Chương 19: Phong Ba
Trong Từ Ninh Cung, thái hậu đang khép hờ mắt, giọng nói mang chút trách cứ: "Hoắc ái khanh quá nóng vội, ai gia thật vất vả mới hy sinh một Trường Ninh ổn định được Thẩm Huyền thì ngươi đã động thủ. Lần trước ám sát ở cửa cung không có kết quả nhất định sẽ làm Thẩm Huyền nổi lòng nghi ngờ, sau này nếu muốn giết hắn chỉ sợ càng thêm khó khăn."
Hoắc Chất quỳ một gối xuống đất, môi như sắp bẻ gãy kiếm, trầm giọng nói: "Thần chỉ nóng lòng muốn vì ngài phân ưu, không đành lòng nhìn thái hậu ngày đêm ưu phiền, thế nên mới tùy tiện rút dây động rừng mong thái hậu trách phạt."
"Được rồi, ai gia sao có thể trách phạt ngươi được." Thái hậu mang vẻ bất đắc dĩ, khuôn mặt luôn ít khi cười nói cũng nhiễm vài phần ôn hòa, bà nhìn Hoắc Chất vẫy tay: "Lại đây, để ai gia nhìn kĩ ngươi."
Hoắc Chất đứng dậy, bước về phía trước hai bước lại hỏi: "Hoàng đế gần đây thế nào?"
Nghe vậy thái hậu chỉ cười khẽ một tiếng, giữ chặt bàn tay thô to của Hoắc Chất chậm rãi nói: "Cũng chỉ là gỗ mục mà thôi sao có thể tranh đấu với ai được."
"Cho tới nay thần vẫn luôn có chuyện không rõ." Hoắc Chất cũng nắm tay Lương thái hậu, lòng bàn tay vuốt ve da thịt non mịn của bà hỏi: "Tiên đế còn lại hai nhi tử, vì sao thái hậu chỉ giết Tĩnh vương mà lưu lại một mình Tiêu Hoàn? Nếu thái hậu nâng đỡ Tĩnh vương thông minh đăng cơ thì cũng không đến mức mệt nhọc như vậy, bị Đông Xưởng kiềm chế giống hiện tại."
Lương thái hậu để Hoắc Chất ngồi bên cạnh mình, dựa đầu trên bờ vai dày rộng của hắn, tay vuốt ve phi ngư phục được thêu thùa hoa văn phức tạp: "Lịch nhi tuổi nhỏ ch.ết sớm, ai gia đã mất đi nhi tử thân sinh của chính mình, nếu muốn nuôi nấng một đứa con riêng không có huyết thống để củng cố quyền thế tất nhiên sẽ muốn một đứa yếu đuối chỉ biết nghe lời, thuận tiện cho ai gia khống chế. Nếu quá thông minh thì tương lai khi hắn trưởng thành chắc chắn sẽ muốn mưu quyền làm phản ta, vậy chẳng phải chính là nuôi hổ gây họa sao."
Hoắc Chất nghe cảm thấy có lý, nặng nề gật đầu một cái: "Nương nương luôn hiểu biết nhiều thứ, thần hổ thẹn không bằng."
Lương thái hậu cười nhạo một tiếng, tự giễu: "Ai gia xuất thân nhà tướng, nếu không phải phụng mệnh phụ thân mười bốn tuổi phải gả vào cung làm hoàng hậu thì ta chắc cũng đã được cùng ngươi sóng vai rong ruổi sa trường, chứ không phải giống bây giờ, chỉ có thể thận trọng từng bước trong thâm cung."
"Cho dù là miếu đường* cũng tốt, sa trường cũng thế, chỉ cần chỗ nào có người thì có là địa ngục Vô Gian thần cũng nguyện sống ch.ết không rời." Hoắc Chất ôm chặt bà nói: "Thần mới gặp Trường Ninh công chúa bên ngoài."
*Miếu đường: Nơi triều đình nhà vua đóng, nhà thờ vua đã ch.ết.
"Một quân cờ mà thôi, từ lúc nàng bắt đầu gả vào Đông Xưởng đã chú định sẽ hy sinh. Nhưng nàng cũng thật sự thông minh, tuy ngoài mặt thuận theo ta nhưng trong lòng thế nào thì không ai biết được vậy nên ai gia đã phái Ngu Vân Thanh tiếp cận nàng. Ngu Vân Thanh tướng mạo anh tuấn lại là thanh mai trúc mã với Tiêu Trường Ninh, không chừng có thể moi ra bí mật của Đông Xưởng từ miệng nàng."
Nói đến đây, thái hậu nâng mắt hơi dỗi nói: "Hôm nay là sinh thần của ai gia, ngươi đừng để ý đến những chuyện phiền lòng đó, chỉ việc bồi ai gia thôi."
Cùng lúc đó trong hoa uyển.
Tiêu Trường Ninh giả bộ như không nhìn thấy châm chọc của Vạn An công chúa: "Bổn cung kiêu ngạo đó thì sao, mà ta cũng có tư cách kiêu ngạo, ngươi có thể làm khó dễ ta?"
Tính tình Tiêu Trường Ninh luôn như thế, rất bênh vực người của mình. Nếu nàng gả vào Đông Xưởng thì vinh hoa hay tổn hại nàng đều hưởng chung, tuy rằng bản thân không thích thái giám nhưng nàng cũng không chấp nhận người khác chọc đến nói ra nói vào.
Lúc Tiêu Trường Ninh nói chuyện mặt luôn mang ý cười nhẹ nhàng nhưng lại có thể làm người tức ch.ết. Vạn An công chúa nghẹn một ngụm khí, khuôn mặt tức giận đến đỏ ửng, Ngu Vân Thanh cũng không muốn mọi chuyện ầm ĩ lớn lên liền che trước mặt Vạn An công chúa, khom người nói: "Điện hạ bớt giận, là thần mạo muội muốn ôn chuyện cùng Trường Ninh trưởng công chúa....."
"Ngươi tránh ra!" Vạn An công chúa trừng mắt nhìn Tiêu Trường Ninh, đẩy Ngu Vân Thanh ra nói: "Tiêu Trường Ninh, ngươi không phải chỉ ỷ vào có Thẩm Huyền làm chỗ dựa sao? Đường đường là trưởng công chúa lại làm bạn cùng thái giám, thật nhục nhã!"
Cách một bức tường Thẩm Huyền nhíu mày, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh đi vài phần.
Phương Vô Kính đứng một bên đánh giá thần sắc hắn, thấp giọng hỏi: "Đại nhân ngài có muốn đi vào không?"
"Bên trong có Tưởng Xạ che chở nàng, không sao." Thẩm Huyền ôm tay, ánh mắt nặng nề.
"Thái giám thì làm sao? Ít nhất bọn họ sẽ không ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu, nói xấu người khác." Tiêu Trường Ninh nắm chặt tay áo cười nói: "Huống chi họ so với người bình thường chẳng qua chỉ thiếu chút đồ vật nối dõi tông đường chứ đâu thiếu mắt nhìn giống các ngươi. Tỷ tỷ không cần lúc nào cũng tự cho mình là đúng, Ngu sử phủ cũng không cần tự mình đa tình, bổn cung cùng Thẩm đề đốc rất tốt, không cần người khác phải nhọc lòng."
Thẩm Huyền đứng bên ngoài ngẩn người.
Tiêu Trường Ninh am hiểu nhất là gió chiều nào theo chiều ấy, biết cúi đầu đúng lúc, hắn cho rằng nàng vẫn sẽ bỏ đá xuống giếng giống thường ngày lại không nghĩ tới nàng thế nhưng sẽ nói giúp Đông Xưởng.
Khóe môi Thẩm Huyền cong lên một độ cung nhàn nhạt, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy có chút vui sướng.
Phương Vô Kính vừa vặn nhìn thấy, không khỏi có chút sợ hãi: Đề đốc vậy mà lại cười!
Không phải bộ dạng ngoài cười nhưng trong không cười mà là nụ cười ôn nhu chân chính!
"Ngươi!" Vạn An công chúa chán nản, nhất thời không thể phản bác, nàng dưới cơn thịnh nộ lại muốn giơ tay đánh Tiêu Trường Ninh.
Thân thể Tiêu Trường Ninh không khỏe nên phản ứng có chút trì độn, lúc này nàng hoàn toàn không nghĩ tới Vạn An công chúa sẽ tức giận đến mất phong thái giơ tay muốn đánh người. Nàng không kịp né, theo bản năng lui về sau một bước.
Trong nháy mắt hai bóng người nhanh chóng chạy tới, một người che trước mặt Tiêu Trường Ninh, mà một người khác lại dễ dàng nắm lấy tay Vạn An.
Đứng trước mặt Tiêu Trường Ninh là Tưởng Xạ, còn người đang nắm tay Vạn An là.....
Tiêu Trường Ninh tròn mắt: "Thẩm Huyền?!"
Thẩm Huyền đứng ngược ánh sáng, thân ảnh cao lớn hoàn toàn bao phủ Vạn An kiêu ngạo trong bóng của chính mình, giọng nói mang theo hơi lạnh thấu xương gằn từng chữ: "Vạn An công chúa có từng nghĩ thử, một cái tát này đánh xuống sẽ có hậu quả gì chưa?"
"Ngươi, ngươi là.....Làm càn!" Tiêu Vạn An hét lên, đau đến nước mắt đều chảy ra, cả người nàng run rẩy.
"Thẩm đề đốc! Đừng vô lễ với điện hạ!" Sắc mặt Ngu Vân Thanh trầm xuống, nâng chưởng đánh về phía Thẩm Huyền nhưng lại bị Thẩm Huyền nhẹ nhàng đỡ được.
Thẩm Huyền hừ lạnh, ánh mắt lạnh lẽo, tay khẽ dùng sức đẩy Tiêu Vạn An vào trong ngực Ngu Vân Thanh, động tác tuyệt đối không thể nói là ôn nhu.
Nhưng nhóm cung tì thấy hắn ngỗ nghịch với ái nữ của thái hậu trước mặt mọi người lại không có ai dám lên tiếng ngăn lại, tất cả chỉ nơm nớp lo sợ bu lại thành một đống trấn an Tiêu Vạn An đang bị dọa khóc.
Tiêu Vạn An vô cùng kiêu căng giờ lại bị đôi vợ chồng thái giám này nhục nhã trước mặt mọi người, nàng sao có thể nuốt xuống mối nhục này? Ỷ có Ngu Vân Thanh bên cạnh, nàng khóc ròng nói: "Thẩm Huyền lớn mật, ta là Vạn An công chúa, ngươi gặp mặt bổn cung không những không hành lễ ngược lại còn nhục nhã bổn cung! Quả thực quá ngang ngược!"
"Ta ngang ngược như vậy cũng không phải ngày một ngày hai lại càng không để bụng thêm một ngày nữa, huống chi ngài mới là người thất lễ trước. Đến nỗi "trưởng công chúa"......" Thẩm Huyền một thân mãng bào, đai lưng mặc ngọc cùng áo choàng màu đen nhìn chằm chằm Tiêu Vạn An đang đứng, chậm rãi mỉm cười: "Trưởng công chúa trong mắt bản đốc cũng chỉ có một người là vợ ta mà thôi."
Gió ngừng thổi trong một thoáng, mọi thứ xung quanh trở nên yên lặng chỉ có câu nói khí phách này đọng lại trong lòng Tiêu Trường Ninh.
Lúc bị Thẩm Huyền kéo tay Tiêu Trường Ninh vẫn có chút ngơ ngác, tinh thần chưa hồi phục lại.
Câu nói đó của hắn.....Đến cùng là có ý gì?
Lời nói ái muội như vậy nhất định là đang diễn trò nhỉ? Đúng rồi, nhất định là đang diễn trò, cũng chỉ có thể là diễn trò thôi.
Thẩm Huyền không hề để ý đến Ngu Vân Thanh đang giận dữ cùng Tiêu Vạn An khóc nháo mà nắm tay Tiêu Trường Ninh, không nhanh không chậm đi đến hành lang trong cung, trước mặt hiện lên tường ngói hiu quạnh hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ hoa lệ khi nãy.
Đầu Tiêu Trường Ninh có chút choáng váng, nàng hơi thấp thỏm bất an.
Cho đến khi không nhìn thấy đám người Ngu Vân Thanh cùng Tiêu Vạn An nàng mới nhẹ nhàng buông tay đánh giá Thẩm Huyền.
Nàng dùng sức không lớn nhưng cũng rất quyết tâm.
Thẩm Huyền cũng không kiên trì, hắn buông tay ra nói: "Điện hạ nhìn thần làm gì? Nàng không quen sao?"
Tiêu Trường Ninh nhớ lại hành động vừa rồi của hắn, cổ họng hơi ngứa, nàng nhỏ giọng: "Có cảm giác không quen cho lắm."
Nàng chỉ cảm thấy hôm nay Thẩm Huyền có chút không giống thường ngày.
Giống như nhìn ra nghi hoặc của nàng, Thẩm Huyền dừng bước xoay người lại: "Nàng đừng nghĩ nhiều, lời nói đó của bản đốc cũng không có ý gì khác. Chỉ là từ trước đến giờ bản đốc không thích nợ ân tình của người khác, điện hạ đối xử với ta thế nào thì ta sẽ hồi đáp lại điện hạ như thế."
Tiêu Trường Ninh hơi suy nghĩ liền hiểu được nguyên nhân, kinh ngạc nói: "Thì ra ngươi nghe được tất cả sao?"
Nàng nhớ lại lời nói có ý che chở Đông Xưởng của bản thân không khỏi hơi ngại ngùng, vội cúi đầu: "Không phải hôm nay Thẩm đề đốc có việc nên không tới mừng thọ được sao?"
Thẩm Huyền nhìn thoáng qua lỗ tai đã ửng đỏ của nàng, tâm tình rất tốt, hắn ôm tay ung dung hỏi lại: "Ai nói bản đốc tới mừng thọ?"
"Vậy ngươi......" Hắn sẽ không tốt đến mức đặc biệt tới đón chính mình hồi phủ đâu nhỉ?
Nhưng hiện tại vừa mới đến buổi trưa, yến tiệc còn chưa bắt đầu hồi phủ hình như có hơi sớm!
"Bản đốc tới tính sổ." Dứt lời Thẩm Huyền cúi đầu nhìn nàng, ý vị thâm trường nói: "Nàng sớm biết thị tỳ của nàng có ý xấu trong lòng phải không?"
Tiêu Trường Ninh run lên, ánh mắt mơ hồ: "Thị tỳ nào? Bổn cung không biết."
"Điện hạ không cần giả ngu." Thẩm Huyền hừ một tiếng: "Hôm nay sau khi nàng ra cửa, thị tỳ kia của nàng liền trang điểm vô cùng lộng lẫy, lại còn đốt hợp hoan hương ý đồ muốn câu dẫn bản đốc đánh cắp tình báo, đáng tiếc ả đã thất bại."
Hắn bày ra dáng vẻ tiếc hận than một tiếng nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, hai tay ôm nàng vào trong ngực, đè thấp giọng nói: "Có phải là mưu kế của điện hạ không?"
Tiêu Trường Ninh nhìn dung mạo tuấn tú của hắn càng ngày càng gần, nàng nuốt nước miếng, máu cả người như đông lại.
"Không phải." Nàng thở ra một ngụm khí nóng, hốc mắt khô khốc dần đỏ lên, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, sau một lúc lại mạnh mẽ chống đỡ run giọng nói: "Thu Hồng.....là người của thái hậu."
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Thẩm Huyền sau khi nghe được đáp án này giống như đã thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cũng không còn lạnh lẽo, hắn nghiêng đầu cười giễu: "Quả nhiên là như thế."
Trong lòng thoáng chốc mềm nhũn, Thẩm Huyền buông Tiêu Trường Ninh ra.
Nhưng Tiêu Trường Ninh vẫn ngơ ngác dựa vào cột hành lang, nàng thở có chút nặng nhọc, áo lông chồn tuyết trắng vẫn khoác trên người nhưng gương mặt nàng lại hiện lên một tầng đỏ bừng không bình thường.
Thẩm Huyền căng thẳng nhìn ánh mắt dần mất đi tiêu cự của nàng hỏi: "Nàng làm sao vậy?"
Ngay sau đó, trước mắt Tiêu Trường Ninh tối sầm, thân mình mềm mại ngã sang một bên.
Thẩm Huyền nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng, cảm nhận thân hình hơi phát run, trong lòng hắn trầm xuống: Rất nóng!
Nóng đến như vậy cũng không nói một tiếng, nha đầu này không muốn sống nữa sao!