Chương 78: Bồi đắp (1)

Lãnh Nghị khoác tay lên vai Lâm Y, cô không phản kháng, để mặc hắn ôm, cô biết như vậy mẹ sẽ yên tâm hơn; quả nhiên lúc này khóe môi Lâm Dung mới lộ ra nụ cười an ủi: "Lãnh Nghị, nhớ phải đối xử tốt với Y Y!"
"Dạ, dì yên tâm, con nhất định sẽ!" Lãnh Nghị nói một cách quả quyết.


Nơi cửa khu nhà đã có hai chiếc xe chờ sẵn, nhìn thấy ba người bước xuống lập tức có người tiến đến đón lấy hành lý trong tay Lãnh Nghị cho vào trong cốp xe rồi mở cửa đợi Lãnh Nghị lên xe.
Lâm Dung kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt, bà biết chiếc xe màu đen này giá trị thế nào ...


Lúc này Lãnh Nghị và Lâm Y đã ngồi vào xe, Lâm Y hai mắt đỏ hoe vẫy tay chào tạm biệt mẹ, Lãnh Nghị cũng gật đầu chào bà rồi hai chiếc xe một trước một sau chậm rãi rời khỏi khu nhà nhỏ ...


Nhìn theo cho đến khi không còn thấy bóng chiếc xe Lâm Dung mới chậm rãi đi vào, trong mắt bà tràn đầy nghi hoặc, Lãnh Nghị này xem ra không giống với loại viên chức làm công ăn lương ở công ty ...


Buổi chiều, Lâm Dung đang ngồi trong nhà thì nghe chuông cửa reo lên, bà vội chạy đến mở cửa, đứng trước cửa là một người trẻ tuổi mặc Tây trang bảnh bao, thấy Lâm Dung, anh ta lễ phép cúi chào: "Xin hỏi bà là Lâm Dung phải không ạ?"
"Phải! Anh là ..." Lâm Dung nghi hoặc nhìn người thanh niên ngoài cửa.


"Bà Lâm, xin chào.Tôi là giám đốc Hà của công ty địa ốc XX." Đối phương nói chuyện hết sức lễ độ, "Chuyện là thế này, sáng hôm nay Lãnh tiên sinh có mua của chúng tôi một căn biệt thự, yêu cầu chúng tôi buổi chiều làm xong thủ tục thì đưa hồ sơ và chìa khóa đến cho bà ..."


available on google playdownload on app store


"Lãnh tiên sinh? Biệt thự?" Lâm Dung chau mày, ngạc nhiên hỏi.


"Phải đó, bà Lâm, là Lãnh Nghị tiên sinh!" Giám đốc Hà tươi cười trả lời rồi lấy từ trong cặp ra một xâu chìa khóa và một xấp văn kiện dày, đưa hco Lâm Dung, "Đây là chìa khóa của căn biệt thự, trong túi văn kiện này là giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà và đất cùng hợp đồng mua bán ... xin bà kiểm tr.a rồi thu nhận ... Nếu như không có vấn đề gì nữa, xin vui lòng ký tên vào biên bản này ..."


Thì ra là Lãnh Nghị! Lâm Dung thoáng giật mình, xem ra Lãnh Nghị đó đúng không phải là nhân viên công chức. Bà do dự một chút rồi nhìn người thanh niên kia: "Giám đốc Hà, tôi không cần căn biệt thự đó, có thể trả lại không?"


"Xin lỗi bà Lâm, không thể trả ..." Anh ta nhìn sắc mặt Lâm Dung rồi mỉm cười bồi thêm một câu: "Lãnh tiên sinh đã thanh toán hết các chi phí ... kể cả chi phí quản lý về sau anh ta cũng đã cho chúng tôi số tài khoản, sau này trực tiếp trừ vào đó ..."


Đóng cửa lại, Lâm Dung nhìn xâu chìa khóa trên tay, suy nghĩ một lúc rồi đặt nó lên bàn, lại lấy giấy chứng nhận quyền sở hữu căn nhà trong túi văn kiện ra, phía trên ghi tên chủ hộ rõ ràng là "Lâm Dung"!
Trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi bà đi đến sofa, cầm điện thoại lên ...


Trong xe, Lâm Y giãy bàn tay đang định khoác lên eo mình của Lãnh Nghị ra, ngồi dịch sát ra ngoài cửa, cách hắn thật xa, cười lạnh: "Lãnh tổng, tôi chỉ thuận tiện đi nhờ xe của anh thôi ... chỉ là muốn mẹ tôi không lo lắng thôi, không có ý gì khác!"


Mắt Lãnh Nghị nhìn cô chằm chằm, khóe môi nhẹ câu lên, hắn tốt tính không so đo cùng cô: "Được được được, chỉ đi nhờ xe thôi, em ngồi dựa vào ghế nghỉ ngơi một lát đi, ừ, cách thành phố H còn xa lắm!"


Hàng mi dài của Lâm Y khẽ chớp động, mím chặt môi, hừm, tôi không nghỉ ngơi đấy! Cô ngoảnh đầu về phía cửa sổ, nhìn cây cối, nhà cửa lướt qua tầm mắt ...


Chuyến đi buồn tẻ, trong khoang xe yên tĩnh rốt cuộc vẫn khiến Lâm Y nhịn không được cơn buồn ngủ, cô từ từ dựa người vào lưng ghế, nhắm mắt ngủ ngon lành ...


Lãnh Nghị mím môi cười thầm, hắn lặng lẽ chỉnh điện thoại vào chế độ rung, nhẹ nhàng kéo cô gái để cô nằm được thoải mái, đầu gối lên đùi hắn ...


Xe chạy đến ngoại ô thành phố H, Lâm Y vẫn thoải mái gối đầu lên đùi Lãnh Nghị ngủ say sưa, đột nhiên một tràng tiếng chuông điện thoại vang lên, Lâm Y hé đôi mắt nhập nhèm, vừa xoay người thì nhìn thấy gương mặt tuấn tú tươi cười kia, đôi mắt đen thâm thúy kia, cô thoáng ngẩn người, đầu óc lập tức tỉnh táo lại, vội vàng ngồi dậy.


Trên tay Lãnh Nghị đã cầm điện thoại của cô, hắn đưa đến trước mặt Lâm Y: "Điện thoại của mẹ em!"
Lâm Y liếc hắn một cái, giật lấy rồi ấn nút nhận, giọng ngọt ngào gọi: "Mẹ ..."


Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Lâm Dung, bà nói gì đó một lúc thì gương mặt tươi cười của Lâm Y dần trở thành kinh ngạc, cô ngoảnh đầu nhìn Lãnh Nghị, Lãnh Nghị cũng đang nhìn cô. Lâm Y thu hồi tầm mắt, thì thầm qua điện thoại: "Mẹ ... chuyện này ... con không biết ..."


"Ồ ... được!" Lâm Y đáp lời rồi xoay về phía Lãnh Nghị đưa điện thoại cho hắn, "Mẹ tôi muốn nói chuyện với anh ..."
Lãnh Nghị đón lấy điện thoại, "Dì à ... phải đó ... khu nhà dì đang ở đã cũ rồi, căn biệt thự đó ở trong nội thành, hoàn cảnh rất tốt ... dì cứ đến ở thử rồi nói sau ..."


Lãnh Nghị ngắt điện thoại, trả lại cho Lâm Y, Lâm Y vẫn nhìn hắn chằm chằm, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Mẹ tôi sẽ không đến ở nhà của anh đâu!"


"Y Y, đừng phân rõ ràng với anh vậy ... bên đó hoàn cảnh tốt hơn!" Lãnh Nghị nhàn nhạt bồi thêm một câu: "Chẳng lẽ em không muốn mẹ em ở thoải mái hơn một chút sao?"


Lâm Y cắn môi, ngoảnh đầu về phía cửa sổ xe, đáy mắt một mảnh mông lung, một lúc sau mới nói: "Dù sao chúng tôi cũng sẽ không ở nhà của anh! Mẹ nói bà sẽ nhanh chóng gửi lại giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà và những giấy tờ liên quan cho anh!"


Lâm Y cắn môi, ngoảnh đầu về phía cửa sổ xe, đáy mắt một mảnh mông lung, một lúc sau mới nói: "Dù sao chúng tôi cũng sẽ không ở nhà của anh! Mẹ nói bà sẽ nhanh chóng gửi lại giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà và những giấy tờ liên quan cho anh!"


Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn cười một cách bất đắc dĩ: "Cứ coi như là anh cho nhà em ở nhờ, có được không?"
"Không!" Thái độ của Lâm Y cũng kiên quyết như Lâm Dung ...


Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên, tính tình quật cường của hai mẹ con Lâm Y hắn hiểu rất rõ nên không nói gì nữa, khoang xe lần nữa rơi vào yên lặng ...


Rốt cuộc xe cũng chạy vào nội thành, lúc này thành phố đã lên đèn, nhìn thành phố chìm dưới ánh đèn muôn màu ngoài cửa sổ, trong đầu Lâm Y có chút trống rỗng, đây là thành phố đông đúc phồn hoa, vừa quen thuộc lại có chút xa lạ, cô cứ có cảm giác mình chỉ là một linh hồn phiêu bạt cô độc ở đây ...


Đang lúc suy nghĩ mông lung thì xe đã dừng lại, bên tai truyền đến tiếng của Lãnh Nghị: "Xuống xe, ăn cơm!" Lâm Y không nói gì, máy móc theo hắn xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn thấy trước mát là một nhà hàng sang trọng tráng lệ, cô ngừng bước chân.


Chừng như cảm nhận được cô gái không bước cùng mình, Lãnh Nghị cũng dừng lại ngoảnh đầu nhìn cô, thoáng suy nghĩ một giây rồi quay trở lại, vươn tay nắm lấy tay Lâm Y, giọng thật nhu hòa: "Đi thôi, ăn cơm!"


Nhìn bàn tay to đang kéo tay mình, một cảm giác gắn bó ỷ lại chợt dâng lên trong lòng, ở thành phố đông đúc mà xa lạ này, thực ra cô rất cần một đôi tay, nắm chặt cô không buông thế này ...


Trên bàn ăn Lâm Y chỉ cúi đầu cắm cúi ăn cơm, Lãnh Nghị thì chỉ lo nhìn cô, khóe môi hắn nhẹ câu lên, rất tự nhiên gắp thức ăn cho cô, "Y Y, ngày mai anh phải đi Geneva một chuyến, có một cuộc họp rất quan trọng không thể trì hoãn nữa ... chắc là phải đi ba bốn ngày ... anh sẽ về qua những ngày cuối tuần cùng em ..."


"Ân ..." Lâm Y không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt hàm hồ đáp lời nhưng trong lòng lại thầm cao hứng, Lãnh Nghị đi công tác thật là đúng thời điểm, cô cần chút thời gian để điều chỉnh cảm xúc, hoặc là cô có thể trốn hắn lần nữa, cho hắn lo lắng một chút cũng tốt ...


Nhưng câu tiếp theo Lãnh Nghị nói liền khiến cô không vui nổi nữa: "Mấy ngày anh không có ở đây anh sẽ để Tiểu Vương theo em ..." Thấy Lâm Y vụt ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt đầy kinh ngạc, Lãnh Nghị bình thản cười nói: "Ờ ... em đừng hiểu lầm, anh chỉ là muốn hắn theo bảo vệ em, không hề có ý gì khác ..."


"Tôi không cần vệ sĩ ..." Lâm Y thoáng chau mày cự tuyệt, cô nhìn ánh mắt đầy ý cười của Lãnh Nghị, lầu bầu bồi thêm một câu: "Tôi cũng không phải là xã hội đen, cần gì người bảo vệ ..."


"Sao lại không cần chứ?" Lãnh Nghị rất điềm tĩnh đáp lời, "Lần trước không phải em đã bị bắt cóc rồi sao?" Đương nhiên là trong lòng hắn hiểu rõ, hắn không chỉ bởi vì lý do này, nguyên nhân thực sự là vì hắn lo lắng Lâm Y sẽ "mất tích" lần nữa!


Ừm ... nói ra hình như đúng là vậy! Lâm Y nhất thời không biết trả lời thế nào, lại nhớ đến lúc đó Lãnh Nghị vì cứu cô mà bất chấp nguy hểm để lộ mặt thật ... Hàng mi dài của Lâm Y khẽ chớp, không nói lời nào nữa ...
Lãnh Nghị mím môi cười thầm ...






Truyện liên quan