Chương 10: Chuyện cũ đến trong mơ
Trình Mộc Dương nhìn Âu Dương Ngâm, cười nói: "Không phải em nói sẽ không ai nhận ra à? Tại sao phó giám đốc Phùng vừa nhìn đã nhận ra rồi?"
Âu Dương Ngâm cũng cảm thấy kì lạ: "Ông ngoại em cũng không thể nhìn qua là biết như vậy, hoặc là sư huynh quá lợi hại, hoặc là anh ấy đoán mò thật!"
Trình Thương Hải hỏi: "Ông ngoại Ngâm Ngâm nghiên cứu ngọc thạch à?" Thấy Âu Dương Ngâm chần chừ một lát rồi mới gật đầu, Trình Thương Hải liền nói như có ám chỉ gì đó: "Thành phố H có một chuyên gia nghiên cứu ngọc thạch là Âu Dương Dung Văn, có lần ông đã phải vất vả lắm mới mời được ông ấy đến giám định một miếng ngọc".
Âu Dương Ngâm không lên tiếng, đó là ông ngoại cô, không ít người từng hỏi cô câu hỏi này vì ông ngoại cô quá nổi tiếng trong giới chơi ngọc. Nhưng mình và Trình Thương Hải không hề thân quen nên cũng không cần phải nói thẳng ra, biết Âu Dương Dung Văn là ông ngoại cô thì cũng sẽ biết gia thế của cô, đây là điều cô không muốn.
"Bố cháu làm gì?" Trình Thương Hải hỏi đến cùng, Trình Mộc Dương khẽ nhíu mày, anh ta nhận ra Âu Dương Ngâm hơi do dự.
"Bố cháu là công chức", Âu Dương Ngâm đứng dậy múc một bát canh hải sản đậu phụ cho Trình Thương Hải, "Tổng giám đốc Trình, món này rất ngon, ông ăn thửu xem". Hiển nhiên cô không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi.
Trình Thương Hải mỉm cười gật đầu: "Ngâm Ngâm, mùng 1 tháng 5 đi cùng thầy cháu đến nhà ông chơi, ông đã mời mấy thân bằng cố hữu, cháu đã không chịu làm bác sĩ riêng cho ông thì ít nhất cũng nên đồng ý làm giáo viên phụ đạo ngoại khóa, sau này trong gia đình ông có ai đau đầu cảm cúm cần cố vấn thì sẽ phải làm phiền cháu, vì vậy lần này đến nhà ông để biết nhau trước cũng tốt".
Âu Dương Ngâm vội nói: "Tổng giám đốc Trình đừng khách khí, có việc gì ông cứ việc căn dặn. Có điều mùng 1 tháng 5 cháu phải về nhà một chuyến, đành phải phụ lòng tốt của ông rồi". Nói vậy nhưng trong lòng cô nghĩ, mình đến buổi tiệc gia đình nhà người ta làm gì, hay là lại định lừa mình vào tròng? Cố vấn sức khỏe sao không mời thầy giáo mà lại mời một học trò làm gì?
"Cháu đã soạn một tài liệu đầy đủ cho ông như vậy thì ông phải cảm ơn cháu chứ. Mấy hôm đầu cháu có việc thì buổi tối mùng 3 mời cháu đến ăn bữa cơm vậy, mấy đứa cháu trai cháu gái ông cũng sẽ về thăm ông, cháu gái ông cũng trạc tuổi cháu, hai đứa sẽ hợp nhau đấy. Hôm đó ông sẽ bảo Mộc Dương đến đón cháu".
Âu Dương Ngâm vội vàng nói: "Việc nhỏ thôi mà, tổng giám đốc Trình không cần khách sáo". Cô nghĩ thầm, hôm đó phải tìm lí do tránh bữa cơm này mới được.
*** *** ***
Giữa mùa thu, một ngọn núi, một lớp lá rụng phủ dày trên con đường núi. Âu Dương Ngâm ngồi trên một tảng đá lớn xuất thần nhìn về phương xa. Mái tóc dài tung bay, từ xa xa nhìn tới chỉ thấy hình ảnh này như mộng ảo, dường như lúc nào cô cũng có thể mọc cánh bay đi.
"Tiểu sư muội!" Anh ta không nhịn được gọi cô.
"Sư huynh!" Âu Dương Ngâm vẫy tay với anh ta, khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng không thể che giấu.
"Xuống đây, anh cho em xem một thứ!"
Âu Dương Ngâm thoăn thoắt chạy xuống dưới, triền núi hơi dốc, cô vươn tay muốn bám lấy một thân cây nhỏ để giảm tốc độ lại nhưng anh ta đã nhanh chóng chạy lên kéo cô vào trong lòng, "Chậm một chút, cẩn thận không lại ngã".
Âu Dương Ngâm ngẩng đầu, gương mặt hơi đỏ, "Không ngã đâu, em cẩn thận lắm!"
Anh ta buông cô ra, đưa tay nhặt mấy chiếc lá cây vương trên tóc cô, "Cứ nghịch ngợm mãi thế à? Người ta thì dựng lều nấu nướng, em thì lên đây ngồi thả dáng!"
"Em có thả dáng đâu, em đang suy ngẫm cuộc đời mà!"
"Thế suy ngẫm ra vấn đề gì rồi?" Anh ta cảm thấy hơi buồn cười.
"Nếu ngày nào cũng có thể ngồi thả dáng ở một nơi đẹp đẽ như thế này thì thật tốt!" Âu Dương Ngâm bật cười, "Em muốn sóng một cuộc đời lười nhác, ngắm phong cảnh mình thích, làm những chuyện mình thích, ở bên người mình thích, tiếp tục sống mà không cần phải động não gì!"
"Sau này sư huynh sẽ làm một bộ phim tài liệu gọi là "Muôn vẻ cuộc đời", ghi hình tất cả những người có cuộc sống thoải mái không hề trói buộc. Ghi hình cả tiểu sư muội của anh nữa". Anh ta nhìn cô, ống kính của anh ta phải ghi lại những góc quay đẹp nhất của cô.
Âu Dương Ngâm hơi xấu hổ, cô vội nói sang chuyện khác: "Sư huynh định cho em xem cái gì?"
Anh ta lấy một viên đá từ trong túi áo ra: "Đẹp không?"
Đó là một viên đá bảy màu, trên viên đá có hình một dòng sông bảy màu, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, mỗi màu sắc đều rất tươi sáng nhưng lại kết hợp với nhau rất hài hòa.
"Đẹp, đẹp không kém gì miếng ngọc này của em".
Âu Dương Ngâm lấy miếng ngọc từ trên cổ xuống, "Ông ngoại cho em lúc mẹ mới sinh em, mặt trước là hình hoa lan thuần một màu trắng, mặt sau có gợn sóng màu xanh da trời mờ mờ. Ông ngoại nói con gái phải như hoa, cũng phải như nước. Cho nên tên của nó là "Ngọc hoa lan lung linh như nước".
"Ngọc cũng như tên", anh ta nhìn cô với ánh mắt gần như đam mê, đôi môi như hoa, "Để sư huynh suy nghĩ xem làm thế nào biến viên đá bảy màu này thành một món quà cho em!"
"Sư huynh, Ngâm Ngâm, về ăn cơm!" Có tiếng gọi từ dưới chân núi vang lên, anh ta kéo Âu Dương Ngâm chạy xuống núi.
Phía trước là một con sông, sóng cuộn ngập trời, "Sư huynh, chúng ta đi qua kiểu gì?" Âu Dương Ngâm vội nói, "Lúc đi lên không phát hiện ở đây có sông mà". Quay đầu lại, cô thấy sư huynh đã biến mất, "Sư huynh! Sư huynh!" Âu Dương Ngâm cuống quýt gọi to.
Ướt đẫm mồ hôi, Âu Dương Ngâm tỉnh lại nhìn đồng hồ, mới ba giờ. Đã lâu lắm không mơ như vậy rồi, chẳng lẽ là vì mĩnh đã tới quê nhà anh ấy? Cô mệt mỏi đứng dậy cầm cốc nước trên đầu giường uống hết hơn nửa, tâm tình dần dần bình phục. Đã nhiều năm trôi qua, tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ, bạch vân thiên tải không du du, cô nên gác lại hết thảy từ lâu rồi.
Âu Dương Ngâm mở máy tính, trang web quen thuộc, những lời comment dịu dàng. Hai năm rồi, comment đã ít hơn rất nhiều nhưng vẫn còn rất nhiều bạn bè vẫn nhớ đến anh ấy. Cô post một bức ảnh chụp tháng trước lên, một bông hoa nhỏ run rẩy, rất yếu đuối, nhưng vẫn rất ngoan cường nở ra trong cái lạnh mùa xuân.
*** *** ***
Phùng Phất Niên mở ngăn kéo, lấy một cái hộp gỗ trong ngăn kéo ra. Bên trong cái hộp là một viên đá bảy màu, giống viên đá xâu trên sợi dây đeo ngọc bội trên cổ Âu Dương Ngâm như đúc. Anh ta đặt viên đá bảy màu trong lòng bàn tay, viên đá lung linh dưới ánh đèn. "A Trạch, cô ấy đến rồi, cô ấy quả nhiên rất xinh đẹp", Phùng Phất Niên nhỏ giọng nói: "Không biết vì sao cô ấy lại quen với người nhà họ Trình, là bọn họ tìm được cô ấy hay chỉ là chuyện tình cờ? Mày yên tâm, tao sẽ chăm sóc cô ấy, để cho cô ấy có thể sống vui vẻ ở thành phố này".
*** *** ***
Trình Mộc Dương bấm loa ngoài điện thoại bàn nói với thư kí: "Đặt vé máy bay đến thành phố H ngày 28 cho tôi".
Có điện thoại gọi tới, là Hàn Hiểu Bân: "Mộc Dương, mùng 1 tháng 5 có kế hoạch gì chưa?"
"Không có kế hoạch gì, mày thế nào?"
"Vốn em muốn mời Ngâm Ngâm đến Hồng Kông nhưng cô ấy phải về nhà. Hay là chúng ta cùng ra ngoài chơi đi, mỗi người dẫn theo một người bạn, đến Macao được không?"
"Anh không đi được, ông cụ bảo anh đi khảo sát mấy vấn đề nghiệp vụ của công ty, lỡ mất cả kì nghỉ".
"Đừng làm cái máy kiếm tiền cho lãng phí tuổi xuân. Hôm qua thiên kim tiểu thư của thị trưởng Lưu còn hỏi thăm anh đấy. Thế nào, cần em làm mối giúp anh hay không, vừa đi du học về, cũng có thể coi là người đẹp".
"Không có ấn tượng gì, đã gặp ở đâu rồi à?"
"Không phải lần trước sinh nhật A Hồng em đã dẫn đến rồi sao? Người ta có ấn tượng tốt với anh lắm, bây giờ ngày nào cũng bám lấy em để tìm anh đấy".
"Hiểu Bân, chính mày không thích mà lại đẩy sang chỗ anh là thế nào?" Trình Mộc Dương vui đùa.
"Vì em thích Ngâm Ngâm rồi, nhưng con bé này kiêu quá, em đã dùng hết mọi cách rồi".
"Mày dùng hết cách rồi thì đến lượt anh được không?" Trình Mộc Dương hỏi nửa thật nửa giả.
"Có ngon thì anh tán đi, Ngâm Ngâm không phải một cô bé bình thường, nếu anh theo đuổi cô ấy thật thì em cũng sẽ không nói gì!"
Trình Mộc Dương nhớ tới dáng vẻ tức giận của Âu Dương Ngâm ở KFC hôm đó, hình như đúng là rất khó tán.
*** *** ***
Buổi tối ngày 1 tháng 5, thành phố H.
Âu Dương Ngâm lười nhác cuồn tròn trên sofa cùng xem bản tin thời sự thành phố với bố, cô vừa ăn lạc rang vừa thỉnh thoảng biểu diễn kĩ thuật chơi bóng rổ cho mẹ cô đang ngồi bên cạnh xem, đáng tiếc là trình độ quá kém, đa số lạc đều rơi xuống sofa hết. Mẹ cô, Âu Dương Thiên Như vừa bóc lạc cho cô vừa nhặt những hạt lạc rơi trên sofa, "Ngâm Ngâm, đừng nghịch nữa, cẩn thận sặc đấy!" Cái đứa con gái này, đang tử tế lại không chịu ở thành phố H mà chạy đến một nơi xa như vậy, mới được hai tháng mà đã gầy hơn bao nhiêu rồi.
"Mẹ, lúc con không có nhà mẹ và bố phải chăm sóc bản thân thật tốt, phải chịu khó luyện tập, ăn tối xong phải đi dạo, thức ăn phải nhiều rau ít dầu mỡ. Tốt nhất là hàng ngày mẹ tự làm sữa đậu nành mà uống, sữa đậu nành rất tốt đối với phụ nữ, bố thì có thể uống sữa bò".
"Ngâm Ngâm, bây giờ con có vẻ chịu khó nghiên cứu đạo dưỡng sinh nhỉ!" Bố cô tắt TV, đứng dậy rót một cốc nước. "Có cần bố bổ cam cho con ăn không?"
"Có". Âu Dương Ngâm gật đầu, "Dạo này quả thật con bị ép nghiên cứu đạo dưỡng sinh, con đã thu thập rất nhiều tài liệu, để trên màn hình desktop ấy, lúc rảnh rỗi bố mẹ xem thử xem sao".
"Ờ được rồi, Ngâm Ngâm, con sống ở thành phố D đã quen chưa?" Bố cô đặt đĩa cam lên trên bàn.
"Con đi theo thầy Lý có quá nhiều thứ phải học nên cũng không có thời gian để ý xem mình đã quen hay chưa, dù sao cũng còn chấp nhận được. Bác Hàn thì vẫn mời con đến nhà suốt nhưng con rất ít khi đến".
"Nghe nói con trai bác Hàn không lớn hơn con bao nhiêu". Mẹ cô thăm dò.
"Hàn Hiểu Bân ấy à? Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ đến chuyện này nữa, con với anh ấy không hợp nhau". Âu Dương Ngâm cười nói, "Mẹ sợ con ế chồng à?"
Mẹ cô ngồi xuống bên cạnh và nhìn cô với vẻ cưng chiều, "Con gái mẹ đáng yêu lắm, mẹ không lo không có chàng trai nào theo đuổi con mà lo con không chịu cho người ta cơ hội. Chẳng lẽ nhiều năm như vậy mà không ai có thể làm con động lòng à?" Một mối tình thất bại thời đại học đã để lại bóng tối tâm lý cho con gái bà, mỗi lần nghĩ đến điều này bà lại không khỏi cảm thấy xót xa.
"Mẹ, chuyện không phải như vậy đâu, chẳng qua là vì con chưa gặp người thích hợp thôi. Bao giờ gặp con sẽ cưới ngay cho mẹ xem". Âu Dương Ngâm ôm cổ mẹ làm nũng, "Bố, bố mẹ không cần con wnax à?"
"Cần chứ cần chứ, nhà to quá nên càng thấy vắng vẻ, bố mẹ muốn có thêm một người!" Bố cô cười ha ha, chiều chuộng xoa đầu con gái, "Con gái bố xuất sắc như vậy, nếu bố trẻ lại 20 tuổi thì việc đầu tiên là phải theo đuổi Âu Dương Ngâm!"
Âu Dương Ngâm vui vẻ nói: "Người đàn ông nào so với bố cũng đều tỏ ra thua kém hết, mẹ, mẹ làm con thấy ghen tị quá!"
Mẹ cô lắc đầu, hai người một lớn một nhỏ này lúc nào cũng có thể đùa cợt làm bà không làm gì được.
Điện thoại đổ chuông, Âu Dương Ngâm nghe máy, "Tổng giám đốc Trình? Anh đang ở thành phố H à?"