Chương 86: Sóng gió (2)
Đầu Lâm Y không ngừng vang lên những tiếng ong ong, mặt cũng trở nên trắng bệch không chút huyết sắc, mồ hôi tươm từng giọt trên trán, Lâm Y nghe không nổi nữa, cô mặc kệ Ngãi Mỹ, chạy nhanh trở về ...
Ngãi Mỹ ngẩn người, trầm tư chốc lát rồi vội đuổi theo Lâm Y... Lâm Y không đợi thang máy mà chạy thẳng lên cầu thang bộ, chạy một hơi lên tầng 22 ...
Cửa văn phòng của Lãnh Nghị đang đóng chặt, Lâm Y ngẩn người nhìn, trong đáy mắt có chút chần chừ, một lúc sau như đã hạ quyết tâm, cô đẩy cánh cửa kia ...
"Lâm tiểu thư!" Lâm Y còn chưa kịp chạm đến tay nắm cửa thì sau lưng đã vang lên một giọng nữ lạnh lùng, cô xoay người lại nhìn, thì ra là Từ Giai. Trên mặt cô gái tươi cười nhưng đáy mắt thật lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Y: "Cô tìm anh Nghị của tôi có việc sao? Giờ anh ấy đang ở trong văn phòng tiếp khách! Xin cô đừng quấy rầy anh ấy!"
Mấy ngày qua Từ Giai ngày nào cũng theo Lãnh Nghị di làm, tan tầm, nghiễm nhiên trở thành người phát ngôn của hắn, vì để tránh hiềm nghi, Lâm Y đã tận lực không đến văn phòng của Lãnh Nghị, hơn nữa mỗi buổi trưa đều cự tuyệt lời mời của Lãnh Nghị, không đến phòng nghỉ của hắn nghỉ trưa nữa.
Lâm Y nỗ lực trấn định lại tâm tình của mình, bình tĩnh nhìn Từ Giai, không nói một lời, khóe môi Từ Giai câu lên một nụ cười lạnh, ngạo mạn mở cửa phòng tổng giám đốc, trước khi bước vào, đóng cửa lại còn không quên ném cho Lâm Y một cái nhìn khiêu khích.
Ngãi Mỹ lúc này vừa đuổi kịp tới, đứng ở phía sau lẳng lặng quan sát tất cả, Lâm Y rũ mi, thoáng suy nghĩ một giây rồi xoay người bước trở lại văn phòng của mình.
Lâm Y chậm rãi dọn dẹp bàn làm việc, cầm túi xách lên rồi ngẩng đầu nhìn Ngãi Mỹ đang đứng nơi cửa, cô cố gắng nặn ra một nụ cười, tận lực dùng giọng bình tĩnh nói: "Ngãi Mỹ, tôi thấy không khỏe lắm, tôi muốn về trước nghỉ ngơi ..."
Ngãi Mỹ nhìn cô, lát sau mới mỉm cười, gật đầu: "Ân, được thôi, cô cứ về nghỉ ngơi, tôi sẽ nói với Lãnh tổng!"
"Đừng nói với anh ấy ... tôi không muốn anh ấy biết ..." Lâm Y nói thật nhỏ, cô cầm lấy túi xách lách người qua Ngãi Mỹ đi ra khỏi cửa.
Thẫn thờ bước ra khỏi cửa tòa cao ốc, vừa mới bước ra thì chợt nghe có người gọi: "Lâm tiểu thư!" Lâm Y ngẩng đầu lên nhìn, thấy trước mặt là một người thanh niên deo kính, dáng vẻ nho nhã, chính là tổ trưởng của Trương Tiểu Mạn.
Lâm Y thoảng ngẩn người, không ngờ anh ta còn nhớ mình, cô gượng cười, lịch sự chào hắn rồi vội vã bước đi.
"Lâm tiểu thư, hôm nay cô tan sở sớm thể?" Người thanh niên họ Hà ngừng bước nhìn Lâm Y vừa bước đi, hỏi với theo.
Lâm Y ngừng bước, tận lực tỏ vẻ bình thản: "Ân, hôm nay thấy không thoải mái nên xin phép về trước ... Tổ trưởng Hà, tôi ... đi trước đây!"
"Ồ ..." Hà Khả mỉm cười đáp lời, đưa mắt nhìn theo bóng Lâm Y đi xa rồi mới xoay người đi vào tòa cao ốc.
Lâm Y một người đi lang thang không mục đích trên đường, "Vị Từ tiểu thư đó là con dâu mà mẹ Lãnh tổng đã chọn", câu nói này cứ văng vẳng bên tai cô ...
Lúc này một chiếc xe chậm rãi dừng bên cạnh Lâm Y, cô ngẩn người, vội ngừng bước, cửa xe hạ xuống, một gương mặt tuấn tú tươi cười lộ ra: "Lâm Y, trùng hợp vậy?"
Lâm Y nhìn gương mặt quen thuộc kia, khóe môi câu lên một ý cười: "Lăng Nhất Phàm, anh trở về từ bao giờ?"
"Vừa mới về được mấy ngày!" Lăng Nhất Phàm mỉm cười nhìn Lâm Y: "Còn em, sao lại một mình lang thang trên đường thế này? ... Không đi làm sao?" Hắn vừa về đã nghe nói Lâm Y đã chính thức được điều đến LS Quốc tế làm việc ...
"Ân ... đi dạo thôi ..." Lâm Y cười, hơi ngừng một chút rồi nói tiếp: "Anh đi lo việc của anh đi ... em ... tiếp tục đi dạo ..."
"Anh không bận ... Lâm Y..." Lăng Nhất Phàm thoáng do dự, cuối cùng vẫn nói: "Đã lâu không gặp, nếu như em không bận, chúng ta cùng ăn cơm, tâm sự, được không?"
"Em ..." Lâm Y ngần ngừ ...
"Lên xe đi ... cứ xem anh như anh trai!" Ánh mắt Lăng Nhất Phàm nhu hòa nhìn Lâm Y đang do dự.
"Ừm ... được!" Lâm Y cười với hắn, Lăng Nhất Phàm là người tốt, rất thân thiện dễ gần, luôn cho người khác một cảm giác trầm ổn chân thật, thực ra nếu ai gả cho hắn, chắc chắn sẽ hạnh phúc cả đời ...
Trong xe, Lăng Nhất Phàm nghiêng đầu nhìn Lâm Y nãy giờ vẫn yên lặng bên cạnh mình, mỉm cười hỏi dò: "Lâm Y, em đi làm ở LS Quốc tế có vui không?"
Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô bối rối như vừa làm chuyện xấu bị người bắt gặp vậy, mặt thoáng hồng nói: "Ân, tốt lắm!"
"Vậy thì tốt rồi!" Giọng nói của Lăng Nhất Phàm có chút thả lỏng nhưng đáy mắt không giấu được có chút thất lạc ... Sau khi bị Lâm Y cự tuyệt tình yêu, trong lòng hắn mơ hồ đoán được có liên quan đến Lãnh Nghị ...
Khoang xe phút chốc thật yên tĩnh, để phá vỡ sự ngượng ngùng, Lâm Y mỉm cười hỏi: "Anh ... chuyện phát triển ra hải ngoại của công ty thế nào rồi? Tốt không?"
"Ân, tốt lắm!" Lăng Nhất Phàm mỉm cười, có vẻ rất hào hứng: "Hai ba tháng nay anh ở nước ngoài kết quả rất tốt, cũng đã chọn được địa điểm, trong năm nay anh sẽ thành lập một văn phòng ở nước ngoài, từ năm sau bắt đầu phát triển quy mô hơn ..."
***
Ở bên ngoài văn phòng tổng giám đốc của LS Quốc tế, Từ Giai đang chơi trò chơi trên máy vi tính, mắt không ngừng liếc về phía cửa phòng ... Rốt cuộc cô cũng đợi được đến lúc mấy vị trưởng phòng bước ra ngoài, mắt Từ Giai thoáng lộ vẻ vui mừng, cô buông máy tính chạy vào trong phòng.
Lãnh Nghị đang dọn dẹp lại hồ sơ trên bàn, chuẩn bị tan tầm, liếc mắt nhìn thấy Từ Giai xông vào, trên mặt hắn không có chút biểu cảm nào.
"Anh Nghị, anh có thể tan tầm rồi sao?" Từ Giai mừng rỡ chạy đến, vẫn như thường ngày níu chặt cánh tay hắn, "Chúng ta đi ăn cơm được không? ... Ân, hôm nay chúng ta đi ăn hải sản nhé!"
"Từ Giai, em định lúc nào thì trở về?" Lãnh Nghị không nhìn cô, chỉ lạnh nhạt hỏi, "Em ở đây cũng đã hơn một tuần rồi, cũng nên trở về đi!"
"... Không muốn đâu ... Em không muốn trở về .." Từ Giai chu môi, "Anh Nghị, em đã hứa với anh, sẽ không quấy nhiễu công việc của anh ..."
Lãnh Nghị thoáng chau mày, hắn không nói thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng rũ tay cô ra, đi đến giá áo lấy áo vest, Từ Giai vội chạy theo đoạt lấy chiếc áo trong tay Lãnh Nghị, nũng nịu nói: "Anh Nghị, em giúp anh!"
Lãnh Nghị còn chưa kịp nói gì thì cô đã cầm áo đứng trước mặt hắn, đợi hắn đưa tay ra ... Lãnh Nghị nhìn gương mặt tươi cười trước mặt, thoáng chần chừ nhưng rồi vẫn đưa tay để cô khoác áo lên...
Đi ra khỏi cửa văn phòng đã thấy Ngãi Mỹ đứng chờ sẵn, ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị quét qua một vòng, không nhìn thấy Lâm Y hắn hơi chau mày, lúc này không phải Lâm Y nên đứng ở đây chờ hắn sao?
Ngãi Mỹ sớm đã hiểu tâm tư của Lãnh Nghị, cô nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ giọng nói: "Lâm Y nói hôm nay không khỏe lắm nên xin phép về trước rồi ..." Nghe vậy sóng mắt Từ Giai thoáng xao động, mắt nhìn Lãnh Nghị chằm chằm ...
Mắt Lãnh Nghị chợt xẹt qua một tia hà ý, hắn mím chặt môi, không khỏe nên muốn về trước? Sao không nghe Lâm Y nói gì với hắn?
"Lãnh tổng, vừa nãy ngài ở trong văn phòng bận việc nên Lâm tiểu thư không tiện quấy rầy ngài ..." Ngãi Mỹ vội giải thích thêm.
"Ừ ..." Lãnh Nghị chỉ nói một tiếng rồi sải bước về phía thang máy, Từ Giai và Ngãi Mỹ vội đuổi theo ...
Ở một nhà hàng phong cảnh ưu nhã trong nội thành, Lăng Nhất Phàm và Lâm Y đang ngồi đối diện nhau, vừa ăn vừa nói chuyện ...
"Sau này có lẽ anh sẽ ở nước ngoài nhiều hơn ... tập trung phát triển sự nghiệp ..."
"Ân ... ở nước ngoài cũng tốt, hoàn cảnh tốt không khí sạch sẽ, nghe nói trời cũng xanh hơn ở Trung Quốc có phải không?" Lâm Y nói đùa.
"À, đúng là ô nhiễm ít hơn nhiều ..." Đáy mắt Lăng Nhất Phàm chợt lóe lên một tia sáng, hắn nhìn Lâm Y, nói có vẻ tùy ý: "Lâm Y, em có thích châu Âu không?"
"Ừ, châu Âu tốt lắm ..." Lâm Y cười cười.
"Em ..." Lăng Nhất Phàm dè dặt mở lời, "Có muốn đi với anh không?"
Lâm Y ngẩn người nhìn Lăng Nhất Phàm, hàng mi nhẹ chớp lên sau đó thu hồi tầm mắt, mỉm cười: "Châu Âu đúng là rất tốt ... chỉ là em vẫn thích ở trong nước hơn ..."
Lăng Nhất Phàm không nói thêm nữa, đáy mắt dâng trào một nỗi thất vọng ...
Trên bàn ăn bỗng chốc thật yên lặng, lát sau Lâm Y đặt dao nĩa trong tay xuống, nhìn Lăng Nhất Phàm cười nói: "Nhất Phàm, anh ăn no chưa? Hay là chúng ta đi thôi!"
"Ừ, được!" Lăng Nhất Phàm ôn nhu đáp lời.
Hai người thong thả đi ra cửa nhà hàng, bên ngoài nhà hàng cây cối xanh um, rất nhiều phòng riêng được xây dựng dưới những tán cây, rất có phong vị. Lúc này cửa một gian phòng bao dưới tán cây chợt mở ra, vừa lúc Lăng Nhất Phàm cùng Lâm Y đi đến ...
Hai bên thoáng có chút ngẩn người, không hẹn mà cùng dừng bước, đôi mắt đen trong trẻo của Lâm Y nhìn người đàn ông đi sau cùng, anh ta cao lớn đỉnh đạc, nơi cánh tay dán sát một cô gái nhỏ, trên gương mặt nhỏ nhắn của cô gái kia tràn đầy hạnh phúc ... Lòng cô rất rõ ràng đau đến không thở nổi ...
Ánh mắt Lăng Nhất Phàm rơi trên mặt Lâm Y rồi lập tức quay về phía người đàn ông kia, sau đó rơi trên cô gái đang níu cánh tay hắn, ánh mắt lành lạnh mang theo chút dò xét, sau đó khóe môi nhẹ câu lên một ý cười, thoải mái lên tiếng chào hỏi: "Lãnh thiếu, trùng hợp vậy ..."
Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị nãy giờ vẫn ghim trên mặt Lâm Y, đáy mắt dần trở nên âm trầm, hắn chỉ cười nhạt một tiếng đáp lời chào của Lăng Nhất Phàm, giọng sắc bén: "Đúng là rất trùng hợp!"