Chương 29: Vòng loại

Thời điểm hết hạn báo danh càng ngày càng gần, còn phải có thời gian cắt may trang phục và chụp ảnh, thời gian còn lại cho Tần Á Nam đã cực kì ít ỏi, tâm trạng cũng càng ngày càng nôn nóng.
”Tiêu Tiêu, mình muốn thương lượng với cậu một việc“. Tần Á Nam nhìn Tiêu Tiêu bằng ánh mắt thành khẩn.


Tiêu Tiêu vừa nhìn thấy điệu bộ này của Tần Á Nam đã nghi ngờ trong lòng, chắc chắn không có chuyện tốt gì: “Việc gì thế?”


”Chủ đề dự thi lần này của mình là trang phục hưu nhàn, đã có váy chữ A, quần ống rộng, âu phục và váy liền thân, còn kém một chiếc quần liền thân nữa. Nhưng cậu cũng biết đấy, mình không am hiểu làm quần liền thân, cậu có thể cho mình chiếc quần liền thân cậu thiết kế quý này được không?” Tần Á Nam nói với giọng cấp bách, thực ra nếu hôm nay Tiêu Tiêu không đến tìm cô ta, cô ta cũng phải đến nhờ Tiêu Tiêu.


Tiêu Tiêu rất sở trường làm quần liền thân, quý này cũng thiết kế một chiếc, lúc trước cạnh tranh thiết kế chính đã mang ra sử dụng. Vấn đề là thiết kế của mỗi người đều có hạn, nếu cho Tần Á Nam chiếc quần này, Tiêu Tiêu muốn giữ vững thành tích sẽ phải thiết kế một tác phẩm khác bổ sung, cô tự nhận mình còn chưa hảo tâm đến mức đó.


”Cho cậu thì mình làm thế nào?” Tiêu Tiêu nhíu mày, tại sao con bé này lại có thể dày mặt đến thế?
”Không lấy không của cậu, mình sẽ tính chiếc váy thuỷ sam kia cho cậu, cậu thấy có được không?” Tần Á Nam quyết định hi sinh.


Đuôi lông mày Tiêu Tiêu khẽ giật, đúng lúc này Triển Lệnh Quân nhắn WeChat đến, cô liền cúi đầu cầm lấy điện thoại lên xem.
Triển Lệnh Quân S: Hôm đó Mộ Giang Thiên cho cô khúc gì thế?
Tiểu Tiểu Bố: Đó là khúc sáng tác ngẫu hứng thần tượng cho tôi!!!


available on google playdownload on app store


Nhắc tới chuyện này Tiêu Tiêu liền không nhịn được đắc ý, còn gửi cả đoạn ghi âm hôm đó cho Triển Lệnh Quân.
Ghi âm... Đúng rồi!


Tiêu Tiêu nhanh chóng bật chương trình quay phim lên, cầm ngang điện thoại trong tay, hai tay đặt tự nhiên trên đầu gối, thoạt nhìn như cầm một chiếc điện thoại đã khóa màn hình.
”Cậu nói là muốn dùng chiếc váy thuỷ sam đó để đổi chiếc quần liền thân mình thiết kế quý này hả?”


”Đúng vậy, cậu cũng biết chiếc váy đó là tác phẩm tốt nhất của mình quý này, chắc chắn là bán rất tốt“. Tần Á Nam gật đầu: “Cách ngày hết hạn chỉ còn chưa đến hai mươi ngày, mình phải gom đủ năm tác phẩm, xin cậu đấy Tiêu Tiêu, nếu cậu đồng ý, bây giờ mình sẽ làm thủ tục chuyển nhượng“.


Hệ thống thiết kế trong công ty LY cho phép nhân viên chuyển nhượng thiết kế cho người khác. Trường hợp này thông thường được áp dụng khi hai hoặc nhiều nhà thiết kế cùng thiết kế một tác phẩm, mọi người thống nhất tỷ lệ chia chác xong sẽ cho một người đứng tên thiết kế, việc này hoàn toàn đúng quy trình. Chuyển nhượng cần chủ quản cấp trên phê chuẩn, một khi chiếc váy thuỷ sam được chuyển nhượng cho Tiêu Tiêu, toàn bộ thành tích của mẫu thiết kế này đều sẽ thuộc về Tiêu Tiêu, bao gồm thưởng thành quả và giải quán quân tiêu thụ.


”Cũng không phải không được, nhưng cậu dùng chiếc quần liền thân của mình để đi dự thi thì có vẻ không tốt lắm?” Tiêu Tiêu nói rất rõ, bảo đảm điện thoại có thể ghi lại lời nói của cả hai phía.


”Có vấn đề gì đâu, đây chỉ là điều kiện dự thi thôi mà. Quy tắc lần này công bố quá muộn, thời gian quá gấp, mình dám khẳng định phải đến 80% thí sinh đều mua bản thiết kế của người khác cho đủ số“. Tần Á Nam nghiến răng nghiến lợi, rất bất mãn với quy định của giải đấu lần này.


”Được, vậy coi như mình bán thiết kế cho cậu, cậu làm thủ tục chuyển nhượng chiếc váy đó trước, mình sẽ rút chiếc quần của mình xuống khỏi hệ thống“. Rút khỏi hệ thống chính là bỏ thiết kế ra khỏi các thiết kế trong hệ thống, không còn nộp thiết kế này lên nữa, bởi vì tác phẩm dự thi phải hoàn toàn thuộc sở hữu của nhà thiết kế. Nể tình là bạn học cũ, Tiêu Tiêu vẫn đồng ý, dù sao thì chiếc váy thuỷ sam đó vẫn rất tuyệt, cô cũng không thua thiệt gì.


Đợi Tần Á Nam phấn khởi đi rồi, Tiêu Tiêu mới bấm nút kết thúc quay phim. Mở lại video xem một lần, đại bộ phận chỉ nhìn thấy ngực Tần Á Nam, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể lộ ra mặt, thế là đủ rồi. Tiêu Tiêu thở dài, đây chỉ là thủ đoạn tự bảo vệ mình của cô, chỉ mong đừng bao giờ phải dùng đến nó.


Tần Á Nam nhận được bản thiết kế của Tiêu Tiêu, nhanh chóng sửa lại theo phong cách thống nhất với bốn bản khác của mình, tìm Chu Sảnh nhờ cắt may giúp.


Công ty của Chu Sảnh có cả nhà may, trang phục làm ra chất lượng bình thường nhưng được cái tốc độ rất nhanh. Tần Á Nam trả tiền cao hơn bình thường 20%, cắt may khẩn cấp, cuối cùng cũng nhận được thành phẩm trong vòng hai tuần.


”Mẹ ơi, không khác nào đánh trận, cuống cuồng hết cả lên“. Bấm nút gửi đi, Tần Á Nam ngồi rũ ra trên ghế, thở một hơi thật dài.


”Mau làm việc đi, em chỉ còn lại bốn tác phẩm, không bổ sung thêm sẽ không thể đạt được chỉ tiêu quý tới“. Triệu Hòa Bình vỗ đầu cô ta. Lúc trước Tần Á Nam chuyển nhượng váy thuỷ sam quả thực khiến hắn giật nảy, hỏi cô ta một hồi lâu mà cô ta không nói rõ ràng, chỉ nói là giao dịch cá nhân với Tiêu Tiêu, nhờ hắn phê duyệt nhanh một chút.


”Ôi, em biết rồi! Sao cuộc sống lại gian nan như thế này cơ chứ?” Tần Á Nam một lần nữa bò lên, nhìn ánh mắt soi mói của Triệu Hòa Bình, trong lòng chợt động, mở chương trình chat nội bộ công ty nhắn tin cho Tiêu Tiêu.


Nữ may sẵn | Tần Á Nam: Tiêu Tiêu, chuyện mình dùng bản vẽ của cậu dự thi, cậu không được nói với người khác đấy.
Nữ may sẵn | Tiêu Tiêu: Thế người ta hỏi vì sao váy thuỷ sam tính cho mình thì mình nói thế nào?
Nữ may sẵn | Tần Á Nam: Cứ nói chiếc đó là mình với cậu cùng nhau thiết kế.


Tiêu Tiêu nhướng mày, câu này sao nghe cứ quen quen?


Tốc độ chấm điểm sơ loại rất nhanh, hơn bốn mươi ngày sau đã có kết quả. Những nhà thiết kế cao cấp của LY đều không dự thi, phần lớn bọn họ đều đã tham gia rồi hoặc đã thành danh nên không tiện dự thi gì nữa, về cơ bản chỉ có mấy nhà thiết kế trẻ ở bộ phận may sẵn tham gia. Bên chỗ trang phục nam cũng có hai nhà thiết kế báo danh nhưng đều bị loại, cả LY chỉ có Tiêu Tiêu và Tần Á Nam được vào vòng trong.


”Thành tích năm nay sao lại kém như vậy?” Chu Thái Nhiên nhìn kết quả do Ban tổ chức cuộc thi gửi về, nhíu mày. Cuộc thi thiết kế toàn quốc là cơ hội thể hiện rất tốt, LY đứng đầu ngành nghề thiết kế trang phục trong nước mà chỉ có hai người qua vòng loại, đúng là quá mất mặt.


”Cuộc thi thiết kế này nói thẳng ra là cuộc thi của các nhà thiết kế trẻ, có hạn chế độ tuổi tham dự. Nhà thiết kế cấp S trở lên có không ít người đã quá ba mươi lăm tuổi, những người chưa đến 35 tuổi cũng đã tham gia một lần rồi. Ngài yên tâm, người của các công ty khác cũng không nhiều, tổng cộng thí sinh cả nước vào vòng chính thức cũng chỉ có ba mươi người“. Thấy chủ tịch tức giận, thư kí vội lên tiếng giải thích.


”Tại sao lại ít như vậy?” Chu Thái Nhiên hơi bất ngờ, ông ta nhớ vòng chính thức lần trước có hơn trăm người.


”Năm nay thay đổi quy chế, những người có thể báo danh không nhiều, hơn nữa vòng chính thức sẽ được truyền hình trực tiếp trên ti vi, vì vậy lựa chọn hết sức nghiêm khắc“. Thư kí nói rõ tình hình mình nắm được, công ty LY có người trong ban giám khảo nên nắm tình hình tương đối rõ ràng.


Chu Thái Nhiên vuốt ve biểu tượng LY bằng pha lê trên bàn, trầm ngâm một lát rồi đứng dậy đi đến phòng thiết kế may đo cao cấp.
”Adeline, tôi có việc muốn trao đổi với chị“. Chu Thái Nhiên tươi cười bước đến bên cạnh Adeline.
”Chuyện gì?” Adeline vẫn tiếp tục làm việc mà không thèm ngẩng đầu lên.


”Cuộc thi thiết kế, công ty chúng ta chỉ có hai người vào vòng chính thức, tôi muốn mời chị chỉ bảo cho họ“. Vẻ mặt đầy chờ mong, đôi mắt hoa đào cong cong của Chu Thái Nhiên nhìn sang Lâm Tư Viễn bên cạnh: “Đồng thời cũng cần anh Viễn hỗ trợ“.


”Đừng nhìn tôi như vậy“. Lâm Tư Viễn bật cười: “Con cáo già nhà anh lộ ra vẻ mặt này, ai còn nhẫn tâm từ chối được nữa?”
Adeline cắm kim vào tấm vải, không đồng tình cho lắm: “Dự thi là chuyện của cá nhân, nếu tôi và Tư Viễn can thiệp vào sẽ không công bằng với các thí sinh khác“.


”Ơ, cũng không phải nhờ hai người giúp họ việc gì, chỉ là đứng ngoài chỉ đạo, lúc họ cần thì cho một chút chỉ dẫn là được“.


Những công ty khác cũng làm như vậy, trước kia LY quá tự tin nên không giúp đỡ thí sinh, nhưng mấy năm nay các nhà thiết kế trong nước mọc lên như nấm, kết quả cuộc thi liên quan đến thể diện của công ty, Chu Thái Nhiên không thể không cẩn thận.


Lâm Tư Viễn đồng ý, Adeline mặc dù không hài lòng lắm nhưng cũng không phản đối. Mỗi người lựa chọn một người, Lâm Tư Viễn không hề do dự chọn Tần Á Nam.


Mặc dù Tần Á Nam ngoại hình bình thường nhưng trang điểm vào cũng khá dễ nhìn, trong khi khuôn mặt Tiêu Tiêu tương đối kinh khủng, ông ta sợ nhìn nhiều buổi tối sẽ mơ thấy ác mộng.


Được biết người hướng dẫn của mình là Tư Viễn, còn người hướng dẫn Tiêu Tiêu là Adeline, Tần Á Nam liền có chút không vui. Mặc dù Lâm Tư Viễn ở trong nước cũng là nhà thiết kế số một số hai, nhưng so với Adeline thì vẫn kém một chút. Adeline là người có tầm ảnh hưởng đến cả quốc tế, nếu được Adeline hướng dẫn, sau này nói ra nghe cũng oai hơn.


Nhưng cô ta cũng không dám thể hiện ra trước mặt Lâm Tư Viễn, ngày ngày hết sức cần mẫn chạy đến phòng thiết kế trang phục may đo cao cấp giúp Lâm Tư Viễn làm việc vặt, nhân tiện xin chỉ dẫn.


”Tôi không có gì dạy cho cô, dự thi vẫn phải dựa vào chính mình“. Adeline vừa làm việc vừa nói với Tiêu Tiêu đứng bên cạnh bằng giọng nói lạnh như băng: “Hơn nữa tôi cũng là giám khảo, để tránh nghi ngờ nên càng không thể tiết lộ tin tức gì cho cô“.


”Vâng“. Tiêu Tiêu lúng túng gật đầu, ảo não rời khỏi phòng may đo cao cấp.
Nhìn thấy tình cảnh của Tiêu Tiêu, Tần Á Nam lại vui mừng, ít nhất Lâm Tư Viễn còn sẵn sàng dạy cô ta một vài thứ.


Quy chế vòng thi chính thức đã được đưa ra. Tiêu Tiêu hơi kinh ngạc khi đọc được quy chế. Thí sinh vào vòng thi chính thức lần này phải giới thiệu về loạt trang phục mình thiết kế, hơn nữa có quay phim từ đầu đến cuối, nếu được vào bán kết, đoạn video này sẽ được phát sóng làm tiền cảnh.


Vốn cho rằng chỉ có chung kết mới phải lên ti vi, còn một thời gian cho cô điều trị khuôn mặt một chút, không ngờ lại lập tức phải ghi hình luôn. Tệ hơn nữa là lần trước đã nói với Triển Lệnh Quân là ảnh của họ chỉ được dùng cho vòng loại, bây giờ lại phải đưa ra để giới thiệu, rất có khả năng bị người xem cả nước nhìn thấy, cô không biết phải làm sao bây giờ.


Nhanh chóng baidu một chút, “Mặt hormone có thể tiêm giảm béo hay không”, “Tiêm giảm béo có làm lupus ban đỏ tái phát hay không”, cô nhận được đáp án rất đa dạng. Cuối cùng một bác sĩ cố vấn online đưa ra đề nghị đúng trọng điểm: Đi hỏi bác sĩ chủ trị!


Cũng sắp tới thời gian tái khám lần nữa, Tiêu Tiêu lại hẹn Triển tiên sinh tới nhà phục vụ, cùng cô đi lấy máu.
”Lần trước kháng thể hơi thấp, lần này xét nghiệm lại một chút“. Bác sĩ Lý đẩy chiếc kính lão trên mũi, chậm chạp gõ máy tính.


”Vâng“. Tiêu Tiêu lơ đãng lên tiếng, thoáng nhìn Triển Lệnh Quân ngồi bên cạnh, nhỏ giọng hỏi bác sĩ chủ trị: “Cháu sắp phải tham gia một chương trình truyền hình, mặt cháu thật sự quá khó coi, có thể tiêm một mũi hòa tan mỡ được không ạ?”


Lý Quốc Đống dừng mổ cò, đầu lắc như trống lắc: “Không nên không nên, nguyên nhân gây bệnh rốt cuộc là gì còn chưa rõ, những thứ linh tinh đó ngàn vạn lần không được tiêm vào người“.


”Nhưng thế này thì xấu quá“. Tiêu Tiêu đau khổ xoa mặt, vốn ống kính máy quay đã làm người ta trông béo hơn, mặt cô như thế này sợ là sẽ chiếm hết màn hình mất.
”Cháu tham gia thi hoa hậu à?” Phó giám đốc Lý hỏi nghiêm túc.


”Không ạ, là cuộc thi thiết kế thời trang“. Tiêu Tiêu lén nhìn Triển Lệnh Quân, định lát nữa sẽ thương lượng về vấn đề hình ảnh với anh ta.


”Thế là đi thi trình độ chứ không phải thi sắc đẹp“. Bác sĩ Lý gõ ngón tay lên bàn phân tích: “Đồ U U được giải Nobel, có vĩ đại không, có cao quý không?” (ND: Nhà nghiên cứu y học Trung QUốc, được giải Nobel y khoa)
”Vĩ đại, cao quý“. Tiêu Tiêu ngơ ngác gật đầu.


”Thế có người chú ý đến tướng mạo của bà ấy không? Có ai không trao giải Nobel cho bà ấy vì bà ấy không đủ trẻ trung xinh đẹp không?” Bác sĩ Lý hỏi dõng dạc.
”Không, không có ai...” Khóe miệng Tiêu Tiêu giật giật.
”Thế thôi“. Bác sĩ Lý nhún vai: “Cháu còn tiêm tan mỡ gì nữa?”


Tiêu Tiêu: “...”
Người ta nói có lí, mình không biết nói sao.
Triển Lệnh Quân mím chặt đôi môi mỏng, cố gắng nhịn cười.
#####
Tiêu Tiêu: Ông nội anh rất giỏi hùng biện.
Manh Manh: Ông chỉ giỏi hùng biện trong một số thời điểm then chốt thôi.
Tiêu Tiêu: Chẳng hạn như?


Manh Manh: Tôi muốn ăn kẹo, đốt pháo, xuống sông bơi, hay cùng Triển Lệnh Quân lập nghiệp.
Tiêu Tiêu: Thế tại sao không khuyên được anh?
Manh Manh: Bởi vì Triển Lệnh Quân còn hùng biện tốt hơn! (⊙v⊙)
Quân Quân: Lặng lẽ đeo kính đen vào.






Truyện liên quan