai bắt đệ đi?!"
Lục Bạch lắc đầu: "Tất cả đều là hiểu lầm thôi." Sau đó bèn kể lại chuyện của Lạc Vân và Thẩm Thanh cho anh ta nghe.
Bất quá chỉ là do một chữ tình, thật khiến y cảm khái vạn phần.
Lục Tử Tấn nghe xong cũng trầm mặc một phen, mãi lâu sau mới nói: "Không nghĩ tới, cô tiểu thư nhà họ Lạc lại có một đoạn cố sự đau lòng đến thế. Bất quá, may mà chỉ là hiểu lầm, đệ trở về an toàn là tốt rồi."
Lục Bạch cười: "Đúng, hai ngày này đã khiến ngươi lo lắng rồi."
"Ta có lo lắng, nhưng có người còn sốt ruột hơn cả ta đấy, chính là....*A*!"
Hắn đột nhiên thét chói tai một tiếng, kinh ngạc nói: "Chính là tướng quân đó, tướng quân đi tìm đệ cùng ta mà, còn ôm đệ rớt xuống vách núi nữa, đúng rồi, hai người rơi xuống dưới đó xong có gặp nhau không, tướng quân có làm sao không?!"
"Ta...." Lục Bạch cúi đầu che môi, thật ra là che cái vẻ bối rối.
Lục Tử Tấn nghi hoặc: "Tử hề, đệ làm sao vậy?"
"Ta không sao!" Lục Bạch cắn môi nói.
Lục Tử Tấn nhìn Lục Bạch cúi đầu trước mặt, nghĩ bụng xem ban nãy mình có hỏi sai chuyện gì không, sao tự dưng nó lại như vậy chứ, hơn nữa, hắn cứ có cảm giác hôm nay Lục Bạch cứ là lạ.
Chắc là do nghỉ ngơi không tốt ha, ngủ bên ngoài hai ngày trời, một Lục Bạch thư sinh yếu nhược thế chịu sao nổi?
Nghĩ tới đây, Lục Tử Tấn mới hiểu mình quá vội vàng rồi, ít nhất cũng phải cho nó nghỉ ngơi hai ngày rồi mới hỏi chứ. Nghĩ đến đó, hắn vội vàng đứng dậy nói: "Tử Hề, ta thấy đệ có chút mệt, có muốn đi nghỉ....!"
Hắn còn chưa nói xong đã im bặt, tròng mắt đã mở to, như thế thấy được cái gì khủng bố lắm.
*"Tử hề?!" *Lục Tử Tấn quát.
Lục Bạch cắn môi kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy Lục Tử Tấn nhanh chóng vọt đến, một phen vạch ống tay áo y ra.
Lục Bạch thất kinh, run rẩy đứng lên, không biết nên nói những gì.