Chương 29: Ngắm tuyết cùng ngươi
Lục Bạch mỉm cười, "Ngươi có từng nghe đến một truyền thuyết không?"
"Truyền thuyết gì?"
"Thần Tuyết ấy, ngươi đã nghe đến bao giờ chưa?" Lục Bạch cười nói với hắn.
Tống Cáp dùng ngón tay vê một bông hoa tuyết, tinh tế vuốt nó cho đến khi nó hóa thành một giọt nước rồi tan đi không thấy nữa, "Ngươi kể cho ta nghe xem nào."
Lục Bạch lục lọi lại hồi ức: "Truyền thuyết kể rằng Thần Tuyết thi thoảng sẽ chạy lên một ngọn núi, mỗi lần đến nơi là sẽ có những bông tuyết mềm mại như tơ rơi xuống từ trên trời cao, tuyết thật sự rất rất nhỏ, phải chạm được vào mới cảm nhận được. Chỉ cần ngươi đếm từng bông từng bông một, Thần Tuyết sẽ cho ngươi tiến vào mộng đẹp, thành toàn cho ngươi một giấc mơ tròn vẹn."
Tống Cáp thắc mắc: "Ngươi nghe ai kể?"
"Mẫu thân...."
"Thực sự có chuyện tốt như vậy sao?"
Lục Bạch lắc đầu nhăn mày lại, "Tốt chỗ nào cơ, đó là tuyết, vĩnh viễn không thể đếm nổi, thế nên ta sẽ chẳng bao giờ có được mộng đẹp, không có được thế nên mới gọi là mộng."
Tống Cáp hỏi: "Vậy ngươi tin sao?"
"Tin chứ, rất tin." Y cường điệu nói.
Tống Cáp nghiêng đầu nhìn y: "?"
"Ta tin rằng chỉ cần dụng tâm làm một chuyện thì nhất định sẽ nhận được hồi báo, Thần Tuyết cũng vậy, chỉ là không có ai để tâm đến thôi."
Tống Cáp lắc đầu nói: "Con người không nói quái lực loạn thần, Tử Hề, ngươi đọc nhiều sách thánh hiền như thế mà sao lại có những suy nghĩ kì lạ quá vậy, trên đời này làm gì có Thần Tuyết."
"Có lẽ là vậy đi, nhưng lòng người dễ đổi, sợ rằng sẽ chẳng có ai đếm nổi số hoa tuyết này, thế nhưng, Tống Cáp?"
Tống Cáp nhìn y, lại nghe Lục Bạch nói: "Trên đời liệu có thần tiên không, nếu mà có thần tiên thì nhất đinh họ sẽ đếm được?"
Tống Cáp nhìn đôi mặt hàm chứa sự mong đợi của y thì không tự giác vươn tay ra sờ sờ thái dương y, khẽ cười nói: "Lại nói ngốc gì rồi, thần tiên có pháp lực, há lại tham luyến một giấc mộng đẹp của Thần Tuyết?"
Lục Bạch hạ mắt: "Cũng phải ha...."
"Đừng nghĩ nhiều như vậy."
Lục Bạch hôm nay quả thật có chút không thích hợp, nhất là hiện tại, hình như là có rất nhiều chuyện muốn nói, dừng cũng không dừng được, hình như đã quên mất kẽ hở giữa mình và Tống Cáp.
"Ta lớn vậy rồi, những ngày thấy tuyết nhiều hơn mười năm trước rất nhiều."
"Ngươi thích tuyết lắm à?"
"Cũng chưa hẳn là thích, chỉ là lúc nhỏ thấy tuyết ta đã rất ngạc nhiên, cũng có lẽ là, không chiếm được nên mới càng cố chấp." Y nhìn Tống Cáp, như thể đang nói hoa tuyết, cũng như thể đang nói chính bọn họ.
Tống Cáp nghe vậy thì cười, nhìn vào hai mắt Lục Bạch, vẫn không cử động: "Phải rồi, không chiếm được nên mới càng cố chấp, đến lúc chiếm được thì sẽ càng quý trọng."
"Tuyết ở Linh Châu thật sự rất ít." Chẳng hiểu sao tự nhiên Lục Bạch lại nói câu này.
Tống Cáp ngồi dậy cạnh y, giữ chặt cái tay vẫn đang giơ lên không trung của y, phản thủ đặt nó ở trước ngực mình sưởi ấm cho y. Hắn nói: "Thế thì đừng về nữa, ở lại kinh thành, ta ngắm tuyết cùng ngươi."
"Ngươi cùng ta?"
"Ừ."
"Nhưng ta muốn về nhà, hiện tại rất muốn về."
Tay Tống Cáp không khỏi nắm chặt hơn: "Chờ một chút."
"Chờ cái gì?"
Tống Cáp thả lỏng tay, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lục Bạch, hơi hơi cúi đầu xuống, đặt môi lên trán y, lành lạnh, âm ấm, tuyết lạnh lẽo nhưng nụ hôn thì ấm áp.
"Chờ ngươi thích ta đã, Tử Hề, ta tin ngươi, nhất định ta sẽ đợi được ngày ấy." Trong đôi mắt thâm thúy của Tống Cáp phản chiếu khuôn mặt kinh ngạc của Lục Bạch.
Lục Bạch giơ tay đẩy hắn ra, mạnh mẽ đứng lên, vội vàng xoay người sang chỗ khác, hơi mím môi: "Muộn rồi, xuống núi đi."
Tống Cáp vội vào kéo y đối diện mình.
Tống Cáp sờ đầu y, nhẹ nhàng nói: "Tử Hề, ta muốn năm nào cũng có thể ngắm tuyết cùng ngươi."
Mí mắt Lục Bạch run lên, cúi đầu nói: "Thế thì năm nào ta cũng đến kinh thành du ngoạn một lần. Đến lúc đó thì hẹn ngươi, cùng nhau đi ngắm tuyết."
Tống Cáp cảm thấy trái tim mình bị người ta đánh một quyền, đau đến phát hoảng.
Lục Bạch không hề nhìn hắn, vội vã quay người bước nhanh về phía trước: "Chúng ta mau xuống núi thôi."
Hoàng hôn đến rất nhanh, hai người chậm chạp xuống núi, ngồi trên xe ngựa nhanh chóng trở về. Sau khi đưa Lục Bạch về Lục phủ, Tống Cáp không trở về mà cưỡi ngựa đến nhà Tề Viễn.
Lục Bạch ăn qua loa cho xong bữa cơm chiều thì về phòng tiếp tục đọc sách, nhưng vừa cầm sách lên lại chẳng muốn đọc, cứ cảm thấy hồn vía của mình bay đi đâu mất, y cảm thấy mình hình như càng ngày càng kì quái. Y đành bỏ sách xuống, nằm xuống định đi ngủ.
Lục Bạch ngủ cũng không ngon giấc, còn bên Tống Cáp đã nôn nóng lắm rồi.
Sau khi An Tề Viễn thành thân thì an trí cho mình một tiểu viện, cách phủ Tướng quân một ngã tư đường.
Lúc Tống Cáp sốt ruột gõ cửa, An Tề Viễn còn đang ân ái ngọt ngào dùng bữa với nương tử, đột nhiên bị quấy rầy, ai mà chẳng thấy phiền. Nhưng sau khi nghe người đến báo người tới là tướng quân thì anh ta giận sao dám cho nổi, đành phải thành thành thật thật ra ngoài tiếp khách giải ưu.
Đến giờ này thì phỏng chừng lại gặp vướng mắc gì trong chuyện tình cảm rồi.
Vội vàng đi đến tiền thính, Tống Cáp đang đi tới đi lui ở đó, sắc mặt sốt ruột ghê gớm.
An Tề Viễn chạy tới, thở hổn hển nói: "Ta nói Tống tướng quân này, lại xảy ra chuyện gì thế?"
Tống Cáp kể cho anh ta nghe suy nghĩ của mình hai ngày nay, An Tề Viễn nghe rồi hỏi: "Ngươi quả thật không muốn đợi, nhưng cậu ta đâu có đáp lại ngươi đâu, vạn nhất là ngươi tự mình đa tình thì sao?"
"Không đâu, ta cảm nhận được trong lòng cậu ấy có ta."
"Có hay không là một chuyện, nói không chừng cậu ta coi ngươi là bằng hữu bình thường ấy chứ. Ngươi cứ đợi đã xem nào, tế thủy trường lưu* không tốt sao, đến lúc đó sẽ danh chính ngôn thuận."
**dòng sông nhỏ nhưng chảy dài: *Ý chỉ chuyện tình cảm lâu dài không chớp nhoáng mà diễn biến dần dần theo thời gian
"Ta đợi không nổi, cậu ấy muốn rời khỏi ta, nói muốn về nhà. Tề Viễn, ta nên làm gì bây giờ, hai ngày nay cậu ấy bất mãn kì lạ lắm, có phải là do cảm thấy ta phiền quá hay không?"
"Khoan đã!" An Tề Viễn bắt được điểm quan trọng, "Ngươi nói hai ngày nay cậu ta kì quái lắm à?"
Tống Cáp thành thật gật đầu: "Đúng thế, toàn ở một mình trong phòng không nói không rằng, càng ngày càng gầy yếu."
"Là ngươi nói thích cậu ta trước rồi cậu ta mới kỳ quái à?"
"Ừ, ngươi biết rõ còn gì?"
An Tề Viễn thở dài, ai nha hai tiếng nói: "Hai người các ngươi a, cái này gọi là kẻ trong cuộc thì mê."
"Là sao?"
"Là thế này, vị kia nhà ngươi chỉ sợ là rất ngốc trong chuyện tình cảm, cậu ta nghe ngươi tỏ tình, lại không tin ngươi, cảm giác như thể ngươi đang trêu đùa cậu ta, thế nhưng trong lòng cậu ta lại chờ mong phần tình cảm này, thế là trong lòng mới sinh mâu thuẫn, rối rắm nên mới biến thành như vậy. Ngươi lại nói, hôm nay ngươi dẫn cậu ta ra ngoài chơi chứ gì?"
Tống Cáp bị lời của anh ta lay động con tin, trong lúc nhất thời nhỏe miệng cười ngây ngô, cũng chẳng nghe lời anh ta nói. An Tề Viễn đạp hắn một cước, hắn mới nói: "Ban đầu không định đi, nói là mệt lắm muốn ngủ, sau này thì ổn hơn, còn nở nụ cười với ta nữa."
An Tề Viễn không khỏi trợn trắng mắt, người này, xem ra không phải thê quản nghiêm dạng vừa đâu.
"Sau đó không phản kháng à?"
Tống Cáp gật gật đầu, do dự một chút rồi nói: "Ta còn hôn cậu ấy nữa."
An Tề Viễn chép miệng hai tiếng gật gù: "Chắc chắn là vậy rồi, lúc trước nương tử nhà ta cũng thế, cứ nghĩ ta đùa giỡn cổ, vì thế nên khó chịu một hồi."
"Thế sao ngươi dỗ cô ấy được?"
An Tề Viễn nghiêng mắt trừng: "Sơn nhân tự có diệu kế."
Anh ta lại ngẩn người, nói thêm: "Cơ mà, vị kia của ngươi lại là đàn ông, tuy rằng đúng hoàn cảnh nhưng phương pháp không thể giống nhau được."
"Ta nên làm thế nào bây giờ?" Tống Cáp vội hỏi.