Chương 36: Lấy lùi làm tiến
Âu Dương Ngâm bực bội đi qua cửa hàng tạp hóa, Phùng Phất Niên nhìn thấy cô nhưng cô lại không hề nhìn về phía anh ta. Trước kia mối lần cô đi từ chỗ gửi xe ra, dù không đi về hướng này nhưng cũng luôn quay sang nhìn quanh, anh ta thích nhìn dáng vẻ của cô khi cô tìm kiếm anh ta, sự thất vọng khi không nhìn thấy, sự vui mừng khi phát hiện ra, đôi mắt trong veo không bao giờ che giấu tâm tình, sự tín nhiệm và ỷ lại trong mắt cô khi cô chạy đến bên cạnh anh ta khiến trái tim anh ta ấm áp. Nhưng hôm nay cô không quay đầu lại, hôm qua cũng không, từ khi anh ta dẫn cô đến nhà A Trạch, cô nói với anh ta rằng không cần chăm sóc cô vì A Trạch nữa, sau đó cô cũng không còn nhìn về phía này. Vì cô ấy cảm thấy mình sẽ không đợi cô ấy nữa? Hay là cô ấy không muốn để mình đợi cô ấy nữa? Phùng Phất Niên băn khoăn không biết nên làm thế nào. Bộ phim tài liệu của anh ta đã hoàn thành, anh ta không còn có lý do đến đây nữa. "Chỉ để thử vận may", anh ta tự nói với mình. Thực ra vận may của anh ta rất tốt, lần nào anh ra cũng có thể nhìn thấy cô đi làm về. Thực ra vận may của anh ta rất không tốt, lần nào cô cũng không nhìn thấy anh ta.
"Ngâm Ngâm!" Âu Dương Ngâm quay lại nhìn, Phùng Phất Niên ngồi trên chiếc ghế nhỏ đặt trước cửa hiệu tạp hóa đang giơ tay vẫy cô. Cô đi tới, "Sư huynh, anh lại bàn chuyện quay phim à?"
"Quay xong rồi, còn chút việc cần giải quyết nốt thôi". Phùng Phất Niên đứng dậy, "Em bận lắm à? Đi làm về muộn thế, ăn cơm chưa?"
Âu Dương Ngâm lắc đầu, "Em không thoải mái lắm, không muốn ăn cơm".
Phùng Phất Niên nhìn cô, hôm nay cô không vui vẻ như mọi ngày, vẻ mặt tỏ ra buồn bã, "Em ốm rồi à? Hay là có chuyện phiền phức gì?"
Âu Dương Ngâm lặng lẽ lắc đầu, anh ta không phải anh ấy, cho dù là anh ấy thì bây giờ cô cũng không thể trút hết phiền muộn cho anh ấy nữa, thực ra bọn họ chỉ là bạn cùng trường mà thôi, ai cũng không nợ nần gì ai.
"Sao thế? Bị chàng trai nào theo đuổi phiền phức quá à?" Phùng Phất Niên cười hỏi.
"Đâu có", Âu Dương Ngâm đỏ mặt, "Sư huynh, anh bàn công việc tiếp đi, em lên nhà đây".
"Thế ăn uống kiểu gì?" Thực ra anh ta muốn mời cô đi ăn tối nhưng lại không có dũng khí nói ra.
"Lát nữa lúc nào muốn ăn thì nấu thứ gì ăn tạm sau". Âu Dương Ngâm vẫy tay chào rồi đi lên.
Phùng Phất Niên kết luận nhất định là cô đang phiền muộn vì người nào đó, chỉ mong không phải là vì Trình Mộc Dương, anh ta cũng không muốn là vì một người đàn ông nào khác. Anh ta hoảng sợ vì ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu mình này.
Âu Dương Ngâm ngồi trên sofa nhìn cổ tay trái mình, chỗ vừa rồi bị Trình Mộc Dương nắm. Anh ta nắm rất khéo, vừa khiến cô không thể giãy ra được lại không hề làm cô đau. Vết đỏ đã biến mất nhưng cô vẫn thấy rất bỏng, cô quán sát thật kĩ dưới ánh đèn, cũng không hề bị sưng. Nếu anh ta thật sự làm tay cô bị thương, "có táng gia bại sản anh cũng đền cho em, đền luôn cả bản thân anh nữa!" May mà không bị thương, cô tức giận nghĩ, đền anh ta cho mình à? Ai mà thèm chứ!
Cô nhìn đồng hồ, đã gần 8 giờ tối, lúc nãy vừa tức giận vừa sốt ruột chạy về nhà, bây giờ bình tĩnh lại mới cảm thấy đói. Cô mở tủ, mì ăn liền đã hết, mở tủ lạnh, tủ lạnh trống trơn chỉ có duy nhất một hộp sữa. Cô mở hộp bánh, vẫn còn rất nhiều bích quy, có điều cô chỉ cắn một miếng rồi thôi vì thấy không ngon, vừa khô vừa ngọt. Mỗi lúc mệt mỏi cô chỉ muốn uống một bát canh nóng thật tươi. Cô thở dài, cảm thấy nhớ nhà, cảm thấy tủi thân, nước mắt bất giác rơi xuống. Vì sao cô phải đến thành phố lạ người lạ đất ngoài ngàn dặm này? Mặc dù thương cô nhưng anh ấy không yêu cô, vậy mà cô lại nhất định phải đến đây để chấm dứt sự cố chấp cuối cùng trong lòng. Nếu anh ấy còn sống thì có lẽ cô vĩnh viễn cũng không đến đây, nhưng anh ấy đã đi, hình như có một ngọn roi đuổi theo ép cô đến đây. Nhìn nơi anh ấy đã sống, tiếp xúc với thân nhân và bạn bè của anh ấy, đi vào nơi anh ấy làm việc, từ từ hiểu anh ấy, từ từ thuyết phục chính mình về lí do tại sao mình không thể giữ anh ấy lại. Đây là vấn đề cuối cùng bác sĩ tâm lý yêu cầu cô làm, ông bác sĩ già hiền hậu đã nói với cô khi cô nói suy nghĩ của mình với ông: "Ngâm Ngâm, cháu phải chấp nhận thử thách". Muốn trở thành một bác sĩ giỏi, việc đầu tiên là phải vượt qua được cửa ải của chính mình.
Có điện thoại gọi tới, vừa thấy là Trình Mộc Dương cô liền từ chối. Người này không phải thanh niên tài tuấn, con nhà giàu có sao? Thế mà lại vô lại như vậy, lại hùng hổ dọa người như vậy. Có tin nhắn, "Anh đang ở dưới nhà, anh lên gõ cửa nhé!" Âu Dương Ngâm cắn chặt môi, nơi này là khu tập thể cũ của bệnh viện Huệ Lợi, tuy nhiều người đã lục tục chuyển đi nhưng vẫn còn không ít người ở lại, nếu anh ta lên đập cửa một trận thì ngày mai cả bệnh viện sẽ biết hết. Âu Dương Ngâm cầm ví tiền đi xuống dưới, gặp thì gặp, chẳng lẽ cô sợ anh ta à? Nhân tiện đi mua một thùng mì ăn liền.
Trình Mộc Dương thấy Âu Dương Ngâm chậm rãi đi xuống, ví tiền cầm trên tay, cô ấy đi mua cơm tối sao? Anh ta thở dài, không biết tự chăm sóc bản thân gì cả, chắc là trong tủ lạnh cũng không còn thứ gì. Anh ta mở cửa xe bước xuống chào cô, cô nhìn xung quanh một lượt, có không ít người đi ra đi vào, cô đành phải ngồi vào xe theo lời anh ta.
Trình Mộc Dương bật đèn nhìn kỹ gương mặt cô, "Sao thế, khóc à?" Anh ta bắt đầu hối hận, có phải mình đã ép cô ấy quá đáng không? "Ngâm Ngâm, bị người khác theo đuổi thì có gì phải khóc, có phải bị người ta bỏ rơi đâu, phải đắc ý mới đúng chứ?"
"Còn phải xem là ai theo đuổi nữa, không phải Lưu Tường, cũng không phải Chu Kiệt Luân". Âu Dương Ngâm quyết định phải đánh thẳng vào sự kiêu căng của anh ta. (Lưu Tường: Huy chương vàng Olympic 2004. Chu Kiệt Luân: Sao ca nhạc Đài Loan, còn gọi là Jay Chou)
"Lưu Tường có gì tốt, bị trẹo chân chưa chạy bước nào đã bỏ cuộc, phụ kỳ vọng của nhân dân cả nước. Chu Kiệt Luân xấu òm, hai mắt cứ như hai sợi chỉ". Là thủ phạm nên bây giờ anh ta phải tìm cách làm cho cô vui vẻ trở lại.
"Lưu Tường đẹp trai thôi rồi, không thi đấu được là vì bị thương, trách thế nào được anh ấy? Em thích xem Chu Kiệt Luân, người ta hát hay, anh nghe mấy bài như đài hoa cúc, gốm thanh hoa, ngoài ngàn dặm rồi chứ?"
"Nghe rồi nghe rồi!" Trình Mộc Dương khẽ cười nói, đúng là trẻ con, làm mình không biết nói gì khác nữa. Anh ta lấy một chiếc đĩa DVD của Chu Kiệt Luân ra, một lát sau bài hát "Ngoài ngàn dặm" nhẹ nhàng vang lên trong xe.
"Mái hiên là vách núi, chuông gió là biển xanh, anh đợi em về đây
Thời gian đã an bài, cuộc đời lắm bất trắc, em lặng rời xa anh
Chuyện xảy ra ngoài thành, sương mù giăng giăng bay, nhìn em mà không rõ
Em không nghe thấy anh, tiếng gió không tồn tại, là anh đang cảm khái
Khi cơn mơ tỉnh lại, kết cục được mở ra, ai ở ngoài cửa sổ
Tương lai như pha lê, đừng để ai đánh vỡ
Anh đưa em đi xa ngàn dặm, em vẫn yên lặng không nói gì
Mọi âm thanh tĩnh lặng, có lẽ ta không nên, yêu nhau xa như thế
Anh đưa em đi đến chân trời, có phải giờ này em vẫn ở đó
Tiếng đàn từ đâu tới, sống ch.ết ai đoán được, cả đời vẫn đợi em…"
Đột nhiên nhớ tới chàng trai ông chủ Điền nói với mình, Trình Mộc Dương cảm thấy bất an, lập tức đưa tay tắt nhạc. "Em ăn cơm chưa?" Anh ta dịu dàng hỏi. Thấy Âu Dương Ngâm vẫn xị mặt không lên tiếng, anh ta lại hỏi tiếp, "Anh mua hamburger cho em rồi, mua cả canh nữa, em ăn không?"
"Không cần", Âu Dương Ngâm quả quyết, "Tổng giám đốc Trình còn có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì em đi đây". Cô định xuống xe.
"Ngâm Ngâm, anh xin lỗi em!" Trình Mộc Dương vội nói, "Vừa rồi là anh không đúng, anh không nên nói em lập lờ". Anh ta chuyển chủ đề câu chuyện.
Âu Dương Ngâm nghĩ bụng, cái đó không phải lập lờ, đó là lăng ba vi bộ, tư thế uyển chuyển, tuyệt chiêu chạy trốn, đó mới là tuyệt học võ công phù hợp với phụ nữ. "Tổng giám đốc Trình, em rất tôn trọng anh, sau này đừng nói những lời làm người khác bất an nữa, anh đi xem mặt người ta đi". Âu Dương Ngâm chỉ hận không thể nói "Chúc anh sớm lấy kiều thê, sớm sinh quý tử, từ đây chúng ta nước giếng không phạm nước sông".
Trình Mộc Dương gật đầu trêu chọc, "Chúng ta đều phải đi xem mặt đàng hoàng, anh sớm lấy kiều thê, em cũng tìm được đức lang quân như ý, thế được chưa?" Thấy sắc mặt Âu Dương Ngâm tươi tỉnh hơn, anh ta lại cười tít mắt nói, "Bây giờ ăn hamburger được rồi chứ?"
Nghe anh ta nói rất thú vị, sự giận dỗi trong lòng Âu Dương Ngâm đã vơi đi một nửa, cô nghĩ, chẳng lẽ người ta thích mình nên mình phải không đội trời chung với anh ta, hai bên trở thành kẻ thù một mất một còn à? Sau này rồi sẽ còn gặp nhau, thời đại này sao có thể làm mọi việc quá căng thẳng được. Cô gật đầu, có những lúc chỉ có thể làm như không thấy, coi như ném đá ao bèo.
Trình Mộc Dương lấy hai chiếc hamburger ra nói: "Ngồi trong xe dù sao cũng không thoải mái, Ngâm Ngâm, em mang về nhà ăn đi, anh ăn xong cũng đi luôn đây".
Nghe vậy Âu Dương Ngâm lại xấu hổ không thể nói để mình mang lên nhà ăn nữa, "Anh đã mua mang tới đây rồi thì em ngồi đây ăn luôn cùng anh vậy, để anh khỏi phải nói em khó tính".
Trình Mộc Dương vốn rất biết cách lấy lùi làm tiến.
"Thực ra hamburger ăn cũng ngon lắm!" Trình Mộc Dương nói, thấy vẻ mặt Âu Dương Ngâm tỏ ra không tín nhiệm, anh ta lại nói tiếp, "Thật đấy, Ngâm Ngâm, anh phát hiện mặc dù em thích ăn thực phẩm rác nhưng đều chọn được những loại có mùi vị không tồi, lát nữa chúng ta cùng đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt nhé, mua cho cô cô".
Âu Dương Ngâm cảnh giác nhìn anh ta: "Cô cô anh thích ăn gì thì anh phải rõ ràng hơn em chứ? Cần em đi cùng làm gì? Bây giờ hầu như em không ăn vặt nữa, giảm béo!" Nói rồi cô dọn dẹp hộp giấy và bát đựng vào túi nhựa xách xuống xe thả vào thùng rác ven đường.
"Ngâm Ngâm!" Trình Mộc Dương thò đầu ra gọi cô.
Cô đành phải quay lại: "Lại còn chuyện gì nữa?"
"Em có nghĩ là thực ra em cũng hơi thích anh không?" Trình Mộc Dương nhìn Âu Dương Ngâm chằm chằm, "Cô bé ngốc nghếch, đừng tức giận, về suy nghĩ một chút xem thế nào".
Âu Dương Ngâm trố mắt đứng nhìn, Trình Mộc Dương cười cười vẫy tay với cô rồi lái xe đi.