Chương 10

Editor: Huyên Linh
Beta: Lavender
___________
Tuy thời thiếu niên Tiêu Trường Ninh và Ngu Vân Thanh có quen biết, nhưng cũng chỉ sơ qua. Chuyện đính hôn kia chẳng qua là do khi còn sống phụ mẫu nói đùa một câu.


Ngu Vân Thanh là con cháu thế gia. Mười tám tuổi vào Cẩm Y Vệ, văn võ song toàn, tướng mạo anh tuấn, lại còn là đồng hương với Dư Quý phi nên rất được Quý phi coi trọng. Năm đó Tiêu Trường Ninh mới mười hai tuổi, sức khỏe của Dư Quý phi đã không được tốt. Đúng lúc ấy, Ngu Vân Thanh hiến võ trước ngự tiền, Quý phi nóng lòng tìm chỗ dựa cho con gái, nửa đùa nửa thật nói với Hoàng thượng, “Thần thiếp thấy thiếu niên này không tồi, xuất thân là con cháu thế gia, trong sạch đáng tin cậy, lại còn là đồng hương với thiếp, có thể làm Phò mã của Trường Ninh.”


Lúc ấy Hoàng đế thấy luyến tiếc nữ nhi bảo bối, chỉ cười cười, ôn hòa nói, “Trường Ninh còn nhỏ, chờ mấy năm nữa, không vội.”


Việc này cứ thế được bỏ qua. Không biết ai để lộ nên chuyện công chúa Trường Ninh muốn lấy Nam Trấn phủ tư -  Ngu phủ sử làm phò mã nhanh chóng truyền đi, mãi đến khi Dư Quý phi bệnh ch.ết, Tẩy Bích Cung ngày càng lụi bại thì đề tài này mới không được nhắc đến nữa.


Lúc nhỏ, Tiêu Trường Ninh còn ngây thơ, cũng đã từng sùng bái Ngu Vân Thanh bề ngoài anh tuấn, võ nghệ tiêu sái. Ngẫu nhiên gặp nhau trong cung, nàng sẽ cười với hắn, nói chuyện phiếm vài câu. Nhưng đó cũng chỉ dừng lại ở mức sùng bái mà thôi, không có tâm tư gì khác. Sau khi tiên đế băng hà, bất đắc dĩ mà Tiêu Trường Ninh phải nhận hết lạnh nhạt, Ngu Vân Thanh cũng như mây khói, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt nàng.


Nếu không phải Thẩm Huyền đột nhiên nhắc đến thì nàng đã sớm quên chuyện ‘đính hôn’ vừng thối thóc mọc [*] này.
[*]: Vừng thối thóc mọc: ý nói đã quá cũ, quá lỗi thời, không đáng nhắc đến, đó chỉ là chuyện nhỏ, chuyện vặt.


available on google playdownload on app store


Không phải thái giám thường có dục vọng chiếm hữu rất mạnh sao? Vì bản thân không thể, nên tuyệt đối không cho phép thê tử và nam nhân khác dây dưa không rõ.
Vì giữ cái mạng nhỏ, Tiêu Trường Ninh nghiêm túc biện giải: “Không thể nào. Năm đó chẳng qua mẫu phi thuận miệng đùa cho vui thôi.”


“Năm đó Quý phi nương nương không hổ là độc sủng hậu cung, chỉ ‘thuận miệng nói’ cũng có thể làm cả thành nổi lên sóng gió.” Ánh mắt Thẩm Huyền nhìn nàng vẫn nặng nề như cũ, “Khi đó Trưởng công chúa mới bao nhiêu tuổi? Mười một, hay mười hai?”


Tiêu Trường Ninh thành thật nói, “Mười hai tuổi…… Thật sự chỉ là một câu nói đùa của mẫu phi, không nên nhắc lại.”
“Mười hai.” Thẩm Huyền hơi gật đầu, “Lúc thần gặp điện hạ, ngài cũng mới mười hai. Xa cách sáu năm, thần vẫn nhớ như in phong thái của điện hạ thuở đó.”


Hôm nay Thẩm Huyền nói hơi nhiều, tính ra còn nhiều hơn tổng số câu của cả mấy hôm trước cộng lại. Tiêu Trường Ninh càng thêm thấp thỏm, không đoán ra hắn có ý định gì. Chẳng lẽ hắn muốn đòi nợ vụ sáu năm trước nàng mắng hắn ẻo lả?


Liên tục bị Thẩm Huyền lôi chuyện cũ ra, dù là Tiêu Trường Ninh thì cũng có chút tức giận. Nàng hơi bực nói: “Chuyện cũ năm xưa, ngươi nhắc lại làm gì?”
Thẩm Huyền hừ một tiếng.


Lúc xe ngựa đi qua một đám Cẩm Y Vệ, Ngu Vân Thanh dẫn thuộc hạ đứng dẹp sang bên đường, ôm quyền hướng xe ngựa của Thẩm Huyền hành lễ.


Thế lực Đông Xưởng đang cực thịnh. Tuy nói là ngang bằng vớiCẩm Y Vệ, nhưng địa vị của Đề đốc quản lí Đông Xưởng so với Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ còn cao hơn, vì vậy khi gặp mặt, Chỉ huy sứ phải chủ động hành lễ với Đề đốc. Huống chi, Ngu Vân Thanh chỉ là Phủ sử nên càng phải hành lễ và nhường đường cho Thẩm Huyền.


Bên trong xe, Thẩm Huyền đột nhiên trầm giọng hạ lệnh: “Dừng xe.”
Xe ngựa tuân lệnh dừng lại. Tiêu Trường Ninh còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Huyền đã vươn ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ vén màn xe, lộ ra nửa gương mặt trắng trẻo anh tuấn, nâng cằm về phía Ngu Vân Thanh, “Ngu Phủ sử.”


Đột nhiên bị điểm danh làm Ngu Vân Thanh có chút khó hiểu, ngẩng đầu nhìn, vừa vặn xuyên qua góc màn xe thấy được người bên cạnh là Tiêu Trường Ninh, làm hắn không khỏi ngẩn ra.


Ngu Vân Thanh ngũ quan đoan chính, đường nét cương nghị rõ ràng, hoàn toàn bất đồng so với Thẩm Huyền anh tuấn sắc bén. Trong giây lát, hắn hoàn hồn, lần nữa ôm quyền hành lễ, “Thẩm Đề đốc.”


Tục ngữ nói ‘một núi không chứa được hai hổ’, Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng tranh đấu gay gắt nhiều năm, Cẩm Y Vệ khinh thường Đông Xưởng là lũ dòi bọ, chuột cống; Đông Xưởng mắng Cẩm Y Vệ là tay sai của Thái Hậu, chó săn. Hai bên đều xem thường lẫn nhau.


Tiêu Trường Ninh buồn bực: Thẩm Huyền thâm phận cao quý tự nhiên muốn chào hỏi với Ngu Vân Thanh, rốt cuộc hắn muốn gì?
Câu hỏi nhanh chóng được làm sáng tỏ.
Thẩm Huyền biểu tình hờ hững, trầm lãnh hỏi: “Nghe nói Lương Thái hậu muốn đem con gái duy nhất là công chúa Vạn An đính hôn với Ngu phủ sử?”


Tiêu Trường Ninh bị tin tức này làm cho ngẩn ra. A? Bổn cung mới gả ra ngoài hai ngày, rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì vậy?


Ngu Vân Thanh không đề phòng, đột nhiên bị đề cập đến vấn đề này, đặc biệt lại ngay trước mặt Tiêu Trường Ninh, hắn không khỏi có chút xấu hổ, miễn cưỡng cười nói, “Còn chưa định ngày.”
Đây có thể xem như uyển chuyển thừa nhận?


Ai, nam nhân. Tiêu Trường Ninh chán nản, từ khi Ngu Vân Thanh và Tẩy Bích Cung bắt đầu chặt đứt quan hệ, nàng đã đoán được sẽ có ngày này.


“Ngược lại bổn cung phải nên chúc mừng Ngu Phủ sử tâm nguyện đã thành mới phải.” Tiêu Trường Ninh không hề cảm thấy thương tâm, bởi vì thật ra nàng chưa từng thực sự thích Ngu Vân Thanh, có chăng chỉ là có chút cảm khái thế sự vô thường mà thôi.


“Chúc mừng.” Ngu Vân Thanh còn chưa mở miệng, Thẩm Huyền đã khẽ cười rồi nói một tiếng, “Không nói đến việc Thái hậu nương nương và Hoắc Chỉ huy sứ - Hoắc đại nhân có giao hảo, giờ con gái duy nhất cũng đính hôn với Ngu Phủ sử, có thể thấy được quan hệ của Thái hậu với Cẩm Y Vệ thật không đơn giản.”


Bị Thẩm Huyền chạm đến chuyện cơ mật, sắc mặt Ngu Vân Thanh có chút khó coi lên, trầm giọng nói: “Thẩm Đề Đốc có chuyện gì, nếu không ngại thì cứ nói thẳng.”


Thẩm Huyền nhìn thoáng qua biểu tình phức tạp trên mặt Tiêu Trường Ninh, buông màn xe, lãnh đạm nói: “Có vài lời trong lòng biết rõ là được, nói thẳng ra chỉ sợ không tốt.”
Ngu Vân Thanh cắn răng, nhíu mày nhìn xe ngựa của Thẩm Huyền đi xa.


“Vừa rồi ngươi kích động hắn làm gì? Ngu Vân Thanh không hề đắc tội với ngươi.” Tiêu Trường Ninh cẩn thận hỏi. Nhưng nhớ lại bộ dạng cam chịu của Ngu Vân Thanh lúc nãy, nàng không khỏi cảm thấy sảng khoái.


Thẩm Huyền mặt mày vô cảm trả lời, “Chẳng qua là bổn đốc không quen nhìn đám ngụy quân tử, dựa vào váy nữ nhân bò lên thôi.”
Tiêu Trường Ninh vui vẻ, không khống chế được mà buột miệng thốt ra, “Bọn họ là ngụy quân tử, ngươi là tiểu nhân hàng thật……”


Thẩm Huyền lạnh lùng nhìn qua, Tiêu Trường Ninh ho khan một tiếng, chột dạ mà di chuyển tầm mắt, không dám nhìn hắn.
Không khí trong xe rơi vào trầm mặc cổ quái, cho đến khi có tiếng chó sủa truyền tới.


“Uông! Gâu gâu!” Bên ngoài xe, hắc khuyển chạy theo sủa điên cuồng. Tiêu Trường Ninh buồn bực nói, “Không phải ngươi nói con chó này có nhân tính, không tùy tiện sủa sao…!”


Nàng còn chưa có nói xong đã bắt gặp ánh mắt sắc bén của Thẩm Huyền. Hắn nắm lấy cổ tay Tiêu Trường Ninh, quát: “Mau nằm sấp xuống!”
Biến cố phát sinh trong nháy mắt!


“Cái……” Tiêu Trường Ninh còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy tiếng gió xé, thái dương chợt lạnh, khóe mắt liếc thấy một mũi tên sắc lạnh bay đến, sượt qua mặt nàng.
Con ngươi Thẩm Huyền co rụt lại, đem Tiêu Trường Ninh bảo vệ trong ngực, tay không bắt tên, lấy sức mạnh đánh chặn làn mưa tên.


Tiêu Trường Ninh bị hắn gắt gao đè trong ngực, nỗi sợ hãi chợt nảy ra trong lòng. Nàng bị Thẩm Huyền ôm lấy, đè vào trong ngực, đây hoàn toàn là hành động theo bản năng, không kịp suy nghĩ.
Tiêu Trường Ninh không thể ngờ tới, cái tên thái giám Đông Xưởng đáng ghét này lại bảo vệ nàng.


Bên trong xe chật chội, da thịt chạm vào nhau, lồng ngực Thẩm Huyền dày rộng mà rắn chắc, Tiêu Trường Ninh ngửa đầu nhìn nhan sắc tuấn tú gần trong gang tấc, lắp bắp nói: “Ta… Chúng ta gặp ám sát?”


Yết hầu Thẩm Huyền lên xuống một phen, sau đó mới bình tình ‘ ừ ’ một tiếng, “Một lần không trúng liền chạy. Thật ra, rất thông minh.”
Vừa nói, bàn tay hắn dùng sức, rắc một tiếng, chỗ mũi tên còn lại trong tay gãy thành hai đoạn.


Tiêu Trường Ninh vẫn còn ngơ ngẩn, trong lòng sợ hãi, run rẩy hỏi: “Ngươi sao lại bình tĩnh như thế? Chúng ta… bị ám sát đấy!”


“Kẻ muốn mạng của bổn đốc rất nhiều. Đây là chuyện thường ngày, không phải lần đầu tiên, mà cũng không phải lần cuối cùng.” Thẩm Huyền ném tên xuống đất, rũ mắt nhìn Tiêu Trường Ninh, “Vừa rồi nguy hiểm, sao người không né?”


“Ta không kịp phản ứng.” Tiêu Trường Ninh ủy khuất nói, “Ai mà ngờ sẽ phát sinh loại chuyện này chứ.”
Thẩm Huyền như suy nghĩ gì đó, sau đó đưa ra kết luận, “Trưởng công chúa quá yếu.”
“……” Lòng cảm kích thật vất vả mới nổi lên đã không còn sót lại chút gì.






Truyện liên quan