Chương 49
Phụ trách vụ án của Triệu Cương chính là Cục trưởng Viện Kiểm sát cục Chống tham nhũng của tỉnh, họ Vương, Ninh Xuyên và thủ trưởng Lâm chọn ngày thứ tư – ngày tiếp dân của Cục trưởng, đến gặp ông ta. Lần đầu gặp mặt, cũng không tính là rõ ràng, thoạt nhìn có vẻ như là một người rất nghiêm túc.
Lúc thủ trưởng Lâm và Ninh Xuyên nói chuyện, ông ta dùng bút ghi lại một số những thời điểm mấu chốt và những người quan trọng, hành động này khiến cho bọn họ cảm thấy dường như có một chút cơ hội xoay chuyển.
“Được rồi...” Nghe bọn họ nói xong, nhìn lại bản ghi chép của mình, cục trưởng Vương nói, “Nói cách khác, cậu đề cập tới Ninh Hàng, cũng chính là ba của cậu, đã từng bị thẩm tr.a với tội danh tham ô nhận hối lộ, cũng tự sát trong thời gian thẩm tra.”
“Ông ấy bị vu hãm.” Ninh Xuyên có chút nôn nóng nói.
Cục trưởng Vương đưa tay, ý bảo anh không nên kích động, “Như lời cậu nói, dù sao cũng chỉ là lời nói từ một phía, tôi không thể phán đoán dựa trên lời nói của cậu được.”
Thủ trưởng Lâm kéo Ninh Xuyên một cái, dùng mắt ra hiệu cho anh, anh hít một hơi, để bản thân được tỉnh táo lại, cũng cảm thấy mình có chút kích động.
“Cái ch.ết của Ninh Hàng nếu như thực sự có chuyện bị người ta ám hại như lời hai người nói, vậy sẽ có hai khả năng, thứ nhất, anh ta vô tội, bị người ta hãm hại để bịt miệng, thứ hai, có thể anh ta thực sự tham ô, trong thời gian thẩm tr.a có ý muốn nói ra chuyện hay người nào đó để lấy công chuộc tội, kết quả là bị bịt miệng.” Cục trưởng Vương phân tích nói, “Nếu như nói anh ta thực sự là tự sát trong kỳ thẩm tra, thì cũng có hai khả năng, thứ nhất, tự biết có tội, hối hận tự sát, thứ hai, dùng cái ch.ết của anh ta để bảo vệ kẻ sâu mọt núp trong bộ máy chính phủ, thường thường người được anh ta bảo vệ sẽ hứu hẹn với anh ta một số điều kiện.”
Ông ta nói xong nhìn Ninh Xuyên, “Không thể phủ nhận, chuyện này có bốn tình huống như vậy, có lẽ tôi có thể căn cứ vào tình hình sau này của nhà cậu để loại bỏ khả năng thứ tư kia, dĩ nhiên, đây cũng không phải là tuyệt đối, tôi chỉ có thể nói, nếu như tất cả những lời cậu nói đều là sự thật, vậy thì trừ khả năng trên ra, vẫn tồn tại ba loại khả năng khác.”
Mặc dù bản thân kiên định tin vào kết luận thứ nhất, nhưng từ góc độ khách quan mà nói, Ninh Xuyên cũng không thể phủ nhận ba loại tình huống mà cục trưởng Vương nói.
“Trong ba tình huống này, cho dù có đã điều tra, tìm được người trong trại tạm giam năm đó, tr.a rõ ba cậu không phải tự sát, như vậy cậu còn cần phải chứng minh, là ba cậu có tham ô hay không.” Cục trưởng Vương nghiêm túc nói.
Ninh Xuyên chợt ngây ngẩn cả người, xem ra anh vẫn chưa nghĩ cho thấu đáo, chỉ nghĩ chứng minh ba mình là bị hại ch.ết thì chân tướng sẽ rõ ràng, lại không nghĩ đến đằng sau chuyện này lại phức tạp như vậy.
“Vậy nếu như điều tr.a triệt để chuyện năm đó thì sao?” Thủ trưởng Lâm mở miệng, “Thực ra hồi đó rất nhiều người trong bộ Nội vụ cũng biết Ninh Hàng là người...”
“Tôi có thể phái người đi thăm dò tài liệu năm đó. Có điều theo như lời của hai người nói cũng có thể thấy, vụ án này lúc đó đã là kết cục đã định, hình như không có vấn đề gì, nếu như có vấn đề gì, cũng đã biến mất theo sự ra đi của Ninh Hàng. Giống như không có vật chứng gì đáng nói, trừ vật chứng ra thì chỉ còn nhân chứng.” Cục trưởng Vương nói, “Chú Lâm, chú cũng làm trong chính phủ nhiều năm, có lẽ tôi cũng nên gọi chú một tiếng lãnh đạo cũ, chú hẳn cũng biết, nhân viên chính phủ làm việc mười mấy năm đã thay đổi bao nhiêu lượt, chỉ riêng đi tìm những người này thôi đã cực kỳ tốn công rồi, huống chi, cho dù tìm được, cũng khó bảo đảm những người này sẽ không giống với những người mà hai người đã tìm trước đó, không muốn đứng ra làm chứng.”
Ông ta vừa nói vừa đóng sổ vào, “Hai người phải tính đến khả năng xấu nhất, đó chính là không có bất kỳ thay đổi nào cả, kết quả tốt nhất, cũng chỉ chứng minh được là Ninh Hàng không phải tự sát, muốn lật lại vụ án tham ô mười sáu năm trước cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Mặc dù chuyện lại quay lại tình trạng hết đường xoay xở như lúc đầu, nhưng Ninh Xuyên vẫn hết sức cảm kích nói, “Cám ơn ngài, ít nhất ngài đã đồng ý nghe chúng tôi nói hết.”
“Gần đây vụ án của Triệu Cương vốn đã hết sức phức tạp, công việc bên tổ trinh sát của chúng tôi cũng rất bận bịu, có điều tôi sẽ tận lực giúp đỡ hai người, một khi có tin tức gì tôi sẽ liên lạc với chú và cậu, hai người có đầu mối gì mới cũng có thể đến tìm tôi.”
“Thật sự... rất cám ơn anh.” Thủ trưởng Lâm bắt tay với ông ta một cái.
“Thấy lãnh đạo cũ quan tâm đến chuyện này như vậy, tôi cũng sẽ chú ý hơn.” Cục trưởng Vương nói, cuối cùng bổ sung một câu, “Nếu trong thời gian thẩm tra, Triệu Cương tự mình khai ra chuyện này thì đó đúng là bằng chứng thuyết phục nhất, nhưng mà đã thẩm tr.a lâu vậy rồi, tôi thấy không có chứng cớ hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận.”
Ra khỏi cục Chống tham nhũng, Ninh Xuyên thở hắt ra một hơi dài, “Xem ra chuyện thật sự không đơn giản như vậy.”
“Đúng như câu...” Thủ trưởng Lâm thở dài nói, “ch.ết không đối chứng! Aiz! Ninh Hàng, thật là đáng tiếc!” Người đàn ông tóc đã bạc trắng, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Ninh Xuyên cảm thấy đầu mũi có chút chua chát, vươn tay đỡ lấy ông, “Bác Lâm, đã làm phiền bác phải theo cháu bôn ba.”
“Không có vật chứng, nhân chứng lại khó tìm như vậy, người như Triệu Cương lại càng không bao giờ tự minh khai ra chuyện không thể điều tr.a rõ căn cứ như thế này.” Thủ trưởng Lâm khoát khoát tay, “Thật đúng là không biết làm sao bây giờ.”
...
Cuộc điện thoại bí mật giữa Âu Dương và bà Tô, được kết nối vào một buổi chiều tan tầm, khi Tô Thiên Thiên đi nhà trẻ đón Bối Bối, điện thoại của bà Tô đánh tới, “Mợ nói con nghe nha, hôm nay mợ nghe được một câu chuyện vô cùng thương tâm, cực kỳ bi thương!”
“Chuyện gì ạ?” Âu Dương nhất thời chưa kịp phục hồi tinh thần.
“Mợ không phải là muốn đi hỏi thăm tình hình nhà Ninh Xuyên sao, xem có bệnh di truyền gì đó không, kết quả, thì ra thân thế cậu ta bi thảm như vậy.” Bà Tô nức nở nói, “Mặc dù ba cậu ta là tội phạm tham ô, nhưng mà cũng coi như có chút lương tri, tự sát, không ngờ mẹ cậu ta lại mất khống chế tinh thần cũng nhảy lầu luôn, cả hai đứa bé đều tự mình cố gắng mới có được ngày hôm nay.”
“Mợ nghe ở đâu mà chi tiết thế.” Âu Dương không nhịn được bội phục nói.
“Bác cả con với Tiểu Nhược không phải đều là luật sư sao, tài liệu của mấy vụ này đủ cả, có điều chuyện mẹ cậu ấy nhảy lầu là mợ tự đi hỏi thăm, chuyện đó không nằm trong tài liệu vụ án.” Bà Tô nói, “Bác cả con quen khá nhiều người làm trong nghành này, trong đó có một người chính là luật sư của Ninh Hàng trong vụ án đó, cho nên bác ấy biết được khá nhiều.”
“Thế...” Âu Dương nhớ đến tin tức nghe được từ Tô Thiên Thiên trước kia, “Mợ có nghe được tin ba của Ninh Xuyên có thể bị người ta hãm hại không?”
“Chẳng lẽ là thật?” Bà Tô cất cao giọng, “Luật sư đó nói lúc mới thẩm tra, bị giam trong trại tạm giam. Ninh Hàng vẫn nói mình trong sạch, kết quả không ngờ lại tự sát.”
“A, xem ra đúng là có chuyện rồi.” Âu Dương gãi gãi cằm.
“Vị luật sư đó nói sau đó vợ của Ninh Hàng vẫn đến tìm anh ta, muốn kháng án, nhưng áp lực từ phía trên quá lớn, cũng không giải quyết được gì.” Bà Tô nói, “Mợ nghĩ có một số việc cũng chưa thể nói chắc là thật hay là giả, có lúc cũng cảm thấy đám tội phạm tham ô kia thực ghê tởm, nhưng mà, người đáng hận cũng có chỗ đáng thương, ví dụ như vợ con của ông ta...”
“Dạ...” Âu Dương chép miệng, hình như với bát quái của chuyện này, tin tức của cô nhiều hơn bà Tô thì phải, có vẻ hơi hơi tự hào, “Con nghe hôm đó Ninh Xuyên gọi điện cho Thiên Thiên, đúng rồi, vì chuyện này, Ninh Xuyên đã đến thành phố N, tóm lại, chân tướng của chuyện này là tám chín phần mười rồi, chỉ là lật lại bản án có chút khó khăn thôi, thứ nhất là thời gian đã lâu rồi, thứ hai những người và những chuyện dính dáng hồi đó giờ cũng rất khó tìm...”
Nghe xong tình tiết cặn kẽ, lời kể khúc chiết, bà Tô bỗng nhiên phát hiện, tự thấy mình biết... quá ít! “Thì ra là chuyện như thế à! Hai đứa bé này sao lại đáng thương vậy chứ...”
“Cho nên.” Âu Dương nói, “Mợ không phải lại đi chia rẽ hai người giống cậu chứ.” Vốn cô cũng không thích Tô Thiên Thiên ở bên Ninh Xuyên lắm, cảm thấy anh chàng này có chút âm u, huống chi nhìn qua cũng không để ý đến Thiên Thiên, sau lại nghe thấy anh ta hét lên như vậy, Âu Dương cảm động, hai người đã như vậy, không tạo chút gian tình thì thật lãng phí!
“Đứa nhỏ này thực đáng thương, còn dựa vào hai bàn tay của mình đạt được chút thành tựu trên sự nghiệp, so với mấy thằng con nhà giàu có ba mẹ để dựa dẫm còn không biết cố gắng kia còn bản lãnh hơn nhiều! Bây giờ còn bôn ba vì chuyện của ba mình, nếu như lại thất bại trong tình yêu nữa thì đáng thương lắm!” Bà Tô gạt lệ.
Mặc dù trước kia cũng đã dự đoán được thái độ này của mợ, có điều cảm giác thực tế càng thêm hết hồn “Đây chính là cảm giác tài nguyên cùng hưởng, bát quái cùng vui ư!” Âu Dương không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời cười to, nhưng sau lưng bỗng truyền đến mọt giọng nói quen thuộc, làm cô nhất thời cứng cả người.
“Thì ra hai mợ cháu còn tài nguyên cùng hưởng, bát quái cùng vui cơ đấy!” Tô Thiên Thiên ôm Bối Bối đứng trong phòng, nhìn Âu Dương đang hoa tay múa chân trên ban công.
“Cái này...” Âu Dương nuốt nước miếng, “Thật ra thì, chị với mợ là đang... giúp hai người mà.”
“Chị thì giúp được em cái gì chứ!” Tô Thiên Thiên nheo mắt, “Chuyện đầu tiên chị giúp em chính là bán em gái họ thay bạn chị đi làm!”
“...” Âu Dương giải thích, “Chuyện đó là chuyện đó, chuyện này là giúp em thật mà... mợ hình như hỏi thăm được chuyện của nhà Ninh Xuyên này, biết đâu lại giúp được thật đấy!”
“Mẹ em giúp được?” Tô Thiên Thiên nghĩ, mẹ cô vốn chính là một nữ thanh niên văn nghệ trong sáng mà đa sầu đa cảm sinh ra trong một gia đình thư hương thế gia, cho tình yêu là cao cả nhất nên mới liều ch.ết cưới ba cô, cuộc sống sau khi cưới cũng chỉ là rảnh rỗi thì viết chút văn xuôi, làm thơ, làm chút hoạt động mang khí chất nhân văn một tí, tóm lại chính là một người văn hóa rảnh rỗi.
Để chứng minh sự trong sạch của mình, Âu Dương giơ di động tới trước mặt Tô Thiên Thiên, “Đây, em hỏi mợ đi!” Dứt lời, lập tức ôm lấy Bối Bối bỏ chạy.
Không biết đầu bên kia bà Tô ứng đối với cái tình huống người mà họ đang bát quái biến thành người bát quái với bà thế nào, Âu Dương sau khi phủi sạch quan hệ xong nghe thấy Tô Thiên Thiên nói, “Nếu chồng bác cả có thể giúp được thì không còn gì tốt hơn, vậy để con nói cho anh ấy biết!”
Âu Dương đưa tay véo mặt Bối Bối, “Chậc chậc, trước kia còn nói là chỉ giúp trông Bối Bối thôi, những chuyện khác mặt kệ cơ đấy...”