Chương 53
Âu Dương nhìn Tô Thiên Thiên đã thu thập xong hành trang dùng quai đeo địu Bối Bối trước ngực, hoàn toàn mang hình tượng của một phụ nữ Trung Hoa đơn giản chất phác, gãi gãi cằm, “Tạo hình này của em, rất giống những phụ nữ khăn lau đến thành thị tìm kẻ phụ tình!” Nói xong bắt đầu diễn, “Cô như một chiếc khăn lau, lau sạch bùn trên người hắn, chăm sóc ba mẹ hắn, còn giúp hắn sinh con...”
“Chị biến đi!” Tô Thiên Thiên thối mặt nói, “Em còn cách nào đâu, ba em đã mang theo Ninh San đến chỗ kia rồi, Bối Bối lại không theo chị!”
Âu Dương nhún vai, “Có điều phải nói là... Ninh Xuyên nghỉ đông cũng gần hai tháng, em thì mới đi làm được hai tháng đã xin nghỉ ốm, chị phát hiện ra công ty mình thực sự là phúc lợi quá tốt!”
“Là tổng giám Ôn đễ nói chuyện.” Tô Thiên Thiên nói, trái lại có chút khó hiểu, “Không biết có phải ảo giác không nữa, trước đó em còn nghĩ không biết nên nói với tổng giám Ôn thế nào, gần đây lại thấy hình như anh ấy đã hiểu rõ ý của em rồi, chẳng lẽ đây chính là cảm ứng tâm linh?” Hôm nay khi xin nghỉ, Tô Thiên Thiên còn muốn thuận tiện nói về quan hệ xem mắt của bọn họ một chút, nhưng mà Ôn Nhược Hà lại khoát tay nói, “Em đi làm việc đi, anh hiểu mà.”
“Em đã nói với anh ấy cái gì?” Âu Dương vò vò đầu, “Chị cũng cảm thấy anh ấy đã bắt đầu tiến vào trạng thái thất tình.”
“Em bảo con người anh ấy rất tốt.” Tô Thiên Thiên trả lời, đây là câu nói sau cùng trong cái ngày cuối cùng cô hẹn hò với Ôn Nhược Hà.
“Đây là nỗi đau trong lòng anh ấy!” Âu Dương cao giọng, “Tổng giám Ôn hễ yêu là bại, chính là vì hơi thở người tốt còn Thánh mẫu hơn cả Thánh mẫu này, giống như chỉ cần anh ấy đến gần, là có thể nghe thấy bài thánh ca Hallelujah...” Nói xong không nhịn được cười lớn, “Không được, lại bị màn thất tình của anh ấy chọc trúng HHP* rồi!”
* HHP = Ha ha point = huyệt cười (từ mạng)
Nhìn chị họ hai cười trên nỗi đau khổ của người khác, Tô Thiên Thiên tự giác cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng mà cô không thừa nhận cũng không được, ở bên cạnh một người tốt như Ôn Nhược Hà, áp lực quá lớn, mặc dù dạo này cô đã hoàn lương hăng hái rồi, nhưng còn chưa nghĩ đến chuyện khiêu chiến đỉnh cao như thế này! Có lẽ... cô nghĩ, sẽ có một người khoác nghê thường* bảy màu đạp mây ngũ sắc, tựa nữ thần, không, là nữ dũng sĩ sẽ đến với Ôn người tốt, tạo nên một đoạn tình yêu oanh liệt!
* Nghê thường là xiêm áo của tiên nữ
...
Lưu Minh và vợ ra khỏi nhà, xem dáng vẻ là tới siêu thị mua đồ, thấy họ đã đi xa, Ninh Xuyên mới tới gần ngôi nhà. Tiểu khu đã được xây khá lâu, kiểu dáng không giống với những khu nhà bây giờ, lầu một cao hơn nửa tầng, cho nên lầu một được xây khá thấp, cửa sổ sát ngay ven đường, anh đứng bên cửa sổ, không cần giơ tay đã chạm được vào ban công cửa sổ khép chặt kia.
Thủy tinh phát ra thanh âm chát chúa, bên trong không có ai đáp lại, anh lại duỗi tay gõ một cái, rèm cửa khẽ rung động, vẫn không có ai xuất hiện.
Cánh tay của Ninh Xuyên khựng lại giữa không trung, chẳng lẽ ngày đó là bản thân hoa mắt, hoặc là Lưu Giang bình thường không hề ở đây, hôm đó chẳng qua là ngẫu nhiên gặp được.
Suy nghĩ một chút, anh vẫn gõ tiếp, thử dò xét gọi một tiếng, “Có ai không?”
Lần này, rèm cửa nhẹ nhàng được kéo ra, lộ ra nửa khuôn mặt, Ninh Xuyên đang vui mừng trong lòng, vừa định nói chuyện, gương mặt đạm mạc kia chớp mắt một cái, đã kéo rèm cửa xuống.
Lần này, cho dù Ninh Xuyên có gõ cửa hay nói chuyện thế nào, cũng không có hồi âm.
...
Tô Thiên Thiên mang theo Bối Bối đến thành phố N, cô đột nhiên phát hiện, hình như mình chẳng có chỗ nào để đi. Trước đây cô tới thành phố N, đều tới nhà của chị họ cả, nhưng mà bây giờ mẹ cô đang ở đó, liền khiến cho nơi này trở thành nơi muốn đến thì phải suy nghĩ thật cẩn thận.
Đầu tiên, kế hoạch tốt nhất, chính là cô trực tiếp giải quyết chuyện này, không chỉ để giữa mẹ và ba không còn bất cứ vấn đề gì, hơn nữa còn chinh phục ba, đạt được thắng lợi toàn cục!
Khả năng này... cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, thật sự không lớn.
Tiếp theo, nếu như kế hoạch tốt nhất không thể thành công, vậy thì cô phải giải quyết vấn đề giữa ba mình và Ninh San, giữa ba và mẹ cô sẽ không còn vấn đề gì nữa, nhưng cô không thể chinh phục ba mình được, thắng lợi cục bộ!
Nếu như có thể được vậy, thực ra thì đã là quá tốt.
Khả năng xấu nhất là, cô hoàn toàn không giải quyết được vấn đề, để cho mẹ biết Ninh San là chị gái Ninh Xuyên, sau đó dẫn đến cơn giận của bà, hoàn toàn trở mặt với ba Tô, sau đó chuyện của Ninh Xuyên tan tành, ba mẹ cô cũng tan tành, tôn nghiêm gì đó của cô, cũng tan tành te tua hết...
Căn cứ vào hy vọng xảy ra hai tình huống phía trên, Tô Thiên Thiên ngay từ lúc trước, hoặc nên nói là, sau khi nghe chị họ hai phân tích quyết định chuyện này phải do cô giải quyết xong, cô đã gọi điện trấn an mẹ, nói đã điều tr.a qua, người phụ nữ kia là do ba cô tìm đến để kích thích mẹ con họ, dặn bà nhất định phải giữ bình tĩnh, lấy bất biến ứng vạn biến.
Cho nên bà Tô sau khi đã được an ổn, tuyệt đối không thể nhìn thấy Tô Thiên Thiên đang một mình tác chiến và cả... con trai Ninh San. Nghĩ như vậy, nơi duy nhất cô có thể tới, chính là tìm thẳng đến ba và Ninh San.
Trừ nhà ra, với bất kỳ tòa nhà nào mới khai trương, ông Tô đều vạn năm không thay đổi chỗ ở, đó chính là trung tâm của tòa nhà được rao bán. Ở ngay trong nơi làm việc, chiếm dụng một phòng, để chút đồ gia dụng đơn giản và đồ dùng, trong cái thành phố tấc đất như tấc vàng này, ông Tô tuyệt đối sẽ không thuê hay đi mua căn phòng nào không phải do mình khai thác, trả tiền thuê nhà đắt đỏ, chứ đừng nói là khách sạn một đêm tận bốn con số xa hoa! Nếu như bây giờ không tiện, tìm một chuỗi khách sạn sạch sẽ giá rẻ, vẫn có thể qua được một đêm.
Thành phố N, “Làng du lịch suối nước nóng” tọa lạc ở phía Đông Nam của núi Thanh Thần, mạch suối nước nóng thiên thiên nằm cạnh, nước chảy từ trên núi, bao quanh những tòa biệt thự đơn lẻ, suối nước nóng được dẫn vào từng nhà, hết sức xa hoa.
Trước khi bắt đầu khai trương đã có một loạt những quảng cáo được tung ra, càng khiến cho khu biệt thự này càng thêm nóng, buổi lễ khai trương vào hai ngày sau cũng được mọi người chú ý. Không riêng gì những người muốn mua nhà, ngay cả những doanh nghiệp khai thác nhà đất khác cũng đang trông ngóng.
Dù sao khu đất này ngay từ đầu đã được rất nhiều doanh nghiệp nhà đất nhìn ra được lợi nhuận, bất đắc dĩ xung quanh khu vực suối nước nóng có rất nhiều hộ gia đình mở câu lạc bộ suối nước nóng, khiến cho chính phủ địa phương nâng giá đất, làm bọn họ phải chùn bước, sợ tiền vốn quá lớn dẫn đến việc giá nhà sẽ cao, chưa chắc đã lấy được tiền lời. Ông Tô lại mua lại miếng đất này để khai thác, lợi dụng ưu thế của mạch suối nước nóng, nghĩ ra việc dẫn suối nước nóng vào từng nhà, thành một địa điểm xa hoa.
Ninh San nhìn những tập sách tuyên truyền sẽ được phát sau lễ khai trương, nhìn qua đúng là đã nâng sự xa xỉ đến mức cực điểm... Khóe miệng cô nhướn lên, đúng là một công ty lớn.
Có điều... cô ta lại nhìn xung quanh cái nơi mình đang đứng mà tạm thời có thể coi là phòng làm việc này, thật khó mà tin được, người giàu có mà cô vớ được lại đưa mình đến nơi này.
Hồi tưởng lại vài ngày trước đây, cô đi theo người đàn ông trước kia, tham gia một buổi tiệc rượu, lúc mà mấy tên nhà giàu đang tranh đẹp khoe giàu. Chỉ có một người, chẳng những không có bạn đi cùng, lại còn không du đãng trong sàn nhảy hay giơ chén rượu nói chuyện phiếm với nhau giống những người khác mà chỉ vùi đầu trước chiếc bàn ăn cực dài, ăn từng đĩa từng đĩa thức ăn.
Cái gã đi với Ninh San, nhận được điện thoại của vợ, vội vàng trốn ra hành lang nói chuyện, nhìn cái người đứng xa xa kia ăn ngon lành đến vậy, cô cũng không nhịn được bước tới.
Mặc dù thức ăn trên chiếc bàn dài nhìn qua thực khiến người ta chảy nước miếng, nhưng nam nữ ở đây hình như chẳng có hứng thú gì với những thứ này. Ninh San cũng tùy ý cầm đĩa lên, nhìn lướt qua, định gắp lấy một cái bánh ngọt.
Đúng lúc đó, cái người vẫn đang cắm đầu ăn mãnh liệt kia đột nhiên nói, “Cô ăn thứ khác đi, thứ đó tôi muốn ăn.”
Ninh San sửng sốt, nhìn kỹ, loại bánh ngọt anh đào này quả thật chỉ còn sót lại có một cái, nhưng dù như vậy, người đàn ông này cũng không nên nói như vậy chứ, lúc này cô thực hoài nghi đây là bữa tiệc dành cho nhà giàu dù có trả giá vé đắt tiền cũng chưa chắc vào được trong truyền thuyết sao?
Người đàn ông ngẩng đầu, ước chừng năm mươi tuổi, nhưng nhìn qua rất có tinh thần, so với những tến phú ông bụng bự kia, người này còn có một loại khí chất khôn khéo mà giỏi giang.
Nhưng Ninh San vẫn không vì một câu nói của ông ta mà bỏ đĩa xuống, cô kiên quyết gắp chiếc bánh bỏ vào đĩa của mình, bây giờ cô chẳng phải là người biết khiêm nhường hay lễ độ gì cả.
“Đó là cái bánh đắt tiền nhất...” Người đàn ông kia lại mở miệng.
“Nếu đã tới đây, tôi đương nhiên phải ăn thứ đắt tiền nhất.” Ninh San lưu loát đáp lại, “Chẳng lẽ lại ăn tùy tiện, như thế chẳng phải là chịu thiệt sao?”
Người đàn ông nheo mắt, lại nhìn xung quanh một chút. “Vị tiểu thư này, cô đi một mình sao?”
“Không phải ông cũng một mình sao?” Ninh San hỏi ngược lại.
“Miệng lưỡi sắc sảo...” Người đàn ông sờ sờ cằm, lại đi xung quanh cô một vòng. “Ăn mặc nhìn qua thì cao cấp, thực ra quần áo cũng không phải hàng hiệu đặc biệt gì, khí chất không tệ.”
Ninh San nhíu mày, nếu không phải có bốn chữ cuối cùng kia của ông ta, chắc cô sẽ bị mấy câu trước đó làm cho tức đến hộc máu, nhưng ông ta vẫn chưa dừng lại, “Tuổi hơi lớn, cũng hợp tình hợp lý, chắc cũng không ra giá cao ngất trời...”
“Tiên sinh, ngài đang nói gì vậy?” Bình thường ánh mắt của đàn ông với cô đều là thưởng thức, mà ánh mắt của ông ta, chẳng khác nào đang nhìn một miếng thịt trên cái thớt gỗ.
Người đàn ông thu hồi tầm mắt, móc từ trong ngực ra một tấm danh thiếp, “Tôi là chủ tịch của Địa sản Thiên An, Tô Uyên Hải, tiểu thư cô có thể tạm thời làʍ ȶìиɦ nhân của tôi chứ?”
Có lẽ Ninh San bị thái độ khác biệt của ông ta, hoặc là chỉ bị bốn chữ “Địa sản Thiên An” hấp dẫn, độ vang dội của cái tên này, sợ rằng có thể khiến cô hoài nghi, có lẽ vị phú hào chỉ lo ăn uống này, chính là kẻ có tiền nhất trong cái buổi vũ hội này.
Sau đó, không chút trì hoãn, ông ta dẫn Ninh San đến sân Golf gặp một người bạn và vợ người đó, sau đó lại muốn đưa cô đi nơi khác, Ninh San ngay từ ngày đầu tiên gặp ông ta đã chuẩn bị tốt tất cả để chuẩn bị làʍ ȶìиɦ nhân, đáng tiếc Tô Uyên Hải chỉ đưa cô xuất hiện trong những trường hợp có người ngoài, khi không có ai vẫn duy trì khoảng cách.
Ví dụ như đến thành phố N rồi, ông ta liền đưa cô đến căn phòng trung tâm của khu nhà sắp được bán này, sau đó ném cô vào một gian phòng đơn, mỗi ngày ba bữa ăn cơm hộp với công nhân viên.
Nhìn những căn phòng xa hoa trên tập sách tuyên truyền cùng với gian phòng đơn giản trên thực tế, Ninh San thực sự cảm thấy có chút khó tin, hoặc là cảm thấy người này chính là đang đùa giỡn mình cho vui.