Chương 14-3: Buổi tối (3)
Editor: Yang3S
______
Mấy ngày trước trời còn nắng nóng, vậy mà hôm nay nói mưa là mưa được ngay, không khí được phủ một lớp sương mù trắng xóa, thoạt nhìn toàn bộ cánh đồng sen như rơi vào tiên cảnh.
Cánh cổng bên ngoài đầm sen đang đóng chặt, ngôi nhà màu xám bên trong cánh cổng đang đứng giữa màn mưa, tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.
Tiếng mưa rơi truyền đến căn nhà kho bằng sắt đằng sau nhà, những hạt mưa rơi tí tách xuống dòng suối, hàng lựu ven bờ suối nhìn càng xanh tươi hơn, Lục Yên vươn tay hái một quả, sau đó rửa sạch với nước máy, đưa lên miệng cắn, thịt đỏ bên trong lộ ra ngoài, hương vị ngọt ngào lan khắp miệng.
Cô vừa mới gọi điện thoại cho Đào Nhạc, giọng Đào Nhạc trong điện thoại có vẻ ấp úng, bà nói rằng bao giờ cô về sẽ nói cho cô biết một chuyện.
Tạ Đạo Niên nói chuyện điện thoại ở bên cạnh, Lục Yên nghe thấy được một ít chuyện liên quan đến cửa hàng, gần đây Tạ Vân Bằng không quản anh chặt như ngày xưa nữa. Hơn nữa, mỗi lần Lục Yên đi tìm anh, mặt của Tạ Vân Bằng cũng không lạnh lùng như trước nữa.
Đây đúng là chuyện tốt mà.
"Phải về ạ?"
"Không, ngày mai mới về."
Cơn mưa ngày càng lớn hơn, Lục Yên đứng ở trong nhà, hôm nay cô mặc một cái áo sơ mi trắng kết hợp cùng quần sóoc, đôi chân vừa dài vừa trắng nõn, dưới chân đi đôi dép sỏ ngón, lộ ra bộ móng chân màu hồng nhạt, khi di chuyển, nhìn rất đáng yêu.
Tạ Đạo Niên kéo cô đến trước mặt, "Hôm nay chúng ta không ra ngoài, ở nhà đánh bài được không?"
Lục Yên gật đầu, "Được."
Anh cầm một bộ bài tú lơ khơ ra, Lục Yên ngồi xuống chiếu chờ anh chia bài.
Thấy kỹ thuật xào bài của anh rất điêu luyện, Lục Yên nói thầm, "Nếu có mạt chược thì tốt, đảm bao đánh anh thành hoa rơi nước chảy."
"Đang nói thầm gì đấy?"
Lục Yên lắc đầu, "Không có gì đâu."
Hai người chơi bài cào(*), mỗi người được chia ba lá bài, sau đó cộng điểm lại, ai có tổng điểm cao hơn thì thắng.
(*bài cào: hay còn gọi là ba cây (miền bắc): Từ gốc là "斗三张" = (hán việt) đấu tam trương = (nghĩa Việt) đánh ba bài), còn có tên gọi khác là "hoa gian lận". Cách chơi: Các lá: A, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10 mỗi lá có số điểm tương ứng con số đó.Các lá: J, Q, K mỗi lá tính mười điểm.Điểm của người chơi trong mỗi ván là số lẻ của tổng điểm ba lá bài. Ví dụ, tổng ba lá là 27 điểm thì được 7 điểm (hay gọi là nút), 10 điểm thì được 0 điểm (gọi là bù). Trường hợp đặc biệt là ai sở hữu được cả ba lá bài J, Q, K bất kỳ thì thắng ngay ván đó không cần tính điểm (gọi là ba cào hoặc ba tiên).)Bài cào không quan tâm đến chất (cơ♥, rô♦, chuồn♣, bích♠) của mỗi lá bài.)
Tạ Đạo Niên nhìn vào bài, nở nụ cười, "Thua thì phải bị phạt, được không?"
"Được."
"Ai thua thì phải cởi một món đồ trên người xuống."
Lục Yên sửng sốt, nhìn nụ cười không có ý tốt của anh, trừng mắt với anh, "Ai sợ ai, đến lúc đó chỉ sợ sẽ có người phải cởi truồng a."
Tạ Đạo Niên gật đầu, "Em nói đó."
Anh ngồi xuống chiếu, bộ dạng không để ý, dựa lưng vào tường, nhìn vào bài xong liền đặt bài lên bàn, "Anh 6 điểm, em được bao nhiêu điểm?"
Lục Yên cẩn thận hơn anh, cô nhìn con số trên quân bài, sau đó cộng lại cẩn thận, cộng xong nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ, "Nhiều hơn anh 1 điểm."
Cô hất cằm, đưa bài lên bàn, 2 4 1, vừa đủ 7 điểm.
Lớn hơn đúng 1 điểm.
Thấy vẻ mặt cô hả hê như vậy, Tạ Đạo Niên cởi cái đồng hồ amazfit* ra.
(*amazfit: tên loại đồng hồ thông minh của Xiaomi, có giá 399NDT - khoảng 1 triệu 500 nghìn VND)
Anh xào bài, "Tiếp tục."
Ván thứ hai, Lục Yên được 8 điểm, Tạ Đạo Niên vẫn được có 6 điểm.
Anh đứng dậy cởi cái áo ngắn tay của mình ra, cơ thể cường tráng lộ ra ngoài.
Nụ cười của Lục Yên ngày càng sáng lạn hơn.
Tạ Đạo Niên xào bài, "Tiếp tục."
Sự may mắn như một cơn gió, lúc hướng này lúc hướng kia.
Ván thứ ba, Lục Yên 5 điểm, Tạ Đạo Niên 8 điểm.
Lục Yên tháo vòng cổ ra, chớp chớp mắt, "Tiếp tục nào."
Tạ Đạo Niên nhìn vẻ mặt buồn tẻ của cô, cười nói, "Tiểu Yên, vận may của anh rất tốt đó."
"Vận may của em cũng rất tốt."
"Lộc tử thùy thủ* a."
(*lộc tử thùy thủ = chẳng biết hươu ch.ết về tay ai = chưa biết ai thắng ai thua.)
Ván thứ tư, Tạ Đạo Niên 9 điểm, Lục Yên 7 điểm.
Lục Yên cởi dây buộc tóc xuống, nắm hai tay lại, "Tiếp tục a."
Cô vẫn còn có khuyên tai, so với anh thì đương nhiên nhiều đồ để cởi hơn.
Tạ Đạo Niên lắc đầu, cười cười, tiếp tục chia bài.
Đến ván thứ 7, Lục Yên vẫn thua, cô bắt đầu có chút không bình tĩnh, quay lưng lại cởi cái áo ngực bên dưới lớp áo sơ mi ra để xuống một bên.
Anh nhìn lên cái áo ngực đó, chia bài cho cô, "Dù sao thì một lúc nữa vẫn phải cởi."
"Còn chưa biết ai phải cởi đâu."
Ván thứ tám, Lục Yên vẫn thua, cô nghiến răng, "Ván sau để em xào bài."
Tạ Đạo Niên đưa bài cho cô, hai tay vô cùng trung thực đưa ra sau.
Thấy anh ngồi nghiêm chỉnh mà lại cười gian trá như vậy, Lục Yên nói, "Lòi ra cái đuôi hồ ly rồi?"
"Anh không có giấu gì a."
Lục Yên đứng dậy, nghĩ ngợi một lúc, cởi quần sóoc bò xuống, lộ ra cái qυầи ɭót bên trong.
Tạ Đạo Niên vẻ mặt tập trung nhìn vào đó, cô lại còn mặc qυầи ɭót chữ T, hai bên hông lại còn có dây buộc lại nữa chứ.
Bộ ngực đầy đặn nhô lên cao, nụ hồng đứng thẳng.
(Yang: Nãy Yên tỷ không cởi áo ngoài trước mà lại cởi áo ngực ra trước.)
Muốn che đậy lại, nhưng lại càng thêm quyến rũ.
Rất tốt, đi theo đúng hướng mà anh muốn.
Lục Yên xào bài, "Vận may đã trở lại."
Anh sờ lên mũi một cái, nín cười, nhìn lên lá bài.
Lục Yên thắng một ván, cô 10 điểm, anh 8 điểm.
"Em đã nói mà, nhất định lúc trước anh chơi xấu."
Không ra được lại đổ lỗi tại bồn cầu*.......
(*không ra được lại đổ lỗi tại bồn cầu: câu này dân mạng bên Trung hay dùng, ý kiểu người nào đó có không làm được việc gì đó nhưng lại đổ lỗi cho một cái gì đó không liên quan.)
Tạ Đạo Niên phủi hai tay, đứng dậy cởi quần dài xuống.
Lục Yên nhìn thoáng qua liền đỏ mặt, lập tức cúi đầu xuống.
...... Sao anh đã cứng lên rồi?
Lục Yên cảm thấy bản thân sắp gặp nguy hiểm, ngẩng đầu lên nhìn, Tạ Đạo Niên đang nhìn xuống hai bắp đùi của cô.
Cô kẹp chặt hai chân lại.
"Tiếp tục a."
Lần chia bài này tay cô có chút run rẩy, sau khi nhìn thấy kết quả thì càng run rẩy hơn.
Tạ Đạo Niên đặt hai tay ra sau đầu, anh không nói gì.
Lục Yên cởi từng cái cúc trên áo sơ mi ra, "Em có thể không cởi nó ra không?"
Cô không muốn thua trước.
"Em muốn chơi xấu?"
Con sói đuôi lớn!
Sau khi cô cởi áo ra, liền vén tóc về phía trước, để che đậy đi bộ ngực đẫy đà.
"Tiếp tục."
Ván tiếp theo, Lục Yên giấu bài của mình sang một bên, lần này Tạ Đạo Niên không thể nhịn được cười nữa.
"Sao vậy? Cởi?"
Lục Yên chắp hai tay lại thành hình chữ thập 十*, "Ván tiếp theo, nếu như em thua thì em sẽ cởi."
(*chắp tay hình chữ thập)
Thấy cô đáng thương như vậy, Tạ Đạo Niên đồng ý, "Được, ván sau mà thua thì phải cởi hết."
Cô gật đầu như gà mổ thóc, "Được được được."
Cho tới bây giờ thì Lục Yên không phải là người thành thật trước mặt anh, lúc Tạ Đạo Niên xào bài thì ánh mắt của cô cứ hết nhìn đông lại nhìn tây.
Cô có dự cảm, có thể cô sẽ thua, nhưng mà, dù thua, thì cô vẫn muốn cứu vớt lại một chút gì đó.
Trong đầu nhẩm tính khoảng cách từ chỗ ngồi cho đến cánh cửa, rồi lại chạy đến đó cần mất bao nhiêu thời gian?
Đến lúc anh chia bài, Lục Yên đột nhiên đứng dậy, hai tay che ngực lại rồi bỏ chạy.
Tạ Đạo Niên lập tức đuổi theo, "Biết ngay em không thành thật mà."
Lục Yên vừa chạy vừa quay đầy lại, thấy anh đuổi theo, mặt cô biến sắc, gào thét, "Mẹ ơi... Đừng đuổi theo em."
Hết chạy hướng đông rồi lại chạy hướng tây, đi vào nhà bếp ở sân sau, khi cánh cửa đang đóng lại, thì anh đá một mảnh gỗ vào, Lục Yên không đóng cửa vào được, chạy vào trong nhà bếp, phát hiện không còn đường chạy, Tạ Đạo Niên đã đuổi kịp, cô sợ đến mức áp lưng vào tường, ngồi bệt xuống, che lại bộ ngực, co người thành một quả bóng, miệng rên rỉ, "A... không còn đường nữa."
Trong tay Tạ Đạo Niên vẫn còn cầm bộ bài, đến gần cô, hung hăng bóp mạnh một cái vào cái mông của cô, "Chạy a, chạy tiếp đi."
"Không chạy chả lẽ ngồi ở đó chờ bị cởi sạch à?"
Tạ Đạo Niên nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô, kéo cô lại gần hơn, "Thua thì thua không được giở trò xấu."
Lục Yên hôn anh liên tiếp mấy cái, "Trường Canh, Trường Canh, chúng ta quay về chơi lại được không?"