Chương 97: Cứu nghĩa huynh triễn khắc họp đồng minh
Kính thưa quí Vị độc giả đạo đài phủ Đại Danh là Hùng Ân Hoãn cũng chẳng cần tr.a đi hỏi lại, lũ cướp kho bạc cũng chẳng cần nói tới nói lui, chỉ một câu thôi, chúng đã kéo ngay Đoạn Văn Kinh vào cuộc! Tại sao lại nói vậy? Bởi vì làm thế, chúng mới có được con đường sống, mà Hùng ân Hoãn mới có thể lôi Đoạn Văn Kinh ra rửa hận được cho con.
Lại nói chuyện đạo đài ngồi trên cao, nghe Điêu Khắc nói xong, bất giác trong lòng vô cùng mừng rỡ, vội đưa mắt nhìn Điêu Khắc, nói:
- Lời này là thật ư?
Điêu Khắc nói:
- Những lời tiểu nhân vừa nói hoàn toàn là sự thực. Nếu lão gia không tin, xin hãy cho anh ta ra đối chấp.
Hùng đạo đài nghe vậy, vội quát vọng xuống:
- Mau truyền nha dịch Đoạn Văn Kinh!
Đám nha dịch biết rõ chúng không thể không nghe theo, nên không lâu sau đã kéo tuột nha dịch Đoạn Văn Kinh lên công đường bắt quỳ bên dưới. Điêu Khắc - tên đạo tặc cướp kho bạc vừa thấy người bắt bọn chúng là nha dịch Đoạn Văn Kinh liền đồng thanh nói:
- Ồ! Đoạn đại gia, từ sau vụ cướp bạc của gã buôn vải cho tới nay, chúng ta không gặp lại nhau.
Nha dịch Đoạn Văn Kinh thấy lũ cướp ăn không nói có, nói ra những câu vừa rồi, trong lòng đã hiểu ra được tám chín phần.
Đoạn Văn Kinh nghe Điêu Khắc nói xong, trong lòng vô cùng giận dữ, hai mắt trợn tròn, đưa tay chỉ Điêu Khắc, miệng chửi mắng.
- Lũ giặc cướp bất nghĩa kia, hãy nghe đây? Các ngươi ăn không nói có, kéo ta vào cuộc, thực chỉ vì muốn được nhẹ tội. Các ngươi định học theo Ngọc Bôi gá tội cho ta như Trương Toàn khi xưa hay sao!
Nha dịch còn chưa dứt lời, Hùng Ân Hoãn ngồi trên công đường, đã đưa tay chỉ, quát vọng xuống:
- Các ngươi không được ăn nói càn rỡ! Đoạn Văn Kinh, Điêu Khắc khai rằng ngươi là kẻ chủ mưu, sai bọn chúng đi cướp kho bạc. Vụ này, ngươi còn gì để cãi nữa không? Nếu có nửa lời sai quấy, chớ trách ta sao chẳng dung tình?
Đoạn Văn Kinh biết rằng chuyện này minh nhất định sẽ phải chịu khổ sở, dù mình có giỏi ăn nói tới đâu cũng không thể thoát ra nổi, chẳng còn cách nào khác, đàng phải dập đầu lạy nói:
- Bẩm lão thái gia! Không hề có chuyện này. Lẽ nào tiểu nhân lại chịu đi ăn cướp? Đây chính là tiểu nhân bị cướp cắn trộm, thực đau đớn! Lão thái gia, xin ngài hãy đèn trời soi xét giúp.
Nha dịch còn chưa nói hết câu, Hùng đạo đài đã cười nhạt liền hai, ba tiếng, nói:
- Ngươi cậy mình là nha dịch giỏi quanh co, ngươi coi bản đạo đài là loại người gì? Không dùng đại hình, chắc gì ngươi chịu nhận tội? Nếu chỉ khoanh tay hỏi tội, lẽ nào ngươi chịu khai?
Hùng đạo đài nói xong, vội lệnh cho lũ sai nha:
- Mau chuẩn bị hiệp côn!
Hai bên tả hữu ứng tiếng "dạ" ran. Chỉ trong chớp mắt, chúng đã mang hình cụ thời Hán từng tr.a tấn Tiêu Hà ra. Đám nha dịch mang hiệp côn ra, vứt xuống sàn công đường vang lên những tiếng đinh tai nhức óc. Hùng đạo đài ngồi trên cao nói vọng xuống:
- Mau kẹp Đoạn Văn Kinh lại rồi hỏi tội tiếp.
- Rõ?
Bọn chúng nhất tề ứng tiếng. Những kẻ được lệnh dùng hình vội vàng chạy lên, đè nha dịch Đoạn Văn Kinh xuống nền, lột bỏ giày vớ vứt sang một bên, luồn hai chân anh ta vào khe gậy gỗ Hùng đạo đài dặn dò:
- Kéo dây!
- Rõ!
Đám sai nha nhất tề ứng tiếng. Sợi dây vừa được kéo qua hai bên, chỉ thấy tiếng hiệp côn xiết vào nhau vang lên "ken két".
Kính thưa quý vị độc giả: Nếu là kẻ khác, bị kẹp bằng hiệp côn như vậy chắc hắn phải kêu cha kêu mẹ lên rồi! Nhưng với người này thì lại khác. Tại sao lại nói vậy. Như ở phần đầu ngu hạ đã nói rồi. Sai nha vốn là giáo chủ ải Bát Quái Trận, có một thân võ học, lại am hiểu tà thuật. Nhờ hai điểm này nên hắn đâu sợ gì hiệp côn? Tóm lại, Đoạn Văn Kinh mặt vẫn không hề đổi sắc! Hùng đạo đài thấy Đoạn Văn Kinh không chịu khai nhận, bất giác trong lòng cảm thấy khó xử.
Đoạn Văn Kinh chịu liền ba hiệp côn, mặt vẫn không đổi sắc, điều này quả khiến người khác kinh sợ. Mã Khoái Từ Khắc Triển trong lòng lại vô cùng mừng rỡ, hắn thầm gọi "đại ca" hai lần liền, nghĩ thầm:
- Thực không hổ là người đứng đầu Bát Quái giáo. Đúng là người biết thuật tiên. Nếu ta không cứu đại ca ra, sau này người đời sẽ nói xấu về anh ấy.
Từ Khắc Triển trong lòng cảm thấy bất bình. Cả nhà họ Hùng từ nay sẽ không còn sống nổi. Quý vị độc giả thử nghĩ xem. Trong vụ này, ai là người đúng, ai là kẻ sai? Ai gây chuyện bất công? Âu cũng là số phận của Hùng đạo đài phải ra vậy. Kiếp này hắn đã gây ra quá nhiều nghiệp chướng, trời đất lẽ nào lại dung tha? Hắn cậy quyền thế, hoành hành bá đạo, ép Từ Khắc Triển và Đoạn Văn Kinh phải làm phản. Ở đây, tại hạ không nói tới chuyện về sau nữa, giờ lại nói tới chuyện của Hùng đạo đài. Ngồi trên công đường, tận mắt thấy Đoạn Văn Kinh chịu liền ba trận hiệp côn mà không hề kêu lên lấy một tiếng. chỉ còn biết ngồi đó chửi Đoạn Văn Kinh là "tên giặc lớn gan", nói:
- Hôm nay ngươi không thể không nhận tội!
Đoạn Văn Kinh biết mình hôm nay bị vậy chỉ vì chuyện kia, có kêu oan cũng chỉ phí công nên nằm dưới công đường, nhắm nghiền hai mắt, không nói năng gì, mặc cho chúng muốn làm gì thì làm. Hùng ân Hoãn ngồi trên công đường vội dặn xuống:
- Tháo hình cụ, tống hắn xuống nhà lao. Ngày mai sẽ tiếp tục thẩm vấn.
Đám nha dịch vội vàng ứng tiếng, chạy lên, tháo hình cụ ra khỏi mình Đoạn Văn Kinh. Hùng đạo đài cũng hạ lệnh bãi đường, đám sai nha tản đi.
Hùng đạo đài bãi đường, đám nha dịch ra về. Em vợ của đầu mục Đoạn Văn Kinh là mã khoái Từ Khắc Triển đưa mắt nhìn hai tên hộ vệ thủ hạ, một người tên gọi Trương Quân Đức, một người tên Lưu Phụng, nói:
- Hai người anh em, sau giờ mùi, chúng ta sẽ tới nhà giáo đầu Đoạn đại ca, ta có việc muốn nói.
Hai người kia ứng tiếng, bỏ đi.
Lại nói chuyện mã khoái Từ Triển Khắc rời khỏi nha môn đạo đài, vội chạy một mạch tới nhà anh rể là Đoạn Văn Kinh. Vượt đường ngang, ngõ tắt, chẳng bao lâu đã tới trước cửa nhà họ Đoạn. Cũng không cần gõ cửa, tiến thẳng vào bên trong. Tại sao lại vậy? Thứ nhất, bởi anh ta với Đoạn Văn Kinh là chỗ anh em ruột thịt chí tình, thứ hai bởi nhà anh ta nằm ở bên ngoài phủ thành Đại Danh, ở trên tại hạ cũng đã nói rõ. Nơi anh ta ở có tên gọi là thôn Trương Đống, Tiếu Trạch, cách phủ thành Đại Danh tám mươi dặm.
Quý độc giả thử nghĩ xem. Từ Khắc Triển làm nha dịch trong phủ Đại Danh, liệu anh ta có thể về nhà ăn cơm hay không? Hơn nữa, với công việc của mình, cứ hết giờ về nhà ăn cơm, ăn cơm lại quay về phủ Đại Danh làm việc, chỉ e sẽ chẳng đủ thời gian. Do đó, anh ta không dám về nhà vì sợ nhỡ việc. Chính vì vậy, vào những ngày tới phiên trực ban, anh ta lại tới nhà anh rể Đoạn Văn Kinh dùng cơm. Quý vị thử nghĩ xem, anh ta và Đoạn Văn Kinh là chỗ chí thân, cũng được gọi là người nhà, vậy đâu cần gõ cửa thông báo gì? Chính vì vậy anh ta mới vào thẳng trong nhà. Tới nhà trên, thấy chị dâu là Uông thị, chưa kịp ngồi xuống đã vội nói ngay:
- Chị dâu, không xong rồi, đại họa từ trên trời giáng xuống nhà ta rồi!
Từ Khắc Triển trên mặt lộ rõ nét kinh hoảng, nói ngay:
- Chị dâu nghe em nói đây: Không biết vì chuyện gì, Hùng đạo đài lại sai lũ cướp khai ra Đoạn đại ca. Anh tôi không chịu nhận tội, Hùng đạo đài sai dùng hiệp côn tr.a tấn liền ba trận rồi tống vào ngục. Xem ra, Hùng đạo đài một lòng gây hấn, nhưng không biết vì chuyện gì.
Uuông thị nghe xong, vội nói:
- Em à, vụ này có ẩn tình, chú không biết đó thôi. Tai họa cũng chỉ vì chuyện tối qua nên mới giáng xuống. Cũng chỉ vì ta dắt cháu gái của chú đi dạo, tới trước chùa Cam Lộ xem hội, thấy có rất nhiều hòa thượng tụng kinh. Bọn tôi lại gặp ngay công tử nhà họ Hùng dẫn theo hai đứa nữa. Chúng cũng tới đó xem lễ hội Vu Lan, thấy Đoạn Thụy Bình cháu gái của chú, sau khi trở về hắn đã sai người tới đây cầu thân. Chú thử nghĩ xem, cháu đã được hứa gả cho người ta rồi, việc này chúng tôi làm sao dám ưng thuận? Thiết nghĩ chính vì chuyện này nên Hùng đạo đài mới giở trò ám muội, làm việc phi lý.
Uông thị chưa kịp nói xong, khí tức đã ngập lòng Từ Khắc Triển. Anh ta hét lớn một tiếng:
- Tức ch.ết đi thôi!
Rồi lại chửi liền hai tiếng:
- "Tham quan"
Nói:
- Thì ra chỉ vì chuyện ấy mà hắn bày kế độc, dung túng cho con chó con làm chuyện bừa bãi! Cậy thế quan cưỡng chiếm gái đã có chồng. Chẳng trách nào hắn lại mua chuộc cướp hãm hại Đoạn Văn Kinh. Nếu tôi sớm biết chuyện này, từ cẩu quan tới cẩu tử đều phải ch.ết với tôi. Chỉ e lần này cả nhà chúng khó toàn mạng.
Nghe Triển Khắc nói vậy, hai mẹ con họ Uông sợ ầm lên, khắp mình toát mồ hôi lạnh, mặt vàng như sáp. Khắc Triển nói:
- Xin chị và cháu chớ sợ hãi. Xem ra, việc tới nước này, không thể không liều được.
Khắc Triển còn chưa nói hết câu, chợt thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa chan chát.
Từ Khắc Triển chưa nói hết câu, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa. Khắc Triển vội đưa mắt nhìn Uông thị, nói:
- Chị dâu, hẳn là Trương Quân Đúc và Lưu Phụng hai người bọn họ đã tới. Chị mau đuổi hết kẻ khác đi rồi ra mời hai người ấy vào đây, tôi có chuyện muốn bàn.
Uông thị nghe vậy, đưa mắt nhìn đám người nhà, nói:
- Mau ra ngoài xem xem, nếu là Trương tam thúc, Lưu thất thúc thì bảo họ vào. Nếu là người khác thì hỏi xem họ tìm ai?
- Dạ!
Tên người hầu ứng tiếng, đi ra.
Một lúc sau hắn đã dẫn Trương Quân Đúc và Lưu Phụng vào. Từ Khắc Triển thấy vậy, nói:
- Hai người anh em, tới đúng lúc lắm. Ta đang cùng chị dâu nói về chuyện của đại ca.
Rồi kể lại cho họ nghe những điều Uông thị vừa nói. Hai người ấy nghe xong, nói:
- Thế còn ra thể thống gì nữa? Thực đáng tức giận!
Trương Quân Đức mở lời, nói:
- Từ ca, chuyện đã tới nước này, không biết anh có cách gì không? Ta phải làm sao đây.
Từ Khắc Triển nghe hỏi, nói:
- Mời hai anh em ngồi, tôi sẽ nói.
Hai người kia vội ngồi xuống ghế, dỏng tai nghe. Từ Khắc
Triển đưa mắt nhìn Trương, Lưu hai người, nói:
- Hai vị lão đệ nghe ta nói đây: tình nghĩa của chúng ta với Đoạn đại ca không gì sánh nổi. Vừa là một giáo, vừa là một hội. Nếu không đi cứu anh ấy ra, tức là ta đã phụ lời thề trước thần linh. Nay anh ta bị tham quan hãm hại, cho dù là người ngoài biết chuyện cũng phải bất bình, huống hồ chúng ta là anh em kết nghĩa. Nếu chúng ta khoanh tay làm ngơ thực chẳng còn mặt mũi nào nhìn người đời nữa. Hai vị hãy nghe thử ngu hiến của ta: Canh ba đêm nay lẻn vào nha môn, mang theo cương đao, giết sạch cả nhà tham quan trước, sau đó sẽ đi cướp ngục, cứu Văn Kinh ra. Rồi lại giết nốt bốn tên cướp kia. Những kẻ khác ta hãy giúp họ tháo bỏ hình cụ, lẽ nào họ không cần mạng sống? Họ sẽ giúp ta phá cổng thành trốn ra ngoài.
Hai người kia nghe vậy, nói:
- Có lý lắm. Ta cứ làm vậy là xong!
Hai người nói xong, đứng dậy, mỗi người kiếm một thanh đao định vào nha môn giết tham quan.