Chương 29: Ý nghĩa của đồ ăn vặt

"Ngâm Ngâm!" Gương mặt điển trai của Trình Mộc Giai xuất hiện trước mặt Âu Dương Ngâm, "Mời em đi ăn cơm!"
Âu Dương Ngâm nhìn hắn, áo phông, quần jean, cao ráo, rạng rỡ, thu hút ánh mắt của tất cả đám y tá xung quanh. "Trình Mộc Giai? Sao anh lại ở đây?"


"Có chút việc ở gần đây, xong việc thì cũng đến giờ tan tầm, không muốn về nhà nghe mẹ lải nhải nên tới tìm em thôi".


Nhớ tới những gì Trình Mộc Dương nói hôm qua, không biết hôm nay anh ta có thời gian đến thăm cô cô không, Âu Dương Ngâm nghĩ mình nên đến thăm Trình Anh Chi sớm một chút. Vừa định mở miệng cô lại nhớ ra có thể Trình Mộc Giai còn không biết việc này, liền nói: "Buổi tối em còn có việc, để lần sau nhé!"


"Có việc gì thế? Có hẹn với đại ca anh à?" Trình Mộc Giai nhướng mày hỏi.
"Không không", Âu Dương Ngâm đỏ mặt, cảm thấy chột dạ, "Định đi mua chút đồ".
"Ăn cơm xong thì đi", Trình Mộc Giai cầm túi xách của cô rồi đi ra ngoài, Âu Dương Ngâm đành phải đi theo.


Trình Mộc Dương nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp 8 giờ tối, 5 rưỡi bệnh viện hết giờ làm, hai tiếng rưỡi rồi mà Âu Dương Ngâm còn chưa tới. Chẳng lẽ lại có việc bận gì? Vì Trình Anh Chi phải nằm viện nên mấy ngày nay Trình Mộc Dương đều phải ăn cơm tối với Trình Thương Hải, sau đó lại đi đưa cơm cho Trình Anh Chi. Hôm nay Trình Anh Chi đã đỡ sốt, tinh thần cũng tốt hơn một chút, cô đang tỉ mỉ hỏi Trình Mộc Dương về tình hình cuộc sống hàng ngày mấy hôm nay. Hai người đều cố gắng tránh né không nhắc đến người đàn ông nọ, trên thực tế từ sau khi Trình Mộc Dương nói sơ qua với Trình Anh Chi về chuyện đó thì tên của gã đàn ông nọ cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi như bị gió thổi tan mất. Sau đó thời gian sẽ hòa tan hết thảy, đây mới là phương thức xử lý chuyện như vậy của phụ nữ 48 tuổi.


Hai tiếng gõ cửa vang lên, Âu Dương Ngâm đẩy cửa đi vào chào một tiếng cô cô, trên tay cầm một cốc nước chanh vừa pha.


available on google playdownload on app store


Trình Anh Chi nhận cốc nước chanh, uống một ngụm thật to rồi thở dài nói: "Thảo nào bây giờ người ta đều thích có con gái, nhìn thì biết, Ngâm Ngâm của chúng ta vừa đến là cô cô đã có nước uống rồi, Mộc Dương ngồi đây gần hai tiếng mà cũng không hỏi xem cô cô muốn uống gì cả".


Trình Mộc Dương cười hỏi Âu Dương Ngâm: "Sao hôm nay không tự mua cho mình một cốc à?"


"Sợ lại bị người ta nói là lấy việc công làm việc tư". Âu Dương Ngâm tránh né ánh mắt anh ta, cười nói với Trình Anh Chi, "Hôm nay thần sắc cô cô đã tốt hơn nhiều rồi, đỡ sốt rồi đúng không cô? Buổi tối có có ăn được cơm không?"


Trình Anh Chi nói: "Đỡ sốt rồi, cơm tối cũng ăn được kha khá. Có điều nước mắt nước mũi cứ tràn ra, lau nhiều quá mà rát hết cả mũi".


Âu Dương Ngâm liền cúi xuống lục túi xách, Trình Mộc Dương thấy vậy liền nói, "Em nên đổi cái túi khác nhỏ hơn đi, lần nào lấy đồ cũng cứ như phải đào ba thước đất ấy".


Âu Dương Ngâm ngẩng đầu lên dạy bảo anh ta: "Tổng giám đốc Trình, ăn đồ ăn không phải vì đói, túi xách không phải để đựng đồ, đó là một loại trang sức, vì cái đẹp anh hiểu không? Cũng như anh ngồi ở đây không phải để nghỉ ngơi mà là để có người ngồi bên cạnh tán gẫu với cô cô, đại khái là như vậy".


Trình Anh Chi cười nói: "Nó ngồi đây không phải là để tán gẫu với cô cô, nó muốn gì thì tất cả mọi người đều biết rồi mà".


Bị nói trúng tim đen, Trình Mộc Dương hơi lúng túng nhìn Âu Dương Ngâm, Âu Dương Ngâm lại chỉ cắm cúi lục túi xách, coi như mắt điếc tai ngơ trước sự trêu chọc của Trình Anh Chi.


Âu Dương Ngâm lấy ra một tuýp thuốc mỡ nho nhỏ đưa cho Trình Anh Chi: "Thuốc mỡ bệnh viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ trẻ em tự chế cô ạ, chủ yếu dùng cho trẻ con, hiệu quả rất tốt. Cô cô bôi vào bên dưới mũi đi, qua đêm nay là sẽ khỏi".


Trình Anh Chi nói: "Cháu tài thật đấy, sao lại biết hôm nay cô sẽ lau nước mũi đến bỏng rát vậy?"


Âu Dương Ngâm cười nói: "Cháu là bác sĩ mà, đương nhiên sẽ đoán được ngày thứ mấy bệnh cảm cúm sẽ có triệu chứng gì. Làm bác sĩ điều trị hai năm, phải qua một lượt tất cả các khoa nên những vấn đề cơ bản cháu đều biết hết", cô lại bắt đầu liên thiên, ánh mắt Trình Mộc Dương vẫn thoáng bao trùm cả người cô như có như không, nếu không nói liên thiên thì cô sẽ rất căng thẳng. Cô lại cúi đầu lục túi, lấy ra hai chiếc hộp nhỏ, "Là ô mai, cháu rất thích loại này, không biết cô cô thích không".


Trình Mộc Dương đếm ngòn tay nói: "Em thích nước dưa hấu, mì ăn liền, ô mai, thích sô cô la, thạch dừa. Ngâm Ngâm, em tiếp thị các loại đồ ăn em thích giỏi thật đấy!"


Âu Dương Ngâm tự đắc: "Khổng Tử nói, thứ mình không thích, chớ cho người khác. Ngụ ý là thứ mình thích thì hãy chia sẻ với người khác. Em là người quân tử có đạo đức".


Trình Anh Chi bỏ một quả ô mai vào miệng ngậm, gật đầu nói, "Khẩu vị của cô với cháu quả là giống nhau, Ngâm Ngâm, cháu làm con gái cô được đấy".


Âu Dương Ngâm cười nói, "Cô cô còn trẻ như vậy, sao có thể có đứa con gái lớn như cháu được. Cô cháu mình đi ra ngoài đường thì người ta sẽ bảo là hai chị em đấy".


"Chỉ giỏi nịnh!" Trình Anh Chi cười nói, "Cố kém bố Mộc Dương 12 tuổi, Mộc Dương cũng chỉ kém cô 15 tuổi. Nếu da mặt dày một chút thì cô cũng có thể lừa người khác rằng cô với nó là chị em, chắc là người ta cũng tin. Nhưng mà cháu thì không được, trông cháu cứ như vừa tốt nghiệp đại học ấy, ai mà tin được chứ".


Trình Mộc Dương bất mãn liếc Trình Anh Chi, Trình Anh Chi không phát hiện nhưng Âu Dương Ngâm lại nhìn thấy, cô thầm buồn cười.


"Cháu vẫn còn đang đi học, nhân cơ hội này phải cố cưa sừng làm nghé mới được". Âu Dương Ngâm nói, "Tiếp xúc với các sinh viên tính tình cũng trẻ trung hơn, khó già đi lắm. Trong trường đại học có rất nhiều giảng viên nhìn cũng rất trẻ tuổi, cho nên có người đề nghị các trường đại học phải mở cả lớp mầm non nữa". Suy nghĩ một lát xong cô lại lắc đầu nói: "Nhưng nhỡ đâu bọn trẻ con cũng trở nên già trước tuổi thì làm thế nào?"


Trình Mộc Dương nghĩ, không trách được hôm đó cô ấy lại hỏi mình cô ấy có phải người thích lo việc không đâu hay không, đúng là vĩ nhân lo trước cái lo của thiên hạ!


Để khiến Trình Anh Chi vui vẻ, Âu Dương Ngâm kể lại một lượt tất cả các sai sót trong quá trình ghi hình chính thức lần đầu tiên, "Cô cô biết không, chương trình hôm đó nói về vấn đề phải thực hiện nguyên tắc ba nửa phút, đó là tỉnh dậy nằm thêm nửa phút, tựa vào đầu giường ngồi nửa phút, đặt chân xuống đất ngồi trên giường nửa phút. Cháu nói ba lần, lần nào cũng căng thẳng nói thành ba một phút, lúc quay lần thứ tư đạo diễn của chương trình nói, không biết cái ông Hồng Chiêu Quang đưa ra lý thuyết này là ông nào, phải bảo ông ấy thay đổi lại quan điểm mới được, mỗi lần thêm nửa phút nữa không phải càng tốt hơn sao? Cháu nghe mà buồn cười gần ch.ết, không căng thẳng nữa, thế là nói đúng luôn". Nhớ lại tình hình lúc đó, Âu Dương Ngâm không nhịn được vui vẻ, "Tổng cộng cả ba kì mới có thời lượng một tiếng rưỡi, thế mà ghi hình mất những mấy tiếng. Ánh đèn ở trường quay vốn đã rất nóng rồi, cháu lại còn căng thẳng nữa, thế nên lúc quay xong quần áo cháu mặc bên trong cũng ướt đẫm. Bây giờ cháu mới biết những người dẫn chương trình trên TV đó nhìn thì oai lắm nhưng thực ra cũng cực kì vất vả. Từ buổi sáng chú Văn đã đứng xem, đến lúc xong thì đã phải đứng năm sáu tiếng. Chú ấy thật là một người có tinh thần trách nhiệm".


Trình Anh Chi nói: "Lần sau cháu gh hình kì tiếp cô cô cũng muốn đi xem".
Âu Dương Ngâm vốn định nói mỗi lúc thấy người quen mình lại căng thẳng, nhưng sau khi suy nghĩ một chút cô lại gật đầu.
Ba cô cháu cứ nói chuyện rôm rả như vậy cho đến giờ tắt đèn Âu Dương Ngâm và Trình Mộc Dương mới đi về.


Khu điều trị rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có mấy y tá vội vã đi qua. Đèn đường tối mò, hai người cùng nhau đi ra chỗ đỗ xe.
"Hôm nay có việc gì mà đến muộn thế?" Trình Mộc Dương hỏi.


"Cậu em trai đó của anh chạy tới mời em ăn cơm", Âu Dương Ngâm nói, "Cậu ấy không biết cô cô anh nằm viện, em cũng không tiện nói nên đến muộn một chút".


Trình Mộc Dương thầm cảm thấy lạ nhưng vẫn thản nhiên hỏi: "Nó mời em đi ăn ở đâu? Cái thằng em trai anh này mới về nước được mấy tháng mà đã đi ăn khắp thành phố D rồi, ở nước ngoài nó chẳng ăn được gì cả".


"Thế à? ch.ết thật, thế mà em còn kéo cậu ấy đến KFC ăn hamburger. Vốn em muốn ăn nhanh để còn đến viện, không ngờ cậu ấy lại bừng bừng hứng thú kể chuyện từ Trung Quốc cho tới Mỹ, từ chuyện ngày bé cậu ấy gấp máy bay giấy đến chuyện phi thuyền Thần Châu 7 bay vào vũ trụ. Cậu ấy còn nói lần sau phải tiếp tục giáo dục phổ cập kiến thức khoa học cho em nữa, đúng là nhiệt tình dạy bảo". Tiến hành bật cười, "Thì ra là vì cậu ấy ăn chán đồ ăn nhanh phương tây rồi, lần sau em cũng không dám kéo cậu ấy đi ăn thực phẩm rác nữa. Lúc nào gặp cậu ấy anh cho em gửi lời xin lỗi nhé, xin lỗi vì hôm nay em đã bạc đãi Trình thiếu gia".


Trình Mộc Dương tưởng tượng cảnh hai người cùng ăn hamburger uống Cocacola, cùng trẻ trung hoạt bát, cùng vui vẻ phấn chấn. Anh ta lại nhớ tới lần nọ mình và Âu Dương Ngâm đến KFC, mình đã làm cô ấy không vui, từ đó về sau cô ấy cũng không chịu mời mình đi ăn nữa. "Ngâm Ngâm, em cảm thấy anh gàn dở lắm đúng không? Anh vẫn hối hận hôm đó không ăn hamburger cùng em, cuối cùng tạo thành một ấn tượng xấu".


Âu Dương Ngâm giật thót, nhưng nhìn thấy Trình Mộc Dương tươi cười như đang nói đùa cô lại yên tâm dùng đến tuyệt chiêu của mình, "Tổng giám đốc Trình nói gì thế. Anh là người kinh doanh trò chơi máy tính, sao có thể gàn dở được. Đó là vì em có nhiều thói quen xấu quá, thích ăn uống linh tinh, còn thích áp đặt người khác nữa. Hamburger quả thật không phải thứ gì tốt đẹp, nhiệt lượng cao, giàu chất béo, anh thấy tỉ lệ người nước ngoài có cân nặng quá tiêu chuẩn có cao không? Đa số đều là vì hamburger đấy. Lần trước em đọc một bài báo viết rằng ở Mỹ còn có người khiếu kiện yêu cầu bồi thường vì việc này, không nhớ rõ là số tiền người đó đòi bồi thường là bao nhiêu, nhưng chắn chắn là nhiều lắm..."


"Ngâm Ngâm!" Trình Mộc Dương bất đắc dĩ ngắt lời cô, "Không phải anh muốn nói đến hamburger". Anh ta đi tới cửa hàng hoa quả bên cạnh mua một cốc nước dưa hấu cho Âu Dương Ngâm, "Em đã nhận chương trình rồi thì đành phải làm tiếp thôi, có điều sẽ rất vất vả đấy, em phải học được cách chăm sóc chính mình". Không ngờ việc ghi chương trình cũng vất vả như vậy, chỉ nghe Âu Dương Ngâm kể lại anh ta cũng cảm thấy thương.


Âu Dương Ngâm cúi đầu không biết nên nói thế nào. Phải chăm sóc chính mình thật tốt, nheieuf năm trước cũng từng có một chàng trai nói với cô như vậy.


"Em nói đúng, ăn đồ ăn không nhất định là vì dinh dưỡng, cũng có thể chỉ để vui vẻ thôi", Trình Mộc Dương lấy một chiếc túi từ trên xe mình xuống đưa cho cô rồi cười nói, "Mấy hôm nữa chương trình lên sóng thì em cũng trở thành danh nhân rồi. Anh phải trở thành fan hâm mộ của em trước những người khác mới được". Giọng nói dịu dàng chiều chuộng của anh ta khiến Âu Dương Ngâm tiến thoái lưỡng nan.


Xe của Trình Mộc Dương đã đi rồi, Âu Dương Ngâm cúi đầu xem những thứ trong túi: Sô cô la, ô mai, thạch dừa, tất cả đều là nhãn hiệu hôm đó cô mời hai người ăn ở xưởng may của Trình Anh Chi, trong đó có thạch dừa và hai loại sô cô la của cửa hàng bánh ngọt Kristine.






Truyện liên quan