Chương 23: Sát cánh bay cùng nhau*

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Yang3S
*Sát cánh bay cùng nhau: từ gốc là "比翼" = bỉ dực (hán việt), là từ vựng Trung Quốc, có ý nghĩa là sát cánh bay cùng nhau.)
_______


Đúng như Lục Yên nghĩ, tháng 3 hoa gạo nở đỏ như ánh lửa.


Trước ngày cưới, Vân Phù Cư mở rộng cửa đón khách, làm 9 mâm tiệc, mời hàng xóm láng giềng xung quanh, những viên bánh trôi màu đỏ màu trắng(1) nằm đan xen nhau trong một cái bát, một số nhân viên của nhà hàng đến giúp đỡ, tay chân của họ vô cùng nhanh nhẹn, ai cũng bận rộn chuẩn bị thức ăn, một số họ hàng thân thích của Tạ gia cũng có đến, mọi người viết câu đối, trang trí và treo hoa hồng. Tiêu Diệu Thường đứng ra chỉ đạo, cả ngày hôm nay, nụ cười trên môi của bà chưa bao giờ tắt, chỉ đạo xong công việc trên nhà liền xuống nhà bếp làm bánh hoa sen(2), đốt đèn dầu(3), trong không khí tràn ngập mùi dầu hỏa, cùng với ngọn nến đỏ, trông cực kì ấm áp và vui vẻ.


(1) bánh trôi
(2)bánh hoa sen: là một loại bánh được làm từ hạt sen, đường, dầu ăn và một số thành phần khác.
(3) đèn dầu
Những người hàng xóm dáng vẻ vui mừng, trong tay mỗi người đều mang theo một cái lì xì màu đỏ, nói tiếng chúc mừng, cơm nước xong xuôi cầm theo quà đáp lễ mang về.


Tạ Đạo Niên ra ngoài gặp mấy người bạn, chuẩn bị các thủ tục để ngày mai rước dâu về nhà.


Khi màn đêm buông xuống, khách khứa cũng đã ra về gần hết, các bóng đèn trong Vân Phù Cư được bật hết lên, xung quanh liền sáng bừng lên như ban ngày. Tạ Vân Bằng uống rượu cùng mấy ông bạn già đến mức mặt đỏ bừng lên, một ông bạn già vỗ vào vai ông, "A Bằng à, bây giờ Đạo Niên đã thành gia*, ông cũng yên tâm được rồi."


available on google playdownload on app store


(*thành gia = thành lập gia đình)
Tạ Vân Bằng vân vê vỏ lạc, nở nụ cười, gật đầu tỏ ý đồng ý. Tất cả mọi người cùng nhau uống rượu, nhìn những gương mặt quen thuộc trước mắt, ông nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Trần Lộ.


Ánh đèn rất sáng, Trần Lộ đang đứng ở cửa, trên người mặc một cái váy liền màu xám nhạt, bó chặt vào mông, nhìn từ bên cạnh, có ánh sáng chiếu vào, cảm giác được chỗ đó vô cùng nở nang. Bà đeo một đôi hoa tai, đang nói chuyện với ai đó, hoa tai theo động tác của bà mà được ánh đèn phản chiếu vào, nhìn có chút hoa mắt.


Sau khi tiễn một số khách khứa ra về, Trần Lộ nhìn về phía ông, mỉm cười.
Tạ Vân Bằng có chút say.
Trần Lộ đi đến nhắc nhở ông, "Nửa đêm còn phải dậy, uống nhiều như vậy làm gì không biết?" Nói xong đến gần bên tai của ông, "Lên tầng chuẩn bị tiền lì xì với tôi, không được uống nữa."


Lỗ tai của Tạ Vân Bằng có chút ngứa, ông đặt chén rượu xuống, "Tôi có chút việc, mọi người cứ tiếp tục uống."


Nói xong liền đứng dậy theo Trần Lộ lên tầng trên, khoảng cách giữa hai người rất gần, Trần Lộ bước vào phòng, ông khóa cửa lại, bà kéo ngăn kéo ra, lấy một xấp lì xì màu đỏ, nói với Tạ Vân Bằng, "Ngày mai khi đón dâu phát nhiều lì xì vào, bọn trẻ bây giờ thích giày vò nhau, tôi sợ chúng nó phá hỏng cửa nhà người ta luôn."


(Yang: Giải thích cho ai không biết: Người Trung Quốc có tục lệ là nhà gái sẽ chặn cửa không cho nhà trai vào, nhà trai phải phá cửa (dùng nhiều biện pháp như đưa lì xì, hoặc là chịu một số hình phạt của bạn cô dâu đưa ra hoặc là nếu phá được cửa thì vào thẳng luôn), chú rể mới được vô rước dâu.)


Tạ Vân Bằng lặng lẽ nhìn Trần Lộ ngồi đếm tiền trên giường, nói: "Vậy bà cho nhiều tiền vào lì xì đi, nếu không đủ thì tôi sẽ ra ngân hàng rút thêm."
"Ừm."
Có mấy lọn tóc rơi xuống trước trán của bà, tư thế ngồi trang nhã, dáng vẻ thướt tha, quyến rũ.


Ông cứ lặng lẽ nhìn bà như vậy.


Ông và Trần Lộ quen nhau qua việc xem mắt, người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng này nhỏ hơn ông 3 tuổi, đã đi cùng ông qua những tháng ngày khó khăn, mối quan hệ vợ chồng giữa hai người rất tốt đẹp, Trần Lộ đã sinh cho ông một người con trai ưu tú, hôm nay Trường Canh cũng đã kết hôn rồi, ông bận rộn kinh doanh, đã lâu không lặng lẽ nhìn bà như vậy.


Ánh đèn bên ngoài Vân Phù Cư rất sáng, rèm cửa sổ màu tím, không có hoa văn, bởi vì ánh đèn chiếu vào nên màu sắc của chiếc rèm trông nhẹ nhàng hơn. Bà đếm tiền, thỉnh thoảng nghĩ xem đếm đến đâu rồi, cúi đầu, nốt chu sa* nhỏ trên cổ kia nổi bật lên khiến người khác chú ý.


(*nốt chu sa: nốt ruồi đỏ, vì không tìm được ảnh có nốt chu sa sau cổ nên minh họa bằng ảnh này.)


Nhìn một lúc, nhìn mãi, cũng không biết có phải là do uống quá nhiều rượu hay không, mà Tạ Vân Bằng cảm thấy trong người có chút nóng, Trần Lộ còn đang lải nhải, ông tiến đến bế bổng bà lên, kéo cổ áo của bà ra và hôn xuống.


Tiền lì xì rơi xuống đầy đất, Trần Lộ bị ông đè xuống giường, miệng bị ông hôn lên, đầu mũi đều là mùi rượu, bà lắc đầu, đánh xuống bả vai của ông, "Tầng dưới vẫn còn có khách khứa, ông đúng là một ông già không đứng đắn."


Tạ Vân Bằng cởi áo sơ mi của mình ra, đi đến hôn Trần Lộ, bàn tay di chuyển dọc lên bắp đùi kéo qυầи ɭót của bà xuống, miệng nói: "Lộ Lộ, tôi mới 47, không già, không già một chút nào."


Trần Lộ đỏ mặt, cười trèo lên người ông, Tạ Vân Bằng ngẩng đầu lên hôn bà đến mức điên cuồng, ngày xưa vì muốn lấy bà, ông đã cố gắng tự mình kiếm đủ tiền sắm sính lễ*, mặc dù ông không nói nhiều, nhưng mọi hành động của ông đều biểu đạt tình yêu dành cho bà.


(*sính lễ: quà cưới hỏi.)


Hai người ở trong phòng "yêu" nhau điên cuồng, khi ở trên giường Tạ Vân Bằng tương đối thô lỗ, lúc mới cưới Trần Lộ cũng không chịu được cách "yêu" của ông, lâu dần mới thích ứng được, chơi đùa cũng có thể thành tình thú*. Hai người đã hoàn toàn quên khách khứa ở tầng dưới, may mà còn có Tiêu Diệu Thường ở đó tiếp tục chủ trì buổi tiệc.


(*tình thú: sở thích, tham vọng hoặc sự vui thích trong lòng, thú vui trong ȶìиɦ ɖu͙ƈ....)
Chiếc giường đung đưa kêu "kẽo kẹt" trong một lúc lâu, những tiếng rên rỉ được đè nén lại cũng chầm chậm dừng lại....
Bao cao su được ném vào trong thùng rác.


Nhặt quần áo dưới sàn nhà lên, Tạ Vân Bằng ngồi hút thuốc ở đầu giường, ông thường xuyên phải ra ngoài, nên làn da có chút đen, đôi mắt của ông tương đối sâu, xương lông mày* nhô cao, nhìn rất góc cạnh, nhìn dưới ánh đèn có một vẻ đẹp gì đó rất khác biệt.


(*xương lông mày)
Bà liếc mắt lườm ông, "Dùng lực mạnh như vậy làm gì cơ chứ?"
Tạ Vân Bằng cũng đã tỉnh rượu được một chút, trên người của ông vẫn trần truồng chưa mặc gì, từ từ đến gần bà, nhẹ nhàng hôn bà, Trần Lộ nở nụ cười mơ hồ, "Ông già không đứng đắn."


Tạ Vân Bằng cầm tay bà lên và tỉ mỉ vuốt ve nó, vuốt ve bàn tay bị chai sạn vì quanh năm sờ hàng khô của bà.
Trần Lộ véo má ông, "Tuổi đã cao rồi mà còn làm hành động buồn nôn như vậy, nếu Trường Canh mà nhìn thấy, chắc chắn sẽ cười vào mặt ông."


Tạ Vân Bằng xuống giường, đưa tay lên sờ vào gò má, "Cũng chỉ có bà mới dám véo má tôi."
"Ông chỉ là một con hổ giấy, sao tôi phải sợ?"


Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Trần Lộ nhìn xuống tầng dưới, "Ông nhìn đi, tôi đã nói là phải tiếp nhiều khách nữa rồi, còn không mau xuống tiếp khách? Đừng tưởng rằng ăn xong thì có thể chạy, lát nữa Trường Canh mới về."
Tạ Vân Bằng kéo bà, "Đi thôi."
........


Mặt trăng tròn nằm trên bầu trời, soi sáng cả một vùng trời.
Ba giờ sáng, A Bảo bị Đào Nhạc đưa vào trong phòng, nhảy lên người Lục Yên, Lục Yên bị ngạt không thở nổi, nửa tỉnh nửa mê, mới nhớ ra hôm nay là ngày cưới của mình.


Tối hôm qua nói chuyện điện thoại với Trường Canh đến 10 giờ, mới ngủ được có 5 tiếng.
Đào Nhạc đã trang điểm xong, đứng trước cửa gọi: "Còn chưa chịu rời giường? Thợ trang điểm đã đến rồi đấy."


Lục Yên vén chăn lên, xuống giường cái là chạy nhanh vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, A Bảo đi theo cô, nhảy lên bàn rửa mặt, liên tục kêu meo meo meo meo.


Lục Yên vừa đánh răng, vừa nhìn khuôn mặt tươi cười của chính mình trong gương, cũng không quan tâm miệng đầy bọt kem đánh răng, nói với A Bảo: "Hôm nay là ngày chị được gả cho Trường Canh."
"Meo meo~ "
"Chị đây đã là bà Tạ."
"Meo meo ~"
"Thật là tuyệt."


-------"Còn chưa xong? Cả thế giới đều đang ở đây đợi con đấy!"
Lục Yên sợ đến mức suýt nữa thì nuốt nước súc miệng vào bụng, thấy Đào Nhạc chống hai tay vào eo đứng ở cửa nhà tắm trừng mắt nhìn cô, cô nhanh chóng rửa mặt cho thật nhanh, sau đó đi ra ngoài.
"Xong rồi, xong rồi, con xong rồi."


Thợ trang điểm đã ngồi chờ ở trong phòng, Ngụy Tĩnh Hàm ngồi uống cà phê ở phòng khách, hôm nay ông mặc một bộ com lê màu đen, tóc được vuốt lên cao, trên chiếc áo có cài một cái trâm cài áo*, nhìn rất đẹp.
(*trâm cài áo)
"Bác Ngụy, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, Tiểu Yên."


Lục Yên uống cốc nước mà Đào Nhạc đưa cho cô, đi vào phòng ngồi để người ta trang điểm cho, Tiểu Ngư đã đến từ sớm, đây là lần đầu tiên cô ấy được làm phù dâu, nên cảm thấy rất phấn khởi, sau khi trang điểm xong liền cầm điện thoại lên lẩm bẩm nói gì đó, Lục Yên hỏi cô ấy: "Tiểu Ngư, cậu nói thầm gì thế?"


Ánh mắt của Tiểu Ngư vẫn không rời khỏi chiếc điện thoại, "Công lược*, tớ đang xem phù dâu công lược, Tiểu Yên, cậu nhanh đi thử áo cưới đi, tớ còn phải ghi chép lại mấy thứ nữa."


(*Công lược: tấn công, chiếm giữ, chiếm đóng tiến đánh, công kích, tiến công chiếm đóng. Nếu dịch nghĩa cả câu "phù dâu công lược" thì có thể hiểu là nôm na là cách làm một phù dâu. Chắc từ này quá quen với mọi người rồi nhỉ? Năm nay còn hot bộ phim "Diên Hi Công Lược" cơ mà, có ai xem phim đó không?)


Lục Yên dở khóc dở cười, Đào Nhạc cầm áo cưới đến, đóng cửa lại rồi mặc nó lên giúp Lục Yên.


Phòng khách liên tục có người đến, là bạn của Đào Nhạc và bạn của Ngụy Tĩnh Hàm. Ngoài ra còn có nhóm bạn bè cùng giới của Lục Yên, người nào cũng ăn mặc trang phục trang nhã, Ngụy Tĩnh Hàm đi lấy đồ uống mời nhóm bạn của Lục Yên, mấy cô gái đứng tụ vào một chỗ nói chuyện với nhau, Tiểu Ngư đứng ở giữa thỉnh thoảng nói một câu, nhưng mắt vẫn không rời khỏi điện thoại.


Két! Cửa mở, mọi người dừng lại cuộc trò chuyện, cùng nhau hướng mắt nhìn vào cánh cửa vừa mới được mở ra.
Tiểu Ngư để điện thoại di động xuống, từ từ đứng lên.......
Lục Yên từ từ bước ra, Đào Nhạc ở phía sau cầm đuôi váy giúp cô.


A Bảo liên tục kêu ở dưới chân Lục Yên, cái đuôi không ngừng lắc lư theo chiếc váy cưới.
Người ta thường nói, người phụ nữ đẹp nhất là vào ngày cưới của họ.


Áo cưới là do Đào Nhạc chọn, vòng eo được bo sát lại, màu trắng tinh khiết, lớp ngoài là một lớp hoa làm bằng vải ren, bó lại, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn của cô, làn váy rất dài, mỗi khi bước đi, nhìn giống như rải hoa hồng trắng xuống đất vậy. Trên trán có hai sợi tóc rủ xuống được uốn cong lại(1), phía trên đội một vòng hoa pha lê vô cùng tinh xảo(2), gương mặt trang điểm kiểu trang nhã, lớp nền căng bóng, đôi mắt sáng ngời, khí sắc(3) vô cùng tốt.


(1) hai sợi tóc cong hai bên hay còn gọi là kiểu tóc râu gián.
(2) vòng hoa pha lê
(3) khí sắc: vẻ ngoài, thường là trên mặt, biểu hiện thần sắc và sức khoẻ của con người. Đồng nghĩa với từ "thần sắc".
Mạng che mặt* rất dài, sau khi đeo nó lên đầu nhìn càng thêm thơ mộng.


Tiểu Ngư chạy đến gần nuốt một hụm nước bọt, "Đẹp quá."
Lục Yên chỉnh sửa lại trang phục một chút, do dự hỏi: "Có đẹp thật không?"
Tiểu Ngư kéo chiếc gương dài đến, "Không tin thì cậu nhìn đi."


Cả người cô gái trong gương đều là màu trắng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hai má đỏ ln vì e thẹn, ngay cả bản thân cũng không nhận ra được.
Lục Yên không kìm lòng được đưa tay lên sờ mặt.
Đẹp quá đi!


Mấy cô gái bắt đầu vây quanh cô, ríu rít nói câu chúc mừng, Lục Yên đứng ở giữa, hai má hồng hào, vui vẻ đến mức quên cả nói chuyện.
Không ai cầm đuôi váy, làn váy rơi xuống sàn nhà, như những bông hoa nở rực rỡ trên sàn nhà.


Đào Nhạc đứng bên cửa sổ, có một bó hoa hồng đỏ được cắm trong bình hoa phía sau, trên cánh hoa vẫn còn dính những giọt nước, hiện lên một vẻ đẹp mê hoặc đầy màu sắc, cùng với hương thơm quyến rũ kỳ lạ. Bà nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xa nơi chân trời đã có ánh sáng, sắp đến sáng sớm, bà nhìn bầu trời phía xa, mắt cảm thấy cay cay, giống như những bông hoa hồng đỏ, dính những giọt nước li ti.


Ngụy Tĩnh Hàm bước đến ôm bà.
Đào Nhạc nhìn Lục Yên đứng ở giữa nhóm bạn, giọng nói run nhè nhẹ: "Sao lại lập gia đình nhanh như vậy? Trước đây vẫn còn là cô bé, sao mới chớp mắt một cái đã lập gia đình rồi?"


Ngụy Tĩnh Hàm nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống trán của bà, "Tiểu Yên không có gả đi quá xa, hai mẹ con vẫn có thể gặp mặt nhau được mà."
Đào Nhạc lau nước mắt đi, "Sao lại khóc chứ? Ngày tốt lành như này, em phải cười vui vẻ."


Ngụy Tĩnh Hàm cầm khăn tay giúp bà, "Đúng rồi, phải cười nhiều lên."
Đào Nhạc nhìn ông, "Tĩnh Hàm, lúc làm lễ kết hôn, anh sẽ dắt con."
"Ừm."
Đào Nhạc hít sâu, "Đi thôi, em muốn đưa con gái về nhà chồng, em muốn thấy con bước ra khỏi cánh cửa này."
Rồi nhìn con đi vào một cánh cửa khác.


Suy nghĩ một lúc, trong lòng lại cảm thấy chua xót, Đào Nhạc cố nén nước mắt lại, tiến lên để chỉnh sửa lại váy cho Lục Yên.
Lục Yên quay đầu lại ôm Đào Nhạc, "Mẹ, con cảm ơn mẹ."


Đào Nhạc vừa chỉnh sửa lại làn váy vừa nói, "Lúc bước ra cửa, nhớ nhìn xuống thềm cửa, con không quen đi giày cao gót, nên phải bước cẩn thận."
"Vâng, con nhớ rồi."
"Lúc mời trà, nhìn thấy rõ là ai thì mới mời, đừng gọi nhầm."
"Vâng ạ."


Đào Nhạc cho một lọ dầu cù là* vào trong túi xách của Lục Yên, "Sợ con đứng lâu sẽ choáng đầu, lúc ý xoa một ít dầu này ở hai đầu lỗ mũi, giúp nâng cao tinh thần, cái này không tác dụng phụ, mẹ đã dùng thử rồi."


(*dầu cù là: Dầu cù là hay dầu cao là một loại cao bôi ngoài da dạng sệt có tác dụng làm nóng, chữa cảm cúm và phòng một số bệnh nhẹ thông thường và thường được đóng trong các hộp nhỏ bằng kim loại hoặc thủy tinh.)
"Mẹ!" Lục Yên không kiềm chế được cảm xúc nữa, cô bật khóc ôm lấy bà.


"Khóc cái gì mà khóc, mẹ đây còn chưa khóc,....... khóc cái gì cơ chứ........."
Tiểu Ngư và mấy cô bạn đi đến bên cạnh an ủi cô, an ủi được một lúc cô lại khóc tiếp.


Lục Yên ngẩng đầu lên nhìn trần nhà một lúc lâu, ép những giọt nước mắt chảy ngược vào trong, hai tay đưa lên làm quạt tạo gió, hong khô những giọt nước mắt còn vương trên mặt, "Không khóc, con không có khóc."


A Bảo nhảy lên bàn, nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ lấy bàn tay của cô, cái đầu hơi nghiêng nghiêng, dáng vẻ nhìn vừa dễ thương vừa ngông ngốc.


Lục Yên kéo ngăn kéo ra lấy một cái nơ con bướm màu đỏ ra đeo lên cổ nó, A Bảo nghiêng nghiêng đầu, móng vuốt chạm lên món đồ chơi mới, Lục Yên vuốt ve đầu của nó, nói: "A Bảo, một lát nữa em cùng đi với chị được không?"
"Meo meo ~."
Thời gian không còn sớm..........


Đã có tiếng pháo nổ truyền từ ngoài đường vào, Lục Yên thả mạng che mặt xuống, vào phòng ngồi đợi. Tiểu Ngư và mấy cô gái đều rất phấn khởi, "Nào nào, chúng ta đứng ở đây."


Tiếng pháo đã đến tầng dưới, tổng cộng có 20 chiếc xe ô tô, xếp từ đầu đường đến cuối đường, trang phục đơn giản trang nhã lịch s
_______






Truyện liên quan