Chương 145: Chuyện xưa như mây khói (1)
Đứng thật lâu thật lâu rồi Lãnh Nghị mới rời đi,hắn bước xuống cầu thang, men theo hành lang dài ở lầu hai rồi dừng lại trước một cánh cửa, đó là căn phòng mà Lâm Y đã từng ngủ trước đây, tay người đàn ông lần nữa nhẹ đẩy vào, mở đèn, ánh đèn nhu hòa trong chớp mắt tràn ngập căn phòng. Gian phòng vẫn như xưa, trên giường chăn được gấp thật chỉnh tề giống hệt như Lâm Y có thể trở về đây bất cứ lúc nào vậy ...
Chừng như lại nhìn thấy gương mặt thẹn thùng của Lâm Y, nụ cười thật đẹp của cô, lòng lại thoáng rung động nhưng rất nhanh lại nhớ đến thái độ lạnh như băng của cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn như nhìn một người qua đường, bên tai chừng như lại nghe thấy giọng nói điềm tĩnh của Lăng Nhất Phàm: "Cô ấy ngủ rồi", nhìn thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô khi khoác tay Lăng Nhất Phàm đi vào hội trường ...
Y Y, anh thật sự đã mất em rồi sao?
Đáy mắt sự thất lạc và đau xót lan tràn không che dấu nổi, Lãnh Nghị nhắm chặt mắt, cắn môi, tắt đèn rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng, hắn đi đến căn phòng bên cạnh, vừa đi vừa lấy điện thoại ra, ấn phím ....
Lát sau đầu bên kia truyền đến giọng nói của Lữ Thần: "Lãnh thiếu?"
"Lữ Thần, lần trước cậu với bác sĩ Hoàng có nói, liên quan đến chuyện chữa trị cho Tịch Họa, ngày mai cậu đến gặp tôi bàn phương án cụ thể ... ân, càng nhanh càng tốt! ... Cái tôi cần là hiệu quả!"
Sáng hôm đó lúc vừa mới bắt đầu làm việc không bao lâu thì Lâm Y nhận được điện thoại của Tôn Hồng: "Lâm Y, phần thiết kế của cô cho công ty trang trí nội thất đó hôm nay bắt đầu quay chụp, bên phía đối tác giám đốc Trần yêu cầu cô đến hiện trường quay chụp, bám sát quá trình quay."
"A, Lâm tiểu thư, tôi biết!" Đạo diễn Trần vừa nhìn thấy Lâm Y liền cười, "Thiên sứ của Tương thiếu, haha!"
Ngày hôm sau khoảng đầu giờ chiều, Tôn Hồng gọi điện thoại bảo Lâm Y đến phòng làm việc của mình, lúc cô bước vào đã nhìn thấy Trần Chính đang ngồi đối diện với Tôn Hồng nơi bàn làm việc, thấy Lâm Y đứng nơi cửa, mặt Trần Chính lộ ra nụ cười hài lòng, ông ôn hòa nhìn Lâm Y: "Lâm tiểu thư!"
"Lâm Y, ngồi đi, giám đốc Trần có chuyện muốn bàn bạc với cô một chút!" Tôn Hồng chỉ một chiếc ghế khác, nói với Lâm Y.
Lâm Y cười chào Trần Chính rồi ngồi xuống bên cạnh.
"Ân!" Lâm Y mỉm cười, cần tôi giúp đỡ gì giám đốc Trần cứ nói thẳng, làm được tôi nhất định sẽ làm! Cần sửa lại bản thảo thiết kế sao?"
Lâm Y ngẩn người, đôi mắt đen láy nhìn về phía Tôn Hồng, thấy anh ta cười cười: "Lâm Y, đây cũng không phải việc gì xấu, ừm, nói không chừng cô có thể vì thế mà nổi tiếng thì sao ..."
Lâm Y lại nhìn sang Trần Chính, nhỏ giọng nói: "Tôi không biết diễn ... giám đốc Trần, ông tìm người khác vậy!"
"Được, Lâm tiểu thư, cô cứ suy nghĩ kỹ, ngày mai trả lời tôi cũng được!" Trần Chính mỉm cười, "Cô nên nắm chặt cơ hội tốt này, mất đi rồi không có lại nữa đâu!"
Vào giờ tan tầm, lúc Lâm Y cùng Tương Huy, Hiểu Hiểu và những người khác bước ra khỏi cổng công ty JZ thì đã nhìn thấy Lăng Nhất Phàm đang đứng dựa người vào chiếc Cayenne màu đen của mình, cơn gió đầu đông thổi tóc hắn có chút rối nhưng vẫn không làm mất đi vẻ tuấn dật trời sinh, "Lâm Y!", từ xa Lăng Nhất Phàm đã nhìn thấy Lâm Y, hắn vội vẫy tay sau đó bước nhanh về phía cô.
"Trời ạ, Lăng ca!" Cặp mắt sắc bén của Tương Huy đã nhìn thấy Lăng Nhất Phàm, hắn nhìn Lăng Nhất Phàm rồi lại nhìn sang Lâm Y rồi lại nhìn lại Lăng Nhất Phàm, "Anh đến đón thiên sứ sao ... ách, chẳng trách gần đây không thấy anh xuất ngoại nữa!"
Lăng Nhất Phàm mỉm cười vỗ vai Tương Huy: "Nghe bác Tương nói tiểu tử cậu cũng rất có tiền đồ, dạo này cũng bắt đầu làm việc đàng hoàng rồi phải không?"
"Đó là ..." Tương Huy khó được có chút ngượng ngùng, "... đừng nhắc chuyện xấu ngày xưa nữa mà ..."
Trong xe Lâm Y quay sang nhìn Lăng Nhất Phàm đang nghiêm túc lái xe, ngần ngừ muốn nói lại thôi, Lăng Nhất Phàm nhìn thấy sự bất an của cô, hắn mỉm cười hỏi: "Lâm Y, em muốn nói gì với anh?"
"Nhất Phàm ... lần trước không phải anh nói sự nghiệp của anh ở nước ngoài phát triển rất tốt hay sao?" Lâm Y nhẹ giọng uyển chuyển nói, "Lần này anh về nước lâu như vậy, không ảnh hưởng gì đến công việc của anh ở nước ngoài chứ?"
"Ân, Lâm Y, ngày mai anh phải đi nước ngoài một chuyến rồi, qua mấy ngày nữa mới về!" Lăng Nhất Phàm ôn hòa cười, ngừng một lúc rồi hắn liếc nhìn Lâm Y, hỏi dò: "Lâm Y, có muốn cùng anh ra nước ngoài ... làm việc không?"
Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, sau đó nhỏ nhẹ nói: "Không được đâu, như vậy chỉ còn mẹ em một mình ở trong nước!"
"Có thể đón mẹ em cùng sang đó ..." Đáy mắt Lăng Nhất Phàm lóe sáng, hắn vội nói, "Anh có thể thu xếp giúp em!"
"Cám ơn anh, Nhất Phàm. Em ... trước mắt không có dự định này ..." Lâm Y nhìn ra ngoài cửa sổ, ngập ngừng nói.
Trong xe bỗng chốc thật im lặng, có một loại cảm giác vi diệu lan trong không khí, Lăng Nhất Phàm cắn môi, thật lâu sau mới thấp giọng hỏi: "Lâm Y, vẫn chưa buông xuống Lãnh Nghị được sao?"
"Không phải!" Hàng mi dài của Lâm Y chớp lên, nhẹ nhàng bật ra hai chữ rồi lại không nói gì nữa. Cô biết tâm ý của Lăng Nhất Phàm nhưng trước mắt cô chỉ muốn một mình yên tĩnh qua một đoạn thời gian! Hơn nữa, cho dù không thể quên được Lãnh Nghị, cô cũng sẽ không quay đầu! Mấy ngày nay cô vẫn luôn để ý tìm phòng trọ, chuẩn bị rời khỏi hoa viên Mai Khôi, hy vọng bên công ty môi địa ốc sớm cho cô câu trả lời thuyết phục.
Lăng Nhất Phàm cũng biết không thể quá gấp, cần cho Lâm Y một chút thời gian, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: "Lâm Y, lần sau lúc anh về nước cùng em đi thăm mẹ em được không? Bà một mình ở thành phố G cũng rất cô đơn, vì sao không đến thành phố H ở cùng em?"
"Mẹ không chịu đến đây, em ở đây lâu như vậy rồi nhưng mẹ chưa từng đến đây thăm em ..." Giọng Lâm Y đầy bất đắc dĩ, cô trước giờ vẫn không hiểu rõ mẹ vì sao tìm đủ mọi cách giữ cô ở lại thành phố H còn mình thì không chịu bước vào thành phố này một bước.
Lúc này ở thành phố G Lâm Dung bởi vì tăng ca nên ở lại hơi muộn, làm xong việc bà cầm túi xách, tắt đèn rồi một mình chậm rãi bước xuống lầu ... Hai mươi mấy năm qua bà vẫn luôn cô độc như vậy chỉ bởi vì lúc còn trẻ bà mù quáng nhìn sai người, chọn sai đối tượng ...
Hơn hai mươi năm trước, chính là lúc bà tuổi trẻ xinh đẹp, có một sự nghiệp phát triển không ngừng, giữa rất nhiều người đàn ông theo đuổi, bà chọn một người lúc đó sự nghiệp vẫn chưa có chút thành tựu nào, bà dâng hiến tất cả cho người đó, lúc đó người đàn ông kia coi bà như hòn ngọc trên tay mà thương yêu ... lúc đó họ đúng là một đôi khiến người ta hâm mộ vô cùng.
Nhưng Lâm Dung thế nào cũng không ngờ được, không biết từ lúc nào người đàn ông kia có người phụ nữ khác bên ngoài, rốt cuộc người đó lựa chọn rời bỏ bà, cùng người thứ ba kia kết hôn, đám cưới của họ lúc đó thật long trọng đình đám, hai người sống những ngày tháng vui vẻ bỏ lại hai mẹ con bà, cô nhi quả phụ ở thành phố xa lạ kia ...