Chương 45: 【Tội phạm】

*Edit: Phưn Phưn*
Tống Thanh Trác vừa lên sân khấu đã rất có phong thái của thiếu gia ăn chơi trác táng của Tứ Cửu thành.
Hai cánh cửa phòng bao bị vệ sĩ của anh ta đẩy ra, tổ đạo diễn mệt mỏi bất lực bị ngăn ở phía sau, Tống Thanh Trác nhấc chân đi vào trong phòng.


Mà lúc này, nửa câu sau "Vậy tại sao tôi không thể vào" của anh ta, đang rào rào rơi xuống đất.
Chiến trận thật hù dọa người.
Trong phòng bao trở nên yên tĩnh.


Thấy rõ diện mạo như tiểu bạch kiểm của Tống nhị thiếu gia, trong đầu Tần Khả thoáng qua một ít ký ức vụn vặt —— trước đó còn có cảm giác hình như đã từng biết tới cái tên Tống nhị thiếu gia này ở kiếp trước, thì ra không phải là ảo giác của cô, quả thật cô đã từng gặp người này.


Giờ ký ức của cô có chút mơ hồ, Tần Khả chỉ có thể nhớ được, kiếp trước cô đã từng gặp mặt đối phương một lần.


Khoảng thời gian đó hẳn là Hoắc Trọng Lâu còn chưa tới mức mất trí, cô cũng chưa bị cầm tù trong biệt thự của Hoắc gia, lần đó trong nhà lớn của Hoắc gia tổ chức tiệc, Tống nhị thiếu gia có tiếng rong chơi lêu lổng không cảm thấy hổ thẹn mà trái ôm phải ấp ở vũ hội, giống như hoa hồ điệp phong lưu thành tính.


Mặc dù khi đó Tần Khả vẫn chưa hoàn toàn bị hạn chế tự do, nhưng đã chịu yêu cầu trói buộc của Hoắc Trọng Lâu, ngoại trừ ở lầu hai nhìn các vị khách trẻ tuổi đi dạo ở vườn hoa, thì cũng chỉ có thể đi một vòng phía sau vườn hoa.


available on google playdownload on app store


Còn hiện trường vũ hội, đó chính là khu cấm mà Hoắc Trọng Lâu cho cô. Từng đó năm cô gả vào Hoắc gia, không được mấy người thật sự gặp qua vị phu nhân chân chính của Hoắc gia trông như thế nào —— không cần phải nói, đương nhiên cũng do dục vọng độc chiếm của Hoắc Trọng Lâu làm ra.


Mà phía sau vườn hoa, Tần Khả đúng lúc gặp được Tống Thanh Trác.
Thậm chí cô cũng không biết bản thân đã làm gì mà lại bị Tống Thanh Trác để mắt tới.
Về sau nữa...
Tần Khả nhíu mày. Cô rủ tầm mắt xuống.


Về sau nữa, không biết đã xảy ra chuyện gì; cô chỉ nghe được người giúp việc trong nhà lén bàn luận, nói Hoắc Trọng Lâu đã chặt đứt một chân của Tống Thanh Trác.
Tóm lại, cô và Tống Thanh Trác, chính là nghiệt duyên.
Tránh được thì nên tránh.


Lúc Tần Khả nghĩ như vậy, trong phòng Tề Điềm đã "Kinh hỉ" mà khẽ hô một tiếng, như là sợ người khác không biết cô ta và Tống nhị thiếu gia có quan hệ thân mật, Tề Điềm đứng dậy chạy qua, thân mật ôm lấy cánh tay đang cắm vào túi quần tây của Tống Thanh Trác, vui vẻ khẽ cọ một cái lên cánh tay của người đàn ông giống như một con mèo nhỏ.


"Nhị thiếu, sao anh lại tới đây?"
Ngay cả giọng điệu so với bình thường cũng ngọt thêm hai phần.
Trong phòng.


Nét mặt của Lăng Sương càng lạnh hơn, sự chán ghét trong ánh mắt cũng sắp lộ ra; July vẫn vô tội mở to mắt, giống như là không biết phải làm sao với tình huống bất ngờ trước mắt này; ngược lại Cố Vân Thành thì vẫn như cũ không nói một lời nào, nét mặt cũng không có gì thay đổi.


Dưới bầu không khí yên tĩnh, Tống Thanh Trác vẫn để cho Tề Điềm ôm lấy cánh tay của mình, cười đến phong lưu phóng túng, "Không phải anh nghe nói, có người dám đoạt mất đặc quyền của bảo bối nhà anh, cho nên tới cho cưng một chỗ dựa sao?"
"..."
Không khí trong phòng đông cứng lại.


Nét mặt của mấy người trong tổ đạo diễn đều trở nên khó coi, hiển nhiên không nghĩ tới Tống Thanh Trác sẽ làm tới mức không chừa chút mặt mũi nào như vậy.


Ngược lại Tần Khả cũng không thấy bất ngờ, nhớ đến cuộc gặp gỡ ở kiếp trước, cô đương nhiên cũng nhớ tới vị Tống nhị thiếu gia của Tứ Cửu thành phong lưu thành tính dù cho có thành quỷ ch.ết dưới hoa mẫu đơn. Vì kéo lên được giường của mình mà đi đâu cũng tỏ ra hào phóng, có thể làm ra chuyện như vậy thì cũng không kỳ quái chút nào.


Tề Điềm nghe Tống Thanh Trác nói xong, quả thực muốn mở cờ trong bụng.
Nhưng ngoài mặt cô ta vẫn tỏ ra xấu hổ.
"Trời ạ, dù sao người ta cũng dựa vào năng lực của chính mình lấy được đặc quyền, tuy rằng em cũng sắp giải ra, nhưng dù sao cũng do em..."
Ánh mắt của Tống Thanh Trác đảo một vòng quanh ba người trên sô pha.


Khóe miệng anh ta cong lên, cười như không cười, ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
"Ai lại thông minh như vậy?"
"Nghe nói người ta là nhân tài của trường cao trung trọng điểm đó." Tề Điềm làm nũng, ra hiệu cho Tống Thanh Trác nhìn sang Tần Khả đang đứng trước bảng đen.
Tầm mắt của Tống Thanh Trác nhìn qua.


Sau đó bỗng ngừng lại.
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Tống Thanh Trác không nói một câu nào, những người còn lại hiển nhiên sẽ không tự tìm xui xẻo mà mở miệng. Chẳng qua thấy thời gian anh ta nhìn chằm chằm Tần Khả càng lúc càng lâu, nụ cười trên mặt Tề Điềm cũng không thể duy trì thêm được nữa.


Cô ta âm thầm cắn răng, trong lòng bắt đầu hối hận chuyện vừa rồi bản thân gửi tin nhắn kêu Tống Thanh Trác tới —— là trong khoảng thời gian này Tống Thanh Trác quá cưng chiều cô ta, khiến cô ta quên hết mọi thứ, quên mất chuyện với đối phương thì mình chỉ là một trong những "Đồ chơi" đã qua tay.


Từ cái nhìn đầu tiên đã có thể làm cho cô ta cảm thấy kinh diễm, một cô gái sạch sẽ như vậy, sẽ bị Tống Thanh Trác để mắt tới... Quả thực hết sức bình thường.
Vào thời điểm lòng của Tề Điềm nóng như lửa đốt, đột nhiên cô ta lại nghe thấy Tống Thanh Trác hơi nheo mắt, cười một tiếng.


"Cô chính là người đoạt lấy đặc quyền của bảo bối nhà tôi?"
"..."
Trong lòng Tề Điềm bỗng thả lỏng.
Xem ra Tống Thanh Trác không có hứng thú với Tần Khả...
Tần Khả thấy tránh không khỏi nghiệt duyên, cũng chỉ có thể ngước mắt lên, nghênh đón ánh mắt của đối phương.


Cô lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tề Điềm đứng phía sau Tống Thanh Trác, rồi đưa tầm mắt trở lại trên người Tống nhị thiếu gia.
Dừng mấy giây, Tần Khả duỗi tay chỉ lên trên bảng đen.
Đường nét chữ viết xinh đẹp đang bày ở trên đó.


"Đây là thơ tôi giải ra, vậy thì quà tặng của trò chơi, đặc quyền đó chính là của tôi."
"..."
Ý cười của Tống Thanh Trác dần biến mất.


Ánh mắt của anh ta có chút nguy hiểm nhìn cô gái nhỏ trước mặt —— đôi con ngươi sạch sẽ trong suốt tựa như hai viên đá quý đen, đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt.


Tống Thanh Trác đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, cho nên anh ta biết rất rõ, đủ loại cảm xúc bày ra trước mặt anh ta có bao nhiêu là chân thật.
Thí dụ như, trước mắt,
——
Ánh mắt cô gái nhỏ nhìn anh ta chỉ có lạnh nhạt hời hợt.
Không phải sợ hãi.


Càng giống một tiên nữ không nhiễm bụi trần đang rủ mắt xuống nhìn con kiến hôi hám bò ra từ đống bùn dơ bẩn.
"!"
Hô hấp của Tống Thanh Trác như bị sức lực vô hình nào đó bóp lấy. Ánh mắt anh ta nhìn cô gái nhỏ càng thêm nguy hiểm, nét mặt cũng trở nên lạnh lẽo.


Từ trong xương cốt không tự giác được mang theo nét lạnh nhạt của cô gái nhỏ, như một tờ giấy trắng sạch sẽ không dính bụi trần... Làm cho người ta gắt gao muốn nắm chặt trong lòng bàn tay đè xuống dưới thân, phóng túng làm bậy, tận tình bôi đen.
Tống Thanh Trác cắn răng cười.


"Vậy nếu tôi nhất định phải lấy được cái đặc quyền này thì sao?"
"..."
Rốt cuộc người của tổ đạo diễn đang đứng bên cạnh cũng nhịn không được.


Anh trai trước đó phụ trách chủ trì cau mày bước lên, hạ thấp giọng khuyên nhủ: "Tống thiếu, đặc quyền này cũng không phải việc lớn, ngài hà tất gì phải làm khó dễ một bạn học nhỏ chứ? Cô bé này vừa mới lên lớp mười thôi, tính tình thẳng thắn, ngài đừng so đo với cô bé..."


"Mới vừa lên lớp mười?"
"Sao ——?"
"..." Tống Thanh Trác không kiên nhẫn cúi đầu nhìn anh đạo diễn, hỏi: "Cậu nói cô ta mới vừa lên lớp mười?"
Anh đạo diễn: "..."
Hoá ra tôi nói nhiều như vậy nhưng ngài chỉ nghe được một câu này thôi đó hả.


Chửi thầm xong, anh ta cũng không dám kéo dài thời gian, vội vàng cười theo gật đầu, "Đúng vậy. Cho nên ngài xem, ngài tha thứ cho cô bé ấy một lần này được không?"
"Lần trước các người lên trình báo kinh phí chương trình cho tôi, nói muốn mời một học bá đến từ trường cao trung trọng điểm chính là cô ta?"


Anh trai đạo diễn: "..." Đã hoàn toàn từ bỏ việc lời qua đáp lại chỉ có thể khuất phục với sự độc ác của chủ nghĩa tư bản, tự giác đảm nhiệm trả lời cho câu hỏi, bất đắc dĩ mà cúi đầu, "Phải, chính là người này."
Sau khi nghe xong, ánh mắt Tống Thanh Trác nhìn Tần Khả càng thêm thâm trầm.


Nhìn chằm chằm mấy giây, thấy bộ dạng cô gái nhỏ vẫn bình tĩnh rủ mắt đứng tại chỗ, cuối cùng Tống Thanh Trác cũng nhịn không được lại nhếch khóe miệng.
Anh ta hất cằm lên.
"Cậu nói cho cô ta, tôi muốn đặc quyền này."
Anh trai đạo diễn nhíu mày: "Tống thiếu, như vậy có phải là bắt nạt trẻ em không?"


"Bắt nạt? Cái này mà gọi là bắt nạt?" Tống Thanh Trác cười nhạt. "Cậu có tin tôi trực tiếp rút vốn, sau đó để chương trình của mấy người uống gió không?"
"......"
Thời điểm anh trai của tổ đạo diễn đang trong tình thế khó xử, đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên một âm thanh lạnh nhạt.
"Cho cô ta đi."
"?"


Ánh mắt của anh trai đạo diễn có chút bất ngờ nhìn sang.
Mà cô gái nhỏ vừa nói chuyện đã đi đến gần ghế sô pha, một lần nữa ngồi xuống.
"Chỉ là một quyền lựa chọn, thật ra tôi cũng chẳng cần cái đó."
Cô nhìn vẻ mặt mấy người vẫn yên tĩnh giống như lúc quay hình, ánh mắt cũng lạnh nhạt.


"Có phải muốn ghi hình lại quá trình giải đề không? Tôi phối hợp, tiếp tục đi."
Anh trai của tổ đạo diễn khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Tề Điềm nhìn Tần Khả cũng trở nên trào phúng ——


Giả vờ làm học bá kiêu ngạo để làm gì chứ, chẳng phải cũng phải chịu khuất phục dưới chân quyền lực thôi sao?
Chỉ là cô ta vừa nghĩ như vậy, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của Tần Khả nhìn đến mình.


Con ngươi trong suốt kia giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ vặn vẹo dưới đáy lòng của cô ta.
Đối diện nhau hai giây.


Tần Khả cười nhạt: "Đừng hiểu lầm. Không phải tôi sợ cô, chẳng qua là lo lắng làm trễ nãi việc quay hình —— tôi chỉ có thời gian nửa ngày, thứ hai còn phải về đi học, hy vọng việc quay hình có thể kết thúc đúng hạn, đừng làm chậm trễ việc học của tôi."
"..."


Sắc mặt Tề Điềm đỏ bừng, tức giận đến nỗi không thể giữ nụ cười trên môi được nữa.
"À."
Mà Tần Khả dường như nghĩ tới gì đó, mới vừa cúi đầu, lúc này lại nâng mắt, tầm mắt rơi đến trên người Tống Thanh Trác.


"Nhị thiếu thần thông quảng đại, đương nhiên tôi đấu không lại, nếu chê tôi vướng chân vướng tay —— vậy thì dựa theo tiền vi phạm hợp đồng đã được in trên đó mà bồi thường cho tôi, tôi lập tức đi ngay, tuyệt không hai lời."


Nói xong, cô gái nhỏ liền im lặng, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tống Thanh Trác một cái.
Tựa như đang đợi anh ta lên tiếng đuổi người.
Ngay cả Tề Điềm cũng tràn ngập chờ mong, vội vàng duỗi tay lén túm lấy ống tay áo của Tống Thanh Trác.


Nhưng mà Tần Khả giống như không cảm giác được cái nhìn chăm chú của Tống Thanh Trác.
Qua mấy chục giây, đột nhiên anh ta nở một nụ cười.
"Tôi cũng không phải người độc đoán như vậy, về sau em sẽ biết."


Anh ta rút cánh tay đang được Tề Điềm ôm cọ, liếc mắt nhìn Tần Khả một cái thật sâu, quay đầu đi ra ngoài.
"Ghi hình cho tốt, "Bảo bối" —— chờ em quay xong, anh lại làm tiệc ăn mừng cho em."
Trong phòng yên lặng.


Trước khi ghi hình lại lần nữa, mọi người dần trở lại bình thường, duy chỉ có Lăng Sương đang ngồi bên cạnh Tần Khả là đang nhìn Tần Khả với ý tứ sâu xa.
——
Không biết có phải ảo giác hay không, câu "Bảo bối" sau cùng của Tống Thanh Trác, hoàn toàn khác với ngữ khí ngả ngớn trước đó.


Giống như... Không phải đang nói với Tề Điềm, mà là nói với một người khác vậy.
Sóng gió của bữa trưa qua đi, từng người về phòng nghỉ ngơi nửa giờ, Tần Khả các cô lại bị điện thoại của tổ đạo diễn xách ra cửa.
Lần này trực tiếp tập hợp trên xe.


Không thấy anh trai lúc trưa đâu, không biết có phải bởi vì kim chủ xuất hiện nên để lại vết thương lòng hay không, mà người chủ trì buổi chiều đã đổi thành Kiều Nam mà Tần Khả quen biết.


Vừa lên xe đã bắt đầu ghi hình, cho nên ở trước ống kính, cảm xúc của nhóm khách mời cũng coi như thu lại —— Tề Điềm cũng không còn biểu hiện địch ý mãnh liệt nữa, Tần Khả tự nhiên cũng lười phải so đo với đối phương.
Kiều Nam vừa lên xe, liền bắt đầu giới thiệu quy tắc cho mọi người.


"Chủ đề kỳ thứ nhất của《Học bá xuất sắc nhất》 là Ngữ Văn. Sau chương trình các bạn khách mời phải ghi nhớ một điều —— nói không chừng sẽ giúp được cho việc "Nộp bài thi" cuối cùng của các bạn đấy."


"Dưới đây, chúng tôi đã bố trí cho mỗi khách mời một thân phận. Chi tiết của nhiệm vụ này sẽ được biết sau khi chia thân phận của các khách mời. Đầu tiên, mời người giữa trưa đã lấy được đặc quyền lên lựa chọn thân phận cho bản thân."


Kiều Nam dừng một chút, liếc mắt nhìn Tần Khả một cách sâu xa.


Chị cũng là người của tổ đạo diễn, đương nhiên đã sớm nghe nói đến màn khôi hài lúc trưa, chỉ là kim chủ chính là ông lớn, ai cũng không thể làm được gì, Kiều Nam chỉ hy vọng bạn học nhỏ mà mình đang phụ trách không có cảm xúc tiêu cực nào khác.


May mà nhìn trước mắt, ngoại trừ trông Tần Khả có chút không có tinh thần, thì hết thảy đều bình thường.
Lúc này Tề Điềm đã đi lên trước.
Cô ta không hề cảm thấy xấu hổ vì đoạt mất đặc quyền mà Tần Khả có được, dưới ống kính vẫn phô ra gương mặt với nụ cười xinh đẹp.


"Tôi nên chọn như thế nào đây?"
Kiều Nam nhanh chóng hoàn hồn, từ trong túi đào lên, móc ra mấy cái thẻ.
Vừa thấy đạo cụ này, Tề Điềm hơi sửng sốt, ngay sau đó khuôn mặt July như đang khóc tang ——
"Tôi chính là người không được thần may mắn phù hộ, các người không thể làm như vậy."


Lăng Sương ở bên cạnh lạnh nhạt cà khịa: "Không cần cậu chọn, cậu không có đặc quyền."
Kiều Nam bớt chút thời gian liếc mắt nhìn July một cái.


Rất rõ ràng, đây chính là người thô nhất trong đám người mới, july là người có kinh nghiệm quay chương trình tạp kỹ nhất trong những người mới, trong đầu cái gì cũng có thể nghĩ ra được, cũng làm cho công việc cắt nối biên tập của bộ phận hậu kỳ dễ dàng hơn rất nhiều.


Tề Điềm đã bắt đầu nháy mắt với Kiều Nam.
"Không phải nói tôi có đặc quyền được chủ động lựa chọn sao? Nhìn cái này không có gì gọi là chủ động cả."


"Đương nhiên là chủ động." Kiều Nam xoay ngược năm cái thẻ ra, chỉ thấy trên đầu mỗi tấm thẻ đều khắc hai chữ, "Bọn họ là rút ngẫu nhiên —— mà bạn thì được chủ động chọn."
Tề Điềm tò mò tiến lên phía trước.


Dựa theo ý của tổ đạo diễn, cô ta đưa nội dung mình nhìn thấy ra trước ống kính ——
"Tội phạm."
"Người mù."
"Thượng đế."
"Con hát."
"Người ngu."
Sau khi đọc xong, vẻ mặt Tề Điềm ngơ ngác nhìn Kiều Nam. Kiều Nam trả lại cho cô ta một ánh mắt vô tội.


"Nhắc nhở một chút là chỉ có từng này thôi, Tề Điềm, bạn có thể chọn."
"..."
Đối với năm cái thẻ này Tề Điềm rối rắm một lúc lâu, cuối cùng lựa chọn thẻ thượng đế.
—— Dù sao thì trong năm thẻ, chỉ có này là trông giống với nhân vật chính nhất.


Sau khi thấy Tề Điềm chọn thẻ đó, đáy mắt Kiều Nam lộ ra ý cười, chỉ là rất nhanh liền nhạt đi. Chị cắm bốn thẻ còn lại vào, bảo đảm phần khắc chữ được đưa xuống phía dưới, lại lắc lên thêm một lần, sau đó chị mới quay người lại.
Kiều Nam cười nhìn bốn người còn lại.


"Bây giờ, các bạn có thể chọn."
July dường như vẫn chưa kêu được thần may mắn về lại với mình, lúc này trông vô cùng đáng thương nhìn Tần Khả và Lăng Sương.
"Ưu tiên con gái."


Tần Khả bị cặp mắt cún con kia nhìn, bất chợt có cảm giác cậu trai lớn hơn mình hai tuổi này trông như em trai đang nhìn chị gái vậy.
Cô bất đắc dĩ cười một tiếng, quay đầu nhìn Lăng Sương.
Lăng Sương không chút khách khí, trực tiếp đứng lên đi qua.


Hơi do dự trong bốn cái thẻ đó, Lăng Sương rút ra một cây.
Tần Khả theo sau, tùy tay cầm lấy một cây.
Sau đó là Cố Vân Thành và July.
Kiều Nam: "Mời bốn khách mời của chúng ta lật thẻ trong tay mình ra."
Bắt đầu từ người rút thẻ đầu tiên, sắc mặt của Lăng Sương có chút không tốt.


Lăng Sương —— "Người ngu".
Tần Khả —— "Tội phạm".
Cố Vân Thành —— "Người mù".
July—— "Con hát".
Giống như Tề Điềm vừa chọn thẻ trước đó, sau khi lấy được thẻ về tay, vẻ mặt của mọi người đều là trạng thái mờ mịt.


Ngược lại, Tần Khả nhìn dòng chữ khắc trên đầu tấm thẻ, như suy tư gì đó mà nhìn chằm chằm.


Lúc này Kiều Nam đại diện cho tổ đạo diễn vỗ vỗ tay: "Được rồi, các bạn đã có được thân phận. Sau đây chúng ta bắt đầu trò chơi của kỳ đầu tiên —— Tiếp theo, mời các khách mời của chúng ta mang bịt mắt lên, chuẩn bị tách ra."
Mọi người mờ mịt.


Lăng Sương chủ động đặt câu hỏi: "Không phải còn chưa nói nhiệm vụ cho chúng tôi sao?"
Kiều Nam nở một nụ cười thần bí.
"Tới nơi, tự nhiên các bạn sẽ biết."
Mọi người: "..."


Câu này giống như lời kịch của Boss ở phía sau tấm màn vậy, làm cho trong lòng vài người đều xuất hiện một loại dự cảm xấu.
July đưa đầu lại gần trước tiên, "Bọn họ nói, đây là cảnh quay khảo nghiệm trình độ học bá hả?"
Cố Vân Thành: "Ừ."


Lăng Sương: "Nhưng tôi cảm thấy không đơn giản như vậy, mờ ám."
Tề Điềm: "Lát nữa phải tách ra sao? Có một mình tôi sợ quá."
Tần Khả: "."
Chỉ có một người duy nhất im lặng, tự nhiên sẽ khiến cho những người khác chú ý đến.


Bốn người đều dời mắt qua, thì thấy Tần Khả vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào tấm thẻ đến xuất thần.
Lăng Sương cũng xem như là thân thiết với Tần Khả nhất.


Cô nàng chủ động nói chuyện với Tần Khả, "Đang buồn vì thẻ của mình à? Nhưng mà nhìn thẻ của cô quả thật thảm nhất... Ừm, cũng có thể cái người ngu của tôi mới là thảm nhất."
Tần Khả nghe vậy nâng mắt.
Do dự một chút, cô mở miệng hỏi: "Có thể cho tôi xem thẻ của mọi người được không?"


Mọi người sửng sốt, ngay sau đó đều rối rít đồng ý.


Tề Điềm không vui —— cô ta không muốn cho Tần Khả có bất cứ một cơ hội nào để được lên hình nhiều, nhưng lúc này đang trong quá trình quay, người khác cũng đã đồng ý, nếu cô ta không theo, vậy về sau khản giả vừa liếc mắt một cái sẽ nhìn thấu cô ta có địch ý với Tần Khả.


Nghĩ như vậy, Tề Điềm không tình nguyện mà cùng với ba người còn lại, đưa thẻ ra.
Ánh mắt của Tần Khả lướt nhanh qua một vòng.
July tò mò hỏi: "Cô phát hiện ra gì à?"


"Không biết có tính không." Tần Khả duỗi tay, chỉ dòng chữ được khắc trên đầu tấm thẻ của mình, "Mỗi một từ, trên dưới đều có dấu ngoặc kép."
"..."
Mọi người sửng sốt.
july là nhiệt tình nhất, dời ánh mắt xuống, "Đúng thật nè."


Rốt cuộc Tề Điềm cũng không nhịn được nữa, cô ta bĩu môi, ngay sau đó giả bộ nở một nụ cười vui vẻ.
"Trời ạ, này có gì đâu, danh từ thì đánh dấu ngoặc kép vậy thôi, cũng rất bình thường."
Cố Vân Thành gật đầu.
Tuy rằng Lăng Sương không thích Tề Điềm, nhưng hiển nhiên cũng cho là vậy.


Thấy mọi người đều đồng ý như vậy, Tần Khả liền đem lời còn dư lại nuốt ngược vào.
Mặc dù cô cảm thấy, dấu ngoặc kép kì lạ này có khả năng sẽ giải thích gì đó...
Mấy người kia đều có tâm tư riêng, vì thế cũng không chú ý tới


Tổ đạo diễn vốn đang khẽ thảo luận ở phía trước, nghe đến câu nói kia của Tần Khả, thì không hẹn đều sợ hãi chăm chú nhìn Tần Khả.
Không bao lâu, xe ngừng lại, năm khách mời mang bịt mắt lên rồi từng người được người dẫn đường dắt đến "Địa điểm nhiệm vụ".


Mãi đến khi đã đi được rất xa, Tần Khả vẫn có thể nghe được tiếng kêu sợ hãi từ phía sau của Tề Điềm và July.
Mà trên thực tế, bây giờ Tần Khả lại có chút hứng thú —— chương trình dường như thú vị hơn trong tưởng tượng của cô.


Ước chừng đi được hai phút, dường như đi vào một căn phòng Tần Khả mới biết là có thể dừng lại.


Cô lấy đồ bịt mắt xuống, thì thấy bản thân đang đứng trong một phòng ngủ mang phong cách cổ đại —— bên tay phải là tấm chăn nệm bằng vải gấm, tấm màn bên giường rủ xuống, còn bên trái là một bộ bàn ghế gỗ hình tròn màu nâu.


Tần Khả quét mắt nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng mới nhìn đến hai người khác đang ở trong phòng.
Một người là anh quay phim đi theo cô, người còn lại với vẻ mặt ngượng ngùng chính là đạo diễn Giáp.
Tần Khả lấy lại tinh thần, "Ngài vừa nói gì ạ?"


"..." Đạo diễn Giáp ngượng ngùng đi lên phía trước đưa tờ giấy trong tay mình qua, "Tôi nói, đây là nhiệm vụ thứ nhất của khách mời."
"À, vâng."
Tần Khả duỗi tay nhận lấy.
Mở tờ giấy nhiệm vụ ra, tiếng loa của tổ đạo diễn không biết giấu ở góc nào trong phòng cũng vang lên ——


"Dưới đây là một câu chuyện xưa."


"Trong năm nào đó, một gia đình giàu có ở Giang Nam có một vợ cả và một vợ bé, ngày nọ vợ bé trong nhà bỏ mình với một thanh gươm cắm ở sau lưng, máu chảy đầy đất, bị thương nặng không thể cứu. Mà vợ cả thì hôn mê ở bên cạnh, cửa phòng và cửa sổ đều bị khóa chặt từ bên trong, trong phủ bị bao quanh bởi rất nhiều nghi ngờ..."


"Mời bốn khách mời của chúng ta dựa theo thân phận làm manh mối lần lượt hoàn thành các nhiệm vụ, xác định thân phận của từng người."
Tần Khả: "......?"


Sau mấy giây chiếc loa trở nên yên tĩnh, Tần Khả và những người đang ở phòng khác cùng đưa một nghi vấn: "Hình như vẫn chưa nói những thân phận có thể nghi ngờ —— mà đã xong rồi?"
Đạo diễn Giáp ngượng ngùng cười một tiếng, gật đầu tỏ vẻ khẳng định với Tần Khả.
Tần Khả: "..."


Tần Khả: "Không phải nói là giao bài thi trắc nghiệm để kiểm tr.a năng lực của học bá ư? Tại sao nhìn thế nào cũng giống như đang điều tr.a án treo vậy?"
Đạo diễn Giáp: "Cuối cùng mới giải bài thi."
Tần Khả: "Vậy bây giờ là?"
Đạo diễn Giáp: "—— xem như là viết tên và số báo danh trước?"


Tần Khả: "......"
Được rồi.
Cũng không thể đấu tranh được nữa, Tần Khả đành phải nhìn xung quanh căn phòng


Cô bước đến trước cửa phòng xem xét —— đều mang phong cách cổ đại dường như đã được khóa từ bên ngoài, ngoại trừ việc dùng ghế phá cửa, thì cũng không còn cách nào để có thể ra khỏi đây. Tần Khả suy nghĩ mấy giây, vẫn là buông tha cho ý tưởng nguy hiểm này.


Vì thế cô quay lại trong phòng, ngồi xuống chiếc ghế gỗ hình tròn, ánh mắt nhanh chóng đánh giá căn phòng.
Cùng lúc đó, cô cũng nhớ lại trước đó Kiều Nam có nói cho cô —— lúc ghi hình, phải nhớ đến chỗ anh quay phim để "Giao lưu" với người xem.


Anh quay phim cũng không đứng ở bên ngoài, lúc này cách thật sự rất gần, dường như là sốt ruột giùm cho Tần Khả đang không nói câu nào, máy quay phim trong tay cũng sắp dán lên trên mặt Tần Khả.


Tần Khả đành phải đứng dậy, vừa nghiêng mặt hướng về phía ống kính vừa quan sát trong phòng, vừa bình tĩnh nói ra phân tích của mình.


Cô đi đến mép giường, duỗi tay sờ lấy ga giường bằng vải gấm, đồng thời nhẹ giọng nói: "Nhìn từ chăn đến bộ đồ trà ở trên bàn mà nói, chỉ cần không phải là do tổ đạo diễn có rất nhiều tiền, vậy thì ở đây chính là phòng của chủ nhân căn nhà này."


Tần Khả lại đi đến trước bàn trang điểm bên cạnh giường, quan sát kỹ lưỡng đồ vật trên bàn.
"Phấn hoa vàng, son... Cho nên đây hẳn là phòng của phụ nữ hoặc là đàn ông có sở thích mặc đồ khác giới."
"... Phốc."


Đạo diễn Giáp ở bên cạnh bởi vì vừa đọc xong nhiệm vụ, lại không thể rời khỏi "Mật thất" này được, vốn nên an phận mà làm không khí, nhưng nghe đến câu này, anh ta vẫn là không nhịn được mà bị sặc một tiếng.


Một bên trong lòng nói người mới này quá thẳng thắn, một bên đạo diễn Giáp lặng lẽ xoay người qua chỗ khác —— sau đó thì phát hiện vị khách mời vừa nói câu này đang nghiêm túc nhìn chằm chằm anh ta.
Qua hai giây, cô gái nhỏ lại nghiêm túc quay người đi.


Đồng thời cô cũng nhẹ giọng nói với ống kính máy quay: "Nhìn phản ứng bây giờ của đạo diễn, có thể loại trừ trường hợp sau. Nhưng tôi cảm thấy, tổ đạo diễn hẳn là phải cân nhắc đến tất cả những nhân tố mới đúng..."


Lúc này cô gái nhỏ không nhìn máy quay mà chỉ nghiêng người sang, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp là vẻ nghiêm túc, hiển nhiên không hề có ý tứ đùa giỡn nào.


Tổ hậu kỳ cũng không cắt đi đoạn này mà đưa vào chương trình chính thức. Mà trong chương trình chính thức, hậu kỳ còn bỏ thêm bên cạnh một dòng phụ đề với màu sắc rực rỡ ——
Tổ đạo diễn:...Nếu không bạn tới thử xem


—— mà làn sóng fan hâm mộ điên cuồng đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất của Tần Khả cũng bắt đầu từ cảnh quay này.
Nhưng hiển nhiên lúc này Tần Khả cũng không thể đoán được sự phát triển lớn mạnh đến thế nào sau khi phát sóng, cho nên cô vẫn nghiêm túc tiếp tục công việc điều tr.a của mình.


Sau khi kiểm tr.a một vòng trên bàn trang điểm cũng không phát hiện ra được cái gì, Tần Khả lại vòng về một thứ còn tồn tại trong căn phòng này, ngoại trừ giường, bàn trang điểm, bàn ghế tròn thì còn một đồ vật thứ tư chính là ——
Bàn đọc sách.


Trên bàn có đặt một quyển sổ, rất có phong cách cổ đại.
Tần Khả cảm thấy hứng thú cầm lên, tùy tay lật một cái ——
"?"
Tần Khả ngẩng đầu nhìn đạo diễn Giáp.
"Cuốn sổ này không có chữ ạ."


Sau khi đạo diễn Giáp nghe tiếng cảnh cáo nhắc nhở vang lên từ tai nghe, thì lúc này đã im lặng như gà, thấy Tần Khả chủ động hỏi, anh ta càng ngậm chặt miệng, biểu hiện ra vẻ mặt vô tội.
Tần Khả thất vọng thu hồi ánh mắt.


Chần chờ nhìn chằm chằm quyển sổ vô ích trong tay vài giây, đôi mắt Tần Khả đột nhiên sáng lên,
"Có."
Tần Khả hưng phấn đi đến giữa căn phòng, anh quay phim cũng tò mò đi qua theo.
Chỉ thấy cô gái nhỏ xách ấm trà trên bàn lên rồi quay về.
"..."


Đạo diễn Giáp đứng bên cạnh cửa trợn to mắt, trong lòng mơ hồ có một dự cảm xấu.
Sau đó chính mắt anh ta nhìn thấy dự cảm của mình thực hiện ——
Tần Khả mở ra trang đầu tiên "Không có chữ", rồi rót nước trong ấm trà xuống.
Đạo diễn Giáp "... Ss*."


(Đây là tiếng rít vào, nhưng t không biết bỏ từ nào vô nữa:((, có bạn nào biết thì chỉ t với huhu.)
Tần Khả nhìn chằm chằm nửa ngày, ánh sáng trong mắt cũng dần trở nên ảm đạm.


Cuối cùng thí nghiệm thất bại, cô gái nhỏ khôi phục lại vẻ mặt không cảm xúc, buông ấm trà trong tay xuống. Cô dịch quyển sổ sang một bên, sau đó lại kiểm tr.a hai ba quyển sổ khác.
Cuối cùng bên dưới mấy quyển sổ không có một chữ nào, phát hiện ra một lá thư viết đầy chữ.


Ánh mắt của anh quay phim cũng sáng lên.
Nhưng mà lấy được lá thư này Tần Khả cũng không vội đọc. Cô tựa như không tiếng động thở dài với lá thư ở trước mặt, sau đó mới cầm cả quyển sổ không có chữ kia lên trước máy quay ra hiệu.
Vẻ mặt của cô gái nhỏ nghiêm túc:


"Thật ra thì có thể dùng dung dịch Phenolphthalein[1] viết chữ lên tờ giấy trắng, sau đó dùng dung dịch kiềm thì sẽ hiện ra, đây là phương pháp khá đơn giản. Nếu muốn hiệu quả làm chữ ẩn đi hiện ra đạt đến mức tốt nhất, vậy thì còn có thể dùng cách khác, ví dụ như nghệ cùng với dung dịch kiềm có thể hiện ra màu đỏ, lại thêm tính axit có thể biến thành chữ xanh, lại đổ nước phèn vô thì có thể làm cho chữ biến mất một lần nữa —— như vậy trông có vẻ khó khăn một chút."


"..."
Đạo diễn Giáp đứng trong góc lau mặt một cái.
Anh ta có dự cảm, người mới này sẽ lôi kéo tổ đạo diễn cùng nhau "Bùng nổ".
Trên thực tế, sau khi đoạn này được lên sóng, quả thật khán giả xem phụ đề cũng đã cười đến điên rồi ——


Ha ha ha ha ha ha ha ha tôi là đang xem chương trình khóa học cấp tốc cho tổ đạo cụ đó hả
Tổ đạo diễn có cảm nhận được không đây chính là sự khinh bỉ đến từ học bá đấy!
Tổ đạo diễn:...Thụ giáo, tạm biệt!
Tổ đạo diễn thảm nhất trong lịch sử, không gì sánh nổi


Tổ đạo diễn tới đây tới đây, tôi thoái vị nhường ngôi nè
Tôi cảm thấy chỉ số thông minh của chị gái học bá đã bị vũ nhục.
Bởi vì chỉ số thông minh của chị gái học bá quá cao nên không thể hợp rơ với tổ chương trình này.
......


Không cách nào biết trước được tương lai, lúc này Tần Khả đã mở ra lá thư.
Nhìn lướt qua mấy giây, cô chuyển hướng sang ống kính, một lần nữa hưng phấn đến đôi mắt sáng lên.


Người xem đều đang đoán cô nhìn thấy gì, sau đó lần đâu tiên trong chương trình nghe thấy ngữ khí vui vẻ vô cùng rõ ràng của cô gái nhỏ ——
"Là cổ văn."
Về sau vào giờ khắc này người xem đều lâm vào không khí yên lặng quỷ dị hết mấy giây.
Sau đó đều điên cuồng spam bình luận:


Ngày hôm đó, tôi nhìn thấy ánh sáng trong mắt học bá, cũng nhìn thấy được chính mình chênh lệch với thần đến cỡ nào (đầu chó jg)
*Chú thích:*


Phenolphthalein[1]: là một hợp chất hóa học với công thức C20H14O4. Phenolphtalein được sử dụng trong đồ chơi, ví dụ như một thành phần của mực biến mất, hoặc nhuộm trên tóc Hollywood Barbie.






Truyện liên quan