Chương 10: 10: Chứng Minh Thân Phận
Nhìn chằm chằm Ôn Tử Tân đã lâu không lên tiếng gọi tên cô, Vu Thanh có chút bất đắc dĩ đi đến trước mặt anh, cởi mũ xuống xoa nắn sợi tóc anh, hỏi: "Rốt cuộc làm sao vậy?"
Ôn Tử Tân phản ứng lại, đem tay thu về.
Góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy phong cảnh trước ngực cô, anh mất tự nhiên dời tầm mắt, không bao lâu lại đem tầm mắt dịch trở về, nhìn chằm chằm vài giây, hai mắt mới đưa hơi hơi nhấc về phía trước:
"Tôi thu thập xong rồi."
Nghe được anh nói, Vu Thanh vừa lòng vỗ vỗ bờ vai anh, nghiêng người đi đến phòng mình, mới vừa đi tới cửa lại lẩm bẩm nói:
"Thu thập rồi cũng không biết dọn qua chưa......"
Cô quay đầu vẫy vẫy tay với Ôn Tử Tân: "Lại đây, dọn hộp đựng đồ đó về phòng anh đi."
Ôn Tử Tân đi tới, di chuyển hộp đồ theo lời cô rồi bước sang phòng bên cạnh.
Vu Thanh sau khi nhìn thấy anh để hộp đựng đồ vào trong góc, cô bước đến bên cạnh anh, lấy ra một bộ quần áo thể thao rộng rãi từ trong hộp đựng đồ, sau đó nắm cổ tay của anh đi vào phòng tắm, sau khi giới thiệu cho anh các loại đồ vật với cách dùng bên trong, treo quần áo lên móc ở cửa.
"Tắm rửa xong nhớ đánh răng rửa mặt, sau đó trở về phòng ngủ đi."
Ôn Tử Tân đột nhiên cảm thấy có chút nghẹn khuất: "Tôi biết."
Vu Thanh cũng chưa nói gì, trực tiếp đi ra phòng tắm, nằm ở trên giường nhắm mắt một hồi, bỗng nhiên cảm thấy có chút không yên tâm, đứng dậy xuống giường khóa cửa lại.
Ôn Tử Tân trong phòng tắm nghe được động tĩnh của cô, giữa mày hơi hơi vừa động, buồn bực vén tóc trên trán.
Mặc quần áo xong, anh đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, đánh răng được nửa đường, đột nhiên nhìn chằm chằm mình trong gương một lúc lâu, sau đó phun bọt mép trong miệng, giơ tay dùng mu bàn tay lau lau môi.
Ngay sau đó vuốt gương mặt chính mình, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.
Giống như không có vấn đề gì......
Thế thì tại sao trong mắt Vu Thanh, anh giống như là cái đứa thiểu năng trí tuệ vậy.
*
Ngày hôm sau, để chứng minh mình không phải là người thiểu năng trí tuệ, Ôn Tử Tân dậy sớm nấu bữa sáng cho hai người bằng nguyên liệu trong tủ lạnh.
Không bao lâu sau khi anh làm xong, Vu Thanh cũng từ trong phòng đi ra, nàng nhìn chằm chằm chiếc bánh mì mới nướng trên bàn và cốc sữa bò nóng bên cạnh, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nhưng cái gì cũng chưa nói, sau khi phản ứng lại, cô che mặt mình đi vào trong phòng vệ sinh rửa mặt.
Ôn Tử Tân ngồi xuống, cúi đầu cười cười.
Không bao lâu, Vu Thanh bước ra khỏi phòng tắm, bởi vì rửa mặt nên cô buộc hết tóc lên, biến thành cái cục nho nhỏ trên đầu, lộ ra cái trán trơn bóng, có vẻ thanh xuân không ít.
Cô ngồi bên cạnh Ôn Tử Tân, gắp một miếng bánh mì trên đĩa, gặm một miếng, vừa nhai vừa nói: "Anh vẫn có thể nướng bánh mì?"
Ôn Tử Tân gật gật đầu, cũng cầm lấy một cái bánh mì thong thả ung dung ăn.
Vu Thanh có chút tò mò hỏi: "Ai dạy anh vậy? Hương vị này gần giống với món tôi tự nướng!"
"Em ——" Ôn Tử Tân buột miệng thốt ra, chú ý tới biểu tình Vu Thanh, liền phát hiện có gì đó không ổn, lập tức bổ sung: "Em uống ly sữa bò đi."
Vu Thanh bĩu môi, bưng cái ly nhàn nhạt nhấp một ngụm: "Sao anh không trả lời lời tôi?"
Nhìn khóe miệng cô banh thẳng, cả người hơi thở trở nên âm trầm mà bất mãn, Ôn Tử Tân sửng sốt, chột dạ quay mặt đi chỗ khác, thản nhiên nói dối:
"Tôi học ở trên TV."
Vu Thanh bừng tỉnh, cũng không miệt mài theo đuổi, hai người an tĩnh ăn sáng.
Đột nhiên, Ôn Tử Tân như là nhớ ra cái gì, quay đầu nhìn về phía Vu Thanh, ngữ khí nhàn nhạt, giống như thuận miệng hỏi: "Hôm nay em muốn ra ngoài sao?"
Vu Thanh đưa miếng bánh mì cuối cùng vào miệng, nhân tiện còn một hơi uống cạn sạch ly sữa bò, khi toàn bộ trôi vào bụng mới mở miệng đáp:
"Ừ, lát nữa tôi sẽ đến thành điện ảnh để xem có suất diễn gì không."
Nói xong, cô có chút ngượng ngùng nhìn Ôn Tử Tân, biểu tình có chút áy náy:
"Lần này tôi không thể mang anh đi, người không có giấy chứng nhận thì không thể vào thành điện ảnh được..."
Ôn Tử Tân trong lòng buông lỏng, nhưng trên mặt vẫn là nửa phần cảm xúc đều nhìn không ra: "Anh sẽ ở nhà."
Nhận thấy được tâm tình của anh không có vẻ gì là chán nản, Vu Thanh nhẹ nhàng thở ra, rút hai mảnh giấy ra, lau miệng, sau đó hôn lên mặt Ôn Tử Tân, cười nói:
"Tôi đây chuẩn bị để ra ngoài đây! Anh ăn xong nhớ thu dọn đồ nha"
Hành động của cô làm Ôn Tử Tân nhìn chằm chằm cô thật lâu mà không lên tiếng.
Vu Thanh bị anh nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, không tự chủ nhìn sang chỗ khác, gập ghềnh hỏi:
"Anh vì, vì sao lại nhìn chằm chằm tôi?"
Ôn Tử Tân dùng tay trái không cầm bánh mì chọc vào khuôn mặt sạch sẽ của cô, ngữ khí có nề nếp, như thể đã học được điều đó từ đâu đó:
" Tôi cũng muốn hôn."
Vu Thanh gương mặt hơi hơi đỏ, khi nhìn thấy ánh mắt anh, tâm bỗng dưng mềm nhũn, nhấp môi đem khuôn mặt chậm rãi để sát vào bên môi anh.
Ôn Tử Tân vẫn không có động tĩnh, làm Vu Thanh có chút sốt ruột, lúc này, Ôn Tử Tân bỗng nhiên thấp giọng gọi cô, Vu Thanh theo bản năng liền quay đầu nhìn về phía anh.
Sau đó, hơi thở nồng hậu cùng với nụ hôn của người đàn ông rơi xuống cánh môi cô, thoáng cái liền rời đi, chỉ chừa Vu Thanh ngồi yên tại chỗ chờ nửa ngày vẫn chưa hồi phục.
Ôn Tử Tân nhấm nháp miếng bánh mì cuối cùng, dư quang nhìn thấy Vu Thanh chạy trối ch.ết vào phòng, khóe miệng hơi hơi cong lên, chầm chậm cầm đĩa và cái ly vào phòng bếp rửa sạch.
Chỉ cần đừng tức giận là được rồi.
Khi anh từ phòng bếp đi ra, cửa phòng Vu Thanh vẫn đóng chặt không có động tĩnh, liền đi tới ghế sô pha trong phòng khách, dáng ngồi đoan chính đĩnh bạt.
Khi anh không cười, khóe miệng bình thẳng, ánh mắt đạm bạc, hơi thở như vậy khiến người ta sợ hãi không dám tới gần.
Nhưng ở trước mặt Vu Thanh thì khác, như một khối khối băng nháy mắt tỏa ra hàn khí đang hòa tan, trên khuôn mặt vẫn không hề cảm xúc, nhưng vụn băng đáy mắt lại lập tức tan rã, nhu hòa xuống.
Có đôi khi, một ánh mắt là có thể làm khí chất trên người của một người hoàn toàn điên đảo.
Không bao lâu, Vu Thanh từ trong phòng đi ra.
Mặc một chiếc áo tay dài màu trắng rộng thùng thình, che khuất háng, chân đi một đôi tất sọc đỏ trắng, tóc dài ngang vai vén ra sau tai, buộc thành hai bím tóc đuôi ngựa, hơi hơi uốn lượn tán ở hai sườn.
Đội một chiếc mũ ngư dân màu hồng nhạt trên đầu, Vu Thanh điều chỉnh góc độ của chiếc mũ bước ra ngoài, vai phải vác theo túi nhỏ màu hồng.
Cô đến chỗ huyền quan ngồi xổm xuống xỏ một đôi giày thể thao màu trắng, sau khi mang vào thì nhìn Ôn Tử Tân.
"Vậy tôi ra ngoài đây!"
Giờ phút này Ôn Tử Tân mới chú ý đến khuôn mặt cô được trang điểm nhẹ, đôi môi ửng hồng với tia sáng mỏng, mặt mày trong sáng thanh triệt, cả khuôn mặt rạng rỡ hơn bình thường rất nhiều.
Anh không tự giác ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, lông mày thật sâu, hai mắt đen nhánh như mực, thâm thúy đến nỗi khiến Vu Thanh thiếu chút nữa cuốn vào lốc xoáy bên trong, không cách nào thoát ra được.
Không chờ anh đáp lại, Vu Thanh đã nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài.
Thấy cô đi ra ngoài, Ôn Tử Tân cũng về phòng thay một bộ quần áo, dùng máy tính trong phòng tìm tòi nhà giàu nhất ở thành phố G, nhìn chằm chằm bầu trời bên ngoài cửa sổ, lấy lại tinh thần, anh đứng trong văn phòng của chủ tịch tập đoàn Hướng thị
Loại chuyện này, vẫn là tìm kẻ có tiền nhất.
Ôn Tử Tân quét bốn phía, chỉ có một người đàn ông đang ngồi trên ghế ông chủ bên cửa sổ, đang nhíu mày nhìn điện thoại, hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của anh
Cơ hồ trong chớp mắt, đầu ngón tay chạm vào trán Hướng Hà, ánh sáng trắng ngay lập tức sáng lên:
"Giúp tôi chứng minh thân phận, sổ hộ khẩu và CMND, không được có một chút sai lầm."
Khuôn mặt Hướng Hà ban đầu tức giận lập tức trở nên vô cảm, sau đó nhẹ nhàng đáp lại.
Thấy hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, Ôn Tử Tân lại có chút không yên tâm:
"Là loại giấy tờ tùy thân khiến người ta dù có kiểm tr.a thế nào cũng không thể phát hiện ra sai sót."
Lần này Hướng Hà trầm mặc trong chốc lát, tựa hồ ở trong lòng đang suy tư tính toán, ngay sau đó lại lên tiếng:
"Ừm, có thể, thay thân phận người ch.ết là được rồi."
Ôn Tử Tân mày hơi hơi nhăn lại: "Tôi muốn hoàn toàn mới."
Ánh mắt Hướng Hà trống rỗng, biểu tình lộ ra một tia khó xử: " Cái này hơi khó"
Ôn Tử Tân quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngữ khí bình đạm, mang theo một tia cổ vũ:
"Cố lên."
Hướng Hà: "......"
Hai người trầm mặc thật lâu, Hướng Hà rốt cuộc nhịn không được mở miệng:
"Chỉ có thể thay thế thân phận những người khác mới không có sơ hở."
Ôn Tử Tân cúi đầu nghĩ nghĩ: "Phương pháp."
"Tôi có thể giúp anh tìm một đứa trẻ mồ côi đã ch.ết khi còn nhỏ, diện mạo có vài phần tương tự với anh, nhưng tôi sẽ tiêu hủy hầu hết các bức ảnh, phần còn lại sẽ dễ dàng xử lý.
"
"Cứ làm như anh nói đi."
Hướng Hà lên tiếng, sau đó nói thêm:" Ảnh và dấu vân tay, yêu cầu anh cần cung cấp.
"
Ôn Tử Tân nghĩ nghĩ, "Size ảnh chụp?"
" 10cm trên nền trắng.
"
Ngay sau đó, Ôn Tử Tân lấy một vài bức ảnh và một khuôn dấu vân tay trong không khí, đặt ở trước mặt Hướng Hà.
Cảm thấy gần xong, Ôn Tử Tân xoay người đi tới ghế dựa trước bàn làm việc ngồi xuống, thanh âm có chút lười biếng, nhưng dáng người lại đoan chính ngồi thẳng tắp,:
"Khi nào thì lấy?"
Hướng Hà trong mắt không có tiêu cự, thanh âm đông cứng như máy móc: "Khoảng một tháng."
Ôn Tử Tân lông mày mới vừa giãn thì lần thứ hai liền nhăn lại: "Quá dài, một tuần."
"Không làm được."
"Vậy thì hai tuần."
"Không làm được.
"
"......!Một tháng thì một tháng."
Ôn Tử Tân đỡ cái trán lấy ra một tờ giấy trên bàn anh ta, trên đó viết tên, giới tính, tuổi tác:
"Cố gắng đừng để quá nhiều người biết, một tháng nữa tôi sẽ qua lấy."
Anh phát âm tiếng Trung thập phần dễ nghe, tiêu chuẩn mà lại từ tính, lưu loát mà lại tự nhiên.
Nhìn thấy Hướng Hà lên tiếng, Ôn Tử Tân trầm ngâm nửa khắc, lần thứ hai nói: "Thiếu anh một ân tình rồi."
Sau đó Ôn Tử Tân búng tay trước mặt anh ta, trước mắt Hướng Hà lập tức một mảnh thanh minh, Ôn Tử Tân ở trước mặt anh ta cũng biến mất trong tích tắc, về tới trong nhà Vu Thanh.
Ôn Tử Tân nhìn chiếc đồng hồ hình bánh pizza treo trên tường, chỉ về hướng 11 giờ.
Anh buồn bực ngồi trên sô pha, vẻ mặt chán nản, ngay cả khóe miệng cũng bất giác cúi xuống.
Mới hai tiếng đồng hồ, Vu Thanh vẫn không biết bao giờ mới về.....
Ôn Tử Tân cúi đầu đã phát ngốc hồi lâu, bỗng nhiên chú ý tới điện thoại vô tuyến trên bàn trà, vẻ mặt nhếch lên, khóe mắt theo tâm tình phấn chấn tăng lên.
Sắp đến giờ ăn tối rồi, Vu Thanh nhất định sẽ gọi điện rủ anh ra ngoài ăn.
Nửa giờ sau, Vu Thanh gọi tới, ngôi sao trung khuyển lập tức bắt máy vào lúc điện thoại vang lên, thanh âm thanh thúy rộng rãi của Vu Thanh từ đầu dây bên kia truyền đến:
"Ngôi sao nhỏ?"
Ôn Tử Tân thấp giọng "Ừ" một chút, giữa mày lộ ra ý mừng dù muốn kiềm chế nhưng cũng không được, ý cười bên môi nhợt nhạt, nhưng ngay sau đó, nụ cười này liền đông cứng nơi khóe miệng.
"Vì trạng thái vai chính trong cảnh quay này vẫn luôn không tốt nên không qua cảnh được, có khả năng buổi chiều tôi mới có thể về.
Vừa rồi tôi mới gọi cơm hợp, anh nhớ mở cửa để lấy cơm hộp nha."
Ôn Tử Tân không nói chuyện, cũng không đáp lại cô, trong bầu không khí yên tĩnh, Vu Thanh ó thể nghe thấy tiếng hít thở nhàn nhạt của anh, thong thả mà chần chờ, như có điềm báo sơn vũ dục lai phong mãn lâu.(gió thổi báo giông tố sắp đến)
Cô có chút nghi hoặc, đôi mày thanh tú cũng nhăn lại:
"Ngôi sao nhỏ, anh nghe không?".