Chương 123: Gâu
Bốn ngày sau, Hạ Ngạn Vân đưa thi thể bị đóng băng của Lãnh Mị Nhi tới; một tuần sau, hoàng đế đột nhiên hôn mê khi lâm triều, sau đó vẫn không tỉnh lại; nửa tháng sau, đại hoàng nữ Lãnh Nhã dưới sự ủng hộ của chúng thần cùng hai vị hoàng muội tiếp nhận ngọc tỷ, lên ngôi hoàng đế.
Một hồi tẩy trừ hậu cung cùng tiền triều không tiếng động được triển khai, toàn bộ kinh thành tựa hồ tiến vào mùa đông giá rét trong nháy mắt, tất cả mọi người đều cúi đầu giả đui, không dám tùy ý ló đầu.
Đức quý quân cởi món y phục cuối cùng trên người Sa Nguyệt xuống, rốt cục không có biểu tình, “Thật không phải là nàng ……”
Quân hậu rủ mắt uống trà, “Có phải hay không thì có gì khác nhau.”
Hiền quý quân tiến lên dùng sức tát Sa Nguyệt đang nhắm mắt ngủ say, thần tình phẫn hận, “Cư nhiên lại hạ độc Tuyết nhi, ta giết ngươi!”
“Đông Phương.” Diệp Chi Châu thu hồi tầm mắt, nhìn về người yêu bên cạnh, “Đại hoàng nữ cùng nhị hoàng nữ là hài tử của Lãnh Hãn sao?”
“Ừ.” Sa Ương dắt lấy tay cậu, mang theo cậu xoay người đi ra ngoài điện, “Nhiệm vụ thế giới này đã hoàn thành, về chuyện khi nào tới thế giới kế tiếp, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Diệp Chi Châu lắc đầu, do dự một chút tiếp tục hỏi, “Vậy nhân vật chính thì sao, bọn họ không phải là hài tử của Lãnh Hãn hả?”
Sa Ương lắc đầu, “Không phải, trên người tỷ đệ Lãnh Mị Nhi không có long khí.”
Cư nhiên thật không phải ….. Cậu khẽ nhíu mày, lần thứ hai mở kịch bản ra muốn tìm mẫu thân thân sinh của tỷ đệ Lãnh Mị Nhi nhưng không có kết quả, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, “Cảm giác còn có rất nhiều ẩn tình chưa bị đào ra …..” Nhiệm vụ chấm dứt rất vội vàng, đến hiện tại cậu vẫn còn cảm thấy lờ mờ.
Sa Ương nhẹ nhàng nhéo nhéo tay cậu, “Ngươi muốn đào ra cái gì? Ta giúp ngươi.”
Cậu nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, lại đưa tay sờ sờ cái gương nhỏ trong ngực, lắc đầu, “Không cần ….. Đi thế giới tiếp theo ta đã suy nghĩ kỹ, chờ Đức quý quân qua đời, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau rời đi.”
Sa Ương mỉm cười gật đầu, “Được, chúng ta cùng nhau.”
Cậu cũng mỉm cười theo, sau đó ở trong lòng yên lặng vứt bỏ tất cả những chuyện có liên quan đến kịch bản. Cậu cùng người yêu chỉ là khách qua đường ở thế giới này, nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, vậy liền dứt khoát bỏ qua đi.
Ba ngày sau, thân thể Sa Nguyệt được đưa đến Minh Nguyệt điện, trở thành thần tích mới của Minh Nguyệt điện; một năm sau, Sa Nguyệt thức tỉnh, nhìn thấy một đôi thi thể bị đóng băng, tinh thần trực tiếp hỏng mất, sau đó lần thứ hai mê man; ba năm sau, Sa Nguyệt thức tỉnh, ch.ết lặng lẩm bẩm mấy phút, ôm băng quan của nhi nữ thống khổ ch.ết đi.
Vài chục năm sau, Đức quý quân qua đời lúc đang ngủ, Diệp Chi Châu xử lí hậu sự cho hắn, sau đó cùng người yêu xây cho Sa Ương một ngôi mộ chôn quần áo và di vật vào, cùng nhau rời đi.
Xác định người bên cạnh đã triệt để không còn hô hấp, Đông Phương Thư mở mắt ra, nhìn về phía cái gương nhỏ Diệp Chi Châu nắm trong tay, “Linh hồn đưa lên kết thúc rồi sao?”
Cái gương nhỏ rung lên, giọng trẻ con non nớt vang lên, “Đưa lên hoàn tất, xác nhận an toàn.”
Đông Phương Thư thả tâm xuống, cúi đầu ôn nhu hôn trên trán Diệp Chi Châu, hút linh hồn ra khỏi thế giới này.
Trong phòng an tĩnh lại, cái gương nhỏ rung lên định rời đi, đột nhiên bị một bóng đen vô hình quấn lấy.
[Đã bị quấy nhiễu, linh hồn đưa lên có sai sót ….. Cơ chế bảo hộ được mở ra …..]
Bóng đen càng ngày càng đậm, một đạo kim quang đột nhiên từ trong gương bắn ra ngoài, sau đó một giọng trẻ con mang theo tức giận vang lên, “Đồ vật dơ bẩn, cút ngay!”
Kim quang càng phát ra chói mắt, bóng đen bị xé rách xua tan, màn ảnh hiện ra, [Đang xác nhận thông đạo ….. Xác nhận hoàn tất, lần nữa kết nối thế giới nhiệm vụ ….. kết nối hoàn tất, mở ra hình thức địa ngục, chuẩn bị đưa linh hồn lên ….. Linh hồn đưa lên hoàn tất, nhiệm vụ mở ra.]
Màn ảnh biến mất, cái gương nhỏ chấn động, rốt cục vỡ vụn thành quang điểm thuận lợi rời đi.
Truyện được edit và post duy nhất tại:
Diệp Chi Châu ngủ không an ổn trở mình, sau đó dùng lực đạp đạp chân.
“Ngao ngao …..”
“Meo ~ “
“Chít chít, chít chít …..”
Ý thức hôn mê bị các loại thanh âm vụn vụt làm tỉnh lại, cậu phiền não mở mắt ra, sau đó trợn tròn mắt. Đâu đâu cũng là động vật, mèo chó thỏ chuột chim rùa rắn ….. Nghiêng đầu một cái, một con rắn mối lớn đang trừng mắt nhìn cậu.
“Gâu (Đã xảy ra chuyện gì thế)!”
Cậu ngốc ngốc, vội cúi đầu nhìn thân thể của chính mình, lại chỉ thấy một cái móng vuốt đầy lông cùng một tấm thảm nhỏ phía bên dưới.
“Gâu gâu gâu (Đây là tình huống quái quỷ gì thế!)!”
Một cự chưởng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, trực tiếp ấn mặt cậu vào trong thảm lông, “Tiểu Bạch đừng ồn nữa, lát nữa chủ nhân của mày sẽ tới đón thôi, ngoan một chút nào, tiểu cẩu nghe lời sẽ có xương ăn.”
Đỉnh đầu bị điên cuồng xoa nắn một phen, sau đó cự chưởng rời đi, rốt cục cậu lấy lại được tự do.
Vẻ mặt cậu ch.ết lặng từ trong thảm rút ra đầu, cứng ngắc ba phút đồng hồ, sau đó bắt đầu điên cuồng cào thảm, đồng thời ở trong lòng hỏng mất rống to, “Thông Thiên cứu mạng! Tao biến thành một con chó rồi! Mày ở đâu thế? Thế giới này là xảy ra chuyện gì thế! Vì sao tao lại biến thành một con chó!”
Một viên thủy tinh cầu màu đen trong góc lộc cộc lăn lại đây, nhẹ nhàng ở trước mặt cậu nhảy lên nhảy xuống.
“….. Thông Thiên?”
Thủy tinh cầu lăn lăn, màn ảnh hiện ra, [Có muốn tiếp nhận kịch bản không?]
“Không đúng, lần này sao mày không phải là cái gương …..”
Thủy tinh cầu lăn đến trước mặt cậu, dùng sự thật nói cho cậu biết, cho dù biến thành một quả cầu, nó vẫn là Thông Thiên soi ra bóng người ….. Tuy rằng khá mơ hồ.
“…..”
[Có muốn tiếp nhận kịch bản không?]
Diệp Chi Châu muốn dùng tay lau mặt, lại trực tiếp cho mình một vuốt, trầm mặc nửa ngày, cậu thành thành thật thật nằm xuống, ch.ết lặng hỏi, “Tao biến thành chó, mày thành khối cầu, nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Tình huống này vừa thấy liền không thích hợp rồi.
[Linh hồn đưa lên có sai sót, hình thức địa ngục đã mở ra.]
“……” Vừa tỉnh dậy từ người biến thành chó, quả thật khá là địa ngục.
[Có muốn tiếp nhận kịch bản không?]
Cậu nhìn quanh cửa hàng thú cưng ấm áp này một vòng, yên lặng gật đầu. Thân thể hiện giờ biến thành một con chó, cậu chỉ hy vọng kịch bản ở thế giới này có thể bình thường một chút thôi.
Thủy tinh cầu lăn đến bên cạnh cậu, cọ cọ rồi hiện ra tư liệu.
Nhân vật chính ở thế giới này tên là Tần Bách, nam, hai mươi tuổi, con riêng của Tần gia, lớn lên đẹp trai tính cách tốt, có một trúc mã tên là Thường Diệu, là một học bá, là một trong những hậu cung của nhân vật chính. Trong một buổi trưa nắng ấm, nhân vật chính cùng Thường Diệu vui vẻ cười nói đi ra cổng trường, sau đó bị Tần gia thiếu gia tâm thần mất trí là Tần Thư Hậu lái xe đụng ngã lăn trên mặt đất, linh hồn bị xuất ra, nhập hồn vào một con mèo của nam chủ thứ hai —— thái tử gia kinh thành Vũ Khải Ân vừa mới mua về.
Diệp Chi Châu: “…..” Lại thêm một Phạm Lãng cùng Thẩm Mộng Tịch sao?
Nhân vật chính biến thành mèo thì rất là kinh hoảng, sợ hãi, bất lực, nhưng thân thể mèo nhỏ rất manh, rất mềm, rất đáng yêu, vì thế Vũ Khải Ân luôn mê chơi thích nháo loạn yêu gây sức ép dần dần biến thành một miêu nô.
Một tháng sau, thân thể mèo nhỏ rắn chắc hơn nhiều, nhân vật chính quyết định đi tìm thân thể của mình. Hắn thừa dịp Vũ Khải Ân không chú ý chạy ra khỏi nhà, sau đó vinh quang lạc đường, bị nam chủ thứ ba là con thứ của Thời Gia Thời Giản Văn nhặt về nhà. Thời Giản Văn là đứa trẻ ngoan có trách nhiệm, hắn nhặt được nhân vật chính liền mua cho hắn thức ăn, đồ chơi …, còn bồi hắn chơi đùa bồi hắn đi ngủ bồi hắn kêu meo meo, nhân vật chính rất cảm động, nhưng hắn không phải là mèo thật sự, cho nên hắn chỉ có thể áy náy rời đi.
Lần thứ hai chạy trốn nhân vật chính không lạc đường nữa, hắn thuận lợi về tới nhà mình, lại thương tâm phát hiện thân thể hắn lại biến thành người thực vật, vả lại linh hồn của hắn lại không có dấu hiệu sẽ trở về thân thể.
Trùng hợp nam chủ thứ tư là người thừa kế cửa hàng châu bảo Cố Thức là Cố Nghị đi ngang qua nhà hắn, phát hiện thân ảnh đáng thương của hắn, không biết sao xuất hiện tâm đồng tình, liền ôm hắn trở về nhà, vì thế lại xuất hiện thêm một miêu nô.
Tuy rằng được hầu hạ tỉ mỉ, nhưng nhân vật chính vẫn không vui, nhưng lần này hắn không chạy nữa, hắn cơ trí bắt đầu thử cùng Cố Nghị giao lưu. Vì thế Cố Nghị kinh ngạc phát hiện mèo nhà mình đột nhiên thành tinh, biết xem TV biết mở máy tính còn sẽ cố gắng ấn bàn phím gõ chữ.
Thân là người thừa kế, Cố Nghị tất nhiên là thấy biến không sợ, vì thế hắn liền thật sự không sợ hãi, hắn đưa nhân vật chính đến trong chùa.
Nhân vật chính ngây ngốc, sau đó phẫn nộ từ trong chùa chạy mất. Hắn quyết định đi tìm trúc mã Thường Diệu xin giúp đỡ, những người khác đều không đáng tin, chỉ có Thường Diệu mới là chân ái! Nhưng mà chờ hắn gian nan tới nhà Thường Diệu, lại từ hàng xóm nói chuyện biết được Thường Diệu được trường học an bài đi nước ngoài làm trao đổi sinh.
Nhân vật chính thất vọng khổ sở, cảm thấy cuộc sống triệt để ảm đạm. Nhưng hiện thực lại không cho phép hắn tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cuộc sống mèo hoang rất gian nan, hơn nữa thời tiết đang từ từ trở nên lạnh, thân thể mèo con hắn sống nhờ quá yếu, phỏng chừng không vượt qua nổi mùa đông này.
Sau khi suy xét, hắn quyết định đi tìm chủ nhân thứ hai Thời Giản Văn.
Vì thế mèo nhỏ đi tìm chủ nhân của mình, sau đó nhân vật chính gặp nam chủ thứ năm Tiêu Thụy, lúc ấy đang ở bên đường mua khoai nướng. Trong nhà Tiêu Thụy gần đây có chuột, hắn thấy nhân vật chính đáng thương nằm ở ven đường, tâm đồng tình nảy lên, liền không để ý nhân vật chính giãy dụa ôm nhân vật chính về nhà.
Nhân vật chính giãy dụa, phản kháng, sau đó bị nhốt vào lồng sắt. Cuối cùng nhân vật chính tuyệt vọng, bắt đầu giả bộ ngoan ngoãn, vì thế hắn lại thu hoạch được một miêu nô, trải qua cuộc sống phế vật hạnh phúc ăn uống ngủ chơi.
Hạnh phúc vẫn là ngắn ngủi, một ngày kia Tiêu Thụy đột nhiên đem hắn đến bệnh viện thú cưng, nói là kiểm tr.a thân thể cho hắn, sau đó cân nhắc triệt sản cho hắn! Nhân vật chính kinh hãi, tiện đà giận dữ, sau đó khẽ cắn môi từ bỏ cuộc sống tiêu sái, lần nữa chạy mất!
Sau khi nhân vật chính chạy đi thì hối hận, bên ngoài thật sự rất lạnh, nếu buổi tối không có chỗ sưởi ấm, hắn có khả năng sẽ trực tiếp bị đông ch.ết. Sắc trời nhanh chóng đen xuống, nhân vật chính rơi vào đường cùng đành trốn dưới gầm xe để sưởi ấm. Ngay tại lúc hắn sắp bị lạnh đến xỉu, một chuỗi tiếng bước chân nhanh chóng tới gần đánh thức hắn dậy. Hắn mơ mơ màng màng thăm dò đi ra ngoài nhìn, chỉ thấy một thanh niên lùn tịt giơ một cây đao hướng phía nam chủ thứ sáu —— tiểu thiếu gia Văn gia Văn Giai Hòa chém tới!
Hắn kinh hãi, không chút nghĩ ngợi liền tiến lên hung ác cắn một cái vào bắp chân tên thanh niên lùn kia! Sau đó Văn Giai Hòa được cứu, thanh niên kia bị bảo vệ bắt lấy, nhân vật chính bị hất ra khá mạnh, bị thương rất nặng, mắt thấy sắp toi đời mất rồi.