Chương 122: Quốc thái khi quân bắt giam lưu công Hòa công vào tỉnh đôi bên trở mặt

Mãi mại tương bản đồ lơi,
các hàng đô hứa phát tài.
Bạt tinh đái nguyệt tẩu thiên nhai,
đa thiểu ly hương tại ngoại.
Hoặc trú diêm điếm đương thương,
hoặc mãi châu bảo la miên
Mãi ngẫu mãi khương mãi thảo hài,
dã hữu tiên quả thanh thái
Nhân sinh đô thị mệnh định,


thời lai đại phát tài nguyên
Tà đả chính trác giai trạm tiền,
hà dụng phí lực xảo toán
Điền địa trí thượng cơ đồn,
ngõa xá cai thương sổ gian
Lặc mã thành quần môn tiền toàn,
a đầu tiểu lại bồi bạn
Ngật đích nhục sơn tửu hải,
xuyên đắc tục la chu đoạn


Điển trác đỗ tử xoa tự nhiên,
nhân nhân đô thị ái khán
Hành động kỵ mã tọa kiệu,
đại cơ cấu đôi trác ngân tiền
Nhất thê nhi thiếp trại thần tiên,
gia lý ngoại đầu phương tiện
Dịch thơ:
Buôn bán bỏ vốn kiếm lợi
Mọi việc đều cần phát tài


Khoác sao đội trăng đi tận chân trời
Bao kẻ xa quê tại ngoại
Hoặc ở cửa hàng muối đi buôn
Hoặc mua đoạn lụa châu ngọc
Mua ngó sen mua gừng mua giầy
Cũng có rau xanh quả tươi
Đời người đều do mệnh định
Gặp thời ắt phát tài nguyên
Lươn lẹo hay ngay thẳng đều là kiếm tiền


Cần chi phí công tính toán
Đất đai mua chừng mấy đám
Nhà lợp ngói mấy gian
Lừa ngựa trước cửa thành đàn
A hoàn thằng nhỏ sai khiến
ăn thì thịt non rượu biển
Mặc thì mua lụa vóc đoạn
Bụng phệ đùa cười tự nhiên
Ai ai cũng đều ưa ngắm
Đi thì cưởi ngựa ngồi kiệu


Hoàn xiểng to đựng bạc tiền
Một thê hai thiếp hơn thần tiên
Trong nhà ngoài ngỏ thuận tiện.
Lại nói chuyện Quốc Thái vô lý, chống lại phép nước, dồn hỏi Lưu công. Lưu công nghe xong, lộ vẻ không vui, nói:


available on google playdownload on app store


- Quốc Thái không được vô lễ. Ngươi vốn là hoàng thân quốc thích, phải hết lòng vì nước mới đúng. Thánh thượng đâu phụ bạc gì ngươi, ngươi lại dám lớn lối khi quân? Cái ngươi đội trên đầu, mặc trên mình đều là ân điển vua ban, sao dám quên đi nguồn cội? Ngươi phải khích lệ dân, bảo họ chăm chỉ làm ăn lương thiện, báo đáp ân điển của Thánh thượng mới phải. Bản bộ đường phụng chỉ tới đây khao quân, ngươi lại cậy có binh quyền trong tay, chèn ép khâm sai khác nào khi quân. Thực là vô lý.


Quốc Thái nói:
- Ngươi cậy là con nuôi của thái hậu, lại là trung đường, trong kinh thành ai cũng sợ ngươi. Tới phủ Tế Nam này, ta bảo ngươi ch.ết, ngươi phải ch.ết. Ta bắt ngươi sống, ngươi phải sống. Ngươi cho rằng ta không dám làm gì ngươi sao?
Rồi quay xuống dặn dò thuộc hạ:


- Quân đâu, bắt lấy tên họ Lưu người Sơn Đông này tống xuống ngục. Ngày mai sẽ hỏi xem hắn tới đây làm gì.
Lưu công quát lớn:
- Giỏi của tên Quốc Thái to gan, người thực sự muốn làm phản hả?


Quốc Thái bãi đường, lui về nhà sau. Đám quan văn võ đưa mắt nhìn nhau, không ai nói năng gì, kéo nhau lui cả ra.


Lại nói chuyện Lưu An, Trương Thành, cùng đám chấp sự, sai dịch sắp xếp mọi việc xong xuôi, hai người ngồi rỗi trong công quán, nghĩ thầm "Vụ này xem bộ không ổn. Tại sao phủ đài lại mời đại nhân nhà ta vào thành nhưng đám tùy tùng, chấp sự lại gạt cả ở bên ngoài? Vụ này chắc có uẩn khúc chi đây thực đáng ngờ?. Còn đang nghĩ ngợi, chợt thấy Phạm Hạo Nhiên từ ngoài cuống quýt chạy vào, miệng lắp bắp, nói:


- Đại họa tới rồi. Đại họa tới rồi.
Lưu An, Trương Thành nghe vậy, vội hỏi:
- Nhị lão gia, có họa lớn gì? Sao lại cuống cuồng như vậy? Mời ngồi, ngồi xuống nói rõ ra xem.
Phạm Đình thở hổn hển một hồi, nói:


- Tên tuần phủ Quốc Thái này quả thực đã có ý làm phản. Thiên sứ của hoàng gia tới, hắn coi như trò chơi. Phàm ai vào thành đều bị quân bắt giữ cả, không cho vào. Dân chúng chỉ được ra khỏi thành không được vào thành. Tôi cùng đám quan binh trà trộn vào thành, lại cải trang thành dân thường lẻn tới đại đường. Tận mắt thấy cảnh Quốc Thái coi khinh phép nước, nói ra toàn lời phản nghịch. Hắn hỏi đại nhân tới Sơn Đông có việc gì? Đại nhân nói: "Tới khao quân", hắn không tin, dùng lời lẽ hăm dọa. Đại nhân cự lại, khiến hắn nổi giận, đã hạ lệnh bắt đại nhân tống vào nhà ngục. Các vị thử nghĩ xem, vụ này phải làm sao đây.


Lưu An nói:
- Chúng ta phải đích thân đi đón Hòa đại nhân một chuyến.
Bảo ông ta mau chóng tới đây. Một là cứu đại nhân ra khỏi ngục hai là bắt Quốc Thái hỏi tội.
Nói xong, tóm lấy yên cương một con ngựa tốt, nhảy phắt lên lưng, ra roi. Con ngựa tung vó đi suốt đêm đưa tin. Thực là:


Trung lương gặp nạn nơi ngục tối
Trời xanh ắt hẳn giúp điều may.


Lại nói chuyện Lưu Công bị tống vào ngục, ngồi trong đó rầu rầu chẳng nói chẳng rằng. Mắt nhắm nghiền, nghĩ thầm: "Lưu Dung ta phụng chỉ đi tr.a xét dân tình vùng Sơn Đông, lại bị Quốc Thái giam trong nhà ngục. Tên nghịch tặc này rất nhiều nanh vuốt, tai mắt lắm, ức hϊế͙p͙ lương dân mười phủ tỉnh Sơn Đông. Ta nay bị hắn tống giam, thử xem hắn dám làm gì ta? Ta cứ mạnh dạn, không việc gì phải sợ. " Còn đang suy nghĩ, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân vọng lại. Ngẩng đầu mở mắt ra nhìn, thì ra là học trò Hàn Thái Xương tới, nói:


- Học trò tới thỉnh an muộn, xin thầy bớt giận. Học trò có mang rượu và đồ ăn tới đây, mời thầy dùng một chút.
Lưu công nói:
- Ta đã rõ tấm lòng trung trinh, thượng người của con rồi.
Hàn tổng binh hạ giọng, nói:


- Đợi đêm nay có cơ hội thuận tiện, học trò muốn giết Quốc Thái đi không biết có nên không? Nay tới xin ý kiến của thầy.
Lưu công lắc đầu, nói:


- Không được. Người là võ tướng, suy nghĩ quá lỗ mãng. Quốc Thái tuy có lòng phản nghịch, nhưng hắn vẫn là quốc thích của Hoàng thượng. Tuy hắn phạm tội tày trời, cũng vẫn phải để Hoàng thượng đích thân định đoạt. Ta là khâm sai, hắn bắt ta bỏ ngục, vậy là tội hắn càng nặng. Tuy hắn nắm binh quyền trong tay, quyền uy rất lớn, nhưng hắn không dám làm gì bản bộ đường đâu. Ta ở trong ngục nhưng vững như núi Thái Sơn hắn lại thêm phần lo lắng. Lo nghĩ nhiều thêm, chỉ khiến hắn thêm mệt. Con nhất thời nóng giận, giết Quốc Thái đi vậy có khác gì giết vua. Tuy con xuất thân từ hàng võ trạng nhưng từ nay phải chăm chỉ luyện rèn tam thao cửu lược, mọi việc phải bình tĩnh suy xét, không được lỗ mãng. Đêm đã khuya, con hãy tạm lui về công quán của mình, chớ lo gì cho bản bộ đường. Ta nghĩ, hắn bắt ta vào ngục, hẳn lúc này đang rất hối hận. Còn ta ở trong ngục nhưng lại vô tư. Hắn trong cung điện mà lòng ngổn ngang trăm mối.


Hàn tổng binh nói:
- Đa tạ lời giáo huấn của thầy. Học sinh đã hiểu ra rồi. Giờ xin cáo từ, ngày mai học sinh lại tới thỉnh an ngài.


Lại nói chuyện Quốc Thái bãi đường, trở về phòng sau, ngồi ngây người trong thư phòng, nghĩ: "Lưu Dung tới phụng chỉ khao quân chỉ là giả, tới bắt ta mới là thật. Tuy đã bắt hắn tống ngục. Nếu mai ta giết hắn đi, hắn vẫn là khâm sai đại thần, là con nuôi của Thái hậu, giết hắn e không tiện. Còn nếu thả hắn ra, dễ gì hắn chịu bỏ qua cho ta. Thả không được, giết không xong. Thực khiến ta vô kế khả thi, đứng ngồi không yên, chẳng thiết ăn uống, không thể bình tâm. Chợt hắn kêu vang:


- Quyền sinh, quyền sát đều trong tay ta, tỉnh Sơn Đông này mặc ta hoành hành. Ta vẫn còn tự do tự tại, bên ngoài vòng kiểm soát của thiên tử. Thuế má toàn tỉnh ta muốn dùng vào việc gì thì dùng. Giết Lưu Dung đâu có gì là không thể?
Còn đang suy tư, chợt thấy hai ả mĩ nữ từ bên ngoài bước vào nói:


- Bọn thiếp xin chúc đại nhân vạn phúc kim an. Bẩm đại nhân, tiệc rượu đã được chuẩn bị sẵn sàng. Bốn mươi mĩ nữ sử dụng các thứ nhạc khí, đều đã đợi sẵn bên ngoài từ lâu.
Quốc Thái nói:
- Lúc này bản viện đang như lửa cháy lông mày, không bụng dạ nào mà dùng cơm cả.


Hai ả mĩ nữ nói:
- Đại nhân là người chỉ dưới có một người, trên muôn vạn người, vậy ưu sầu từ đâu tới vậy?
Quốc Thái kể lại một lượt chuyện Lưu Dung tới đây khao quân và nguyên nhân khiến ông ta phải tới đây cho hai ả mĩ nữ này nghe. Hai ả nghe xong, cười nói:


- Đại nhân nay đã ở ngoài tầm kiểm soát của thiên tử, nắm quyền sinh sát trong tay. Tục ngữ nói: "Lương tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu", chuyện vặt này có gì đáng sợ. Cho dù hắn muốn gây sóng gió, trong tay đại nhân có trăm vạn hùng binh, tướng sĩ lớn nhỏ nhiều không kể xiết, việc gì đại nhân phải lo lắng đến vậy?"


Thực đúng là:
Đêm xuân một khắc hơn vàng
Phong lưu nên phải đánh đàng tìm hoa.
Quốc Thái nghe vậy, bật cười ha hả, vứt bỏ hết mọi ưu phiền, lập tức tới dự bữa tiệc phong lưu.


Sáng sớm hôm sau, trung quân vào báo tin tiền trạm của Hòa đại nhân từ kinh đô đã tới. Đại quân không lâu nữa cũng sẽ tới nơi. Quốc Thái nghe báo, dặn dò, nói:
- Trung quân hãy cầm lấy cây lệnh tiễn này của ta, sắp xếp bồn viên tổng binh tới đại đường đợi lệnh.
Lại nghĩ thầm:


- Trung đường Hòa vương Thân với ta là chỗ chí thân. Trong nhà gửi thư tới, nói hắn kéo ngã nhị đệ của ta, khiến nhị đệ của ta mất đặc quyền cưỡi ngựa vào cung, phạt mất một năm lương bổng, thực bực mình. Ta với hắn trước thân sau thù. Nay hắn xuống Sơn Đông chắc phải có nguyên nhân. Tuy hắn là quan nhất phẩm của triều đình, nhưng nay binh quyền trong tay ta, ta sợ gì hắn. Đợi xem thái độ của hắn ra sao rồi ta sẽ quyết định cách đón tiếp.


Rồi lại nghĩ:


- Lưu Dung tại Sơn Đông lập tức bị ta bắt bỏ ngục, đánh bại tính kiêu ngạo của hắn, khiến hắn phải tâm phục, khẩu phục. Nếu ta thả cho hắn về kinh, ai giữ chức vụ của người nấy, tới lúc ấy hắn mới biết được sự lợi hại của ta. Nay nghe Trung quân về báo, Hòa Thân cũng sắp tới, trong lòng ta chẳng vui chút nào. Hòa Thân xưa nay vốn bất hòa với Lưu Dung, tại sao hai người này lại lần lượt tới Sơn Đông. Khi gặp hắn, ta phải cẩn thận mới được xem gió bẻ buồm. Nếu hắn nói năng bất kính, ta sẽ bắt hắn về nha môn tr.a hỏi cho rõ sự tình. Nếu hắn phụng thánh chỉ tới đây bắt ta, ta xé rách thánh chỉ, xem hắn làm gì nổi ta?


Chủ ý đã quyết. Quốc Thái lập tức thăng đường, dặn dò:
- Bốn viên tổng binh đi đón Hòa trung đương, trung bộ viện theo sau đón ông ta vào thành, sau đó đóng kín cả bốn cổng rồi hành sự theo sự nháy mắt ra hiệu của ta. Nói trói là trói, nói bắt là bắt.


Đám quan viên văn võ nhận lệnh, sắp xếp đội ngũ đi đón.
Bốn viên tổng trấn nhận lệnh, lui xuống, người này nhìn người kia, cưỡi ngựa ra khỏi thành. Tổng trấn phủ Đăng Châu Hàn Thái Xương không kìm lòng nổi, nói:


- Ba vị tổng trấn đại nhân, hôm nay bọn ta đi đón Hòa trung đường lại giống hệt hôm ta đi đón Lưu trung đường. Xem quang cảnh, chúng ta đều trở thành nghịch thần của nước nhà cả. Nếu chúng ta không tuân theo lệnh của phủ đài, sẽ bị khép tội chống lệnh, xử chém. Nếu ta nghe theo lệnh của ông ta, tức là chúng ta chịu ân trời biển của Hoàng thượng lại quay lưng chống lại Hoàng thượng, bị gọi là nghịch thần, tặc tử, để lại tiếng xấu ngàn đời. Tuy ta dưới sự quản lý của tuần phủ nhưng lại hưởng bổng lộc của triều đình, vì sao lại phải tuân theo lệnh của hắn.


Ba vị tổng trấn kia đều nói:
- Ông nói phải lắm. Theo ý Hàn đại nhân, chúng ta phải làm sao đây?
Hàn tổng trấn nói:


- Theo ý tôi, khi gặp Hòa trung đường, ta hãy kể rõ cho ông ta hay chuyện Quốc Thái hành hung, bắt giam Lưu trung đường. Ngoài mặt bọn ta nghe theo Quốc Thái, nhưng thực tế lén giúp Hòa trung đường. Không biết ba vị đại nhân thấy thế nào?
Ba vị tổng trấn nghe vậy, tỏ vẻ vui mừng, nói:


- Chúng ta cứ làm như lời Hàn tổng trấn nói.
Bốn vị tổng trấn bàn bạc xong xuôi, từ xa đã thấy đoàn binh mã của Hòa trung đường cuồn cuộn kéo tới. Bốn viên tổng binh xuống ngựa, đứng sang hai bên đường. Thấy kiệu của đại nhân tới, bốn vị tổng binh tự báo danh lên, lại nhất tề quỳ xuống, nói:


- Tổng binh phủ Đông Xương Viên Đại Nhiệm, tổng binh phủ Cảnh Châu Tần Khai Sơn, tổng binh phủ Tào Châu Mã Phi Vật, tổng binh phủ Đăng Châu Hàn Thái Xương xin nghênh đón đại nhân.
Hòa trung đương nói:


- Đứng dậy nói chuyện. Bốn vị rời khỏi nơi mình có nhiệm vụ quản lý, tới tận chốn xa xôi này, không biết có việc gì ở tỉnh?
Bốn viên tổng binh nhất tề trả lời, nói:


- Bẩm đại nhân, bọn tệ chức nếu không vì công việc, tuyệt đối không dám rời khỏi địa phận mình đang canh giữ. Bởi cấp trên là phủ đài đại nhân điều bọn tệ chức về, bọn tệ chức không dám không về!
Hòa công gật đầu, lại hỏi:


- Lưu trung đường tới công quán khi nào? Công quán của ông ta ở đâu?
Bốn viên tổng trấn vội chắp tay, nói:
- Bọn tệ chức thực không dám lừa dối đại nhân.
Rồi kể lại mọi hành vi đại nghịch bất đạo của Quốc Thái cho Hòa trung đường nghe. Hòa công nghe xong, hỏi:


- Không biết ý của bốn vị tổng trấn ra sao?
Bốn viên tổng trấn trả lời, nói:
- Bọn tệ chức vốn thuộc sự quản lý của Hoàng gia, xin nghe theo lệnh điều động của đại nhân, không dám có lòng dạ khác.
Hòa công nói:


- Nếu đã vậy, bản trung đường phụng chỉ tới đây tróc nã Quốc Thái, bắt hắn về kinh chịu tội. Ta sẽ vào tỉnh xem Quốc Thái động tĩnh ra sao. Bốn vị tổng trấn hãy quan sát sắc diện của ta để hành sự. xong việc, về kinh, ta tất sẽ tâu lên Thánh thượng tấu xin thăng quan tiến chức cho bốn vị.


Bốn viên tổng trấn chắp tay, nói:
- Xin nghe theo lệnh của đại nhân.
Nói xong, nhất tề lên ngựa, theo sau kiệu lớn tiến vào thành.
Tới cổng thành, thấy Quốc Thái đứng đợi dưới thành. Hòa đại nhân xuống kiệu, bước tới. Quốc Thái giả bộ tươi cười tới thỉnh an, nói:


- Anh họ vẫn khỏe đấy chứ? Mấy năm rồi không gặp, thấy anh vẫn khỏe mạnh, tinh thần sung mãn hơn xưa. Đúng là người lành tự có thiên tướng.
Hòa đại nhân cũng cười, nói:
- Em họ mình mẩy tráng kiện, diện mạo phát tướng hơn xưa đúng là đang độ phát tướng, phát phúc.


Hai người cười ha hả, dắt tay nhau vào thành, nói nói, cười cười, vừa qua cổng thành, cổng thành lập tức đóng lại. Hòa công làm bộ không biết, nói:
- Em họ, tài năng của em quả không tầm thường. Ngu huynh thấy đệ trị lý thành này vừa nghiêm cẩn, lại uy vũ, thực là khí tượng hoàn toàn mới.


Quốc Thái nói:
- Từ khi anh em ta chia tay nhau, em tới đây giữ chức tuần phủ, mưa thuận gió hòa, lê dân an lạc. Mọi luật pháp cũ đều được em sửa đổi, cải cách. Vương mệnh, binh phù trong tay em cả. Kẻ nào dám không tuân? Nếu kẻ nào không chịu tuân lệnh của em, sẽ bị lôi ra chém đầu lập tức, quyết không khoan nhượng.


Hòa công gật đầu, nói:
- Đó là hổ uy của em họ, ai dám không tuân?


Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới nha môn tuần phủ. Hòa đại nhân thấy binh sĩ sắp hàng từ bên ngoài nha môn vào tới trong đại đường, người nào cũng cung lắp sẵn tên, đao tuốt khỏi vỏ. Các quan văn, võ lớn nhỏ đang hầu dưới đại sảnh bên trong có bốn vị tổng binh, ai cũng cầm đao đứng trong đại đường túc trực. Vào tới đại đường, Quốc Thái chợt sa sầm nét mặt, nói:


- Anh họ, anh tới tỉnh Sơn Đông này có việc gì? Có phải phụng chỉ tới đây bắt tôi không? Anh phải nói ra cho rõ. Nếu không nói rõ ra, tới lúc ấy đừng trách sao tôi không nể tình họ hàng giữa hai ta.
Hòa công nghe vậy, trong lòng không vui, sắc mặt trở nên giận dữ, nói:


- Biểu đệ (em họ) thực là vô lý. Ta đã tới công đường, đệ không chịu thỉnh an, lại trở mặt, coi khinh thiên sứ, mục hạ vô nhân, không coi ai ra gì, cậy thế ức hϊế͙p͙ anh họ, hỏi như hỏi cung. Ngươi nói ngươi có vương mệnh, binh phù, Hòa Thân ta nay giữ chức thiên hạ đề đốc. Đừng nói là ngươi là một tuần phủ Sơn Đông, cho dù là đốc phủ các tỉnh cũng vẫn phải nằm trong lòng bàn tay ta, mặc ta điều động. Ngươi chèn ép bản công, thực chẳng khác gì chèn ép Thánh thượng. Ngươi đúng là gan tày trời, cực kỳ đáng ghét.


Quốc Thái nghe vậy, nổi trận lôi đình, nói:
- Ngươi hãy câm miệng. Trong kinh thành, Hoàng thượng là người cao nhất, còn ở đây, ta mới là người cao nhất. Ta bảo người ch.ết, ngươi sẽ không được sống.
Không biết Hòa Thân sẽ sống hay ch.ết. Mời quý vị xem tiếp hồi sau.
_________________






Truyện liên quan