Chương 1-2: Ngày 1: Quá khứ ghê tởm
"Ba mẹ nói cái, cái gì cơ? Tại sao CON PHẢI CHUYỂN TRƯỜNG CƠ CHỨ Vô lí hết sức, ba mẹ nêu lí do đi chứ!!!"
Đó là câu nói bắt đầu cho mọi chuyện ở ngôi nhà nhỏ bé của Hải Sơn và kết quả sẽ dẫn đến mọi chuyện lùm xùm sau này.
Hải Sơn bực dọc, bước nhanh ra phía ngoài cửa phòng học, chạy thật nhanh lên lầu, đồng thời với tay đóng thật mạnh cửa phòng ngủ làm cho ngôi nhà tưởng chừng như nghiêng ngả không ít. Cậu úp mặt vào gối, lăn qua lăn lại rồi lại vùi đầu trong gối, hai hàng nước mắt chảy ra lúc nào không hay biết.
Đột nhiên một dòng suy nghĩ thoáng ra trong đầu cậu, không lẽ ba mẹ đã biết chuyện cậu nhắn tin với Bảo. Không thể được, rõ ràng cậu giấu kĩ những tin nhắn đó lắm cơ mà. À phải rồi, hôm qua tự nhiên bị tịch thu điện thoại, hèn chi ba mẹ lại phát hiện ra.
Trớ trêu cho Hải Sơn, sinh ra là một cậu bé luôn luôn được người trong gia đình kì vọng đủ thứ, rồi chăm lo chăm sóc để cậu trở thành một người ĐÀN ÔNG THẬT SỰ chứ không phải như bây giờ, chứ không phải là một người chỉ có hứng thú với đàn ông. Có lẽ mọi chuyện sẽ không đi theo chiều hướng như thế này nếu như ngày đó, tính tò mò của Hải Sơn không được bộc phát.
Chuyện xảy ra cũng đã khá lâu rồi, gần một năm trước, đó là vào khoảng thời gian nhà cậu chuẩn bị cho một cuộc cách tân về mọi thứ để chuyển sang nhà mới sống. Điều này cũng là một trong những lí do mà Hải Sơn phải tự chăm sóc bản thân vào thời gian này. Điểm đến ở lại của cậu là ở nhà dì, từ việc ăn tới ngủ cậu đều ở nhờ nhà dì cả. Mọi chuyên bắt đầu khi nhà dì của cậu xuất hiện một anh từ dưới quê lên, nghe nói là lên đây ôn thi đại học rồi ở nhà dì để tiện việc ôn tập.
Thoạt đầu, đối với Hải Sơn, con gái là thiên thần, là tạo hoá đã ban cho cậu để hưởng thụ. Nhưng không, giây phút cậu lỡ thấy thân thể nhìn bên ngoài thì ốm nhom nhưng khi anh Phong, tên của anh, cởi áo ra làm tim cậu bị lệch một nhịp. Thời khắc chuyện bắt đầu xảy ra khi cậu ngủ chung với anh ta.
Ham muốn của tuổi dậy thì đã thôi thúc Hải Sơn làm những chuyện mà không ai có thể tưởng tượng được, đầu tiên là vòng tay qua ôm anh Phong ngủ. Sau đó dần dần xích lại gần hơn để rồi dùng chân mình trèo lên hẳn người anh ta nằm ngủ. Đương nhiên, bản thân anh ta đâu để ý chuyện này, cứ thản nhiên ôm lấy Hải Sơn ngủ li bì.
Bước tiếp theo của cậu là lấy tay để lên thứ đó, sờ soạng xung quanh chỗ đó của anh Phong. Lúc đầu Hải Sơn cảm giác hơi ghê sợ nhưng rồi, lòng tò mò đánh thắng nỗi sợ đó và cậu càng ngày càng can đảm hơn, bắt đầu mò vào hẳn bên trong lớp quần ấy. Chuyện gì tới cũng sẽ tới, anh Phong cũng vì ham muốn của bản thân và vượt quá giới hạn của hai người. Một trận mây mưa xuất hiện mặc dù cậu vẫn "còn trinh".
Sau bữa đấy, suy nghĩ về con gái là nhất, là có thể đáp ứng yêu cầu của bản thân trong Hải Sơn bắt đầu phai nhạt dần. Thay vào đó là những thước phim về hai chàng trai ôm ấp nhau, những sản phẩm phim hoạt hình về đề tài gay rồi những truyện tranh đầy tính LGBT. Chúng cứ liên tục hấp dẫn Hải Sơn cho đến khi cậu cũng bắt đầu làm vậy với một đứa bạn trong lớp, tên Bảo. Chuyện cũng bắt đầu như vậy nhưng kết thúc lại khác, người bạn ấy lúc đầu cũng cùng phe với Hải Sơn nhưng rồi cũng thấy kinh tởm bản thân và dùng những hành động ấy xa lánh cậu.
Bản thân chưa bao giờ được thoả mãn đầy đủ, Hải Sơn bắt đầu nhắn tin tr.a tấn cậu bạn ấy nhưng lại bị ba mẹ phát hiện ra. Cuộc cãi vã diễn ra, kết quả chỉ vọn vẹn góm gọn trong hai từ "Chuyển Trường".
Trường mới của Hải Sơn cũng là trường quốc tế với không gian rộng hơn, tiền học phí mắc hơn và những hoạt động trong trường vui hơn. Ngôi trường này được xây gần như hẻm trong hẻm, ở sâu bên trong nhưng lại hiện ra trước mắt hoành tráng và to lớn.
Đối với Hải Sơn, bước chân đầu tiên vào trường thể hiện rõ sự thờ ơ của cậu và chẳng muốn tiếp xúc với mọi người xung quanh. Nhìn xung quanh hồi lâu mới phát hiện ra là chẳng có ai ở trên sân trường cả, Hải Sơn bắt đầu cảm thấy ngôi trường này tẻ nhạt dần cho đến khi nhỏ em họ lại chạm vào sau lưng.
"Này, anh Tin, anh làm gì mà đứng ở đây thế?"
"Tìm lớp?"
"Mọi người đang tập trung dưới sảnh á, đi xuống tầng hầm cơ."
"Ồ, cảm ơn em nha."
Hai tay cầm hai bên cặp, đi từng bước nhẹ nhàng xuống tầng hầm của trường, Hải Sơn lúc này mới thấy thì ra nãy giờ các học sinh đều lũ lượt chạy xuống dưới đây khi vào trường. Rảo bước đi thăm dò kiến trúc của trường và bước vào đại sảnh, cậu bị choáng ngợp bởi quy mô của nó, lớn quá mức cậu có thể tưởng tượng được. Nhưng suy cho cùng, dù cho trường này có rộng bao xa hay cao bao nhiêu, không có ai ở đây có thể thoả mãn cậu bằng anh Phong cả. ɭϊếʍƈ đôi môi đang dần khô đi theo thời gian, Hải Sơn bước tới tìm tên mình trên bảng thông báo của trường.
"Để coi, lớp 10B à?"
Trong đầu xuất hiện hàng loạt suy nghĩ và câu hỏi chợt loé lên trên đầu cậu, Hải Sơn bỗng chốc một mình bên cạnh bảng thông báo mặc cho các câu hỏi cứ tiếp tục bay trên đầu. Đứng một mình, có lẽ cũng quen rồi, Hải Sơn nhanh nhảu tìm ra cô chủ nhiệm vì có một bảng lớp to tướng ghi dòng chữ "10B".
Bước vào hàng, cậu bắt đầu trầm ngâm và nghĩ xem chiều này sẽ học cái gì và chơi cái gì. Chẳng để ý tới xung quanh, cậu liền chạm mặt với con nhỏ đi về hướng ngược lại.
"Cái quái gì thế?"
"Này cậu kia, đi đứng gì kì vậy?"
"Ủa, không phải đây là Lễ Anh chứ?"
"Hải Sơn?"
Hải Sơn kinh ngạc và trong lòng bỗng chốc dấy lên một loại cảm xúc khó tả nhưng rồi Lễ Anh đi nhập bọn với đám bạn của mình, để lại Hải Sơn lại lẻ loi lần nữa. Cậu cũng nhanh chóng đứng ngay ngắn lại trong hàng lớp, cúi mặt xuống nhìn những phiến gạch màu ngà voi phản chiếu lại khuôn mặt ngơ ngác của cậu. Hoá ra, Hải Sơn đã tàn phế đến mức này, thật sự quá mệt mỏi mà.
Tiếng chuông reo kéo cậu về thực tại, đồng thời cũng kéo cậu ra khỏi màn tự ngược của mình. Hải Sơn đi sau cùng trong tất cả, khẽ nhìn sơ lược lớp học mới của mình và thất vọng não nề. Chẳng có tên nào là trên mức trung bình trong thang đo độ đẹp của cậu cả, trường này chán rồi đây.
Những con người phía trước cười cười nói nói vui vẻ, duy chỉ độc nhất cậu và một con nhỏ nữa cứ im im một cách bất thường. Quả thật, lại thêm một nhân vật tự kỉ của ngày, Hải Sơn thầm nghĩ rồi lách lên trước mặt con người đó. Một cô gái với cặp mắt kính màu đen, đeo ba lô nhỏ và ánh mắt cũng hờ hững như cậu. Trong lòng cậu bộc ra ý định khác thường nhưng vụt tắt sau đó vài giây bởi vì cậu cũng chẳng có hứng thú với con gái.
"Này nhóc, em tên gì thế?"
Giọng nói trầm từ phía trước vọng lại, Hải Sơn ngửa mặt lên bèn thấy một đứa con trai lùn hơn cả mình mà dám xưng với cậu là em. Quả là gan cùng mình mà!!
"Hải Sơn, Nguyễn Hải Sơn."
"Oa, vừa là nước vừa là núi cơ à!! Tên gì nghe ngộ vậy?"
Ngộ, ngộ cái khỉ gì, tên cậu do ông ngoại yêu dấu của cậu đặt, ai dám chửi tên cậu hay ám chỉ bất kì thứ gì, nhất quyết Hải Sơn này không đội trời chung.
"Tên tôi tuỳ mấy người nghĩ, và đừng bắt chuyện với tôi. Khó chịu lắm."
Vẻ mặt ngỡ ngàng của kẻ đối diện chẳng mảy may làm Hải Sơn có một tí rung động nào, chẳng qua chỉ biểu lộn cảm xúc miệng hình chữ nhất mà thôi. Tiếp tục đi thêm một quãng nữa, cửa phòng số 038 hiện ra trước mặt, cô giáo chủ nhiệm nhanh tay mở cửa phòng ra, lùa đám học sinh vào trong.
Cả bọn nhanh chóng bước vào lớp, có mấy đứa quen thuộc với nơi này thì vào chỗ ngồi ngay không cần để ý tới sự sắp xếp của giáo viên. Riêng mấy đứa mới vào trường, khẽ ép mình lại một chỗ với khuôn mặt thoáng bối rối nhưng rồi cũng tự lựa cho mình mỗi đứa một chỗ ngồi. Hải Sơn tia được một góc bàn cuối lớp ngay từ thời khắc bước vào lớp, cậu nhanh chóng di chuyển xuống dưới và ngồi ngay ngắn.
Bỗng đâu chui ra thêm một thằng con trai ngồi ngay kế bên cạnh, còn cười cười nữa. Hải Sơn tia cái bàn này chỉ vì muốn không ai chú ý đến mình ai dè lại gặp ngay một thằng không biết trái phải, ngồi vào bàn không mở miệng. Đây là một trong những điều Hải Sơn không thích về những người bạn mới của mình.
Nhưng chưa kịp mở miệng ra, cô giáo chủ nhiệm ở trên ngắt lời bằng đoạn giới thiệu sơ lược về tên tuổi và sơ đồ sơ qua của trường học. Những nội dung này đối với Hải Sơn chẳng gây một chút hứng thú, cậu bèn ngả lưng xuống bàn rồi nhắm hai mắt lại, đi vào giấc say sau đó vài phút.
"Sơn, Sơn, dậy nào..."
Trước mặt là một thân hình của một đứa con gái và khuôn mặt giận dữ của cô giáo. Có lẽ cậu thiếp đi khá lâu, đồng hồ trên tường điểm đúng 11 giờ trưa. Theo như cậu nhớ, đây là thời gian sắp sửa tới giờ cơm thì phải.
"Hửm, có chuyện gì sao?"
"À mà quên tớ tên là Bảo Châu nhé, rất hân hạnh được làm quen."
"Ờ, rất hân hạnh được làm quen."
Cô bé trước mặt đem lại cho Hải Sơn cảm giác thân thiện và hoà đồng. Hơn nữa, tướng người của cô bé này có thể nói là ra dáng một thiếu nữ nếu như loại bỏ đi sức hụt của chiều cao của cô. Hải Sơn nghĩ nếu như mình là con trai thật sự, chắc thích cô bé này lâu rồi.
"À đúng rồi, cậu biết tên hết mọi người trong lớp chưa?"
"À à, chưa biết. Mà có gì không?"
"Để tớ đi giới thiệu họ với cậu."
Hải Sơn bất đắc dĩ đi theo cô bạn mới để cô giới thiệu sơ lược tên từng người mà sẽ gắn bó với cậu trong thời gian tới. Sau khi biết hết tất cả các tên, Hải Sơn nhanh chóng quay về chỗ ngồi nhưng chưa kịp đặt mông ngồi xuống, cậu đã bị bắt xuống dưới tầng hầm ăn cơm.
Loay hoay một hồi, Hải Sơn cũng tìm thấy được nơi để ăn cơm. Nhìn tới nhìn lui, nhìn xuôi nhìn ngược cũng chẳng thấy ai quen thuộc, cậu đành bước tới bưng cơm của mình rồi nhìn xung quanh. Thật đáng tiếc cho cậu là chẳng có một bàn trống cho cậu để ngồi ăn cả. Đang dùng bốn con mắt của mình tia bàn trống, quay qua thì thấy bàn của Tommy còn dư một chỗ. Lấy hết can đảm, cậu bước lại chỗ ngồi còn trống đó, nở nụ cười thật tươi với đám đang ngồi xung quanh.
"Tớ có thể ngồi ở đây chứ?"
"Hừm, cậu là ai mà sao ngồi ở đây?"
"Tớ là, tớ là bạn cùng lớp với cậu bạn Tommy ngồi đây. Xung quanh hết chỗ rồi, tớ ngồi ở đây không làm phiền chứ?"
Rặn ra nụ cười đã khó, giữ được nụ cười đó duy trì còn khó gấp bội lần vậy mà Hải Sơn vẫn tiếp tục giữ nụ cười cho đến khi con người khó chịu trước mặt gật đầu. Đây là ấn tượng đầu tiên của cậu với người mà cậu sẽ trở thành bạn thân sau này, Lưu Thiên Bằng.
"Sơn này, mày chọn môn nào thế?"
"Hả, à tớ chọn môn ICT, Art với Business Studies. Có gì không?"
"À, không có gì."
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi của Hải Sơn với Tommy kết thúc nhanh chóng. Không khí của bàn có vẻ tỏ ra gượng gạo cho đến khi một tên trong bàn liền đề cập về đề tài mà con trai ai cũng bàn, gái. Hải Sơn tiếp tục cúi đầu xuống ăn cho thiệt lẹ để tránh trường hợp cậu bị hỏi đột ngột các câu hỏi liên quan.
"Tớ đi nhe, cảm ơn đã cho ngồi ké."
Lúc này, cậu bưng khay cơm của mình đi thật nhanh ra chỗ đổ. Đằng sau, cuộc nói chuyện không hồi kết lại tiếp tục diễn ra với sự vắng mặt của "thành viên ma" của nhóm là cậu. Nhưng cậu đâu hề hay biết, ấn tượng về Hải Sơn đã lọt vào mắt nâu của anh.
Bước lên tầng trên, Hải Sơn phát hiện hình như trường này không có ngủ trưa, hoá ra bộ đồ ngủ trong cặp trở nên vô dụng. Lúc này, cậu chẳng biết chỗ nào để chơi, bèn đi ra ngoài sân bóng đá. Ở đây, người người tấp nập, kẻ qua người lại trò chuyện khiến cậu có đôi phần khó chịu. Hải Sơn bản thân không thích sự ồn ào, nhưng vì sự nghiệp muốn có một người bạn duy nhất nên đành lết thân xác gầy gò của mình ra sân bóng.
Ở trên sân, lúc này có một đám người mặc đồ thể thao chia thành hai phe, dùng kĩ năng của mình để di chuyển một trái bóng màu đen trắng trên sân một cách hăng hái. Nhưng khi hình ảnh đó lọt vào trong mắt của Hải Sơn, chúng biến thành hình ảnh tẻ nhạt và vô cùng không thú vị khi chỉ hao tổn sức lực chỉ để đưa trái bóng nhỏ xíu vào gôn của đội bạn.
"Sơn cũng ra đây à?"
Giọng nói phát ra từ bên phải làm Hải Sơn khé giật mình, quay sang liền thấy Bảo Châu, cô bạn hồi sáng bắt chuyện.
"Ờ, chào Châu. Tại cũng chẳng có việc gì làm."
"À nhìn kìa, lũ con trai đang thay đồ kìa."
Nghe Bảo Châu vừa dứt lời, Hải Sơn tia ánh mắt qua chỗ lũ con trai đang thay từ đồ thể thao sang đồ đồng phục. Như ăn vài quả đấm vào trong mặt, Hải Sơn thất vọng nhìn những thân hình từ những thân hình gầy trơ xương cho tới những cơ thể đầy ngấn mỡ. Tâm trạng đột nhiên bị chùng xuống, cái ước mơ tìm người có thể thoả mãn cậu hình như còn hơi xa và khó có thể thực hiện được trong này.
Chưa kịp để lòng đau buồn chiếm lấy, Hải Sơn bèn liếc qua một lần cuối cùng, ánh mắt đập ngay thân mình của một đứa con trai tuy hơi ốm nhưng cơ thể cân đối, tay và bụng đều hiện rõ cơ. Cậu nghĩ thầm trong bụng, thì ít nhất cũng có một người chứ. Và niềm hy vọng làm bị dập tắt lần nữa khi nhìn lên khuôn mặt, trong mắt Hải Sơn lúc này chỉ thể hiện tia giận dữ. Hoá ra tên mà có cơ chút lại là tên ngồi cùng bàn và tỏ vẻ khó chịu khi có sự có mặt của Hải Sơn trong bàn đó.
Quay lưng bỏ Bảo Châu lại một mình, Hải Sơn nhanh chóng lấy cặp rồi di chuyển lên trên lớp tiếp theo, lớp Toán. Đứng đợi trước cửa hồi lâu, từng tốp học sinh di chuyển lại gần cậu với những tiếng cười khúc khích cộng với những điệu cười ha hả to lớn. Nhìn cảnh đó, trong lòng Hải Sơn không mảy may rung động.
Trớ trêu thay, trong tốp người đó lại xuất hiện "kẻ đáng ghét" kia. Anh đi cùng bạn bè, cười cười nói nói rất vui vẻ. Nụ cười ấy chỉ làm Hải Sơn thêm bực mình, nhưng chưa được bao lâu thì thầy Toán đã mở cửa để mời các học sinh lớp thầy đi vào.
Bàn ghế đã được sắp xếp sẵn, cậu nhanh chóng tia được một em ghế ngồi không gần cùng không xa bàn rồi đặt cặp ngồi xuống. Chờ mọi người ổn định thì Hải Sơn cũng phát hiện anh ngồi cách cậu hai ghế, đang ngồi lấy tập vở ra. Lật đật, cậu cũng lấy hộp bút của mình ra lật tới lui tìm bài hay. Đáng tiếc, đa số đều không nằm trong kiến thức từng học của cậu nên đành dừng lật sách, nhìn qua lại thấy đám bạn chăm chú nghe giảng. Đối với cậu nghe giảng giống như cực hình, thôi thì đành vậy, Hải Sơn bèn hướng ánh nhìn lên bảng.
"Ê này, nghe nói mày từ Á Châu chuyển qua phải không?"
"Ừ, có gì không?"
"Tao cũng từ chỗ đó qua nè, mày học được không?"
"Ý mày là sao, học được?"
"À thì mày học tốt không ý mà?"
"Cũng tạm được."
Cái đứa con trai trước mặt có vẻ hơi nói nhiều, đã vậy khuôn mặt còn toàn mụn là mụn, thân hình hơi mập mập. Hải Sơn cũng chẳng muốn tiếp tục cuộc trò chuyện bèn cúi gầm xuống làm bài thầy Toán mới giao.
Tay thì làm nhưng tai vẫn đang nghe ngóng tình hình, hoá ra hai đứa bên cạnh mới đúng thật sự là nhiều chuyện. Không nhịn được nữa, cậu bèn liếc mắt qua coi chân tướng của hai kẻ nãy giờ làm ồn rộn cả lớp học.
Chẳng ai khác ngoài tên nhóc khó chịu buổi trưa, nhìn mặt sáng sủa mà sao lại có thể nói nhiều đến thế nhỉ? Hải Sơn bèn đứng phắt dậy khiến cả lớp khẽ giật mình, thầy Toán cũng vậy.
"Đi ra khỏi lớp với tôi."
Thầy Toán nói giọng có vẻ tỏ ra khó chịu, Hải Sơn đành bước thẳng ra ngoài theo lời thầy. Cậu bị sạc cho một trận về thái độ học tập trong lớp mặc dù đây chỉ là ngày đầu tiên cậu bước sang một môi trường hoàn toàn mới. Sau khi bị sạc một trận tơi tả, Hải Sơn quay về với tâm trạng khó chịu cực kì, từ thân cậu có thể nhận ra một luồng sát khí có thể giết ngộp người khác nếu nhìn vào.
Ngồi vào bàn học, cậu có thể cảm nhận được những ánh mắt khinh người đang dò xét cậu. Điều này quả nhiên làm bật nắp cơn bùng nổ của Hải Sơn nhưng may mắn thay, thầy Toán tiếp tục bài giảng của mình. Chứ không thì đã có một cuộc cãi nhau không hề nhỏ.
Tiết Toán nhanh chóng trôi đi và cũng là thời khắc cho giờ ra về của trường. Từng đám học sinh nhí nhố rủ rượt ra về, Hải Sơn thì đang đứng đợi người đến đón và bấm điện thoại nhắn tin với ai đó mà trên khuôn mặt băng lãnh của cậu thoáng xuất hiện một nụ cười.
Sau một hồi nhắn qua lại, Hải Sơn cũng đã dời ánh nhìn của mình, ngẩng đầu nhìn xung quanh và phát hiện chỉ còn lại một mình cậu. Nhủ thầm ba mẹ lại tới đón trễ như hồi xưa, Hải Sơn bước lại ghế đá, thản nhiên lấy tai nghe ra và bật lên những dòng nhạc ưa thích của cậu. Và bất ngờ thay, người ở lại không chỉ có mình cậu mà còn tới tận hai người nữa.