Chương 17
Sư phụ đi rồi, rừng lê dưới chân núi Thanh Vân một đêm ồn ào giận dữ, giống như đưa tiễn người đi, hoa lê bay lả tả ngập tràn đỉnh núi như một trận mưa tuyết trắng xóa. Từ trước tới nay chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế nhưng lần này trận mưa hoa đó lại kéo dài đến một tháng, giống như muốn gột rửa cả Thanh Vân bằng chính nó vậy.
Thiên Âm ngày đêm đứng trong Phù Vân điện, lặng nhìn khoảng không trước đại điện, cứ thế mấy ngày liền. Mãi cho tới khi sức lực cạn kiệt rồi ngất xỉu, Lục Thủy mới vội vàng mang nàng trở lại phòng.
Ti Dược phải cố gắng hết sức cứu chữa mới khiến cho nàng tỉnh lại.
“ Sơn chủ, tuy rằng ngài kế thừa thần ấn sơn chủ Thanh Vân nhưng chung quy ngài vẫn chỉ là bán thần tiên mà thôi, so với phàm nhân chỉ hơn có chút ít, những hành động không quan tâm đến cơ thể như thế, từ nay không được tái phạm nữa.” Ti Dược thu lại cánh tay bắt mạch cho nàng, nghiêm mặt nói.
Thiên Âm không đáp lời, chỉ cười đầy cảm kích, trong lòng lại dâng lên niềm đau đớn, nàng chỉ muốn đưa tiễn sư phụ mà thôi.
Ti Dược lo lắng nhìn nàng một hồi, thấy bộ dáng tiều tụy của nàng, lại nhịn không được dặn dò: “ Cũng may ngài vận khí tốt, lại có thêm linh khí bảo hộ của Duyến Đức thiên quân trong người mới có thể giữ được cái mạng nhỏ này. Nếu như ngài cứ tiếp tục hành hạ bản thân mình như thế dần dần rồi cũng sẽ……….”
“ Đa tạ tinh quân nhắc nhở, Thiên Âm sẽ ghi nhớ”. Thiên Âm vội vàng ngắt lời Ti Dược.
Ti Dược như chợt nhớ ra điều gì vội vàng ngừng nói. Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lục Thủy bên cạnh, vung tay áo đứng dậy như kiểu ‘tiếc rèn sắt không thành thép’ nói: “ Nhớ kỹ? Ngài phải nhớ kỹ đấy, nhất định không để xảy ra sự việc như ngày hôm nay nữa. Thôi thôi, dù sao thân thể này cũng là của ngài ta cũng không nói nhiều nữa. Chào ngài, tự mình giữ gìn đấy.”
Nói xong nổi giận đùng đùng đi ra cửa, vừa bước qua cánh cửa lại như nhớ tới chuyện gì bèn lui về. Chỉ vào cây quạt trong tay Thiên Âm nói: “ Nhớ giữ gìn cho tốt cái thần khí trong tay ngài đó, tốt nhât là đừng có đánh mất, lúc nào cũng phải giữ nó bên mình. Bây giờ nó giúp ngài lấy lại ánh mắt nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn, nếu như rời bỏ……..”
Thiên Âm nắm thật chặt đồ vật trong lòng bàn tay, đương nhiên hiểu được ngụ ý của Ti Dược: “Ta hiểu rồi.”
Nói xong Ti Dược nổi giận đùng đùng đi ra cửa, vừa bước qua cánh cửa lại như nhớ tới chuyện gì bèn lui về. Chỉ vào cây quạt trong tay Thiên Âm nói: “ Nhớ giữ gìn cho tốt cái thần khí trong tay ngài đó, tốt nhât là đừng đánh mất, lúc nào cũng phải giữ nó bên mình. Bây giờ nó giúp ngài lấy lại ánh mắt nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn, nếu như rời bỏ……..”
Thiên Âm nắm thật chặt đồ vật trong lòng bàn tay, đương nhiên hiểu được ngụ ý của Ti Dược: “Ta hiểu rồi.”
Thấy nàng gật đầu, Ti Dược cũng không lân la nữa, thở dài một tiếng rồi quay người rời đi. Nhớ lại vẻ mặt lãnh đạm của Thiên Âm vừa rồi, Ti Dược không khỏi hoài nghi, người này thật sự là vị công chúa ngày trước sao?.
Thiên Âm nhìn xung quanh một lúc mới phát hiện giờ đã là chính ngọ. Hỏi Lục Thủy mới biết mình vậy mà đã ngủ suốt nửa tháng.
‘Thiên mệnh chi nghi’ cũng đã hoàn thành, tuy nàng danh chính ngôn thuận trở thành sơn chủ của Thanh Vân nhưng bản thân lại là phàm nhân cho nên việc này lại trở thành không minh bạch.
Ngay cả việc các tiên gia tới chúc mừng cũng không có.
“ Nhị hoàng tử nửa tháng trước có tới đây, Ti Dược tinh quân là do ngài ấy mời tới.” Lục Thủy nói.
Thiên Âm lặng người, nhớ tới nam tử có nụ cười sáng như ánh mặt trời đó, đáy lòng không khỏi lo lắng cho người đệ tử mà sư phụ thu nhận này. Bây giờ cũng chỉ có y là không để ý tới tai tiếng của nàng mà thôi.
“ Nhị hoàng tử, có thường xuyên đến Thanh Vân không?”
“ Tất nhiên là có rồi, Nhị hoàng tử từ nhỏ đã lớn lên ở Thanh Vân mà.” Thấy nàng quan tâm, Lục Thủy liền nói: “ Thật ra năm trăm năm qua đều do Nhị hoàng tử chăm sóc Thanh Vân này. Thanh Vân vốn là vùng đất phúc núi linh, những yêu ma có ý muốn Thanh Vân không phải là ít, tuy rằng không đến mức to gan lên núi gây sự nhưng cũng gây ra không ít tai vạ. Chủ thượng lại luôn bế quan, không màng thế sự. Nếu không phải có Nhị hoàng tử quan tâm, chỉ sợ đã bị người áp bức từ sớm rồi, đâu giống như đám người trong thiên cung kia………”
Thiên Âm nghe xong có hơi ngơ ngác, Lục Thủy chán ghét Diễn Kỳ cho nên cũng căm ghét cả những người trong thiên cung, câu chữ mang đầy châm chọc. Không ngờ nhắc tới Nhị hoàng tử lại khác hoàn toàn, giọng điệu đó như thể Nhị hoàng tử đã hoàn toàn là người của Thanh Vân rồi vậy.
“ Em nói sư phụ bế quan?” Nàng nhớ lại lời lúc nãy Lục Thủy nói, cảm thấy kì lạ. Tu vi của sư phụ đã đạt tới cực điểm, thêm một lần lịch kiếp thăng thiên nữa cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nàng ở thiên cung mấy trăm năm qua, sư phụ ngoại trừ việc dạy dỗ nàng cũng chỉ bận thêm việc…thu dọn tai họa do nàng ra ngoài gây ra, chưa bao giờ nghe nói ngài còn bế quan cả.
“ Đúng thế!” Lục Thủy gật đầu, nhớ tới chuyện cũ lại tiếp tục thở dài: “ Cũng không biết vì sao, từ lúc tôn chủ ngài đi rồi, chủ thượng liền bế quan, suốt năm trăm qua không hề bước ra khỏi Phù Vân điện nửa bước. Cho tới khi gọi tôn thượng trở về, ngài ấy lại đột nhiên………”
Năm trăm năm trước…….. Như vậy năm trăm năm trước……..
Thiên Âm trong lòng đột nhiên sinh ra hoảng hốt, mơ hồ dường như đoán ra điều gì đó.
“ Cô khẳng định, sư phụ chưa bao giờ bước ra khỏi Phù Vân điện sao?”
“ Tất nhiên là khẳng định.” Lục Thủy gật gật đầu, lại tiếp tục nói: “ Nhưng mà, chủ thượng…….trước khi rời đi, đã từng gọi Nhị hoàng tử vào.”
“ Linh Nhạc?”
“ Sư tỷ đang gọi ta sao?” Vừa dứt lời, một nam tử áo lam đã xuất hiện trong phòng, lững thững đi tới, trên mặt là nụ cười nhạt, cây quạt xoay chuyển trong tay, mang theo đôi phần nho nhã. “Cơ thể đã tốt hơn chút nào chưa?”
Thiên Âm vẫn đang quay vòng trong những suy đoán mơ hồ, nóng lòng muốn chứng thực. Không để ý tới lễ nghi, kéo chặt ống tay áo Linh Nhạc hỏi: “ Nói cho ta biết, sư phụ có phải chưa từng đi ra khỏi Phù Vân điện?”
Sắc mặt Linh Nhạc trầm xuống, nắm chặt cây quạt trong tay nói: “ Thì ra sư tỷ người đã biết, thật ra sư phụ……..vẫn chưa chính thức thu ta làm đồ đệ.” Từ nhỏ y lớn lên ở Thanh Vân, một lòng muốn bái nhập sư môn, sau đó có dịp được gặp Duyến Đức thiên quân nhưng ngài ấy lại không đồng ý thu nhận.
“ Ngươi gặp được sư phụ lúc nào, lúc đó xảy ra chuyện gì? Có biết vì sao sư phụ lại bế quan không?” Thiên Âm tất nhiên không quan tâm tới vấn đề kia.
Linh Nhạc sửng sốt, không hiểu vì sao nàng hỏi chuyện này, y khẽ trả lời: “ Sư phụ triệu kiến ta khoảng ba tháng trước, một tháng trước khi sư tỷ trở về, còn chuyện vì sao ngài ấy bế quan……..sư phụ chỉ nói là tật cũ tái phát, ngủ say ngoài ý muốn mà thôi.”
Tật cũ…..Ngủ say……..
Trong lòng những mảnh suy nghĩ vụn vỡ hợp lại với nhau, tạo thành đáp án. Tâm trạng nặng nề làm cho thân thể yếu ớt của nàng bất giác run rẩy.
Năm đó nàng xông vào yêu giới gây đại họa, bị nhốt trong hàn băng địa ngục. Sư phụ không hỏi nguyên do một mình đánh bại yêu giới cứu nàng ra.
Khi đó nàng chỉ nghĩ, dùng huyền băng ngàn năm cứu Diễn Kỳ ca ca của nàng, mà không hề để ý tới, sư phụ của nàng cả người đẫm máu.
Khi đó nàng thật sự không biết cái gì gọi là buông tay, chỉ hi vọng sự nhiệt tình của mình được Diễn Kỳ đáp lại, cho dù là quay đầu lại nhìn nàng một cái, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ rồi. Thế nhưng tất cả chỉ là nàng đơn phương say đắm người đó mà thôi.
Nàng nhớ mang máng sau khi sư phụ biết được quyết định của nàng, bèn thở dài lắc đầu đi vào Phù Vân điện. Những cánh hoa lê ven đường, bị khí lực của người làm cho bay lả tả vương cả trên vai sư phụ.
Thì ra lúc đó sư phụ đã bị trọng thương, ngay cả linh khí hộ thể cũng không chống đỡ nổi. Rồi lúc nàng nhảy vào Tru Tiên Đài, sư phụ vẫn dốc toàn lực ngăn cản, thế nhưng nàng nào có nghe, không hề quay lại mà cứ thế thả người nhảy xuống Tru Tiên Đài, không cho bản thân mình một con đường sống.
Thậm chí cũng chưa kịp nhìn sư phụ còn đứng bên bờ Thiên Thai, vẻ mặt thất vọng đến mức nào.
Dốc hết nhiệt tình để đổi lại một nỗi tuyệt vọng khôn nguôi, cho nên mới có việc sư phụ bế quan năm trăm năm, cho nên nàng mới phải chịu năm trăm năm khổ kiếp.
Thì ra sư phụ tận năm trăm năm mới tìm nàng trở vể, không phải là không chịu làm mà là không thể làm.
Thì ra là do nàng, chính nàng…..đã chính tay hại sư phụ ra đi, tan biến.
Chân tướng tới quá nhanh, nàng như không thở nổi, hổn hển thở dốc, nhưng không thể che lấp được sự trống rỗng trong tâm hồn, lòng đau đớn như muốn mất đi hô hấp.
“ Sư tỷ, người làm sao vậy?” Thấy nàng có vẻ lạ, Linh Nhạc lo lắng hỏi.
Nàng ôm ngực lắc đầu, áy náy lẫn cùng đau xót, nó giống như cỏ dại lan tràn khắp toàn tâm trí.
Ngay cả Xích cơ dường như cũng cảm nhận được sự bất an của nàng, ong ong không ngừng khẽ kêu. Nàng nắm chặt nó trong tay, như thể đó là lần cuối cùng nàng cầm nó, cho dù có bị linh khí của Xích cơ đâm vào lòng bàn tay đau nhức nàng cũng một lòng không buông.
Xung quang giống như không tồn tại, nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp được sư phụ.
Áo trắng đẹp như tranh, mặt mắt thiên nhan, từ cuối Thiên trì đi tới, giữa trán là nốt chu sa như máu tiên diễm, nụ cười khuynh đảo thiên địa.
Ngài nói: “ Tiểu cô nương, làm đồ đệ của ta, ta sẽ bảo vệ con cả đời.”