Chương 22
“ Tại sao lại muốn ta đi?” Thấy Diễn Kỳ đã đi xa, Bạch Vũ mới mở miệng hỏi: “ Nếu chỉ là dạy bảo mấy thuật kết giới thì muội cũng có thể làm được mà.”
Thiên Âm cười khẽ, hai tay cầm bát rượu xoa xoa nói: “ Bạch Vũ ca, huynh quên là hiện tại muội chỉ là một phàm nhân thôi à.”
Bạch Vũ trầm mặt, bàn tay bên người nhất thời nắm chặt, thật lâu sau mới đi tới lấy đi bát rượu trong tay nàng nói: “ Đừng uống quá nhiều, không tốt cho sức khỏe đâu!”.
Thiên Âm không hề tức giận, ôm vò rượu đặt vào lòng y, thuận tay lấy luôn cái bát rượu trên tay y đi rửa sạch, động tác tự nhiên không chút do dự lóng ngóng, giống như chuyện này đã từng thường xuyên xảy ra vậy. Ngón tay y vẽ vẽ trên mặt nước, ngón tay thon dài, trên cổ tay hắn có một vết sẹo lớn vòng quanh dữ tợn. Đó là vết sẹo đánh dấu nhân duyên, trên cổ tay của nàng cũng có một cái như vậy, ‘ thiên mệnh nhân duyên’, không thể chia cắt.
Nàng của trước kia, không quan tâm y bị thiên mệnh phản phệ đau đớn tới nhường nào, không chút lưu luyến chặt đứt dây tơ hồng, phá hủy mối nhân duyên đó.
Đột nhiên cảm thấy trong lòng đau đớn vô cùng, nàng cắn chặt môi dưới, nước mắt không kìm được mà chảy dài, nàng cố tình cúi đầu không để y nhìn thấy. Rồi đi tới cầm lấy bàn tay còn đang ngâm trong nước của y nghẹn ngào: “ Ca, chúng ta trở về thôi?”.
Im lặng một lúc lâu, thật lâu sau nàng mới cảm giác được bàn tay to lớn ấm áp đó đặt trên đỉnh đầu mình, nhẹ nhàng vuốt ve.
Bất kì ai trong tam giới cũng đều có một số kiếp định sẵn, người phàm sống lâu nhất cũng không quá trăm tuổi, còn tiên gia thì có đủ loại thiên kiếp, nếu như tu vi không đủ mạnh để chống chọi thì sẽ bị tan thành mây khói. Cái gọi là thiên kị đó, năm trăm năm xảy ra một lần, chín trọng thiên lôi từ chân trời liên tiếp giáng xuống thiên kị thai, đủ chín chín tám mươi mốt đạo, không thiếu một cái, uy lực vô cùng. Nếu như có thể vượt qua được thiên kị thì sẽ thăng thiên, gia nhập vào thần tộc.
Đáng tiếc từ thời xa xưa, chúng thần lĩnh chịu thiên kị đều rơi xuống rồi bị thiêu cháy. Lâu rồi cũng không có người thành công phi thăng lên cửu trọng thiên. Tam giới cũng không có được một vị thần tiên chân chính nào.
Linh Nhạc tới rất sớm, nàng và Bạch Vũ cũng chỉ vừa mới về tới Thanh Vân một lát, liếc nhìn thấy phía xa xa bóng dáng y trên đỉnh núi. Bên cạnh y còn có hai người nữa, một tất nhiên là Diễn Kỳ, người còn lại nàng còn chưa kịp nhìn rõ, đã nghe thấy tiếng gọi tha thiết:
“ Âm Âm……..Âm Âm……….”
Là tiếng của Viêm Hoàng, đã lâu rồi nàng không gặp nó.
“ Sao muội lại về đây?”
Viêm Hoàng không phải đã đi theo Phượng Minh về Kì Sơn sao? Sao lại quay trở lại Thanh Vân?
“ Nó ở Kì Sơn làm ầm ỹ không ngừng, cũng không chịu tĩnh tâm tu hành”. Diễn Kỳ mở miệng giải thích, vẻ mặt không chút cảm xúc.
Thiên Âm hơi sửng sốt, không thể tưởng tượng được y lại có thể mở miệng giải thích cho nàng.
Đến lượt Viêm Hoàng ở trong lòng nàng cọ cọ cái đầu rồi chỉ vào Diễn Kì như muốn kể công nói: “ Đại ca ca nói nếu Viêm Hoàng đi theo Phượng tỷ tỷ chuyên tâm tu hành, thì sẽ thường xuyên mang muội trở về gặp Âm Âm. Viêm Hoàng đã cố gắng tu hành rồi mà.”
Thiên Âm vuốt ve cái đầu nho nhỏ trong lòng, đã hơn hai tháng không gặp, nàng thực sự rất nhớ nha đầu này. Xem ra Viêm Hoàng ở Kì Sơn cũng không tồi, Phượng Minh chắc hẳn cũng rất quan tâm chăm sóc.
“ Đại sư tỷ đã đỡ nhiều chưa?” Linh Nhạc đi tới, cẩn thận nhìn nàng một lúc : “Ngực còn đau không, mắt thế nào rồi? Vết thương ở lưng có thay thuốc đúng giờ không đấy?” Y nhìn xong lại kéo tay nàng bắt mạch, không hề nghĩ rằng tự dưng lôi kéo một nữ tử như thế có chút gì không ổn. Xem xem một hồi y còn định xem tới vết thương sau lưng của nàng. Mãi cho tới khi Diễn Kỳ ho khụ một tiếng, sắc mặt cũng đen thui.
“ Tất cả đều tốt rồi!” Thiên Âm cười khẽ, rút tay về, lúc này y mới nhận ra mình hơi thất lễ.
Khuôn mặt tuấn tú bỗng đỏ lên: “ Như vậy……là tốt rồi………tốt rồi!”
Diễn Kỳ trầm mặt, lạnh giọng: “ Còn ngơ ngác đứng đó nữa, đệ quên tới đây để làm gì rồi à?”
“ Đại sư tỷ……” Linh Nhạc nói được nửa câu lại im lặng, dường như có rất nhiều điều muốn nói với nàng nhưng lại ngại có Diễn Kỳ ở đây nên thôi, chỉ có thể đứng dậm dậm chân tại chỗ.
“ Bạch Vũ ca ca ở trong đại điện rồi” Thiên Âm chỉ về phía trước: “ Hai người mau vào đi thôi.”
“ Còn không mau đi.” Sắc mặt Diễn Kỳ càng thêm nghiêm túc.
Linh Nhạc bĩu môi, không cam lòng xoay người bước đi, bước được một bước lại vòng qua thuận tay kéo Viêm Hoàng trong lòng Thiên Âm ra, Viêm Hoàng không chịu ôm lấy nàng giằng co.
“ Đừng lôi kéo nữa, sư tỷ thân thể không tốt, không chịu được sức nặng của tiểu quỷ nhà muội đâu!”
“ Không chịu, muội muốn Âm Âm……Âm Âm……. Nhạc ca ca xấu xa! Xấu xa!”
Thiên Âm buồn cười, nhìn hai kẻ dở hơi một lớn một nhỏ cãi cọ, khẽ lắc đầu. Đang định bước đi thì thấy người bên cạnh đưa một vật tới trước mặt nàng.
“ Cầm!” Diễn Kì đưa một cái túi thêu nhỏ.
“ Cái này……” Thiên Âm sửng sốt.
Thấy nàng không nhận, Diễn Kì nóng nảy nói : “ Cầm lấy!”
Thiên Âm đành phải cầm lấy, mở ra bên trong là một miếng ngọc bội được kết lại cùng những sợi chỉ đỏ rũ xuống mềm mại, không phải tiên vật gì. Nhưng…đây chẳng phải là ngọc bội Diễn Kỳ hay đeo trên thắt lưng sao?
“ Trước kia không phải cô rất muốn có nó sao?” Diễn Kỳ bâng quơ nói, ánh mắt như bất giác nhìn đi nơi khác.
Thiên Âm nhìn đồ vật trên tay vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, trong lòng rối như tơ vò. Năm đó nàng một lòng theo đuổi y, nhưng y lại xa lánh nàng như thú dữ. Cho nên nàng thường hay tìm đủ mọi cách để được ở cạnh y, đã thế lại ba bốn lần đòi lấy ngọc bội tùy thân của y, nàng cứ nghĩ rằng có được thứ đồ tùy thân quen thuộc đó thì sẽ rút ngắn được khoảng cách giữa nàng và y.
Nhưng Diễn Kỳ vốn cực kì chán ghét nàng, cho tới bây giờ cũng chưa một lần đồng ý bất cứ yêu cầu nào của nàng, cũng chưa từng đưa cho nàng bất cứ một thứ đồ vật nào. Nàng đã hiểu rõ, cho nên tới bây giờ nàng cũng đã không còn nuôi hi vọng.
Lúc này cầm trong tay miếng ngọc bội từng ao ước, nếu là khi xưa nàng chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên, nhưng hiện tại thì ngược lại, cảm xúc lúc này chỉ có chua xót mà thôi.
“ Không cần!” Nàng đặt chiếc túi nhỏ lại vào tay Diễn Kỳ, nói: “ Ta bây giờ……. không còn muốn nó nữa.”
Diễn Kì trầm mặt, tức giận bừng bừng. Nàng không phải thích nhất thứ này sao? Không phải biết bao nhiêu lần nàng lôi kéo y đòi lấy nó mà? Sao bây giờ nàng lại không thích nữa? “ Cô lại dùng chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’ à? Bây giờ nếu không lấy, sau này đừng mơ ta sẽ….cho cô!”
Thiên Âm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt y, tận sâu trong đáy mắt, nàng muốn nhìn cho rõ, trong mắt y, nàng là cái dạng gì? Nhưng thu được lại là một trận lửa giận đang chực chờ bùng nổ. Nàng giật mình bình thường trở lại, vì sao nàng lại phải quan tâm tới hình tượng của mình trong mắt y chứ.
“ Cứ cho là như vậy đi!” Nàng đem túi nhỏ một lần nữa đặt vào trong lòng bàn tay y nói: “ Đa tạ ý tốt của thái tử, đồ vật quý giá này Thiên Âm không dám nhận.”
“ Cô…….” Diễn Kì tức giận tới đỉnh điểm, nắm chặt túi nhỏ trong tay, cố gắng kìm chế bản thân không được quá xúc động mà xông tới bóp ch.ết nữ tử với vẻ mặt lạnh nhạt phía trước. “ Xem ra là ta suy nghĩ quá nhiều rồi! Thật không biết tốt xấu!” Y hừ lạnh một tiếng, vung tay một cái, cả chiếc túi nhỏ và miếng ngọc bội hóa thành tro.
Phất tay áo, y xoay người từng bước đi vào trong điện, mỗi một bước chân của y như thể muốn tống hết tức giận ra ngoài, rất nặng nề. Y điên rồi, thật sự là điên rồi mới có thể nhớ lại chuyện nàng từng rất thích miếng ngọc bội đó, nên nhanh chóng chạy tới tặng nàng.
Thì ra nàng đã không còn muốn…. Y từng nghĩ chỉ cần nàng không đi tìm Phượng Minh gây sự, y cũng sẽ đối xử tốt với nàng một chút. Nhưng xem ra sẽ không cần nữa.