Chương 22
_Hai tuần sau_
Sau đêm hôm đó chuyến bay bị hủy và gia đình nó vẫn sẽ sinh sống ở Hà Nội. Chỉ có điều đó lại khôn phải là một cái kết có hậu...
Sau khi chính mắt mình nhìn thấy anh rút súng ra bắn thẳng vào tim mình rồi ngã xuống với cái áo sơ mi trắng đẫm máu tươi, nó ngất lịm đi ngay lập tức. Cũng từ khi đó cuộc sống của nó hoàn toàn chìm trong bóng tối...nó trong phút chốc đã gần như là mất đi tất cả... mất đi ánh sáng và mất cả anh.
Thật không ngờ rằng đó lại là kế hoạch của anh để thoát khỏi RED, tại sao? Tại sao anh lại lựa chọn cách đó?
Mất anh nó chẳng còn muốn sống nữa. Từ khi tỉnh dậy nó lúc nào cũng đập phá đồ đạc và la hét như một kẻ điên vậy. Nó ném cả bình hoa vào người Minh làm anh phải khâu 17 mũi ở tay vì bình hoa khi va vào tay anh thì vỡ tan. Nó không hề biết rằng mình làm anh bị thương vì khi nghe thấy tiếng vỡ nó cứ ngỡ rằng mình ném trúng vào tường...
“Win đâu?” ngày nào cũng vậy, nó luôn mơ mơ hồ hồ hỏi anh đâu? Nó không tin là anh đã ch.ết dù cho chính mắt mình đã chứng kiến cái cảnh tượng ấy, cái cảnh mà anh từ từ ngã xuống rồi khép mắt lại...
Đến khi không thấy ai trả lời nó lại tự bật cười như một con điên:
“À, quên mất, Win ch.ết rồi, ch.ết rồi con đâu. Anh ghét em nên anh bỏ đi rồi mà, tại anh ghét em mà...”
Rồi nó lại khóc, nhìn thảm thương vô cùng, cái cảm giác của nó bây giờ tưởng như là ch.ết đi có khi còn hạnh phúc hơn...
“Win, ch.ết rồi sao? Ai bảo thế chứ? Ai dám bảo anh ch.ết rồi chứ? Không phải... Mẹ? Mẹ ơi! Sao lại vậy? Mẹ nói là không phải đi sao Win của con lại ch.ết được? Anh ấy đã hứa là sẽ bảo vệ cho con mà.... Bây giờ ai bảo vệ con đây?... Con sợ lắm..., không có Win con sợ lắm...” mẹ nó không biết làm gì ngoại việc ôm ngực khóc nức nở. Minh thì phải giữ người nó lại thật chặt để nó khỏi đập phá đồ đạc rồi tự làm mình bị thương...Lâm Anh cũng đứng nhìn nó như vậy, không cầm được lòng cô cũng khóc...Tuy Hùng không khóc nhưng không có nghĩa là anh không đau và không biết thương em gái mình...
Nó còn quá nhỏ để chịu đựng những tổn thương, mất mát như này...
***
Tất cả mọi người đều thực sự hoảng sợ khi bệnh của nó ngày một nặng... và bắc sỹ đã nói rằng nó có biểu hiện của bệnh tâm thần do bị tổn thương tâm lí quá nặng và quá đột ngột. Kiểu như là phát điên để trốn tránh với sự thật tàn nhẫn này vậy...
“Tôi nghĩ gia đình nên để bệnh nhân...”
“KHÔNG! Không phải! Con gái tôi không điên, nó không bị điên. Không ai được đưa nó vào viện tâm thần... không ai được phép!” mẹ nó hét ầm lên rồi chậy ra ôm chặt lấy nó như sợ rằng có người sẽ bắt con gái của bà đi vậy.
“Mẹ đưa con về nhà, mẹ con mình cùng về!”
“Ừ, về nhà. Đi về thôi! Về nhà có Win đang đợi. Phải về nhà với Win...”
...
“Không chịu đâu! Không ở nhà này đâu! Nhà này đâu có Win!” nó lại bắt đầu la hét lên khi mà mọi người đưa nó về nhà, nó muốn đến nhà của Win. Nhưng cuối cùng sau một hồi dỗ dành ddue kiểu nó cũng chịu ở nhà mình...
“Con nằm đây ngủ một lát để mẹ đi nấu cơm con ăn nha?!” nó ngoan ngãn nằm xuống ngủ như một đứa trẻ con vậy... nó đưa tay lên nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ mình và khóc, nước mắt nó rơi thấm đẫm gối...
Nó tin, nhất định anh sẽ trở về trong một sớm ban mai...
Người ta nói:
Tình đầu mỏng manh lắm đấy!
Dù thế nào cũng có lúc vỡ tan...
Nhưng...
Nó cũng bền lâu lắm đấy!
Dù thế nào ta vẫn trong trái tim nhau..