Chương 12: Vạch trần bí mật
Tiếng chuông điện thoại reo không ngừng, Vương Thanh nhấc điện thoại lòng đầy hoài nghi.
Đâu dậy bện kia Thẩm Quân đã muốn dập máy.
"Thẩm Quân... Thế nào?" Vương Thanh rốt cục lên tiếng.
"Ta vừa rồi còn tưởng ngươi không muốn tiếp điện thoại, thưởng cho ngươi một tin tức ID của Kiến Vũ đăng ký một nhân vật mới là nam y sư tên Hạ Bảo cục cưng." Thẩm Quân dừng một lúc rồi nói liền một mạch.
"..."
"Đại ca ngươi thế nào không trả lời?" Thẩm Quân ngừng lại một lúc, nhìn lại xem điện thoại có vấn đề hay không.
"Không có gì, ngươi vất cả rồi."
"Nga ~ "
Vương Thanh dập máy, nhìn màn hình, nửa ngày không biết nói cái gì. Kỳ thực có điểm mâu thuẫn. Nói hài lòng, trong lòng dậy lên cảm giác vui sướng không thể chối cãi được. Nói không vui, hắn cũng không biết vì sao thấy buồn bực.
Hạ Bảo cục cưng: "Ngươi còn đó không?" Nửa ngày không thấy đối phương nói gì.
Hạ Bảo tinh nghịch: "Ân, ta quyết định lần sau gọi là " Như Lai vợ "."
Hạ Bảo cục cưng: "..."
Hạ Bảo tinh nghịch: "Thế nào không nói lời nào?"
Hạ Bảo cục cưng: "Không có gì, trước đây cũng có một bằng hữu từng nói như vậy."
Hạ Bảo tinh nghịch: "Ngươi cũng có thể nhớ rõ ràng đến vậy, xem ra bằng hữu này trong lòng ngươi rất quan trọng."
Hạ Bảo cục cưng: "Ân... đã từng thích hắn." Kỳ thực hiện tại cũng thích.
Hạ Bảo tinh nghịch: "Hắn?!" Cố ý vờ giật mình.
Hạ Bảo cục cưng: "Đúng vậy, chính là hắn." Nếu như là "nàng" thì hắn sẽ không sinh cảm giác gì.
Hạ Bảo tinh nghịch: "Ngươi là nữ?!" Đây là lần thứ hắn hoài nghi giới tính của Kiến Vũ, lúc này hắn nghĩ nên hỏi lại lần nữa.
Hạ Bảo cục cưng: "Ngươi mắt thấy ta là nữ?" Lần trước là nhân vật nữ, hơn nữa thao tác thủ pháp cũng không phát huy toàn bộ. Lần này hắn không làm nữ, thao tác cũng không che đậy nữa.
Hạ Bảo tinh nghịch: "Không phải là mắt thấy, mà là lần trước ngươi nói phải đi cho con uống sữa. Việc này....hầu như đều là do mama làm?" Hắn thuận tiện lý giải một chút tình huống. Kỳ thực hắn nghĩ Kiến Vũ đáng lẽ ra nên là nữ, sau đó trong trò chơi đối với hắn dị tình biệt luyến...
Thần a, tha lỗi cho hắn vì có cảm giác hài lòng.
Hạ Bảo cục cưng: "Ai qui định ba ba không thể cho con ăn? Hơn nữa, con ta chỉ có ta là người thân, hắn không có mama."
Vương Thanh đánh ra dòng chữ "xin lỗi". Hắn xúc động nhớ lại gia đình mình.
Kiến Vũ không để ý, tiếp tục chơi.
Trong lúc, Vương Thanh hỏi Kiến Vũ, hàng ngày thường chơi vào lúc nào. Kiến Vũ cho hắn biết, nói ràng chỉ trong thời gian đó mới có thể login. Vương Thanh thấy cháng váng đầu, 8 giờ, hắn đi làm, buổi trưa 12 giờ, hắn đi ăn cơm Tàu, buổi chiều 3 giờ, cái này còn có thể, hắn thường trước 12 giờ trưa xong việc, lựa chọn tại lúc này login. Sau 11 giờ, hắn đọc sách chuẩn bị nghỉ ngơi, 2 giờ sáng, cơ bản đã ngủ, 4 giờ sáng, tự nhiên không cần nói nhiều. Nói cách khác, chỉ có 3 giờ chiều là có thể. Hắn muốn cùng người kia tìm lại cảm giác ấm áp lúc trước.
Thư ký sợ hãi, tổng tài chưa bao giờ cười khúc khích, chuyện gì vừa mới xảy ra?!!
Vương Thanh hài lòng bảo Kiến Vũ hắn có thể login lúc 3 giờ, hắn muốn cùng người này chơi, lại bị câu nói của Kiến Vũ kéo về thực tại. Hắn nói: "Được rồi, tầm 3 giờ ta rất ít khi login, bởi vì thời điểm này con ta ngủ trưa rất hay tỉnh. Ta thường phải uy hắn ăn xong mới có thể chơi."
Hạ Bảo tinh nghịch: "Con ngươi bao nhiêu tuổi?" Liệu có thể đánh nó? Dù cho chỉ là nghĩ trong đầu.
Hạ Bảo cục cưng: "A, Hạ Bảo hơn 4 tháng tuổi."
Hạ Bảo tinh nghịch: "Hạ Bảo" Ai tới giải thích cho ta chuyện gì xảy ra. Hình như 4 tháng trước, Vương Thanh cùng Kiến Vũ còn chưa có tiểu bảo bảo...
Hạ Bảo cục cưng: "Ân... Con ta tên Hạ Bảo."
Hạ Bảo tinh nghịch: "Vương Thanh ở khu chúng ta không phải có nhi tử tên Hạ Bảo?" Khái, hắn thực sự không phải có ý nói suông, nhưng lòng hiếu kì ai mà chẳng có.
Hạ Bảo cục cưng: "Đúng vậy, vừa khớp."
Vương Thanh biết đối phương không nói thật, nhưng hắn cũng không tiện đề cập lại vấn đề.
Nếu lúc trước chơi tên của hài tử là do Kiến Vũ đặt, như vậy hắn cũng không cho rằng Kiến Vũ nói dối, thế nhưng cái tên Hạ Bảo là do hắn đặt, vậy nên...
Thư ký run rẩy một hồi đi ra, nàng nhìn tổng tài biểu tình thay đổi.
Làm cái gì cứ cười khúc khích? Chẳng lẽ là "Kiến Vũ" tiểu thư muốn gả cho hắn?!
Nếu như Kiến Vũ nói, hắn buổi chiều tầm 3 giờ rất ít khi login. Nhưng mỗi buổi chiều, Vương Thanh đều kiên trì login.
Kiến Vũ thỉnh thoảng nghĩ về tới quá khứ, hắn là Kiến Vũ, mà Hạ Bảo tinh nghịch là Vương Thanh. Tất cả cũng không có gì thay đổi, chỉ là hắn sẽ không để mọi người phát hiện, an nhiên tự tại rất nhiều, thế cho nên hiện tại hắn cũng muốn 3 giờ chiều có thể login.
Ngày 10 tháng 10 quốc khánh, Vương Thanh nghỉ ngơi năm ngày. Năm ngày hắn hầu như lúc nào cũng ngồi máy tính. Cần phải nói tiếp, hắn là tổng tài mặc dù có ngày nghỉ, nhưng Kiến Vũ là ba ba nên sẽ không có. Vì vậy hắn mỗi ngày đều đợi đến 3 giờ chiều login.
3 giờ chiều.
[ hệ thống nêu lên ]: [ Hạ Bảo cục cưng ] login.
Hạ Bảo tinh nghịch: "Ngươi đã đến rồi."
Hạ Bảo cục cưng: "Ngươi luôn luôn là người đầu tiên nói câu này." Rất giống Vương Thanh.
Hạ Bảo tình nghịch: "A, hình như thói quen. Vài ngày trước bận bịu chuyện gì?"
Hạ Bảo cục cưng: "Ngô... Đang tìm người lắp đặt thiết bị. Tháng sau muốn sửa chữa một chỗ."
Hạ Bảo tinh nghịch: "..."
Hạ Bảo cục cưng: "Làm sao vậy?"
Hạ Bảo tinh nghịch: "Tháng sau là tháng 11. Xin hỏi tại phương bắc, có mấy người chọn thời gian này lắp đặt thiết bị?! Muốn đông ch.ết sao? Ngươi không biết việc này."
Hạ Bảo cục cưng: "..." Xong. Hắn đúng là đang lo lắng vấn đề này.
Ngày thứ hai buổi trưa, Kiến Vũ áy náy gọi điện cho ba hộ gia đình kia. Trong đó, Lợi Đắc rất cảm kích. Thành thật mà nói, không ai sẽ thích vào tháng 11 lại phải dọn nhà. Tháng 11 ở phương bắc rất lạnh.
Lợi Đắc vốn chỉ trọ đến ngày 10 tháng 10, nhưng hắn có dự định mới, Vì vậy hắn hẹn Kiến Vũ ngày 10 tháng 10 để nói chuyện.
Hôm nay là ngày lễ độc thân, Kiến Vũ ôm Hạ Bảo ngồi ở trên xe.
Hạ Bảo hiện tại rất thích phát ra tiếng, hơi động một tí là nói, nhưng ngươi khác cũng không hiểu hắn nói gì.
Tới nơi, Lợi Đắc đã đợi."Chủ cho thuê nhà, ngài thật là người đúng giờ." Hắn cười nói.
Kiến Vũ đem Hạ Bảo đến bên ghế sô pha, trước tiên là ngồi thở đã.
Hạ Bảo vốn béo, hơn nữa lại mặc nhiều, ôm được thực sự rất nặng nhọc.
"Hô ~ ta thích đúng giờ." Kiến Vũ cởi khăn quàng cổ ngồi xuống nói. Thực sự mệt không chịu được, Hạ Bảo gần đây rất chóng lớn, hình như mỗi ngày đều tăng cân.
"Hắc, tiểu tử kia lớn lên thật mau. Lần trước còn không ngồi được, giờ đã có thể ngồi một chút."
Kiến Vũ nghe vậy quay đầu: "!!!" Thực sự có thể ngồi!
Hạ Bảo tay khua khoắng vui mừng, hình như nghe được ai khen hắn: "Khanh khách lạc" nở nụ cười.
Kiến Vũ nhìn hắn ngồi ổn định, cười vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Lúc này, Lợi Đắc đột nhiên nói: "Cái kia... Người để ta hai ngày nữa chuyển đi được chứ?"
Kiến Vũ chưa nói hảo cũng không hảo, chỉ nói: "Có thể nói một chút nguyên nhân sao?"
Lợi Đắc chỉ vào bức tranh ở trong phòng: "Tranh này rất nhanh thì hoàn thành, ta nghĩ ở chỗ này vẽ xong rồi đưa lại cho một người. Qua vài ngày ta sẽ xuất ngoại, sợ là không thể chuyển bức tranh."
Lần này Lợi Đắc không che tấm vải lên, mà là rất trực tiếp để Kiến Vũ thấy.
Kiến Vũ nói: "Đương nhiên không thành vấn đề, bất quá, ta rất muốn biết vì sao ngươi tặng hắn bức tranh, mà điều không phải lựa chọn cùng hắn ở một chỗ." Hắn nói trúng tim đen.
Không phải sao? Đôi mắt thâm tình như vậy, chỉ có thể đối với người yêu.
Lợi Đắc hô hấp cứng lại: "A, có thứ tình cảm, đã qua sẽ không trở lại."
Kiến Vũ lắc đầu, không ủng hộ hắn. Hắn nói: "Trên đời này không có gì là không thể. Chỉ cần nỗ lực, cái gì cũng đều có thể. Đương nhiên, ta cũng không muốn tham gia vào chuyện riêng tư của ngươi, chỉ là, có đôi khi cái gì cần nắm chặt hãy nắm chặt."
Lợi Đắc nhìn chằm chằm bức tranh thật lâu. Trên đó một người là hắn, một người Kiến Vũ cũng rất quen thuộc.
Kiến Vũ lại nói: "Người này ở bên cạnh ngươi cười đến xán lạn, đó không phải vì hắn rất vui hay sao?"
Hạ Bảo vỗ bàn tay nhỏ bé nhìn lên, dường như hắn nghe hiểu chuyện gì đó.
Lợi Đắc nhìn hài tử ngồi trên sô pha cười, nói: "Hắn... Thật đẹp hảo, ta cùng hắn ở cạnh nhau có cảm giác khó thở. Hắn có cha là Viện trưởng, có công việc tốt." Hắn cười có chút khổ, "Hơn một năm trước, mẹ ta cần thay thận, thế nhưng trong lúc đó lại không có. Lúc đó cha hắn tìm ta, nói nếu ta rời xa hắn, hắn có thể giúp được mẹ ta. Ta nghĩ... ta phải chọn lựa."
Kiến Vũ hiểu ra chuyện gì đó, hỏi: "Vì vậy người rời khỏi hắn?"
Lợi Đắc không nhắc lại, xoay người nhìn bức tranh gật đầu.
Kiến Vũ tiếp tục hỏi: "Ngươi không cảm thấy hắn rời xa ngươi cũng rất thống khổ sao?"
Lợi Đắc vẫn như cũ lặng im. Thì là thống khổ, hắn cũng chỉ có thể như vậy.
Kiến Vũ hướng về cửa sổ nhìn, không bao lâu hắn đột nhiên nở nụ cười, bởi vì hắn thấy được màu sắc ấm áp của rèm cửa. Hắn nói: "Có đôi khi lựa chọn của con người cũng giống như kéo rèm cửa, ngươi không kéo, vĩnh viễn cũng không biết bên ngoài là ánh dương chói lọi." Dứt lời hắn ôm lấy Hạ Bảo đem rèm cửa giật ra: "Ngày hôm nay không phải một ngày nắng sao."
Lợi Đắc nhìn ánh dương chói lọi bên ngoài, rộng mở trong sáng.
Buổi tối 11 giờ login, Kiến Vũ thấy Hạ Bảo tinh nghịch. Hắn chủ động hỏi câu như ngày xưa: "Đang làm cái gì?"
Hạ Bảo tinh nghịch: "Ngươi tới rồi." không ngờ vẫn nhớ câu hỏi này, "Ta đang suy nghĩ, có muốn hay không đi gặp mặt ngươi."
Kiến Vũ trong đầu "Ông ~" một chút...