Chương 29
Dưới sự trợ giúp của gã sai vặt cậu đã thu phục được mái tóc dài cùng quần áo, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi ra cửa lớn, sau đó giương ra phong thái mặt ngựa càn rỡ. Quay đầu lại nhìn nhìn gã sai vặt đang dắt ngựa tới, cậu dừng một chút, nói, “Con ngựa này …”
Gã sai vặt tên Trường Thuận giật mình một cái, vội vàng chạy lên trước lấy lòng nói, “Thiếu gia, Đạp Tuyết ngài muốn phải hai ngày nữa mới có thể tới được, con Truy Phong này tuy già, nhưng tốc độ rất nhanh, cưỡi cũng rất ổn, dáng vẻ cũng rất uy vũ, nếu không ngài …. dùng tạm vậy?”
… Nhưng phải cưỡi làm sao.
Yên lặng nuốt lời chưa nói xuống, cậu sửa sang lại tay áo, làm bộ như ghét bỏ liếc mắt nhìn Truy Phong, khinh thường nói, “Cưỡi ngựa già thì có gì thú vị, một điểm mạnh mẽ cũng không có, đi, lấy cho bổn thiếu gia một cỗ xe ngựa.”
Trường Thuận thấy cậu không khóc nháo muốn Đạp Tuyết như hai ngày trước nữa, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, bước lên phía trước dắt lấy Truy Phong, quay đầu lại nói, “Vậy thiếu gia chờ một lát, tiểu nhân sẽ lấy ngựa xe tới.” Nói xong nháy mắt với Trường Phúc, rồi dắt ngựa đi.
Sau khi Trường Phúc nhận được ánh mắt của gã thì đau khổ, nhưng nhớ tới lời dặn của phu nhân lúc buổi sáng, chỉ có thể kiên trì tiến lên, thận trọng nói, “Thiếu gia, đêm nay lão gia sẽ trở lại, công khóa của ngài …”
Hiện tại Trấn quốc công An Văn Hoa đang đứng đầu ở Hộ bộ, trước đó bị Hoàng Thượng phái đi tr.a một án tham ô lớn, trước khi đi đã bố trí cho An Thành Nhạc rất nhiều công khóa, nói là chờ sau khi trở về sẽ kiểm tr.a cậu. Nhưng mà trong một tháng Trấn quốc công không có ở nhà, đừng nói là đọc sách, ngay cả thư phòng An Thành Nhạc cũng chưa từng bước vào. Không chỉ như vậy, cậu còn xuất môn gây họa, Đạp Tuyết bị ép bán kia chính là bằng chứng.
Vèo vèo lật tư liệu hệ thống trong đầu, Diệp Chi Châu duy trì biểu tình khinh thường, cứng ngắc ba giây, sau đó nhanh chóng hoàn hồn, dùng cái mũi phun khí, “Dong dong dài dài cái gì, gì mà công khóa? Không làm! Dù sao phụ thân cũng sẽ không đánh ch.ết ta. Đúng rồi, vì sao Đạp Tuyết phải hai ngày nữa mới tới? Tiểu gia ta hiện tại đang muốn cưỡi!”
Trường Phúc quả thực muốn khóc, yếu ớt giải thích, “Bởi vì con ngựa kia đã được người khác chọn trước, cho nên người bán cần phải giải thích với người mua trước đó rồi mới có thể đem ngựa tới cho ngài …”
“Chậm quá chậm quá, chỉ mua một con ngựa thôi mà phiền toái như vậy, tiểu gia ta không cần! Một hồi ngươi đi lui ngựa cho ta!” Cậu giả bộ không kiên nhẫn đánh gãy lời của Trường Phúc, thấy Trường Thuận đang vội vàng đánh xe ngựa tới, sải bước đi, nghiêm mặt nói, “Đi phố tây, gia muốn đi tới Trân Bảo Các mới mở nhìn một chút!”
Hai gã sai vặt hai mặt nhìn nhau, Trường Thuận nhìn Trường Phúc đang ngây ngốc, ngẫm lại những lời vừa mới nghe, thật cẩn thận hỏi, “Thiếu gia, ngài thật không muốn Đạp Tuyết sao?”
“Không muốn không muốn, đi mau!” Ngựa này đã được Lôi Bảo Phi chọn, nếu còn tiếp tục ép mua, vậy còn muốn làm nhiệm vụ nữa không, nhất định không thể mua!
Xe ngựa dừng trước một tiểu điếm ở chỗ ngoặt phố tây, Diệp Chi Châu vén rèm lên xuống xe, quét mắt nhìn cửa tiểu điếm, híp mắt lại. Trân Bảo Các, là tiểu điếm đầu tiên mà nhân vật chính mở sau khi vào kinh thành, chuyên kinh doanh một ít đồ vật hiếm lạ mà thế giới này không có, rất được nhóm người giàu có yêu thích cùng truy phủng, là con đường tích lũy tài phú quan trọng lúc đầu của nhân vật chính.
Trân Bảo? Hừ, cùng lắm là ăn may thôi.
Cậu cất bước đi vào, nhìn về phía lầu hai nhếch môi một cái, lại nhìn về phía tiểu nhị đang ra nghênh đón, một bộ ngữ khí “Tiểu gia ta không thiếu tiền” nói, “Đem tất cả những vật hiếm nhất của điếm ra đây, nếu thật sự là vật tiểu gia ta chưa từng thấy qua, ta sẽ mua lại với giá gấp đôi!”
Các khách nhân trong điếm sôi nổi ghé mắt.
Trường Thuận Trường Phúc nghe vậy liền bị dọa, Trân Bảo Các vừa được mở gần đây, đồ vật bên trong mỗi cái đều quý, mỗi cái đều hiếm, cũng từng có người tiến vào chế giễu nhưng đều bị vẽ mặt, thiếu gia nói như vậy là ngại mình nhiều tiền hay sao!
Nụ cười trên mặt tiểu nhị cứng lại trong chớp mắt, sau đó càng cười rạng rỡ hơn, “Khách nhân ngài chờ một lát, tiểu nhân lập tức đi lấy hàng cho ngài nhìn.”
“Thiếu gia.” Sau khi tiểu nhị rời đi, Trường Thuận nhìn khách nhân trong điếm, tiến lên hạ giọng nói, “Tiền của ngài đều cầm mua Đạp Tuyết hết rồi, đồ vật trong Trân Bảo Các tương đối quý, ngài xem …”
“Không phải nói không mua Đạp Tuyết rồi sao?” Cậu ra vẻ không kiên nhẫn phất phất tay, đi đến bên ghế đãi khách ngồi xuống, tiếp tục nói, “Quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác, ta cùng Đạp Tuyết không có duyên phận, bỏ đi bỏ đi.”
Trường Thuận bị cậu nói nghẹn trở về, nhìn Trường Phúc một cái, trong lòng không có cách nào.
Tiểu nhị rất nhanh bưng ra một cái khay, tự tin đặt ở trước mặt Diệp Chi Châu, mỉm cười nói, “Khách nhân ngài xem, đây là hàng mới đến sáng nay, Đông gia nói, nếu ngài có thể nhìn ra đây là vật gì, mấy thứ này liền tặng không cho ngài.”
Diệp Chi Châu ở trong lòng huýt sáo, quả nhiên An Thành Kiệt có ở đây, hôm nay cậu đến đây là chính xác! Cong môi lộ ra một nụ cười, cậu nhìn cái khay, tùy tiện cầm lấy một vật hình tròn, xoay xoay, ghét bỏ nói, “Đây không phải là đồ chơi của trẻ con ngoại quốc sao, gọi là kính vạn hoa, có thể xoay ra được nhiều kiểu hoa văn khác nhau, không thú vị.”
Nụ cười của tiểu nhị cứng lại.
Lại cầm lấy một cái hộp gỗ được khảm các loại bảo thạch, mở ra nhìn tới nhìn lui, vặn cái dây cót được tạo hình thành bông hoa, bĩu môi, “Lại là một món đồ chơi ngoại quốc, vặn cơ quan này là hộp sẽ phát ra nhạc, chỉ đơn điệu vài âm thanh, nhàm chán.”
Những khách nhân đang chờ xem trò cười dần dần tụ lại chỗ cậu, khe khẽ nói nhỏ. Tiểu nhị nuốt nuốt nước miếng, có chút hoảng loạn.
“Í, các ngươi lại có thể nung ngọc lưu ly sao? Nhưng lưu ly ở ngoại quốc có rất nhiều màu sắc rực rỡ.” Cậu chọt chọt cái bình thủy tinh nhỏ xấu xí ở góc, lại cầm lấy kính lúp phiên bản cổ đại bên cạnh, trong mắt đều là ghét bỏ, “Cái kính này có thể phóng lớn đồ vật, cách làm cũng đơn giản, chỉ cần mài mặt kính thành hình cung là được.” Nói xong bỏ đồ vật xuống, chỉ chỉ mấy cái còn dư lại, “Cái này là xà phòng, được nấu từ mỡ heo, có thể dùng để tắm rửa, cái bên cạnh là vật làm sạch răng, cái còn lại là bút chì, cũng là đồ ngoại quốc, dùng để viết chữ, viết xong có thể xóa đi.”
Tiểu nhị ngây ngốc, những khách nhân thì chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
“Ta nói chứ.” Cậu đẩy cái khay đi, cười lạnh, “Các ngươi là hắc điếm đúng không, chuyên môn lấy đồ chơi ngoại quốc lừa người Đại Yến, vật chỉ có mấy văn tiền lại bán tới mấy trăm mấy ngàn lượng, tâm cũng thật đen.” Nói xong đứng dậy vỗ vỗ tay áo, hừ lạnh một tiếng, “Quả nhiên không gian xảo không phải thương nhân, Trường Thuận Trường Phúc, chúng ta đi! Cái gì Trân Bảo Các, ta thấy nên cải danh gọi là Hắc Tâm Các thì đúng hơn!”
Trường Thuận Trường Phúc bị tình thế đảo ngược dọa cho trợn mắt há mồm sững sờ nhìn nhau, sau đó vội vã đi theo. Ba người nghênh ngang rời đi, lưu lại tiểu nhị đối mặt với ánh mắt hoài nghi của những khách nhân, trong lòng càng hoảng loạn. Gã nhịn không được lui về phía sau, cúi đầu ấp úng nói, “Các vị, đừng nghe họ nói bậy, đồ trong tiệm chúng ta đều được yết giá công khai ….”
“Hắc điếm, trả tiền lại đây!” Không biết là ai hô to một tiếng, sau đó những khách nhân này còn đang do dự dần dần trở nên kích động, đều đi tới vây tiểu nhị lại, tiếng hỏi han, tiếng chất vấn, tiếng mắng chửi, đủ loại thanh âm nhanh chóng tràn ngập trong điếm.
Lầu hai, biểu tình của An Thành Kiệt cứng ngắc nắm chặt tay, trong lòng tràn đầy khiếp sợ. Lôi Bảo Phi ngồi đối diện hắn chậm rãi đặt chén trà xuống, nụ cười thân mật trên mặt dần dần nhạt đi, ánh mắt nhìn hắn mang theo dò xét.
[Tỷ lệ yêu nhau của Lôi Bảo Phi và nhân vật chính giảm còn 70%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu đang ở trên xe ngựa phân tích nội dung kịch bản thấy được nhắc nhở thì ngẩn người, sau đó mừng như điên, “Lẽ nào Lôi Bảo Phi cũng ở trên lầu?” Đây thật là niềm vui ngoài ý muốn, vốn còn tưởng rằng hồn kỳ của Lôi Bảo Phi phải lấy từ từ, nhưng bây giờ xem ra, nói không chừng hồn kỳ này có thể lấy được đầu tiên! Lúc xem tư liệu cậu liền phát hiện tình cảm của Lôi Bảo Phi đối với nhân vật chính có biến hóa là khi nhân vật chính phát ra ánh sáng của Chúa trời, hôm nay nhắc nhở vừa hiện ra, cậu làm sao còn không hiểu! Lôi Bảo Phi thích chính là “chân thiện mỹ” trên người nhân vật chính, như vậy chỉ cần cậu xé rách tầng “chân thiện mỹ” này …. Việc lấy hồn kỳ chỉ là ngày một ngày hai thôi!
Buổi tối khi bồi phu nhân Trấn quốc công ăn cơm, cậu thuận tiện hỏi thăm tin tức của An Thành Thắng, khi biết hắn và bạn bè kết giao đi ngắm cảnh, liền hài lòng trở về viện tử của mình, nằm xuống ngủ.
Truyện được edit và post duy nhất tại:
Ngày hôm sau cậu bị Trường Thuận đánh thức thật sớm, sau đó mơ mơ màng màng được bọn họ tỉ mỉ mặc quần áo một phen, rồi đưa vào viện của phu nhân Trấn quốc công.
“Không ngờ phụ thân con có việc trì hoãn trên đường, xế chiều hôm nay mới có thể về đến nhà.” Một phụ nhân xinh đẹp đang khoan thai lựa ngọc bội trong hộp, trong mắt mang theo lo lắng, “Con vào cung phải ngoan một chút, thu tính tình lại, Bát hoàng tử cũng không nhất định sẽ chọn con, con nghìn vạn lần đừng làm rộn, biết không?”
Ngốc qua ba thế giới, nhưng đây là lần đầu tiên Diệp Chi Châu cảm nhận được tình thương của mẹ nhịn không được mềm lòng, nghe lời gật đầu, “Con biết rồi, mẫu thân.”
Cuối cùng chọn được một khối ngọc bội tinh xảo xinh xắn, bà đứng dậy, đeo ngọc bội cho cậu, vuốt túi lưới bên dưới ngọc bội, thở dài, “Con đó, chỉ trách mẫu thân làm hư con …. Được rồi, xe ngựa đang chờ ở cửa, mau xuất phát đi, trì hoãn canh giờ sẽ không tốt.”
Cậu dịu ngoan kính cẩn tạm biệt, mang theo một tia ấm áp trong lòng bước lên xe ngựa hoàng cung.
Hoàng đế triệu người tiến cung là muốn tìm hiểu phong thái học vấn của bọn tiểu bối, cho nên người tới hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo mấy tác phẩm sở trường của mình, chỉ có Diệp Chi Châu, một tay cầm con dế một tay đung đưa trống bỏi bước vào yến tiệc trong vườn, cơ hồ là hoàn toàn treo hết mấy chữ “không học vấn không nghề nghiệp” ở trên mặt.
“Xì, ta tưởng là ai, té ra là phế vật An gia.” Tiếng trào phúng không chút khách khí vang lên, Diệp Chi Châu nhìn sang, trong ký ức nguyên chủ tìm ra thông tin của người này, chậm rãi lắc lắc trống bỏi, lạnh lùng nói, “Cũng không biết là vị anh hùng nào khuya ngày hôm trước bởi vì không có tiền trả nên bị các cô nương ở Di Hồng Viện đuổi ra vậy ta, chậc chậc, nghe nói lúc đi ra ngay cả quần cũng không mặc.”
Trong vườn một mảnh an tĩnh quỷ dị, tất cả mọi người đang đàm thơ phẩm tranh luận văn đều ngừng lại, nhìn về phía Diệp Chi Châu. Diệp Chi Châu nhe răng cười, “Ngại quá, ta còn rất nhiều cố sự nhỏ như vậy nữa, mọi người muốn nghe không?”
Mọi người nhất tề quay đầu đi, tiếp tục công việc trước đó, giống như cái gì cũng không xảy ra. Vị thiếu niên kia bị tiết lộ chuyện xấu nổi giận chỉ vào Diệp Chi Châu, nghẹn nửa ngày không nói nên lời, cuối cùng nổi giận đùng đùng chạy đi.
“Ta muốn nghe.” Một thanh âm của thiếu niên mang chút ngây thơ đột nhiên từ góc vườn truyền ra, Diệp Chi Châu quay đầu lại nhìn, liền thấy một thiếu niên mặc hắc bào mặt tái nhợt ngồi xe lăn được thái giám cẩn thận đẩy ra, trên khuôn mặt diễm lệ tinh xảo không có biểu tình gì, vẻ mặt nhàn nhạt, con ngươi đen láy, lúc chuyên chú nhìn một người nào đó sẽ khiến người ta có cảm giác sợ hãi khi bị xà độc để mắt tới, “Ngươi họ An?” Y lên tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn cậu, ngón tay nhỏ nhắn gầy gò trắng nõn hơi lộ ra, “Ta rất thích ánh mắt của ngươi …. Cho ta được không.”
“What?!”