Chương 3: Bán rơi xuống người
Minh An lớn hơn A Du một tuổi.
Ở trong mắt A Du, Minh An sư tỷ cao hơn nàng, đẹp hơn nàng, cũng thông minh hơn nàng, dù sao thì cái gì sư tỷ cũng giỏi hơn nàng. Cho nên, tuy rằng nàng không biết vị nữ thí chủ kia yêu cầu thấy Minh An là do đối với nàng có ý bất mãn, cũng đã nhận định lát nữa nữ thí chủ nhất định sẽ chọn Minh An hầu hạ. Nàng tay chân vụng về, ngoại trừ biết thêu thùa, cái khác toàn không biết.
A Du không cảm thấy uể oải chút nào. Không cần đi hầu hạ người ta cũng rất tốt, nữ thí chủ tính tình quá xấu, ngay cả tướng công nàng dỗ dành cũng đều phải lao lực, A Du không cảm thấy miệng mình dẻo như tướng công nàng. Trái lại đứng ngay cạnh nơi sư tổ ngồi, A Du chỉ mong Minh An mau mau đến đây, như vậy nàng có thể sớm được đi quét sân, quét xong rồi sẽ được nghỉ ngơi sớm.
Hậu viện, lúc Minh Dung, Minh Hoa tìm thấy Minh An thì Minh An đang rửa chén tại phòng bếp.
“Minh An, sư tổ gọi cô đi ra phía trước, ngay tại thiên phòng cạnh hương đường đấy, cô đi nhanh một chút đi.”
Minh An chùi chùi tay vào tạp dề mang trên người, đuổi theo cản lại hai người, lấy lòng hỏi: “Hai vị sư tỷ, chẳng biết sư tổ gọi em có chuyện gì?” Một đôi mắt đẹp lóng lánh như nước hồ thu, liễm diễm mị hoặc.
Kỳ thực luận dung mạo, Minh An tuyệt đối không đẹp bằng A Du, nhưng nàng có một đôi mắt cực kỳ mê hoặc, khóe mắt hơi nhếch, cực kỳ giống hồ ly mỹ nhân trong tranh, giận dữ vui sướng đều phá lệ câu hồn. Năm ngoái trước khi Minh An khai bao, khách nam Tĩnh Từ mời tới thiếu chút đánh nhau giành đêm đầu của nàng, sau cùng vì Tĩnh Từ không hài lòng với mức giá nên mới thôi. Đương nhiên, việc này hai tiểu nha đầu chưa khai bao không hay biết gì, Tĩnh Từ nhìn như hiền lành kỳ thực thủ đoạn độc ác, đã sớm cảnh cáo Minh Dung Minh Hoa không được đem bí mật trong am tiết lộ cho hai sư muội, vô luận là vô tình hay là cố ý, bằng không sẽ bán các nàng vào kỹ viện hạ đẳng nhất.
Minh Dung Minh Hoa không dám lộ ra, buổi tối yên lặng tiếp khách, ban ngày giả bộ dường như không có việc gì. Nay tuy rằng đã quen, đáy lòng không tránh khỏi hối hận, mà lúc các nàng thấy khuôn mặt xinh đẹp không màng thế sự của hai sư muội, thì mọi buồn khổ liền biến thành ước ao đố kị. Trong đó Minh An có cặp mắt mị hoặc khiến hai người ghét nhất, A Du xinh đẹp lại đơn thuần dễ bắt nạt, bảo nàng hỗ trợ thì nàng không nói hai lời xắn tay làm liền, ngược lại không thể nào khiến người ta ghen ghét được.
Lúc này nghe nàng hỏi, Minh Dung hừ lạnh một tiếng, “Tìm cô có chuyện gì, cô đi qua thì chẳng phải sẽ biết?” Nói xong kêu Minh Hoa cùng đi, mặt tràn đầy khinh rẻ.
Minh An nhìn bóng lưng hai người thật lâu không nhúc nhích, ánh mắt lạnh dần.
Hai người các cô là loại hàng dơ bẩn ngàn người kỵ, cho là tôi không biết? Nàng không phải A Du ngốc nghếch kia, lúc nàng lên núi đã mười tuổi rồi, trong am thường thường có nam khách tới dâng hương, buổi tối nàng không chỉ một lần nghe được tiếng sư phụ len lén đến khách phòng, lại càng vô ý thoáng nhìn thấy vết hồng tím dưới cổ áo sư phụ. Nhà nàng nghèo, khi còn bé, nàng cùng cha mẹ, các em ngủ chung trên một cái giường, cha mẹ nửa đêm hành sự nàng đều biết, đương nhiên hiểu được sư phụ rốt cuộc đang làm cái gì. Về sau lại thấy Minh Dung Minh Hoa hành vi cử chỉ đại biến, những điều này nàng đều biết, chỉ là nàng giả bộ hồ đồ mà thôi.
Nàng đang đợi một cơ hội, một cơ hội có thể thoát khỏi ổ sói này, cho nên nàng rất sợ Tĩnh Từ đột nhiên tìm nàng, sợ vận rủi sớm ập xuống.
Nàng lo sợ đi ra nhà trước.
“Sư tổ, người tìm đệ tử có chuyện gì ạ?” Tiến vào phòng, Minh An quy củ cúi đầu, không có nhìn loạn chung quanh. Người thành thật dễ khiến người ta buông lỏng đề phòng, đây là điều nàng học được từ A Du, đương nhiên, A Du là ngốc thật, nàng chỉ vì tự bảo vệ mình thôi.
Tĩnh Từ hiền hoà cười nói: “Đây là Phương thí chủ và Phương phu nhân, Phương phu nhân muốn ở trong am chúng ta tĩnh dưỡng nửa tháng, muốn chọn lựa giữa con và Minh Tâm để hầu hạ.” Nói xong bảo A Du và Minh An đứng lại gần nhau, sau đó quay đầu nhìn sang Triển Hoài Xuân: “Phu nhân, Minh An lớn hơn một tuổi, cực hiểu ý người, Minh Tâm tâm tư tinh thuần, an tĩnh nhu thuận, cô xem ai hợp?”
Triển Hoài Xuân chậm rãi thu hồi đường nhìn ngoài cửa sổ, nhìn về phía hai tiểu ni cô đứng cách hắn năm bước.
Lúc hắn nhìn sang, Minh An hơi co quắp ngẩng đầu nhìn hắn. Bởi vì Triển Hoài Xuân ngồi, nên thân hình cao to không rõ ràng, đôi chân to cũng giấu ở dưới quần, Minh An không có bao nhiêu suy nghĩ, chỉ cảm thấy vị phu nhân này quốc sắc thiên hương, mặt lạnh như sương, nhưng khí độ thanh quý trên người thì không sao che giấu được. Phi phú tức quý, đầu Minh An lập tức hiện lên cụm từ này, lập tức quy củ cúi mắt, tận lực để cho mình có vẻ bình tĩnh thong dong. Phu nhân gia đình giàu có chú trọng nhất là quy củ, nếu như nàng hợp nhãn đối phương, có lẽ có thể cầu đối phương cứu nàng thoát thân.
Triển Hoài Xuân ngẩn người vì cặp mắt trời sinh quyến rũ của Minh An, nhưng cũng chỉ vì ngoài ý muốn mà thôi, hắn và đại ca đều có tướng mạo hiếm thấy, cô nương có thể lấy khuôn mặt đẹp hấp dẫn hắn, đến nay hắn chưa từng gặp. Giây lát ngắn ngủi thất thần, Triển Hoài Xuân nhìn về phía Tiêu Nhân, thấy Tiêu Nhân cũng đang nhìn, trong mắt có kinh diễm và hoang mang. Quả thực, một hai người có thể nói là trùng hợp, nhưng liên tiếp nhìn thấy mấy ni cô, từ chủ trì đến tiểu đệ tử đều có khuôn mặt đẹp, am ni cô này thật có ý vị sâu xa đây.
Lại nhìn sang tiểu ni cô lúc ban đầu nhìn thấy, Triển Hoài Xuân mơ hồ nghĩ, hành trình đến am ni cô lần này, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
A Du cũng không biết có người đang nhìn nàng, nàng thành thành thật thật cúi đầu, len lén nhìn ngón tay mình. Móng tay dài quá, lát hồi quét sân xong phải cắt mới được.
Một ni cô hiểu chuyện lại lõi đời, một ni cô linh động lại ngu si, Triển Hoài Xuân không chút do dự chỉ A Du.
Nếu giả gái, vậy chọn một người ngốc chút, miễn cho người thông minh lần ra dấu vết đoán được. Lúc ban đầu không muốn chọn ni cô khờ này là bởi vì nàng nói câu kia mạo phạm, hiện tại toàn bộ am ni cô nhìn tới nhìn lui chỉ có mình nàng ngốc, hắn không có lựa chọn nào khác.
Ngoại trừ A Du, ba người kia đều lấy làm kinh hãi. Tiêu Nhân giật mình, bạn tốt chọn tới chọn lui cuối cùng chọn người hắn không thích, vậy nãy giờ hắn đang chơi đùa cái trò gì thế? Tĩnh Từ cũng nghĩ y như Tiêu Nhân, chỉ là bà ta càng thêm nhận định Triển Hoài Xuân có điều cổ quái khó hiểu nào đó, mà Minh An thì không thể tin được mình lại thua một đứa ngốc!
A Du không kinh ngạc, là bởi vì nàng cúi đầu, căn bản không nhìn thấy động tác của Triển Hoài Xuân. Mãi đến Tiêu Nhân đi tới trước người nàng, trịnh trọng nhờ nàng chiếu cố vợ hắn thật tốt thì A Du mới mờ mịt ngẩng đầu, cái miệng nhỏ hồng nhuận khẽ chu, mắt to trừng tròn. Nữ thí chủ, nữ thí chủ chọn nàng?
Thấy nàng lộ ra bộ dạng ngu si, Tiêu Nhân đột nhiên cảm thấy ngón tay ngứa ngáy, không nhịn được muốn vươn tay nựng mặt tiểu ni cô!
“Khụ khụ, vậy thì mời tiểu sư phụ dẫn chúng tôi đến khách phòng, tôi bồi nương tử nghỉ tạm một chút sẽ xuống núi.” Tiêu Nhân cấp tốc xoay người, mạnh mẽ khắc chế xung động. Đây là tiểu ni cô, không phải là muội muội năm tuổi trong nhà hắn, hắn phải nhịn.
“Sư tổ. . .” A Du xin giúp đỡ nhìn sang Tĩnh Từ, nàng căn bản chưa từng hầu hạ ai aaa!
Tĩnh Từ khẽ cười, đứng dậy phân phó: “Đi đi, phía khách phòng đều trống, con thỉnh hai vị thí chủ chọn một gian, an trí thỏa đáng sau lại đến gặp sư tổ, ta có lời muốn dặn con. Đừng lo lắng, Phương phu nhân làm người hiền lành, sẽ không làm khó con.” Nói xong hướng Tiêu Nhân, Triển Hoài Xuân chắp tay trước ngực, xoay người, dùng nhãn thần ý bảo Minh An theo bà ta đi ra ngoài.
Minh An lặng lẽ liếc mắt Triển Hoài Xuân vẫn tĩnh tọa ngồi ngay đó, cắn cắn môi, xoay người ra ngoài.
A Du tha thiết nhìn hai người đi xa, thâm tâm rất muốn đi theo.
“Tiểu sư phụ nhìn gì vậy? Đi thôi, tôi và nương tử leo núi rất mệt, muốn đến khách phòng nghỉ một lát.” Trong phòng chỉ còn một tiểu ni cô ngốc nghếch, Tiêu Nhân ‘xoẹt’ mở quạt, thản nhiên nói.
Triển Hoài Xuân đứng lên.
A Du nhịn không được dời hai bước sang phía Tiêu Nhân, mượn thân hình Tiêu Nhân che cho mình, sau đó giật nhẹ tay áo Tiêu Nhân, nhỏ giọng thương lượng: “Thí chủ, tôi thực sự rất ngốc, cậu hãy khuyên nhủ nương tử, bảo cô ấy chọn sư tỷ của tôi hầu hạ mình đi?”
“Thế nào, cô không muốn hầu hạ nương tử của tôi?” Tiêu Nhân bỗng hưng trí, cố ý nâng cao thanh âm, làm cho bạn tốt cũng có thể nghe.
A Du lại càng hoảng sợ, len lén ngắm bên kia, vừa lúc chạm vào ánh mắt không hờn giận lại không kiên nhẫn của Triển Hoài Xuân, nhanh nhảu lắc đầu giải thích: “Không phải không phải, là do tôi chưa từng hầu hạ khách nhân, sợ tay chân vụng về làm phu nhân mất hứng. Phu nhân, sư tỷ của tôi rất khéo léo, có đôi khi tôi không cần lên tiếng cô ấy cũng biết tôi muốn làm cái gì, cô ấy thông minh như vậy, cô vẫn nên chọn cô ấy đi?”
Triển Hoài Xuân giả câm nên không thể nói chuyện, có thể nói thì hắn cũng lười để ý tiểu ni cô khờ này, nhìn Tiêu Nhân, trực tiếp ra khỏi cửa.
Tiêu Nhân vỗ vỗ vai A Du, đẩy nàng đi ra ngoài, thật lòng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, nương tử của tôi thích cô như vậy đấy, đầu óc cô ấy không tốt, sư tỷ cô lại thông minh như vậy, nương tử của tôi thấy nhất định sẽ tự ti, cho nên cô càng ngốc, nương tử tôi càng thích cô, hiểu không?”
Triển Hoài Xuân đi đằng trước khựng lại, cố nén lắm mới có thể không quay đầu cho hắn một quyền.
Nỗi khẩn trương lo lắng của A Du lại một lần nữa biến thành đồng tình thương hại, càng xem mỹ nương tử cao to phía trước càng cảm thấy nàng đáng thương, hình như ngoại trừ dung mạo xinh đẹp ra, trên người nàng tất cả đều là bệnh. Cái ý nghĩ này khiến cho nàng cấp tốc trấn định lại, trái lại đi tới phía trước hai người, dắt bọn họ đến khách phòng.
Bên ngoài các phòng nhìn qua cũng không hề khác nhau, Triển Hoài Xuân tùy ý chọn một phòng, chính là gian phòng tối hôm qua Thanh Thơ và nam khách riêng tư gặp nhau.
A Du không có suy nghĩ nhiều, khách này đi khách khác tới, dẫu sao khách phòng mỗi buổi sáng đều được quét tước. Trong am tổng cộng có bốn tiểu ni cô, nấu nước quét tước nấu cơm giặt giũ vân vân các nàng phân công nhau làm, nàng phụ trách nấu nước, Minh Dung sư tỷ chuyên quản quét tước, nàng đã giúp tỷ ấy quét sân rồi, bên này chắc Minh Dung sư tỷ cũng đã dọn dẹp xong?
Kết quả vào phòng liền thấy trên giường lộn xộn.
Hai người theo sát sau lưng nàng, mặt A Du hồng rực, chạy nhanh đem cả ga trải giường và chăn đều cuốn lại, cúi đầu bồi tội: “Sáng nay bận rộn, còn chưa kịp thu thập gian nhà, hai vị thí chủ trước ở trong phòng ngồi một chút, tôi đi thay một bộ chăn sạch sẽ khác, mấy ngày trước mới đem ra phơi nắng, đắp lên sẽ đặc biệt thoải mái.” Nói xong ôm chăn bước đi.
Triển Hoài Xuân túm nàng lại, ánh mắt nhìn quét một vòng, chỉa chỉa giường lại chỉa chỉa trà cụ.
A Du nghi ngờ nhìn sang Tiêu Nhân.
Tiêu Nhân dựa vào ghế, miễn cưỡng nói: “Nương tử tôi bảo cô thay mới gối, màn lụa trên giường và trà cụ.”
A Du bừng tỉnh hiểu ra, nhìn Triển Hoài Xuân gật gật đầu, đi ra cửa hai bước lại quay trở về, đem chăn thả lại trên giường, cởi màn lụa xuống, xếp chồng gối và màn lụa lên chăn, mới ôm ra ngoài.
Đợi nàng đi ra, Tiêu Nhân nghi ngờ nhìn sang Triển Hoài Xuân: “Cô ấy ngốc, cậu cũng ngốc à, khó khăn thế làm gì, đổi phòng khác không được sao?”
Triển Hoài Xuân đi tới đẩy cửa sổ ra, xác định chung quanh không người mới thấp giọng nói: “Đổi phòng cũng vậy thôi, không bằng đổi mới một lần luôn.”
Thanh âm kia trong sáng êm tai như giọt mưa châu rơi vào thâm cốc sâu thẳm, xa xưa tinh thuần, lại mang âm trầm thường gặp ở nam tử, nếu như không giả câm, thân phận chắc chắc sẽ bị lộ.