Chương 35: 35: Chương 33

Vu Thanh thật cẩn thận nhìn anh một cái, không dám phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn gật gật đầu.
Phòng hóa trang lại lần thứ hai lâm vào trầm mặc bên trong.
Thấy hốc mắt cô hồng hồng, môi bị cô cắn gần như trở nên trắng, đầu rũ xuống không dám ngẩng đầu nhìn anh, lâu lâu lại duỗi tay xoa nước mắt trên mặt.


Ôn Trạc tâm tình càng thêm bực bội, ngực như là có cái gì đó lấp kín, buồn phát đau.
Anh tàn nhẫn hạ lời nói, ngữ khí ra vẻ tàn nhẫn, "Lại khóc tôi liền quăng cô ra ngoài."


Vu Thanh bị anh dọa sợ tới mức đánh cái khóc, phòng hóa trang tại đây an tĩnh nhỏ hẹp có vẻ dị thường lớn tiếng, chọc đến Ôn Trạc sửng sốt một chút, nhấp chặt môi nhịn không được giơ lên chút.


Tiếng vang cách kia làm Vu Thanh xấu hổ đầy mặt đỏ bừng, so với hốc mắt hồng nhuận chỉ có hơn chứ không kém, cơ hồ muốn độn địa mà chạy.


Ôn Trạc đi tới bàn trang điểm, cầm lấy hai tờ khăn giấy đưa cho cô, nhìn thấy cô duỗi tay ra nhận lấy, do dự trong chốc lát, dưới đáy lòng thở dài một hơi, rồi sau đó nói: "Trở về đi."
Vu Thanh ngẩng đầu xem anh.
Ôn Trạc cười cười, "Thời gian không còn sớm, trở về đi."


Vu Thanh không muốn trở về, mím môi, nhỏ giọng hỏi: "Anh phải đi về sao?"
Ôn Trạc vừa định gật đầu, chú ý thấy biểu tình của cô, thanh thanh giọng nói, lập tức sửa lại miệng, biểu tình bình thản ung dung: "Tôi muốn ở đây chờ người đại diện tới."
"Ồ." Vu Thanh không nói nữa.


available on google playdownload on app store


Một lát sau, cô ngẩng đầu chú ý tới chính mình trong gương trang điểm, ngốc một chút, xấu hổ cầm lấy khăn giấy trên tay lau mặt.
Làm sao bây giờ......!Lem thành một đoàn lại lau không xong.
Sớm biết rằng liền tẩy trang ở đây, không đúng, sớm biết rằng liền không khóc!


Cảnh tượng lại rơi vào xấu hổ, Ôn Trạc nhìn cô một cái, cúi đầu che giấu nụ cười, ngay sau đó đi đến một bên dựa vào tường chơi di động, cũng không ngẩng đầu lên nói với cô:
"Đồ vật nơi đó cô đều có thể dùng."


Vu Thanh dừng một chút, nhìn bộ dạng chính mình nó thảm không nỡ nhìn, cuối cùng vẫn đi đến bàn trang điểm cầm lấy dầu tẩy trang lên tẩy sạch lớp phấn trang điểm trên mặt.
Ôn Trạc dùng dư quang nhìn thấy cô xử lý xong, nâng nâng cằm đối với cô:


"Ở đó có mũ, kính râm, khẩu trang, mang xong thì liền trở về đi."
Vu Thanh không nhúc nhích, rầu rĩ nói: "Anh vì cái gì vẫn muốn đuổi tôi đi?"
"Đuổi cô đi?"
Ôn Trạc một lần nữa cúi đầu nhìn di động, cảm xúc trên mặt dần dần biến mất, bên môi tạo nên một cái tươi cười vô hại:


"Cô giống như cũng không có lý do gì để ở lại."
Vu Thanh bị anh làm cho nghẹn nghẹn lời, sau một lúc lâu, mới mất mát ngập ngừng nói:
"Anh có phải cảm thấy anh đỏ lên tôi liền tới tìm anh......"
đỏ: nổi tiếng
Mí mắt Ôn Trạc nửa phần đều không nhúc nhích, lười nhác hộc ra ba chữ, "Có lẽ vậy."


Vu Thanh nóng nảy, vừa định giải thích, di động trong tay Ôn Trạc liền vang lên, anh nhìn thoáng qua, nhanh chóng tiếp, nghe kia đầu nói, "Ừ" một tiếng, liền nói: "Đã biết, đi ra liền."
Cúp điện thoại, anh liền nhấc chân đi đến trước cửa, nghĩ nghĩ vẫn là quay đầu nói với cô: "Bên ngoài không có phóng viên, yên tâm."


Anh còn chưa đi ra ngoài, Vu Thanh lập tức đã mở miệng, cả trái tim khẩn trương bất ổn: "Tiểu......!Ôn, Ôn Trạc, anh có thể cho tôi số điện thoại không?"
Ôn Trạc cũng không quay đầu lại, cười khẽ, quyết đoán cự tuyệt, "Không thể."
Nói xong liền đi ra ngoài.


Một đường đi đến ngầm bãi đỗ xe, tìm được chiếc bảo mẫu xe của chính mình, ngồi xuống đúng chỗ trí liền nhắm mắt lại, ngay sau đó lại như nghĩ ra điều gì, cau mày hỏi câu: "Sao cậu không nói với tôi là Vu Thanh sẽ tới?"
"Cho anh kinh hỉ nha!"


Người đại diện Trương Lương Cát duỗi tay chùy chùy bờ vai của anh, "Cao hứng không? Mỗi ngày nhìn anh toàn xem ảnh chụp nữ thần Vu Thanh người ta không, giống như một giây muốn cởi quần loát ra vậy, nhìn liền đau lòng."
Ôn Trạc thái dương vừa kéo: "......"


"Lần này thời gian không đủ, chờ lần sau lại an bài hẹn hò cho hai người hen! Người đại diện tốt như vậy có phải trăm năm khó gặp một lần không?"
Ôn Trạc cười lạnh: "Một lát nữa xin đổi người đại diện."


Trương Lương Cát cũng không đem lời anh để trong lòng, bát quái hề hề hỏi: "Nói, hai người là thế nào? Tuy rằng thời gian không dài, nhưng chung quy hôn cái miệng đủ rồi nhỉ?"


Nghe được lời này, mặt mày Ôn Trạc vừa động, thắp sáng màn hình, nhìn Vu Thanh trên màn hình khóa, tươi cười rộng rãi, răng nanh nửa che nửa lộ ra ngoài.
Rồi sau đó, cả người lâm vào trạng thái như suy tư.
Phản ứng của anh khiến Trương Lương Cát bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Keo kiệt."


Thật lâu lúc sau, Trương Lương Cát mơ màng sắp ngủ hết sức, ẩn ẩn nghe được Ôn Trạc cười một tiếng, tiếng cười kia, đại khái là mấy năm tới nay phát ra từ thiệt tình một lần.
Sau đó, anh ách giọng nói hộc ra bốn chữ.
"Tương lai còn dài."
*


Vu Thanh nhìn chằm chằm chính mình trong gương, đôi mắt có chút sưng đỏ, cô rối rắm một chút, vẫn là từ một bên cầm lấy một bộ kính râm, đeo lên, tâm tình vốn dĩ có chút rầu rĩ không vui lập tức thay đổi, ngay sau đó lấy điện thoại ra gọi vào số của Đặng Chi Tư.


"Cô cho tôi số điện thoại người đại diện của Ôn Trạc đi."
Nghe vậy, Đặng Chi Tư có chút cảnh giác, "Cô muốn làm gì? Tôi chính là an bài cho các người gặp mặt nha."


Vu Thanh mở cửa đi ra ngoài, lông mày dương lên, thoạt nhìn đắc ý dào dạt, "Tôi cầm một bộ kính râm phòng hóa trang của anh ta, tôi phải trả lại cho anh ta!"
"Đó là phòng hóa trang người khác tạm thời cho anh ta, kính râm lại không phải của anh ta!"


Vu Thanh yên lặng trở về đem kính râm thả trở về, sau đó ra cửa hướng phương hướng đi đến toilet, nhỏ giọng với người ở đầu dây bên kia:
"Cô vẫn là cho tôi đi......"
"Cô hỏi làm chi?"
"......!Hỏi nhiều vậy, cô ở đâu? Tôi qua tìm cô."
"Phòng hóa trang này, đợi cô nửa giờ, đại tỷ."


Vu Thanh nghĩ nghĩ, "Cô giúp tôi cầm lấy đồ vật này nọ đi, sau đó tôi tẩy cái mặt xong sẽ trực tiếp đi ra bãi đỗ xe."
"Ok, cô nhanh lên nhá."
Vu Thanh đi vào toilet rửa mặt, môi cong cong.
Mặc kệ như thế nào, ít nhất anh đã trở lại.
*


Sau khi quay trở lại xe bảo mẫu, Vu Thanh vẫn luôn quấn lấy Đặng Chi Tư muốn tìm số của Trương Lương Cát, thậm chí bắt đầu nói lên lợi ích của việc bắt được dãy số.


"Cô xem, nếu cô cho tôi số điện thoại người đại diện của Ôn Trạc, nói không chừng tôi có thể bắt được số di động của Ôn Trạc nha, sau đó tôi liền có thể cùng anh ta thông qua điện thoại mà liên hệ, liền không cần gặp mặt, cũng sẽ không bị phóng viên chụp tới rồi."


Đặng Chi Tư hừ lạnh: "Cô hết hy vọng đi, điều lệ trong văn bản hợp đồng rõ ràng có viết, không cho phép yêu đương."


Vu Thanh chớp chớp mắt, vô tội nói: "Tôi chưa nói muốn yêu đương nha, tôi chỉ ngẫu nhiên tâm sự cùng anh ta thôi, dắt cái tay nhỏ, hôn cái miệng nhỏ, chưa nói muốn yêu đương nhé, có phải cô suy nghĩ nhiều quá rồi đó?"
"......"
Đặng Chi Tư trừng mắt nhìn liếc mắt cô một cái, "Tóm lại là tôi không cho."


Vu Thanh sửa lại khẩu: "Sinh nhật tôi cô tính toán cho tôi quà gì?"
"Được rồi, tôi không ngăn cản cô cùng Ôn Trạc nói chuyện phiếm dắt tay hôn môi, nếu ngọt ngào như vậy, tại sao cô không có điện thoại của anh ta?"


Vu Thanh bị cô ấy nghẹn á khẩu không trả lời được, cắn môi đổi thành hình thức tiến vào làm nũng: "Cô cho tôi sao, cho tôi sao, cho tôi sao!"
Đặng Chi Tư mắt trợn trắng, ngay sau đó đem số di động Trương Lương Cát phát đến di động Vu Thanh, vẫn có chút không yên tâm dặn dò nói:


"Tóm lại, ngàn vạn đừng để phóng viên chụp được, bằng không cô như vậy sẽ vi phạm hợp đồng đấy"
Vu Thanh hưng phấn gật gật đầu, khóe miệng cao cao giơ lên, ngón tay bay nhanh di chuyển trên màn hình, sau khi tổ chức ngôn ngữ xong, lại có chút không yên tâm, đưa cho Đặng Chi Tư xem: "Cô nói tôi phát hành như vậy sao?"


Nhìn dáng vẻ này của cô, Đặng Chi Tư bật cười.
Rốt cuộc như là sống lại.
*
Ôn Trạc kết thúc xong thăm hỏi, Trương Lương Cát đưa điện thoại di động cho anh, dò hỏi:
"Có phải anh có YY với dãy số đối tượng này không? Cô ấy phát tin nhắn cho tôi muốn điện thoại của anh? Có cho hay không?"


yy: ý ɖâʍ nói chung là mấy cái suy nghĩ rất "chong sáng"
Nghe vậy, Ôn Trạc nâng nâng con mắt có chút buồn ngủ, duỗi tay tiếp nhận,, nhìn dãy số quen thuộc kia, khóe miệng câu lên, cũng không để ý cái tên xưng hô kia.
—— người đại diện Trương, xin chào, tôi là Vu Thanh.


Rất xin lỗi khi gửi tin nhắn khá muộn cho anh, quấy rầy rồi.
Xin hỏi một chút có thể cho tôi số điện thoại di động của Ôn Trạc không? Tuyệt đối sẽ không có ý tứ muốn quấy rầy, chính là sau khi xem điện ảnh của anh ta, cảm thấy kỹ thuật diễn rất tốt, muốn học tập một chút từ anh ta.
Theo sau lại bồi thêm một câu.


—— kỳ thật tôi cảm thấy tôi cũng không tồi, tôi cùng anh ta câu thông(nối liền) một chút, nói không chừng có thể khiến kỹ thuật diễn của anh ta nâng cao một bước.
Ôn Trạc cười lên tiếng, rồi sau đó đem điện thoại ném về cho cậu.


Trương Lương Cát vội vàng bắt được, sợ tới mức tim suýt chút nữa nhảy ra ngoài, đuổi kịp bước chân của anh, lại lần nữa hỏi anh, ngữ khí có chút khó chịu:
"Anh còn chưa nói rốt cuộc có cho hay không vậy? Để tôi phản hồi chứ."


Ôn Trạc quay đầu xem cậu, tựa hồ cảm thấy vấn đề này cậu có chút nhược trí, nhưng bởi vì tâm tình tốt, anh vẫn là nhẫn nại tính tình trả lời nói:
"Cho."
*
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, liền nhận được tin nhắn trả lời của Trương Lương Cát, một chuỗi số di động.


Cô hưng phấn bổ nhào vào trên giường hét lên một tiếng, sau đó không ngừng quay cuồng, cuối cùng ngã xuống đất phát ra "Rầm" một tiếng vang lớn.
Cô che che đầu, vẫn vui tươi hớn hở cười lên tiếng.


Sau khi lưu số điện thoại vào mực thông tin, ở ghi chú do dự một chút, thực mau, ngón tay tế bạch liền nhanh chóng nhúc nhích trên màn hình, năm chữ hiện ra.
Ngôi sao nhỏ của tôi.


Vu Thanh cắn môi bò lại trên giường, muốn gọi điện thoại nhưng sợ quấy rầy đến anh, suy nghĩ thật lâu lúc sau, vẫn là gửi tin nhắn cho anh: Anh ngủ rồi sao?
Chờ một lúc lâu không thấy hồi âm, Vu Thanh chưa từ bỏ ý định lại đã phát một cái: Ngủ?


Vẫn như cũ giống như một viên hòn đá nhỏ rớt vào biển rộng bên trong, nửa điểm bọt nước cũng chưa bắn lên, thậm chí còn phí sức ném viên đá.
Cuối cùng, cô mếu máo, lần thứ hai ném cái đá qua: Vậy được rồi, ngủ ngon.
Nhưng lần này, biển rộng rốt cuộc cũng đáp lại cô.


—— vị nào vậy?
======================================
CN
T.






Truyện liên quan