Chương 2: Quan Linh quy cố lý (Mũ áo dìa làng)
Quốc đô của Tuyên Triều nổi tiếng phồn hoa hưng thịnh, người đến người đi, náo nhiệt vô cùng.
Thời điểm Tần Lâu đi dạo phố, hệt như tiểu hài tử, chạy tới chạy lui, hầu như cái gì cũng muốn mua, kết quả là… đúng thật là 99% đồ trên phố đều vác về nhà.
Vải vóc, bình hoa, tranh chữ… toàn bộ đều nhét vào trong lòng Liễu Mộng Túy, sau đó liền rút túi tiền ở bên hông hắn ra, móc bạc trả cho chủ hàng.
Đến khi trở về phủ thì trên người Liễu Mộng Túy đã chất đầy các thứ linh tinh, mà Tần lâu cũng ôm một đống lớn trong lòng. Đem đồ đạc đặt hết lên bàn, gần như thành một ngọn núi con con.
“Xem ra chúng ta cần thuê xe ngựa rồi.” Tần Lâu gãi gãi mũi, ngay lập tức lại nở nụ cười: “Đa nương thấy chúng ta trở về, nhất định sẽ rất vui.”
Cầm khăn tay bước tới gần Tần Lâu, Liễu Mộng Túy cẩn thận tinh tế lau sạch mồ hôi trên trán y, động tác ôn nhu tựa gió nhẹ đầu xuân. Cuối cùng còn nói thêm một câu: “Lần sau đừng chạy nhanh như thế.”
Trái tim đột nhiên có cảm giác thỏa mãn vô cùng, cực kì thỏa mãn, hơn nữa thần sắc chuyên chú của Liễu Mộng Túy, khiến cho Tần Lâu nhìn không chớp mắt. Mãi đến khi một tiểu nha hoàn bước vào, y mới cuống quít lui lại đằng sau mấy bước.
Thu thập hành lý, Liễu Mộng Túy không biết thuê xe ngựa của ai, hai người từ khi trời còn chưa sáng đã bắt đầu khởi hành.
Người chịu trách nhiệm cao cả – đánh xe – đương nhiên là Liễu Mộng Túy.
Vi phải dậy sớm, Tần Lâu vừa lên xe ngựa đã bắt đầu gà gật, chờ đến lúc y tỉnh lại, xe ngựa đã rời đường lớn, bắt đầu hành trình xóc lên xóc xuống trên đường núi.
Vén rèm xe lên, Liễu Mộng Túy vẫn như cũ, tư thế ngồi ổn trọng như núi thái sơn. Tần Lâu cười cười, ngồi xuống sát bên cạnh hắn.
Nhìn đôi chân y đung đưa khong ngừng, Liễu Mộng Túy nhíu mày: “Bám vào xe ngựa, cẩn thận ngã.” Trên đường nhiều đá sỏi, nếu va phải, y ngã xuống cũng không chừng.
Tần Lâu ngược lại không lo lắng chút nào, trái lại vẻ mặt đong đầy tiếu ý: “Không phải có thiên hạ đệ nhất cao thủ là ngươi ở đây rồi sao? Ta sợ cái gì a~~”
“Ngoan, đừng tùy hứng.” Biết y không ăn cứng, ngữ khí của Liễu Mộng Túy bắt đầu nhu hòa hơn.
Tần Lâu giảo hoạt cười, đột nhiên vươn tay ôm lấy thắt lưng hắn.
Liễu Mộng Túy cứng người, Tần Lâu cười khanh khách, khoái chí vô cùng: “Khi còn bé, ngươi không phải thường ôm ta, cõng ta sao Thế nào, giờ biết xấu hổ rồi hả?”
Thân thể Liễu Mộng Túy cứng đời, ngữ khí cũng trầm xuống: “Tần Lâu, đừng có nói giỡn, chúng ta hiện tại đều trưởng thành cả rồi.”
“Trưởng thành thì làm sao? Chả lẽ giữa hai nam nhân còn có thể xảy ra chuyện gì chắc?” Tần Lâu cười không kiêng kị gì, tay ôm càng chặt hơn, cả người gần như dán vào người Liễu Mộng Túy.
Liễu Mộng Túy, lần đầu tiên trong cuộc đời biết thế nào là tâm thần bất ổn, thế nhưng vẫn nỗ lực khắc ch.ết chính mình, tiếp tục đánh xe.
Trên đường phong cảnh tươi đẹp, ánh mặt trời lại càng lúc càng gay gắt, Tần Lâu rốt cục không chịu nổi thái dương, chui vào trong mã xa, tiếp tục ngủ.
Thở phào nhẹ nhõm, Liễu Mộng Túy chỉ cảm thấy mấy chỗ bị Tần Lâu chạm qua nóng đến bỏng người.
——–
Trước lúc mặt trời lặn, hai người đã về tới nhà. Hai nhà đều là hai viện tử con con giản đơn bình dị, ở giữa hai nhà có một con đường nhỏ, thế nhưng cửa cổng chẳng đóng bao giờ, bốn lão nhân gia quanh năm vẫn tụ tập cùng một chỗ.
Dỡ đồ đạc linh tinh xuống khỏi mã xa, thanh âm điềm đạm của Tần Lâu từ lâu đã đầy ắp trong sân, bốn lão nhân gia dùng sắc cầm chặt tay hai người bọn hắn hỏi đông hỏi tây, bất quá, trả lời chỉ có Tần Lâu, còn Liễu Mộng Túy chỉ mỉm cười, ngồi một bên nhìn bọn họ.
Thái Dương biến thành màu đỏ đậm, đất đai bốn phía dần trở nên có chút nhu hòa.
Liễu Mộng Túy nhìn gương mặt phảng phất ý cười của Tần Lâu, trái tim đột nhiên ấm áp vô cùng.
Cơm tối là do hai vị mẫu thân chuẩn bị, Tần Phụ cùng Liễu Phụ đều cười tủm tỉm hỏi hai đứa con chuyện quan trường. Tần Lâu được dịp liền thêm mắm thêm muối nói Liễu Mộng Túy không giúp đỡ mình ra làm sao, làm hại mình vận làm quan tà ta đi xuống như thế nào, vốn tưởng rằng sẽ được vài phần đồng tình, vài câu an ủi, ai biết được Tần PHụ trầm ngâm chốc lát, liền nghiêm mặt nói: “Mộng Túy làm đúng a.”
Tần Lâu đang muốn gắng sức kêu rên – Ta mới là con đẻ của cha a~~ Tần Phụ đã nói: “Lâu nhi a, người vốn không có tâm cơ gì, vốn không thích hợp chức quyền. Ngươi muốn đi thi khoa cử, ta với nương người, chính vì thấy có Mộng Túy đi cùng mới đồng ý cho ngươi đi a. Nếu không đã sớm giúp ngươi làm một chân tiên sinh dạy học, quá cả đời bình bình an an rồi.”
Mấy câu này đúng là làm Tần Lâu muốn trực tiếp ngất luôn tại chỗ cho đỡ nhục, sau đó trong mắt y lập tức biến chuyển thành thương cảm vạn phần nhìn qua Liễu Phụ.
Liễu Phụ bị y nhìn có chút đứng ngồi không yên, ho nhẹ một tiếng, nói: “Lâu nhi, cha ngươi nói có lý a.”
Tần Lâu triệt để tuyệt vọng.
Mà cái sự tuyệt vọng này của y trăm tính vạn tính đều đổ hết lên đầu Liễu Mộng Túy. Vì vậy ánh mắt nhìn hắn liền biến thành hung hãn, cứ như là Liễu Mộng Túy cướp vợ y không bằng. Liễu Mộng Túy cũng quen tính nết của y, vô cùng đúng mực, ngồi đó mỉm cười, dáng người vẫn như cũ ưu nhã đến bất phàm.
Thời điểm cơm canh bưng lên, Tần Lâu liền cố sức mà ăn, ăn đến độ vui vẻ vô cùng. Liễu Mộng Túy ở một bên ôn nhu nói ăn chậm một chút. Bốn vị lão nhân gia thấy một màn như thế, liền một người rồi một người hết lời khen Mộng Túy, khiến Tần Lâu nghe thấy, liền thấy xương heo nhai trong miệng cứ như xương sườn của hắn vậy, có sức cắn a cắn.
Đợi đến lúc ăn no, vầng trăng cũng đã treo giữa đỉnh trời, Tần Lâu no đến độ hanh hanh liên tục, Liễu Mộng Túy liền vô cùng tốt bụng mà cùng y ra ngoài tản bộ tiêu cơm.
Gió mát thổi nhẹ, thổi khiến cho Tần Lâu thoải mái vô cùng, nụ cười lại hiện bên khóe miệng.
Quê hương bọn họ là một thôn trấn nho nhỏ, lúc này trời cũng không còn sớm, thế nhưng người vẫn còn nhiều. Hai người đi qua hết phố lớn rồi lại ngõ nhỏ, tiêu sái ung dung. Đôi mắt Tần Lâu đột ngột sáng bừng, lôi Liễu Mộng Túy chạy thục mạng.
Liễu Mộng Túy mặc cho y lôi kéo, đi đến nơi, mới phát hiện chỗ Tần Lâu muốn dẫn hắn đi chính là con sông nhỏ mà hồi bé hai người vẫn chơi đùa.
Nhìn con mắt lóe sáng của y, hắn nhất thời biết y muốn làm gì.
“Ngươi muốn tắm?”
Tần Lâu gõ đầu của hắn, thế nhưng bởi vì Liễu Mộng Túy cao hơn y, thế nên động tác này muốn thực hiện được, y phải cố sức mà kiễng chân lên: “Ngốc, là bơi.”
“Ngươi có thể hả?”
Trong mắt Liễu Mộng Túy thoáng xẹt qua một tia biểu cảm, đều không phải là châm chọc, thế nhưng Tần Lâu có thể có trăm vạn lý do mà biến nó thành châm chọc, y trừng mắt: “Thế nào? Khinh thường ta?”
Liễu Mộng Túy cười cười, lắc đầu.
Tần Lâu liền bắt đầu cởi quần áo.