Chương 48

Do vẫn còn nhớ rõ thống khổ khi lần đầu tiên ăn tẩy tủy đan phải ngồi trong WC nửa tiếng, Diệp Chi Châu hồi hộp nhìn chằm chằm Trọng Thu, thần kinh buộc chặt tùy thời chuẩn bị đá anh xuống xe đi giải quyết nhu cầu sinh lý.


Trọng Thu bị cậu nhìn như vậy rất chi là sung sướng, nhịn không được vươn tay ôm cậu vào trong lòng, bàn tay ái muội vuốt ve lưng cậu, “Thích anh đến thế sao?”


Cậu phản thủ kéo bàn tay sắc lang ở sau lưng ra, nhìn đồng hồ, ở trong lòng điên cuồng chọt hệ thống, “Thông Thiên, ảnh đã ăn tẩy tủy đan hơn một giờ rồi, vì sao còn chưa có chuyện gì! Chẳng lẽ tẩy tủy đan không có tác dụng với bệnh độc tang thi?”


Cái gương nhỏ trong túi cậu rung lên, màn ảnh hiện ra, sau đó hóa thành một chùm sáng quét qua Trọng Thu từ trên xuống dưới, dừng một chút, sau đó hiện ra màn ảnh, [Đối tượng này đã hơn nửa tháng chưa ăn cơm, xin kí chủ tin tưởng đan dược hệ thống đưa.]


Nửa tháng chưa ăn cơm … Cậu cúi đầu, xốc áo đối phương lên, vậy mà vẫn có cơ bụng! Sờ sờ vài cái, xúc cảm tốt vô cùng, một chút cũng không giống dáng vẻ người nửa tháng chưa ăn cơm!
“Trọng Thu, anh có đói bụng không?”


Trọng Thu bị cậu sờ đến ánh mắt biến thâm, cũng bỏ tay vào áo của cậu, sáp lại hôn môi cậu, ngữ khí ái muội, “Đói chứ, Tiểu Thần quyết định muốn cho anh ăn no sao?”


available on google playdownload on app store


Cậu co rút khóe miệng, trừng mắt nhìn anh một cái, cái người này đầu óc toàn là đen tối biến thái! Từ trong không gian lấy ra một hũ sữa chua cắm ống hút vào, trực tiếp đưa đến trước mặt đối phương, không phiền không chán lần thứ hai phản thủ kéo tay anh, cứng rắn nói, “Ăn đi!”


Trọng Thu liếc nhìn hũ sữa chua, nghiêng đầu, “Anh càng muốn uống ‘sữa’ của em hơn.”
Vẫn còn sung sức đúng không! Cậu dùng lực bóp hũ sữa chua, xì một tiếng, chất lỏng màu trắng phun lên mặt Trọng Thu, “Anh có tin cả đời này tôi có thể làm vật ‘phun sữa’ của anh không dùng được nữa không hả!”


“Tiểu Thần, em như vậy rất không ngoan.” Trọng Thu duỗi lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ sữa chua bên miệng, sau đó ghét bỏ nhíu mày, “Sữa chua này hết hạn rồi, hôi quá.”


Hôi? Cậu sửng sốt một chút, cúi đầu hút một hơi, chậc chậc lưỡi, “Chưa hư, đồ vật trong không gian của tôi làm sao có thể hết hạn được.” Nói xong thấy Trọng Thu vẫn chán ghét nhìn sữa chua, trong đầu hiện ra linh quang, bỏ sữa chua qua một bên, từ trong không gian lấy ra một con dao nhỏ nhanh chóng rạch một vết trên đầu ngón tay, nhét vào miệng anh, “Máu tôi có vị như thế nào?”


“Tiểu Thần!” Trọng Thu phun ngón tay cậu ra ngoài, mặt đen lại, “Em đang làm gì đó!”


“Có phải máu tôi rất ngọt không?” Trong lòng cậu có cảm giác vô lực, lấy một miếng băng keo cá nhân dán lên miệng vết thương, ánh mắt hơi ảm đạm, “Có phải anh không thể ăn bất cứ loại đồ ăn nào, đúng không?”


“Thì ra em đang lo lắng cái này …” Trọng Thu mềm lòng, ôm lấy cậu rồi vuốt tóc của cậu, “Yên tâm, hiện tại anh không cần ăn cơm cũng có thể hoạt động bình thường, cũng không có ảnh hưởng gì đến thân thể của anh, chờ chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh thì tốt rồi, đừng lo lắng.”


Trong mắt của cậu nhiễm một tia hy vọng, vuốt mặt của anh, “Vậy hiện tại anh có thấy khá hơn chút nào không? Viên thuốc tôi đưa cho anh có tác dụng gì với bệnh độc trong cơ thể anh không?”


“Có tác dụng.” Trọng Thu gật đầu, bàn tay trộm bò lên lưng cậu, “Em không phát hiện sao, thời gian anh biến thành tang thi đã chậm lại. Bệnh độc trong cơ thể anh đã được cải thiện, so với ban đầu thì giảm đi nhiều hơn, cho nên tác dụng cụ thể của viên thuốc kia còn cần phải tiến hành thí nghiệm, chờ vào căn cứ thì tốt rồi.”


Chỉ là làm chậm lại thôi sao, so với dự đoán của Diệp Chi Châu thì kém hơn rất nhiều. Cậu nở nụ cười yên tâm vùi vào lòng Trọng Thu, nhưng trong lòng lại lo lắng gọi hệ thống, “Thông Thiên, tẩy tủy đan không có tác dụng với bệnh độc tang thi sao?”


[Theo quy tắc thiên đạo, vật phẩm từ bên ngoài đối với sự vật hay sự kiện trong kịch bản sẽ bị giảm tác dụng.]
“Vậy thuốc giấu hơi thở trước đó …”
[Cũng bị giảm.]


Cậu vuốt mặt, nhớ tới những tang thi cao cấp thỉnh thoảng sẽ không bị thuốc giấu hơi thở ảnh hưởng, trong lòng lành lạnh, “Nếu Trọng Thu thông qua tẩy tủy đan nghiên cứu chế tạo ra được vắc-xin phòng bệnh giết ch.ết tang thi, hiệu quả cũng sẽ giảm sao?”


[Nếu vật đó do nhân vật ở thế giới này nghiên cứu ra thì vẫn có tác dụng 100%.]
Vậy thì tốt … Hiện tại chỉ có thể hy vọng Trọng Thu sớm nghiên cứu chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh.


Diệp Chi Châu làm ổ trong ngực Trọng Thu ngủ thiếp đi. Cửa căn cứ đã gần ngay trước mắt, Trọng Thu nhìn thụy nhan nhu thuận của người trong lòng, cong cong môi, càng ôm chặt người hơn.


Đoàn xe bọn họ vừa nhiều người lại nối dài, đa số đều là xe tải quân đội, rất nhanh khiến cho thượng tầng căn cứ chú ý, không đợi nhân viên đăng ký xong, Liễu Đào cùng nhân viên căn cứ An Nam liền bị mời đi họp.


Căn cứ B thị có ba lớp cửa, lớp thứ nhất cách lớp thứ hai khoảng mấy ngàn mét, ở giữa là khu quan sát, bên trong đậu đầy xe, trong xe đều là người đang chờ đợi vượt qua kỳ quan sát. Đoàn xe của bọn họ rất đặc biệt, nên được cho một chỗ riêng để dừng chân.


Diệp Chi Châu bị xóc nảy làm tỉnh giấc, mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mắt là cái cằm hoàn mỹ của Trọng Thu liền giật mình triệt để thanh tỉnh, thấy mình đang bị đối phương ôm đi, vội giãy dụa xuống đất, đánh giá chung quanh một chút, hỏi, “Đến căn cứ rồi sao?”


“Đến rồi.” Trọng Thu tiếc nuối nhìn tay mình, đổi sang dắt tay cậu đi về phía trước, “Liễu thúc bị người của căn cứ kéo đi nói chuyện rồi, Lý thúc đang kiểm kê nhân khẩu để phân phát cơm trưa.”


Cậu gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nghi hoặc nhìn về cánh cửa cao lớn bằng kim loại phía trước, “Nơi này là chỗ nào? Anh dẫn tôi đến đây làm gì.”


Trọng Thu không đáp, tiếp tục dẫn cậu đi về phía trước, cho đến khi đứng trước ở một cái cửa sổ nhỏ ngay góc cánh cửa kim loại thì dừng chân, đưa giấy chứng nhận cho binh lính gác ở cửa. Sĩ binh xác nhận xong thân phận của anh, hướng anh làm một kính lễ, mở cửa sổ ra.


Bên trong cửa sổ, một lão nhân nghiêm túc đang đứng ở nơi đó. Ngoài cửa sổ, Trọng Thu ôm vai Diệp Chi Châu, hướng phía lão nhân mỉm cười, “Gia gia, đây là Liễu Thần, là bạn trai của cháu, là đối tượng chung sống cả đời.”
Diệp Chi Châu sửng sốt, cái gì hả?


Lão nhân kia cao thấp cẩn thận đánh giá cậu một chút, gật gật đầu, hướng Trọng Thu nói rằng, “Chọn rồi thì đừng thay đổi, hảo hảo sống qua ngày, lần sau không cho phép giấu người nhà tự tiện ra khỏi căn cứ nữa, nếu không ông sẽ đóng cửa viện nghiên cứu của cháu, hiểu chưa?”


“Không có lần sau đâu ạ.” Trọng Thu nhu thuận trả lời, “Lần sau có ra căn cứ nữa thì đó là lúc chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh chuẩn bị đưa vào sử dụng.”


Lão nhân nghe vậy trong mắt hiện lên một tia kích động, thanh âm đề cao, “Tốt, nam nhi không thể nói không giữ lời, ông chờ tin tức tốt của cháu!” Nói xong nhìn về phía Diệp Chi Châu, biểu tình hòa ái đi rất nhiều, “Tiểu Thần, chờ cháu chấm dứt thời gian quan sát gia gia sẽ lại nói chuyện với cháu, gia gia còn có việc, đi trước nhé.”


Cửa sổ bị đóng lại, Diệp Chi Châu chuẩn bị đáp lời bị nghẹn trong bụng, có chút ngượng ngùng lại có chút tức giận, vô cùng muốn đập cho Trọng Thu một trận.


“Gia gia rất thích em.” Trọng Thu như là không thấy được cậu bất mãn, không biết xấu hổ lần thứ hai dắt lấy tay cậu, “Đi thôi, Lý thúc vẫn đang chờ chúng ta, trở về ăn cơm.”


“Tiểu Thần?” Một thanh âm quen thuộc đột nhiên truyền đến, Diệp Chi Châu quay đầu lại, chỉ thấy cách hơn 10 mét Ngụy Húc gầy yếu đi rất nhiều đang nhảy xuống từ một chiếc xe, thần tình kích động chạy nhanh tới, “Tiểu Thần, cậu tới vào lúc nào vậy? Tôi còn tưởng rằng, tưởng rằng …” Có lẽ trong đầu hắn đang tưởng tượng ra hình ảnh đáng sợ gì đó, nhịn không được vươn tay muốn ôm Diệp Chi Châu.


Trọng Thu lập tức đen mặt, tiến lên ngăn tay hắn lại, chắn trước người Diệp Chi Châu, đồng tử lại có xu thế biến vàng, “Không được chạm vào em ấy!”


“Anh bình tĩnh lại đã.” Đây là khu quan sát đó. Diệp Chi Châu vươn tay giữ chặt tay của anh, nhìn về phía Ngụy Húc, cười cười trả lời, “Giữa trưa nay mới đến, Ngụy ca anh thì sao, anh tới lúc nào?”
Ngụy Húc nhìn bàn tay đang giữ chặt Trọng Thu của cậu, nhíu mày, “Tiểu Thần, vị này là …”


“Là bạn trai của tôi.” Diệp Chi Châu vô cùng thoải mái nắm lấy tay Trọng Thu, giơ lên cho hắn nhìn, “Còn phải cám ơn lời Ngụy ca đã nói với tôi trước kia, khiến tôi hiểu được đó chỉ là tình cảm ỷ lại vào anh trai. Hiện tại tôi thật sự đã tìm được người mình thích, giới thiệu một chút, vị này chính là Trọng Thu, nghiên cứu viên của căn cứ B thị. Trọng Thu, vị này chính là Ngụy Húc, là anh em tốt lớn lên từ nhỏ với tôi, vẫn luôn chăm sóc tôi.”


Trọng Thu bị cậu lấy lòng giới thiệu, khí tức quanh thân ôn hòa xuống, hướng Ngụy Húc vươn tay, “Xin chào, cám ơn anh trước kia đã chăm sóc Tiểu Thần, về sau tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.” Cho nên “anh em tốt” là anh cũng nên biến mất đi.


Ngụy Húc không cách nào hình dung được tâm tình của mình lúc này, có chút suy sụp, lại có chút chua xót. Hắn nắm chặt tay Trọng Thu, miễn cưỡng nở nụ cười, trả lời, “Tính tình Tiểu Thần hơi bướng bỉnh, cần anh khoan dung nhiều hơn.”
“Tiểu Thần rất tốt.” Trọng Thu thu hồi tay, mỉm cười trả lời hắn.


Vẻ mặt Ngụy Húc cứng ngắc.
Truyện được edit và post duy nhất tại:
Diệp Chi Châu thấy thế vội đứng giữa hai người, mời Ngụy Húc tới đoàn xe gặp Liễu Đào, Ngụy Húc gật đầu đồng ý, dưới ánh mắt lạnh buốt của Trọng Thu cùng Diệp Chi Châu đi đến đoàn xe.


Sau khi Liễu Đào nhìn thấy Ngụy Húc thì rất kích động, lôi kéo hắn không ngừng nói chuyện, Ngụy Húc không yên lòng, ánh mắt thường thường nhìn về phía Diệp Chi Châu cùng Trọng Thu. Diệp Chi Châu chú ý tới điểm ấy, nhíu mày, cố ý hỏi, “Ngụy ca, sao không gặp Hứa Dịch ở chỗ anh vậy, không phải anh vẫn luôn quan tâm hắn sao? Chẳng lẽ anh đi một mình tới B thị?”


Biểu tình Ngụy Húc cứng đờ, sau đó trầm xuống, tay không tự giác siết chặt, “Cũng không phải một mình tới, còn có Phương Vân Khải, sau khi hắn tới căn cứ trùng hợp gặp được đồng hương, liền rời đi với đồng hương hỏi thăm tin tức cha mẹ của hắn. Về phần Hứa Dịch … Bất đồng chí hướng không thể nói chuyện, hơn nữa hắn cũng không cần anh chiếu cố.”


“Tiểu Thần.” Liễu Đào vội nháy mắt ra hiệu với Diệp Chi Châu, nói sang chuyện khác, “Tiểu Húc, ba mẹ cháu biết cháu tới đây chưa?”


Diệp Chi Châu thấy bọn họ thay đổi đề tài, có chút tiếc nuối ngậm miệng, đóng tư liệu hệ thống lại. Xem ra 30% còn lại này không dễ giảm … Về phần Phương Vân Khải, là ai nhỉ?


24 giờ quan sát trôi qua, sau khi đoàn xe tiến vào cánh cửa thứ hai liền bắt đầu ổn định chỗ ở mới. Liễu Đào cùng nhân viên cao tầng căn cứ An Nam lần thứ hai bị mời đi họp, Ngụy Húc bị người nhà đón đi, Nghiêm Chính rời đi tìm chiến hữu, Lương Bình đi tìm ân sư, bên người Diệp Chi Châu cũng chỉ còn một mình Trọng Thu.


Mới vừa dọn đồ vật đến phòng được phân phối, Lao Bác đầu đầy mồ hôi liền tiến vào, vội vàng nói rằng, “Lão đại anh trở lại rồi, thí nghiệm số 3 vốn có biểu hiện tốt đẹp trước đó đột nhiên chuyển biến xấu đi, tình huống không ổn, mọi người xử lý không được!”


Trọng Thu nghe vậy biến sắc, bỏ hành lý trong tay xuống đi theo hắn, đi được mấy bước liền dừng lại, xoay người đi đến trước mặt Diệp Chi Châu ôm lấy cậu, trực tiếp mở cửa sổ nhảy ra ngoài.


“Lão đại anh làm gì thế!” Lao Bác cả kinh trái tim nhỏ bé suýt chút nữa là nổ tung, Diệp Chi Châu bị động rơi xuống cũng sợ hết hồn, tinh thần lực không tự giác thoát ra, trở thàng miếng đệm dưới thân hai người.


“Đừng sợ.” Trọng Thu vỗ vỗ cậu, một làn gió nhẹ nhàng đột nhiên từ bốn phía thổi tới, vững vàng nâng đỡ thân thể hai người, anh ngửa đầu, cao giọng nói với Lao Bác đang thò người ra cửa sổ nhìn họ, “Tôi chờ cậu ở phòng thí nghiệm!”


An toàn rơi xuống đất, Trọng Thu tiếp tục ôm Diệp Chi Châu bay đi. Lao Bác nhìn bọn họ đã đi xa, vừa ghen tị vừa phẫn hận, “Có dị năng thì giỏi lắm à, show ân ái sẽ ch.ết sớm đó!”


Diệp Chi Châu đang say xẩm mặt mày vì được trải nghiệm tốc độ chạy như bay được Trọng Thu ôm vào viện nghiên cứu ở sau cánh cửa thứ ba, trước mắt bị biến thành màu đen. Lúc trước cậu từ bỏ hệ cơ giáp, lựa chọn hệ nghiên cứu gen chuyên nghiệp chính là bởi vì chịu không nổi cường độ huấn luyện cùng thể nghiệm thao tác cơ giáp quá mức kích thích kia. Trăm triệu lần không nghĩ tới, đã lâu như vậy, cậu lại ở thế giới cổ xưa này được thể nghiệm cảm giác điều khiển cơ giáp.


Xuyên qua bốn năm trạm kiểm soát phức tạp mới vào được viện nghiên cứu, Trọng Thu để cậu ngồi nghỉ trên sô pha, đưa tay vuốt tóc cậu, nhíu mày, “Rất khó chịu sao?”


“Có hơi không thích ứng.” Cậu lấy ra một viên an thần hoàn nuốt vào, cuối cùng sống lại một lần nữa, hướng anh xua tay, “Anh vội thì cứ đi đi, để lại cho tôi một người chỉ chỗ để máy móc là được, vắc-xin phòng bệnh quan trọng hơn.”


Trọng Thu lại vuốt tóc cậu, cúi đầu hôn cậu một cái, rồi xoay người rời đi.
Một cô gái thanh tú lấp ló ở ngoài cửa, ngượng ngùng cười cười với cậu, nhỏ giọng nói, “Cái kia … Em là Bao Bao, anh có yêu cầu gì có thể nói với em, em ở văn phòng đối diện. Còn máy móc …”


“Máy móc ở chỗ tôi.” Cậu vội vàng đứng dậy, lịch sự nói với cô, “Máy móc phải để ở đâu thế, em có thể dẫn tôi đi không?”
“Không, không cần khách khí như thế.” Bao Bao đỏ mặt khoát tay, lui ra làm động tác mời, “Ở phòng thí nghiệm số 1, mời đi theo em.”


Máy móc rất lớn, sau khi sắp xếp còn cần phải cẩn thận lắp đặt chạy thử một phen mới có thể chính thức đưa vào sử dụng, Diệp Chi Châu thấy bọn họ bận rộn, liền lặng lẽ rời khỏi, đi đến phòng nghỉ trước đó. Vấn đề của thí nghiệm số 3 mà Lao Bác nói cũng được đề cập tới trong tư liệu, Trọng Thu đúng là thông qua biến dị này phát hiện ra vấn đề của bán thành phẩm vắc-xin phòng bệnh, sau đó tìm được cửa đột phá, nên khi phát hiện ra thành phần cường đại trong linh tuyền thì như nhặt được bảo vật, nhưng do nhân vật chính không chịu cung cấp linh tuyền để nghiên cứu nên buộc phải bắt hắn lại.


Nghĩ đến đoạn này thì cậu nhíu mày, có chút không hiểu. Rõ ràng nhân vật chính rất hào phóng dùng linh tuyền cứu mấy vị nam chủ, nhưng vì sao khi viện nghiên cứu tìm hắn thương lượng thì hắn lại keo kiệt đến một giọt cũng không chịu cho? Rõ ràng linh tuyền rất nhiều, cũng không phải dùng xong liền không thể tái tạo lại … Chẳng lẽ bên trong linh tuyền có gì cổ quái sao?


Nghĩ vậy cước bộ cậu nhanh hơn, vội vàng mở tư liệu lật đến đoạn sau khi Trọng Thu bị mấy nam chủ giết ch.ết. Khi Trọng Thu bị Ngụy Húc dùng băng trùy bổ ch.ết, nhân vật chính từng có động tác rất kỳ quái, hắn bỏ xác Trọng Thu cùng các tang thi thực nghiệm trong viện nghiên cứu vào không gian, còn tốt đẹp nói là không thể để cho thi thể tang thi hư thối tiếp tục phóng thích bệnh độc gây ô nhiễm viện nghiên cứu. Hành động này rất phù hợp với thiết lập “thiện lương cẩn thận” đặt ra cho hắn, nhưng về sau lại không có miêu tả hắn lấy thi thể ra để xử lí ….


Tay đang lật tư liệu của cậu như bị rút gân, cậu lật ngược tư liệu lại, vẻ mặt có chút vặn vẹo … Nhân vật chính hắn … Không thể nào …






Truyện liên quan