Chương 23: Bạn trai của cô cô
"Đúng là không thể tưởng tượng được, thì ra mỗi ngày cửa hàng Tư Gia đều phải nhận nhiều đơn đặt hàng như vậy, còn phải có riêng một xưởng may nữa". Âu Dương Ngâm cảm thán, cô đứng bên cạnh bồn hoa nhìn xưởng may cao ba tầng, lẩm bẩm với vẻ khó tin.
Trình Mộc Dương buồn cười nhìn cô, "Đại tiểu thư, em chịu khó động não một chút được không, ai nói với em đây là xưởng riêng của cửa hàng may Tư Gia?"
Âu Dương Ngâm quay đầu lại trợn mắt khó hiểu.
"Đây vốn là một xưởng trang phục, có hai thương hiệu nữ trang cũng có chút tiếng tăm trên thị trường, cửa hàng Tư Gia chỉ là một thú vui của cô cô thôi".
"A, cũng có nghĩa cửa hàng Tư Gia chỉ là cửa hàng cô anh mở ra cho vui thôi?" Âu Dương Ngâm hiểu ra, "Tổng giám đốc Trình, người nhà anh thật là lợi hại, anh cũng có riêng một công ty rất lớn, cô cô anh trông dịu dàng như vậy mà không ngờ cũng là một doanh nhân thành đạt, không biết là có gien gì nữa, thật là làm mọi người hâm mộ".
Trình Mộc Dương thầm nghĩ, nếu gien của hai chúng ta có thể kết hợp với nhau thì không biết sẽ ưu tú cỡ nào? Đương nhiên anh ta nào dám nói thành lời, Trình Mộc Dương chỉ nói: "Gien di truyền của em còn làm mọi người hâm mộ hơn!"
Âu Dương Ngâm vừa đi theo anh ta vào trong vừa nói: "Cũng đúng, quả thật rất không tồi".
Trình Mộc Dương cười nói: "Em không tỏ vẻ khiêm tốn nhỉ!"
"Nếu em khiêm tốn thì sẽ có lỗi với bố mẹ em, bố mẹ em là một đôi trai tài gái sắc chuẩn luôn đấy!" Nhớ tới đôi trai tài gái sắc đang ở xa ngàn dặm đó, Âu Dương Ngâm không nhịn được mỉm cười.
Trình Mộc Dương vui vẻ nhìn cô, có lúc hoạt bát tinh nghịch, có lúc điềm tĩnh nhã nhặn, có lúc ngẫu hứng, có lúc khôn khéo, tóm lại là bao giờ mình cũng chịu thua trước sự khéo ăn khéo nói của cô ấy. Quan hệ giữa hai người cứ như vậy khiến anh ta muốn dứt ra mà không được.
Trình Anh Chi đã sai người cầm quần áo đứng chờ bọn họ. Nhìn hai người vừa cười vừa nói đi vào, Trình Anh Chi cảm thấy vui mừng, vội vàng bảo Âu Dương Ngâm thử quần áo. Có hai chỗ cần sửa lại, lập tức có người mang quần áo đi.
Ba người vừa uống trà vừa đợi, Trình Anh Chi xin lỗi: "Cô cô chưa chuẩn bị đồ ăn gì ở đây cả, Ngâm Ngâm đói chưa?" Bình thường cô không bao giờ ở lại xưởng muộn như vậy.
Âu Dương Ngâm vội nói: "Xin lỗi, cháu đã làm lỡ bữa tối của hai người, lát nữa cháu mời cô cô ăn cơm".
Trình Anh Chi gật đầu nói: "Hôm nay có người mời ăn cơm, Ngâm Ngâm chịu đi cùng cô thì cô sẽ rất vui".
Âu Dương Ngâm nghĩ thầm, chẳng lẽ lại là Trình Mộc Dương mời? Cảm thấy cứ như vậy mãi cũng không tốt lắm, cô thoáng nhìn qua Trình Mộc Dương. Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Trình Mộc Dương cười nói: "Yên tâm, không phải anh mời, sợ em lại không ăn nổi!"
Âu Dương Ngâm đỏ bừng mặt, cô lấy túi xách ra tìm kiếm thứ gì đó để che giấu sự lúng túng, một lát sau lấy ra mấy thanh sô cô la, đưa một thanh cho Trình Anh Chi: "Cô cô ăn một thanh sô cô la lót dạ cho đỡ đói".
Trình Anh Chi nhận lấy bóc vỏ ăn một miếng, "Ờ, mùi vị không tồi, lần sau cô cô cũng sẽ mua loại này". Cô vừa xem vỏ giấy gói vừa nói.
Âu Dương Ngâm vui vẻ nói: "Cô cô cũng thích ăn sô cô la à?"
Trình Anh Chi gật đầu, "Nhưng mà sợ béo".
Âu Dương Ngâm gật đầu đầy thông cảm, nói: "Thỉnh thoảng ăn cũng không sao". Hai người còn lại mỉm cười, Âu Dương Ngâm cầm một thanh sô cô la khác chần chừ hỏi Trình Mộc Dương: "Tổng giám đốc Trình, anh có ăn thực phẩm rác không?"
Trình Mộc Dương cười hỏi: "Trong cái túi xách to đùng ấy của em còn có cái gì nữa?"
Âu Dương Ngâm lại thò tay vào tìm, một loại sô cô la khác, sau đó là ô mai, cuối cùng là vài ly thạch dừa. Trình Anh Chi liếc mắt nhìn Trình Mộc Dương, cố gắng nhịn cười. Trình Mộc Dương bất đắc dĩ nói: "Thôi anh ăn sô cô la vậy".
Âu Dương Ngâm vừa vui vẻ ăn thạch dừa vừa nói với Trình Anh Chi: "Thạch ngon lắm cô ạ, cháu mua ở cửa hàng bánh ngọt Kristine".
Trình Anh Chi không nỡ từ chối ý tốt của cô nên cũng ăn một miếng, thấy mùi vị quả nhiên rất ngon liền nói: "Ờ, ngon thật, lần sau cô cô cũng đến đó mua".
Trình Mộc Dương cũng cười, cầm lấy một miếng bỏ vào miệng, anh ta không nhớ mình đã từng ăn thạch dừa bao giờ chưa, chỉ biết là thạch dừa hôm nay cực ngon.
Mọi người nói chuyện một hồi, quần áo đã sửa xong, Âu Dương Ngâm mặc thử, Trình Anh Chi rất hài lòng nói với Âu Dương Ngâm: "Là lại một chút là được rồi, cô cô sẽ liên lạc với anh Văn, cô sẽ đưa quần áo đến thẳng đài truyền hình".
Âu Dương Ngâm đồng ý. Ba người đi ăn tối.
Cơm tối được đặt trước tại hội quán Tân Liên, Âu Dương Ngâm theo hai người đi qua một hành lang có ánh đèn lờ mờ, một vị có vẻ như người phụ trách đi ra chào đón, "Trình tiểu thư, tổng giám đốc Đàm đang đợi cô ở phòng riêng số 18, bàn cô đặt thì ở phòng số 19".
Trình Anh Chi gật đầu, quay lại nhẹ nhàng nói với Trình Mộc Dương: "Cô qua bên này trước một lát", lại nói với Âu Dương Ngâm, "Cô cô đi gặp người bạn đã".
Âu Dương Ngâm vội gật đầu, cô cảm thấy vẻ mặt Trình Anh Chi có vẻ khác mọi ngày.
Hai người vào phòng số 19 ngồi xuống, thức ăn lần lượt được đưa lên, có thể thấy là đã được chuẩn bị từ trước. Âu Dương Ngâm nói: "Nhiều quá, ăn không hết thì thật là lãng phí". Cô rất không thích kiểu gọi đồ ăn như nhà giàu mới phất này.
Trình Mộc Dương nói: "Là ông chủ nơi này mời khách mà, ông ta phải lấy lòng cô cô anh, không phải tại anh, em cũng đừng coi thường anh".
Âu Dương Ngâm kinh ngạc nói: "Em coi thường anh bao giờ, em dám coi thường sao? Cho em mượn thêm mấy lá gan cũng không dám. Tổng giám đốc Trình, tổng giám đốc Trình, lúc nào em cũng xưng hô tôn trọng thế cơ mà, anh không nghe thấy à?" Cô lại bắt đầu thể hiện khả năng ngôn ngữ của mình.
"Như thế chính là coi thường anh", Trình Mộc Dương nhìn cô chằm chằm, "Gọi Hiểu Bân, gọi cô cô, vì sao cứ phải gọi anh là tổng giám đốc Trình?"
Âu Dương Ngâm thầm nghĩ, không phải là bị mấy người cuốn theo nên mới lỡ miệng gọi là cô cô sao? Em có thích gọi như thế đâu chứ. Cô cười nói: "Cho nên vẫn nói trên thế giới này hoàng đế thì hâm mộ ăn mày, ăn mày muốn làm hoàng đế, con người luôn cảm thấy không thỏa mãn. Em từng mong có người gọi em là tổng giám đốc chỉ tiếc là cả đời này không có được cơ hội ấy. Tổng giám đốc Âu Dương, trời ạ, nghe thật là kỳ cục! Ài, anh nói xem khi những người có họ kép trở thành tổng giám đốc thì người ta sẽ xưng hô thế nào?" Cô đã luyện hai năm ở câu lạc bộ kịch, bản lãnh lớn nhất chính là chỉ đông nói tây, dắt mũi đối phương đi khắp năm châu bốn biển.
Trình Mộc Dương chán nản nói: "Ăn đi ăn đi, em không đi làm người dẫn chương trình quả thật trời đất cũng không tha thứ được".
Âu Dương Ngâm cười thầm trong lòng, hôm qua cô đã suy tính trước sau, đối phó Trình Mộc Dương thì biện pháp này là tốt nhất. Bất kể Phùng Phất Niên nói vậy vì nguyên nhân gì nhưng trực giác của cô khiến cô tin rằng anh ta muốn tốt cho mình, cô có thể thấy sự chân thành trong mắt anh ta. Cho nên, tốt nhất là cứ tránh xa nhà họ Trình cho lành, như những gì cô vẫn làm trước đây. Mặc dù bây giờ quả thật Trình Anh Chi và Trình Mộc Dương rất tốt với cô nhưng sau này thì sao? Nhà họ Trình có hứng thú với thành phố H, sau khi biết vị thế của bố cô thì quan hệ giữa hai bên sẽ như thế nào? Thương nhân bao giờ cũng dính dáng tới lợi ích, cô không muốn dây dưa với họ.
Hai tiếng gõ cửa vang lên, cửa phòng bị mở ra, Trình Anh Chi và một người đàn ông hơn năm mươi tuổi tươi cười đi vào. Trình Mộc Dương và Âu Dương Ngâm vội đứng lên.
"Giới thiệu một chút, đây là cháu tôi, Trình Mộc Dương, đây là bạn nó, tiểu thư Âu Dương. Mộc Dương, Ngâm Ngâm, vị này là tổng giám đốc Đàm của hội sở Tân Liên", Trình Anh Chi cười rất tươi.
Hai người đàn ông trao đổi danh thiếp, thấy tổng giám đốc Đàm nhìn về phía mình, Âu Dương Ngâm vội nói: "Cháu là một bác sĩ, không có danh thiếp, mong tổng giám đốc Đàm thứ lỗi".
Ba người còn lại nghe vậy đều mỉm cười, tổng giám đốc Đàm đưa danh thiếp của mình cho cô, nói: "Mộc Dương, bạn gái cháu rất đẹp!" Ngón tay ông ta thoáng chạm vào lòng bàn tay Âu Dương Ngâm như vô tình. Mọi ngày bắt tay cũng là chuyện thường, nhưng lúc này Âu Dương Ngâm lại đột nhiên cảm thấy không vui. Để ý thấy sự thay đổi trên mặt cô, Trình Mộc Dương bất đắc dĩ nói: "Nếu cháu đồng ý với chú thì cô ấy sẽ giết cháu mất. Tổng giám đốc Đàm hiểu lầm rồi, cháu và Ngâm Ngâm chỉ là bạn thôi".
Tổng giám đốc Đàm cười ha ha: "Cô cô cháu thường xuyên nhắc đến cháu, quả nhiên đẹp trai khôi ngô, vui tính hài hước", ông ta nhìn Âu Dương Ngâm nói: "Chẳng lẽ tiểu thư Âu Dương có trái tim sắt đá nên không hề động lòng?"
Nghe vậy Trình Anh Chi và Trình Mộc Dương đều sửng sốt, sắc mặt tỏ ra không vui. Âu Dương Ngâm vui đùa: "Đâu có, nếu chỉ có trái tim sắt đá thì sao có thể hết ăn lại uống ở đây được. Tổng giám đốc Đàm, cháu là bác sĩ khoa tim mạch, nên sử dụng các kiến thức chuyên môn để giúp tổng giám đốc Trình phân tích lòng người tốt xấu thật giả, chỉ điểm đường đời cho anh ấy". Đã là bạn của Trình Anh Chi thì không nể mặt sư cũng nể mặt Phật, dù sao cũng phải làm cho bầu không khí tích cực một chút, Âu Dương Ngâm nghĩ.
Mọi người bật cười, Trình Mộc Dương nói: "Cứ như trẻ con ấy, suốt ngày liên thiên làm cho tổng giám đốc Đàm chê cười".
Tổng giám đốc Đàm rất hứng thú nhìn Âu Dương Ngâm: "Mộc Dương thật là may mắn vì có một người chỉ lối dẫn đường xinh đẹp như vậy. Chú cũng rất muốn có giai nhân chỉ điểm!" Nói rồi ông ta quay sang nhìn Trình Anh Chi, Trình Anh Chi hiểu ý cười rạng rỡ. Hai người cáo từ trở về phòng mình.
Thấy hồi lâu Âu Dương Ngâm không nói lời nào, Trình Mộc Dương liền trêu cô: "Sư phụ Âu Dương, ngài chỉ điểm tiểu sinh một chút, tiểu sinh phải đi tìm một nửa cuộc đời của mình ở chân trời nào?"
"Ra cửa rẽ trái, rẽ trái, rẽ phải, lại rẽ trái. Người phụ nữ đầu tiên anh gặp chính là người trong số mệnh của anh. Đi đi!" Âu Dương Ngâm cười nói.
"Em định bán anh thật đấy à? Nói là trái tim sắt đá cũng không sai chút nào". Trình Mộc Dương cười ha ha.
"Tổng giám đốc Trình, vị tổng giám đốc Đàm này là bạn trai của cô cô anh à?" Âu Dương Ngâm hỏi nghiêm túc. Mái tóc đen bóng, có thể là được nhuộm, nhưng da mặt trắng bệch, còn có túi mắt, cô phán đoán trong lòng: Tửu sắc quá độ. Ánh mắt ông ta mờ đục, người nào bị ông ta nhìn kĩ đều sẽ thấy rất không thoải mái. Cô thầm nghĩ người này không đáng để Trình Anh Chi để ý như vậy.