Chương 63
Có quỷ mới biết võ hồn là cái gì!
Diệp Chi Châu một bên phòng bị đối phương, một bên đánh giá bốn phía, sau đó tuyệt vọng phát hiện phía sau cậu cư nhiên là vách núi! Phía trước là nhân vật chính cả người đầy sát khí, phía sau là vách núi không biết nông sâu, trong ngực còn ôm một người bị trọng thương không biết sống ch.ết ra sao….. Cậu phải làm gì để trốn thoát đây?
Cái hà bao nhỏ đeo ở bên lưng đột nhiên rung lên, sau đó màn ảnh hiện ra, [Có muốn sử dụng Phi thiên phù hệ thống đã thưởng không?]
Cùng lúc với màn ảnh hiện ra thì trên người nhân vật chính đột nhiên tuôn ra một dòng năng lượng đáng sợ, tinh thần lực đâm vào đại não đối phương bị bắn ngược trở về, sau đó bị áp chế điên cuồng, trong lòng Diệp Chi Châu căng thẳng, vội thu hồi tinh thần lực, cũng không hỏi Phi thiên phù kia có tác dụng gì, ở trong lòng nhanh chóng chọn đồng ý, sau đó cắn chặt răng, mang theo thiếu nữ trong ngực nhảy xuống vách núi!
Liều mạng thôi! Cái tên Phi thiên phù này, chắc có ý nghĩa là giúp cậu bay lên rồi.
Thế công của nhân vật chính đánh vào khoảng không, hắn mới vừa thu hồi lại khí kình võ giả thì thấy đối phương lại chó cùng rứt giậu nhảy xuống núi, nhất thời trong lòng rất là sảng khoái, lắc lắc đao máu trên tay, vừa lòng nhìn bàn tay của mình, ngửa mặt lên trời cười to. Lần này hắn từ địa ngục trở về, nhất định sẽ giết ch.ết những kẻ đã từng ức hϊế͙p͙ hắn, rồi đứng trên đỉnh cao của võ giả!
Tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh, thiếu nữ trong ngực bị không khí thổi đến sắc mặt tái nhợt, bụng lại chảy ra máu, chuông cảnh báo trong lòng Diệp Chi Châu rung lên mãnh liệt, lớn tiếng điên cuồng hét lên, “Thông Thiên! Chẳng lẽ Phi thiên phù không thể giúp tao bay sao! Tao không muốn ngã ch.ết!”
Màn ảnh lập tức hiện ra, sau đó hóa thành một lá bùa cực lớn vây quanh hai người, một đạo sáng ôn hòa chợt lóe lên, giây tiếp theo, tốc độ rơi xuống của hai người chậm lại, cuồng phong gào thét cũng lập tức yếu bớt.
Thần kinh buộc chặt của Diệp Chi Châu rốt cục thả lỏng, dùng sức nâng thiếu nữ trong ngực lên, thở mạnh một hơi, phương thức chào hỏi ở thế giới này thật sự là rất kích thích. Tim đập dần dần vững vàng, cậu sờ sờ đoản bào trên người, sau đó từ trong đai lưng lấy ra một cái gương nhỏ phong cách cổ xưa, dùng sức hôn một cái, “Thông Thiên, mày chính là đại cứu tinh của tao! Nhưng làm người tốt thì phải làm tới cùng, cho thêm thuốc uống đi, tao cùng cô gái này sắp ngủm rồi.”
Cái gương nhỏ dùng sức rung vài cái tựa hồ như là thẹn thùng, sau đó lộ ra một đạo quang, đưa ra hai viên thuốc.
“Cảm ơn.” Nhét gương vào trong ngực, cậu lấy viên thuốc đút cho thiếu nữ trước, sau đó cũng tự nuốt một viên, ôm chặt thiếu nữ đang nhắm mắt chậm rãi rơi xuống đất.
Vách núi rất sâu, hai người ước chừng rơi hơn mười phút mới tới được mặt đất. Cậu tìm chỗ bằng phẳng bỏ thiếu nữ xuống, sau đó từ trong không gian lấy ra một thùng thuốc, cẩn thận giúp thiếu nữ băng bó miệng vết thương, lo lắng cô bị thương nội tạng, lại tìm Thông Thiên yêu cầu một viên chữa trị nội thương đút cho cô ăn.
Làm xong hết tất cả trời đã tối đen, nhiệt độ cũng bắt đầu giảm, cậu nhìn quần áo mỏng manh trên người thiếu nữ cùng đoản bào trên người mình, nhíu mày, lại từ trong không gian lấy ra một cái lều nhanh chóng dựng lên, sau khi trải chăn xong thì bế thiếu nữ vào, còn mình thì tùy tiện bọc một kiện áo lông canh giữ ở bên ngoài, bắt đầu xem xét tư liệu hệ thống.
Lần này sau khi màn ảnh xuất hiện thì nháy nháy vài cái mới bắt đầu hiện ra tư liệu, nhưng lại bị đứt quãng, cậu khẽ nhíu mày, hơi lo lắng chọt cái gương, “Thông Thiên mày làm sao vậy? ch.ết máy sao?”
[Hệ thống đang thăng cấp, xin kí chủ đợi một chút.]
Chữ viết biến thành các số liệu loạn xạ, màn ảnh lóe lóe sau đó biến mất, cái gương nhỏ bắt đầu duy trì độ rung liên tục, giống như muốn biến mình thành bộ dáng điên cuồng lắc lư. Cậu thấy thế càng thêm lo lắng, nhịn không được gẩy gẩy hoa văn mặt bên của gương, “Thông Thiên, mày thật sự không có chuyện gì sao?”
[Đang thăng cấp, đừng có đùa giỡn hệ thống.]
“……”
Nửa giờ sau cái gương nhỏ dừng chấn động, màn ảnh có kích cỡ lớn hơn lập tức hiện ra, chữ viết bay vèo vèo ra ngoài.
“Từ từ, biết mày lợi hại rồi.” Cậu rốt cuộc thả tâm, nhịn không được cười sờ sờ cái gương nhỏ, lại hôn thêm một cái.
Chữ viết đang bay ra đột nhiên dừng lại, sau đó nhanh chóng biến chậm, ngẫu nhiên còn nhảy ra mấy đoạn gợn sóng.
Đây là đang thẹn thùng sao?
Cậu đình chỉ ý cười lại sờ sờ nó, lúc này mới thu thập xong cảm xúc bắt đầu xem tư liệu.
Truyện được edit và post duy nhất tại:
Thế giới này hoàn toàn bất đồng với thế giới trước, là một thế giới võ giả chỉ dùng vũ lực để nói chuyện. Năng lượng mà cậu cảm nhận được từ trên người nhân vật chính trước đó là lực lượng chủ lưu ở thế giới này —— võ hồn.
Thiên phú võ hồn chia làm bốn cấp bậc bao gồm thiên địa huyền hoàng, thiên là cấp cao nhất, hoàng là cấp thấp nhất, nhân vật chính ở thế giới này là Liên Dực Chính, trước khi trọng sinh chỉ là cấp bậc hoàng giai thối nát, có luyện cả đời cũng không có khả năng bước vào cánh cửa võ giả.
Không sai, nhân vật chính ở thế giới này lại là trọng sinh.
Trước khi trọng sinh Liên Dực Chính bị cha mẹ ghét bỏ, bị gia tộc vứt bỏ, bị vị hôn thê từ hôn, bị bằng hữu cười nhạo, cuối cùng bất hạnh bị yêu thú cắn ch.ết. Sau khi trọng sinh, hắn bắt đầu đi trên con đường phế sài nghịch tập. Đầu tiên là trong một lần ngẫu nhiên hắn chiếm được một quyển công pháp thánh cấp, sau đó lại may mắn trong một lần lịch luyện liên hợp của mấy đại gia tộc lấy được thánh vật Chuyển thiên quả cấp bậc thiên cấp. Sau khi ăn Chuyển thiên quả thì cấp bậc của hắn trực tiếp từ hoàng giai thăng lên thiên nhất cấp, còn có thêm một cơ thể vô cùng thích hợp luyện võ!
Thiên phú cùng thể chất triệt để thay đổi, cấp bậc tu luyện của hắn bắt đầu bay lên nhanh chóng, hôm nay là hoàng nhất cấp, ngày mai là hoàng cửu cấp, ngày kia liền trực tiếp phá huyền cấp tiến vào địa cấp, tóm lại là làm cho người khác khiếp sợ. Cha mẹ trước đó vì chán ghét mà vứt bỏ hắn bắt đầu coi trọng hắn, huynh trưởng ưu tú đã từng ép hắn không nâng nổi đầu trở thành phông nền cho hắn, gia gia võ thánh nói hắn là sỉ nhục của gia tộc vì hắn bỏ ra rất nhiều tài nguyên đúc thần khí Phá thiên đao cho hắn, mà gia tộc từ bỏ hôn ước với hắn thì trở thành trò cười của xã hội thượng lưu toàn bộ Hoa quốc.
Diệp Chi Châu tạm thời tắt đi tư liệu, nhìn nhìn thân thể gà bệnh của mình đại khái chỉ có mười một mười hai tuổi, lại quay đầu nhìn thiếu nữ tuổi thanh xuân đang hôn mê, thăm dò hỏi, “Thông Thiên, thân thể này của tao ….. Cùng nhân vật chính là có quan hệ như thế nào?”
[Không có quan hệ gì.]
Cậu nhẹ nhàng thở ra, sau đó nghi hoặc, “Vậy vừa rồi sao hắn lại muốn giết tao?”
[Tỷ tỷ của khối thân thể này tên là Chi Hoan, là vị hôn thê của nhân vật chính.]
“… Em gái ch.ết thảm nhất trong thế giới này là tỷ tỷ của tao?”
[Đúng vậy.]
Được rồi, cậu đã hiểu, cậu sẽ là người ch.ết thảm thứ hai trong kịch bản này.
Vuốt mặt một cái, cậu bỏ qua nội dung nhân vật chính biến thành thần như thế nào, cường điệu chú ý tới diễn biến tình cảm.
Có lẽ là do chuyện từ hôn đã vặn vẹo tính cách nhân vật chính, nên trên con đường thành thần, hắn không biết xấu hổ mở ra mode tr.a nam, bắt đầu thấy một người là yêu một người, yêu một người thì lên giường với một người, lên giường xong thì bỏ chạy, tuyệt không dây dưa.
Diệp Chi Châu nhịn không được nhìn lên bầu trời đêm, xoa xoa ánh mắt. Tình cảm của nhân vật chính ở thế giới này hoàn toàn chính là một bộ phim ȶìиɦ ɖu͙ƈ, đã như vậy thì thôi đi, còn giúp cho nhân vật chính tăng công lực lên! Không sai, công pháp thánh cấp mà nhân vật chính bắt được kia chính là công pháp song tu! Sau đó tất cả! Tất cả em gái đã từng bị hắn như vậy như vậy, cuối cùng đều yêu hắn! Nhưng họ đều là bị hắn lừa gạt, bị tẩy não hoặc bị uy hϊế͙p͙ a! Vì sao loại nhân vật chính não tàn này còn tồn tại chứ! Loại tr.a nam này vì sao không bị nhân đạo hủy diệt?!
[Xin kí chủ bình tĩnh làm nhiệm vụ.]
Làm sao bình tĩnh được! Diệp Chi Châu nhéo tóc, ngay cả miệng vết thương trên cánh tay cũng không quan tâm.
Ở trên đường cứu một đôi hoa tỷ muội, cứu xong liền ngủ với người ta, đến học ở học viện võ giả cao cấp thì chuyện đầu tiên hắn làm chính là đi quyến rũ hoa khôi của lớp! Quyến rũ xong xuôi, lại đi xum xoe lão sư mới đến nhận chức! Đã vậy còn được người khen là có phong phạm phong lưu phóng khoáng của cường giả! Toàn bộ thế giới đều thối nát hết rồi! Còn có thể thối hơn nữa không!
Sau hoa khôi của lớp cùng lão sư là đại tiểu thư thế gia, sau đại tiểu thư thì là thánh nữ thanh lãnh thánh khiết …..
Hít sâu một hơi, nhịn xuống xúc động muốn bỏ kịch bản, cậu cẩn thận nhớ lại diện mạo của nhân vật chính, ha ha cười lạnh. Xứng đáng đời trước bị từ hôn! Dáng dấp cũng là nhân mô cẩu dạng, sao không lo đi học cách đối nhân xử thế mà lại đi làm sh** chứ!
Lần thứ hai mở tư liệu xem xét tuyến thời gian, sau đó cậu càng thêm phẫn nộ! tr.a nam này cư nhiên đã lấy được Chuyển thiên quả, hơn nữa sáng ngày mai liền xuất phát đến học viện!
Thật, đáng, giận!
Cậu nhìn lên đỉnh vách núi, nhưng nhìn mãi mà không thấy đỉnh, lại quay đầu nhìn cái lều, người bị thương còn chưa tỉnh ….. Đây là muốn game over mất rồi! Ngày thứ ba trên đường tới học viện, tr.a nam sẽ gặp đôi hoa tỷ muội bị người đuổi giết kia đấy!
Trên đỉnh đầu đột nhiên có giọt nước mưa rơi xuống, cậu tò mò đưa tay sờ sờ, sau đó nhíu mày.
Trời mưa sao? Nhưng mưa này sao lại dính dính, còn mang theo độ ấm …..
“Rống ——!”
Tiếng gầm của dã thú nổ vang trên đỉnh đầu, sau đó lại là vài giọt chất lỏng ấm áp rơi xuống. Thân thể của cậu cứng đờ, run rẩy ngẩng đầu, tầm mắt thẳng tắp đối diện với một đôi thú đồng màu xanh biếc cùng răng nanh sắc nhọn của nó.
!!!
Dã thù hình thể thật lớn không biết là chủng loại gì đột nhiên mở rộng miệng cắn về phía cậu, cậu vội nghiêng người lăn một vòng, lo lắng nhìn cái lều, sau đó dẫn dã thú chạy ra xa khỏi cái lều.
Thử dùng tinh thần lực công kích, cư nhiên không có hiệu quả, ném bom, da đối phương rất dày hoàn toàn không sợ! Diệp Chi Châu rốt cục luống cuống, gân cổ hô to, “Thông Thiên cứu mạng! Tao không muốn làm mồi cho dã thú đâu!” Cậu là gà bệnh trưởng thành trong thế giới hòa bình, loại chuyện cùng dã thú vật lộn này cậu làm không được đâu! Hơn nữa vì sao cái tên đại gia hỏa kia lại hoàn toàn không sợ tinh thần lực chứ! Thật không khoa học! Tinh thần lực là lực lượng linh hồn vốn khiến các sinh vật sợ mà!
[Xin kí chủ bình tĩnh làm nhiệm vụ.]
“Mày muốn tao bình tĩnh thế nào đây! Mỉm cười tắm rửa sạch sẽ dâng lên cho đối phương ăn chắc!”
Màn ảnh nháy a nháy, nhưng vẫn không có chữ viết mới xuất hiện.
Hai chân chung quy không chạy lại bốn chân, cho dù mượn cây cối để quấy nhiễu đối phương, nhưng đối phương lại trực tiếp nghiền áp từng cái cây một, một chút cũng không bị quấy nhiễu, ngược lại cậu vì tránh né cây cối ngã xuống đất nên tốc độ chạy trốn bị giảm bớt.
Phía sau lưng lần thứ hai cảm nhận được “cơn mưa” ấm áp, ngay sau đó là đỉnh đầu, sau đó toàn bộ thân thể bị bóng đen bao phủ. Cuối cùng cậu thử dùng tinh thần lực công kích, vẫn không có kết quả gì, cậu tuyệt vọng nhìn cái lều ở xa xa, ở trong lòng nói tạm biệt với thế giới này.
Cảm giác lạnh như băng khi làn da bị răng nanh chạm vào trên người, sau đó áo cậu bị kéo căng, thân thể bay lên không, tầm mắt nhanh chóng cất cao, cảnh sắc chung quanh bắt đầu nhanh chóng lui về phía sau.
“Tình huống gì thế?!”
[Nó đang mang cậu bay lên.]
“Đây không phải là mấu chốt! Vì cái gì nó chưa ăn tao?”
[Xin kí chủ bình tĩnh làm nhiệm vụ.]
Cậu phẫn nộ tắt đi màn ảnh, điều chỉnh hô hấp cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.
Cây cối dưới chân càng ngày càng nhỏ, dã thú liên tục bay về phía trước, bay thẳng đến giữa vách núi, sau đó thẳng tắp bay vào một sơn động tối đen. Cậu nhắm mắt lại không nhìn tới hình ảnh kích thích này, ngón tay khẩn trương gõ cái gương nhỏ, thanh âm run rẩy a run rẩy, “Thông Thiên, nó là muốn đưa tao đến ổ rồi ăn tươi sao?”
Cái gương nhỏ rung lên, màn ảnh hiện ra, [Nhiệm vụ thế giới kế tiếp đã chuẩn bị hoàn tất, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành đưa linh hồn lên.]
“…. Cho nên mày cho rằng hôm nay tao ch.ết chắc rồi đúng không? Mày không thể nghĩ biện pháp cứu kí chủ đáng thương của mày sao!”
[Hay là trao phần thưởng Hoàn hồn đan trước nhé?]
“…..” Cái đó và với đề nghị trên có gì khác nhau chứ!