Chương 117: Bày kế lùa khói, lưu đại nhân thoát nạn Tại thôn ngọa hổ bắt hai cướp họ hoàng
Liên lý chi đầu hoa chính khai,
Đố hoa phong vũ tiện tương thôi
Nguyện giáo thanh đế thường vi chủ;
Mạc di phân phân điểm thúy đài.
Dịch thơ:
Hoa nở đầu cành liền thắm tươi
Bởi trời mưa gió ghét hoa cười
Chúa xuân xin để luôn làm chủ
Cánh khỏi nền rêu lả tả rơi.
Lại nói chuyện Hoàng Lục, Hoàng Hùng nghe Tô Cát Bình nói vậy, trong lòng vô cùng vui mừng, kéo nhau tới gian lầu phía bắc, ngồi xuống. Tô Cát Bình hỏi:
- Hai vị đại gia dùng cơm gì? Tiểu nô còn đi nấu.
Hoàng Lục nói:
- Ta muốn ăn bánh bao. Nàng mau đi hấp, anh em ta ăn xong còn có việc gấp phải đi làm.
Tô Cát Bình hỏi:
- Không biết hai vị đại gia có việc gấp gì?
Hoàng Hùng nói:
- Chỉ vì có tên Lưu gù giả trang thành lão đạo sĩ già đi thăm dò tin tức, bị anh em ta trói lại vứt xuống sông. Không biết lão ta được ai cứu lên. Dây trói hắn vứt bừa trên bờ sông. Do đó, anh em ta ăn xong sẽ phải đi tìm Lưu gù ngay. Phải cho hắn một đao ch.ết đi, anh em ta mới được yên lòng. Nàng mau đi hấp bánh bao thôi.
Lưu đại nhân nấp trong khe hở, nghĩ thầm:.
- Không ổn. Nếu hai tên này đòi ăn bánh bao, tất phải dùng đến vĩ hấp. Một khi vĩ hấp lấy ra, bọn chúng sẽ nhìn thấy ta mất. Tới lúc ấy, chắc chắn ta sẽ ch.ết mất.
Bất giác, trong lòng run sợ. Tô Cát Bình nghe hai tên ác đồ đòi ăn bánh bao, tất phải dùng tới vĩ hấp, chợt nảy ra một kế, lén dùng nước tưới ướt hết củi, rồi bỏ củi vào lò, đốt lửa lên. Chỉ trong phút chốc, cả căn phòng mù mịt khói. Hai tên hung đồ tức giận nói:
- Tại sao lại dùng củi ướt nhóm lò? Định hun đại gia, nhị gia hả?
Tô Cát Bình nói:
- Không phải, tại củi ướt. Có lẽ tại ống khói bị tắc. Cần phải thông ống khói, khói mới được hút lên.
Hai tên hung đồ nghe vậy, một đứa trèo lên mái nhà thông ống khói, một đứa chạy sang căn lều phía đông tránh khói.
Tô Cát Bình thấy hai tên hung đồ đều đã đi cả, vội lật chiếc vĩ hấp ra, nói:
- Đại nhân, mau mau rời khỏi vùng đất hung hiểm này. Có thể vòng ra sau gian lầu phía bắc, đi về hướng tây. Dưới chân bức tường phía tây có một con thuyền nhỏ. Ngài hãy trèo lên chiếc thuyền nhỏ ấy mà vượt tường đi ra, mau mau trở về công quán, điều quân tới vây kín nhà họ Vương này, bắt lấy hai tên hung đồ, cứu nạn nữ ra khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng. Nạn nữ xin đội ân đức của đại nhân.
Lưu công nghe vậy, vội vã vòng ra sau lầu phía bắc, bỏ đi. Tới chân bức tường phía tây, quả thấy một chiếc thuyền nhỏ cũ nát vứt ở đó. Đại nhân vội dẫm lên chiếc thuyền nhỏ, leo lên bờ tường nhìn ra, thấy bức tường cao hơn một trượng, khó lòng trèo xuống được. Lại sợ hai tên hung đồ nhìn thấy. Còn đang khó xử, chợt thấy trên lầu có tiếng quát vang:
- Lão đạo tới bắt chúng ta đang ở trên bức tường phía tây kia. Mau lấy đao ra chém cho lão một nhát.
Đại nhân nghe vậy, giật mình, ngã lăn xuống khỏi bức tường. May sao bên ngoài có một đống củi nên đại nhân ngã không nặng lắm. Vội vàng chui vào đám cỏ rậm rạp bên cạnh.
Hoàng Lục, Hoàng Hùng xách đao chạy ra tới bên ngoài bức tường phía tây, không thấy bóng dáng lão đạo sĩ đâu, Hoàng Hùng nói:
- Có lẽ lão đạo sĩ đã trốn vào trong đám cỏ rậm này.
Hoàng Lục nói:
- Lão đã tự đâm đầu vào lưới. Chạy sao nổi! Chúng ta hãy vào nhà ăn cơm. Ăn xong, ra giết lão cũng không muộn. Dù lão mọc cánh cũng khó lòng bay lên được.
Lại nói chuyện Lưu đại nhân chui vào đống cỏ rậm rạp, nghe hai tên ác đồ ở bên ngoài nói vậy, lúc này mới lóp ngóp bò ra, thấy trời đã quá ngọ, bụng đói cồn cào, vẫn phải cắm đầu lần theo con đường nhỏ bỏ chạy. Xa xa, thấp thoáng bóng một thôn làng. Trong lòng nghĩ thầm: "Chi bằng ta tới thôn kia, một là xin bữa cơm chay lót dạ, hai là hỏi đường về Cảnh Châu luôn".
Thôn trang Lưu đại nhân nhìn thấy chính là Ngọa Hổ trang. Trong thôn có hai anh em: Người anh là Vương Trung, người em là Vương Bình. Cả hai đều hành hiệp trượng nghĩa, ưa can thiệp chuyện bất bình. Vương Trung lấy vợ là Phùng thị, sinh được một trai, một gái, nhưng không nuôi nổi. Nay lại sinh ra một đứa con trai, mới tám tháng tuổi. Hôm ấy, Vương Trung, Vương Bình đi chợ chưa về, trời đã quá ngọ, Phùng thị lo anh em họ về sẽ dùng cơm, bèn cho con ßú❤ no, đặt nằm trên giường, đắp chăn cẩn thận rồi mới xuống bếp nấu cơm. Cơm vừa nấu chín, chợt nghe ngoài cửa có tiếng mõ hóa duyên. Phùng thị ra cửa nhìn, thì ra là một lão đạo sĩ già đang đi khất thực, bèn nói:
- Đạo sĩ, xin hãy tới nhà khác hóa duyên. Nhà tôi đây không được thanh tịnh.
Lưu công nghe vậy, chợt nảy ra một kế, nói:
- Nữ bồ tán Hóa duyên chỉ là chuyện nhỏ. Bần đạo thấy chủ nhà có điềm hung, khổ sở chỉ là chuyện nhỏ, không có con trai mới là chuyện lớn. Sinh được con trai, chỉ nuôi được dăm ba năm là nó lại về trời.
Phùng thị nghe vậy giật mình, nghĩ thầm: "Sinh con trai ra không nuôi được. Thì ra do chủ nhà gặp vận hung". Bèn nói:
- Đạo gia, ngài là người pháp thuật cao minh. Mời vào trong giúp tôi xem gia trạch. Nếu ngài giúp chúng tôi chỉnh lại nhà cửa cho thuận lợi cát tường, đợi chồng tôi về, anh ấy tất sẽ hậu tạ. Nếu đạo gia thấy đói, trong nồi đây cơm cũng đã chín. Mời ngài lót dạ trước.
Lưu công nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, vội theo Phùng thị vào trong nhà, ngồi xuống. Phùng thị xới cơm mời Lưu công. Chợt thấy Vương Trung, Vương Bình đi chợ đã về. Thấy Phùng thị đang xới cơm cho đạo nhân, họ đều lộ vẻ không vui. Phùng thị thấy trên mặt anh em họ lộ vẻ không vui, biết ngay do mình cho đạo sĩ ăn cơm, bèn tiến tới nói:
- Vị đạo gia đây biết xem phong thủy, nói nhà ta không nuôi được trẻ con, đẻ con ra, chỉ nuôi được hai, ba tuổi, nó đã chầu trời. Do đó, thiếp mới mời đạo sĩ đây vào chỉnh lại phong thủy trong nhà. Đang đợi hai anh em chàng đi chợ về, sẽ mời lão đạo nói ra thiếu xót trong nhà này. Do đó, thiếp mới mời lão đạo dùng cơm.
Anh em họ Vương nghe vậy, đổi giận thành vui, lập tức nở nụ cười, nói:
- Đạo gia, cơm thô canh nhạt khó lòng vừa miệng. Xin hãy lượng thứ. Ngày khác sẽ hậu tạ. Mời đạo gia lên giường ngồi, trên đó có chăn chiếu ấm áp hơn.
Lưu công liền hỏi:
- Xin hỏi quý tính đại danh của hai vị thí chủ.
Hai người nói rõ họ tên, Lưu công nói:
- Nhà của quý thí chủ đây không nuôi được con nhỏ bởi vì cổng lớn hướng ra phía tây nam. Nếu nâng cao gian phòng phía bắc lên, xoay cửa ngõ ra hướng đông nam, đường tử tức tất được thịnh vượng.
Vương Trung nói:
- Đa tạ đạo gia chỉ giáo tôi nay sinh được một đứa con trai mới tròn tám tháng, mập mạp đáng yêu.
Rồi gọi Phùng thị bế con ra nhờ đại nhân xem mệnh cho nó.
Phùng thị ở bên ngoài nói:
- Thằng Cẩu Bất Lý nhà ta chẳng phải đang nằm trên giường đó sao? Nó đang nằm trong đống chăn ấy.
Vương Trung nghe vậy, vội kéo chiếc chăn bông bị Đạo gia ngồi đè lên trên. Lưu công nhổm dậy, kéo chiếc chăn ra. Chỉ thấy đứa bé đã bị đè ch.ết ngạt. Vương Trung giận dữ nói:
- Lão đạo ngươi đã đè ch.ết con ta rồi. Ngươi phải thường mạng!
Vương Bình vội nói:
- Anh à xin chớ nổi giận. Vậy là lời đạo gia đây nói đã linh nghiệm. Nhà ta không thể nuôi được trẻ con. Âu cũng là cái số của Cẩu Bất Lý phải ch.ết trong chăn nên nó mới không giãy, không khóc. Thử hỏi ai biết trong chăn có đứa trẻ. Nếu anh không mời ông ta ngồi lên đống chăn, cháu bé cũng không thể ch.ết.
Vương Trung nghe vậy, thấy có lý, dần nguôi giận, miệng nói:
- Khi nãy, mạo phạm đạo gia, thực là tội quá mong ngài chớ trách. Đứa nhỏ ch.ết rồi cũng không có gì quan trọng. Ta phải kết giao với nhau mới được.
Lưu công trong lòng cảm thấy áy náy, nói:
- Thí chủ bần đạo tới đây quấy nhiễu bữa cơm chay, lại vô tình đè ch.ết tiểu thí chủ, thực lấy làm hối hận quá.
Vương Trung nói:
- Chớ ngại!
Rồi gọi Vương Bình, bảo anh ta mang xác đứa trẻ ra chôn phía đông căn nhà. Vương Trung dặn Phùng thị nấu thức ăn, còn mình đi mua rượu. Không lâu sau đã quay về. Phùng thị cũng đã nấu xong hai món thức ăn, xếp cả lên giường. Một đĩa đậu phụ rán, một đĩa trứng gà rán. Lại thấy Vương Bình chôn đứa bé xong, quay vào. Ba người cùng ngồi xuống uống rượu.
Vương Trung nói:
- Đạo gia, chưa hỏi ngài xuất gia ở đâu, đạo hiệu là gì?
Xin đạo gia nói cho bọn tôi rõ.
Lưu công nói:
- Bần đạo xuất gia tại Lã Tổ Đường trong ngõ Lã Thị tại kinh thành. Đạo hiệu là Mão Kim Đao. Chớ tưởng bần đạo chỉ biết ở trong chùa thắp hương. Ngũ phủ, lục bộ, cửu khanh, tứ tướng trong phủ Thuận Thiên tôi đều biết cả. Nếu anh em ngài lên Bắc Kinh bần đạo xin được đón tiếp. Hôm nay gặp gỡ thực là có duyên. Bần đạo không dám ngồi lâu, đã quấy nhiễu nhiều rồi nay nhân lúc trời còn sớm, xin được cáo biệt. Nói xong, khoác tay nải lên vai, bước ra ngoài cổng. Hai anh em Vương Trung, Vương Bình đi theo tiễn.
Lưu công ngẩng đầu nhìn lên, thấy một cô gái bỏ xõa tóc, khóc lóc tức tưởi miệng kêu van:
- Xin cứu mạng!
Nhìn ra phía sau thấy hai tên hung đồ Hoàng Lục, Hoàng Hùng tay cầm đao đuổi theo phía sau. Người con gái ấy chính là Tô Cát Bình. Lưu công kêu lớn:
- Hai vị thí chủ, mau lấy binh đao, cứu lấy cô gái kia, bắt hai tên hung đồ ấy.
Vương Trung, Vương Bình đang độ thanh niên trai tráng, lại hay ra tay can thiệp chuyện bất bình, nghe đại nhân nói vậy hai anh em lập tức vớ lấy mỗi người một cây gậy làm binh khí để cô gái chạy qua mới xông ra hô lớn:
- Cuồng đồ thực vô lý! Giữa ban ngày ban mặt lại dám hành hung sao?
Hoàng Lục, Hoàng Hùng nghe vậy liền vung đao nhằm anh em họ Vương chém tới. Vương Trung, Vương Bình dùng gậy gỗ cản lại. Bốn người quấn lại đánh nhau. Hai cây gậy gỗ trong tay anh em họ Vương bị đao của anh em họ Hoàng chém còn một khúc, xem ra sắp thua tới nơi. Chợt thấy một thớt ngựa xông tới, người ngồi trên lưng ngựa chính là Bưu Tử Lưu Thanh đi chợ đòi nợ trở về, ngang qua thôn Ngoa Hổ, thấy bốn người đương đánh nhau, hai người sắp thua, lại thấy bên cạnh có một vị đạo sĩ đứng đó, cùng một cô nương. Nhìn kỹ lại, vị đạo gia ấy chính là khâm sai Lưu đại nhân cải trang thành, trong bụng đoán chắc ông ta lại đi vi hành. Nhận ra hai anh em Hoàng Lục, Hoàng Hùng, ngày thường chúng không thăm chỉ làm ăn, định xông vào giúp anh em họ Vương một tay. Lập tức nhảy xuống khỏi lưng ngựa, tay cầm cây roi xông tới. Cây roi này vốn được đúc bằng thép, nặng tới hơn mười ba cân, miệng hô lớn:
- Hoàng Lục, Hoàng Hùng chớ làm càn. Có Bưu lão tổ tông chúng bây tới đây.
Hoàng Lục liền vung đao chém Lưu Thanh, Lưu Thanh vội vung roi sắt đỡ đao, quét ngang một chiêu, đánh Hoàng Lục ngã lăn ra đất. Hoàng Hùng thấy anh bị đánh ngã vội xông lên ứng cứu, bị Lưu Thanh vung roi sắt nhằm đầu đập mạnh một phát. Hoàng Hùng vội vung đao lên đỡ, phần thân dưới để trống. Lưu Thanh thu roi lại, quật xuống phía dưới, trúng ngay vùng thắt lưng. Hoàng Hùng ngã lăn quay. Vương Trung, Vương Bình xông lên, đánh cho anh em họ Hoàng một trận nên thân. Lưu Thanh nói:
- Không được đánh hai đứa bọn chúng. Phải trói lại, giải tới khâm sai đại nhân để ngài phán xử.
Vương trung, Vương Bình vội hỏi:
- Khâm sai đại nhân ở đâu?
Lưu Thanh nói:
- Vị đạo gia đúng bên kia chẳng phải là lại bộ thượng thư Lưu đại nhân đó sao?
Anh em họ Vương nghe vậy, vội tới trước mặt đại nhân, quỳ xuống, nói:
- Anh em tiểu nhân không biết đại nhân đi vi hành qua đây xin đại nhân thứ cho anh em tiểu nhân tội mạo phạm.
Lưu công thấy vậy vội tiến lên, đỡ anh em Vương trung, Vương Bình dậy, nói:
- Mời hai vị tráng sĩ đứng lên. Hai anh em hãy tạm đợi ở nhà, bản bộ đường đi tuần tr.a vùng Sơn Đông ngang qua đây. Sau khi trở về, tất sẽ tâu rõ chuyện của ba vị lên Thiên tử, bảo đảm cả ba vị đều được phong quan.
Lưu Thanh liền trói anh em Hoàng Lục, Hoàng Hùng lại, giải về công đường, giao cho Lưu An, Trương Thanh tống cả vào ngục. Lại cho truyền cha mẹ của nạn nữ Tô Cát Bình lên công quán, bảo họ nhận con gái về. Kết thúc án. Lưu đại nhân lại dặn Lưu Thanh:
- Bản bộ đường không trở về Cảnh Châu nữa, lệnh cho binh mã, chấp sự tới Đức Châu đón ta.
Nói xong, đại nhân lên đường lớn, nhằm hướng nam tiếp tục đi thăm thú dân tình.
Đi được khoảng hơn mười dặm thì thấy mốc lộ giới, trên đó viết phía Bắc thuộc địa phận Cảnh Châu, phía Nam thuộc địa phận Đức Châu. Xem xong, tiếp tục tiến về phía nam hơn chục dặm, lúc này vầng hồng đã xế non tây, trời tối dần. Thấy trước mặt có một tòa trang viện còn sáng đèn. Đại nhân hướng theo ánh đèn bước tới. Không lâu sau đã tới nơi. Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là hai căn nhà bên ngoài thôn, ánh đèn hắt ra từ phía cửa sổ. Đại nhân bèn tiến lên, gõ cửa một nhà, hỏi:
- Có ai ở nhà không? Cho tôi nghỉ nhờ một đêm!
Chợt thấy bên trong có tiếng bước chân vang lên, tiếp đó có giọng nói vọng ra:
- Con ta về rồi à?
Cửa mở ra. Người ấy nhìn ra ngoài, nói:
- Thì ra là một vị đạo gia. Tại sao đêm hôm lại đi hóa duyên. Nhà lão đây thực sự nghèo khó, xin hãy tới nơi khác hóa duyên cho.
Lưu công nói:
- Nữ bồ tát, không phải bần đạo tới đây hóa duyên, mà xin hỏi xem ở đâu có quán trọ có thể dung thân.
Bà lão nói:
- Trong thôn nhỏ, không có quán trọ nào. Chỉ có một ngôi miếu Bà, không có sư tăng, có một ông thầy dạy học sống trong đó. Nơi đó có thể nghỉ lại được.
Lưu công nghe vậy, nói:
- Đa tạ đã chỉ giáo.
Rồi vào trong thôn. Đưa mắt nhìn lên, quả nhiên thấy một ngôi miếu. Tiến tới gõ cửa, từ bên trong có một người bước ra, hỏi:
- Thầy về rồi ư?
Mở cửa nhìn ra, thấy một đạo sĩ, bèn hỏi:
- Đêm khuya, đại sư tới đây có việc gì?
Lưu công nói:
- Bần đạo không kịp tới nơi nghỉ, tới đây xin nghỉ lại một đêm.
Người kia nói:
- Thầy tôi đã vào thôn dạy học chưa về.
Rồi mời Lưu đại nhân vào trong ngồi. Lưu công vào thư phòng, ngồi xuống. Người học sinh kia dâng trà lên, Lưu đại nhân thấy trong thư phòng có bốn người học sinh, bèn hỏi:
- Tại sao thầy các ngươi không ở trong thư phòng? Ông ta đỗ đạt gì chưa? Tên họ là gì?
Tên học sinh lớn tuổi một chút tên gọi Trương Quang Tiên thấy đạo sĩ hỏi vậy, trả lời, nói:
- Thầy của chúng tôi họ Hứa, tên Liên Đăng. Gia sư là Khang Thiện sinh. Hôm nay tới thôn trên dạy học, giờ vẫn chưa về.
Lưu công hỏi:
Bốn người các vị, đã ai có tước vị gì chưa?
Trương Quang Tiên nói:
- Mới học làm văn chương, chưa từng ra thi cử.
Lưu công nói:
- Hãy mang tác phẩm của các vị ra đây, ta muốn lĩnh giáo.
Không biết Trương Quang Tiên sẽ trả lời ra sao, mời xem tiếp hồi sau sẽ rõ.
_________________