Chương 17: Học không tốt lễ nghi

Dù sao ở giai đoạn học tập trước, có thể nói là Harry hấp thụ quá nhanh, nếu lĩnh vực pháp thuật hắc ám cậu dừng lại không tiến triển thì còn không bằng để cậu củng cố những gì đã học được, rồi chậm rãi dẫn dắt cậu vào lĩnh vực cao hơn.


Sau khi làm ra quyết định này, Salazar quyết đoán nói cho Snape giảm thời gian Harry học tập pháp thuật hắc ám.


Vậy, thời gian dư ra sẽ làm gì?


Salazar ném một tấm da dê, trên đó viết kế hoạch học tập mới của Harry. Mà trọng điểm lớn nhất chính là lễ nghi của Harry.


Để một sư tử đi học lễ nghi? Snape nhìn tấm da dê trước mắt, anh có một loại xúc động kiểm tr.a ánh mắt của mình.


“Thưa ngài.” Snape hơi do dự nhìn Salazar.


available on google playdownload on app store


“Học tập lễ nghi, không phải hủy tính cách hiện tại của thằng bé.” Salazar nói, “Chỉ là, cuối cùng Harry sẽ phải lộ diện trước người gia tộc Slytherin, đừng để thằng bé bị người khác chỉ trỏ, vậy thì thằng bé phải học cái này.”


“Nhưng…”


“Nghĩ về Godric, anh sẽ biết thôi.”


Snape im lặng, nghĩ tới người tùy tiện kia. Không hề nghi ngờ người đàn ông kia rất sáng sủa, anh ta tựa như một đứa trẻ không trưởng thành, so với Salazar cao quý, Rowena trang nhã, Helga hiền hòa thì người đàn ông kia quả thực chính là lạc loài. Anh ta có thể thoải mái cười to, có thể lè lưỡi trêu đùa, có thể bỏ đi hình tượng cãi nhau ầm ĩ cùng bọn nhỏ, đối mặt với ba người kia thì anh ta càng thả lỏng bản thân.


Nhưng, Snape cũng gặp qua một mặt khác của người đàn ông kia. Bình tĩnh, lạnh lùng, thanh cao, làm việc quyết đoán, thủ đoạn độc ác.


Đột nhiên anh hiểu được ý của Salazar. Học tập mấy thứ này cũng không có nghĩa là muốn Harry bỏ tính cách hiện tại, Salazar cũng không muốn hủy đi thói quen hành động của Harry, chỉ là học thêm một ít đối với Harry thì có ích mà không có hại.


Snape không đáp lại, anh biết Salazar sẽ không hại Harry. Nhưng, thoạt nhìn, muốn cho Harry học tập thứ này chính là một thử thách gian nan.


“Potter, ta nói không được nhúc nhích, ngoan ngoãn ngồi đi.” Chỉ một cái lễ nghi ăn cơm đơn giản cũng có thể khiến Snape nổi gân xanh. Tuy rằng Harry trên bàn cơm quả thực rất ngoan, nhưng cũng không có nghĩa đây là lễ nghi hoàn mỹ. Tư thế đứa bé này không đúng, cách đặt tay không đúng, cái gì cũng không đúng, duy nhất đúng chỉ là trên bàn cơm cậu sẽ không nói chuyện lung tung.


Muốn dạy Harry lễ nghi quý tộc, quả thực còn khó khăn hơn cả việc để cậu học tập pháp thuật hắc ám cao cấp. Dù có Dyers đến giúp đỡ thì vẫn bị Harry làm cho bất đắc dĩ.


“Con không thích học thứ này.” Harry đáng thương nhìn Snape, hy vọng có thể nhờ điều này mà thoát khỏi chương trình học làm cậu khó chịu. Không biết tại sao, tuy Harry học tập lễ nghi còn khó hơn cả pháp thuật hắc ám nhưng Snape phụ trách dạy cậu lại không hề buồn bực. Hiển nhiên, trong mắt anh, nếu Harry có thể nhanh chóng học được đám lễ nghi này như học pháp thuật hắc ám ấy thì mới gọi là không bình thường. Nếu là một con sư tử, vậy nên có đặc điểm mà sư tử có. Sư tử Gryffindor không học được lễ nghi, chẳng phải là một việc rất bình thường sao?


Vì thế tâm tình Snape vô cùng vui vẻ. Phải biết sư tử nên như thế này, đúng không? Cho nên khi Harry bĩu môi oán giận chương trình học này, anh sẽ vuốt đầu Harry, dùng giọng nói mà anh cho rằng nhẹ nhàng nhất an ủi Harry, “Ngoan nào, từ từ sẽ có thể học giỏi, trò cũng không thể để ba ba trò thất vọng, đúng không?”


Sư tử nhỏ đáng thương vì không để ba ba mình thất vong, dưới Snape an ủi gật gật đầu.


“Con sẽ cố gắng.” Cậu thề son thề sắt nói.


Vì thế, mỗi khi Harry cảm thấy phiền chán muốn từ bỏ với lễ nghi rắc rối, Snape sẽ lôi Salazar ra để ‘khuyên bảo’ Harry.


Rồi sau đó, Harry khôi phục ký ức mỗi khi nhớ được đoạn ngày này, đều sẽ không ngừng tố khổ với Hermione, “Anh ấy có chỗ nào là không muốn ba ba thất vọng với mình chứ, rõ ràng anh ấy muốn tiếp tục cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn mình tiếp tục khổ sở trong việc học tập lễ nghi thì có.”


Mà mỗi lúc như thế này, Hermione sẽ vô tội nhìn sách giáo khoa của mình, không nói gì. Harry, ai bảo khi cậu mất trí nhớ lại tin tưởng giáo sư Snape như vậy, ai bảo cậu khi mất trí nhớ lại dễ lừa như thế chứ?


Vì thế, trong khi Harry học tập lễ nghi, ngày trôi tới tháng năm. Mà Arcturs cũng tới Hogwarts.


Cậu ta là học trò duy nhất không đến trường từ khi Hogwarts thành lập tới nay, không ai biết ba cậu ta đã nói gì với hiệu trưởng, dù sao thì cuối cùng hiệu trưởng cũng đồng ý Arcturus miễn học, chỉ trở lại Hogwarts vào trước một tháng khi kỳ thi bắt đầu.


Trong phòng ngủ Slytherin, có một phòng ngủ chuyên dụng cho cậu ta, ngay ở bên cạnh Harry – từ sau khi Harry trở về từ biệt thự Potter, cậu không thể ở lại Salazar bên kia nữa, cậu đã phải một mình dọn tới phòng ngủ Slytherin bên này.


Có lẽ ba cậu ta đã dặn cậu ta cái gì đó, cho nên khi cậu ta thấy Harry cũng không nói gì, chỉ lạnh nhạt chào hỏi. Đương nhiên, sự chán ghét dưới đáy mắt cậu ta vẫn không thể nào giấu nổi.


Harry không thích người này, nói không rõ là vì sao, dù người này lễ nghi bên ngoài làm rất tốt, mà cũng rất lễ phép với người khác. Nhưng sự cao ngạo trong đáy mắt người nọ vẫn không che đi được. Cho nên Harry không thích người này.


Cậu đã từng nói cảm giác của mình cho Snape, nhưng Snape chỉ im lặng một lúc rồi vẻ mặt phức tạp nhìn cậu. Ai có thể ngờ, Harry sẽ đối địch với Black vào ngàn năm trước như thế này chứ? Rõ ràng, vào ngàn năm sau, tình cảm giữa cậu và người cuối cùng của gia tộc Black thân thiết như vậy. Thật sự là châm chọc không phải sao?


“Sev?” Không được Snape trả lời Harry kéo áo chùng anh.


Snape dường như là thở dài, cuối cùng nói cho Harry, “Đừng quá thân thiết với cậu ta.”


Dù sao, hiện tại quan hệ giữa Harry và người kia cũng không có gì, hơn nữa trước đó Harry và cậu ta lại mâu thuẫn, người gia tộc Black đều kiêu ngạo, biết Arcturus tuy rằng kiêng kị gia tộc Slytherin không dám làm gì bên ngoài, nhưng sau lưng thì sao? Cho nên tốt nhất Harry vẫn không cần quá thân thiết với người kia là được.


“Ba à, để Black tới gần Harry, thật sự được không ạ?” Đối với việc Harry và Arcturus ở gần nhau như vậy, Dyers cũng lo lắng, vì thế anh chạy tới hỏi ba mình.


“Vì thế, con cần phải nhìn cậu ta.” Salazar trả lời con trai mình, “Người gia tộc Black làm việc đều điên cuồng, dù là già hay trẻ, gần đây con cũng cần phải chú ý tới hướng đi trong Nhà.”


“Ý của ba là?”


“Dạo này Giáo Hội đang giết hại phù thủy xung quanh, nếu tin tức truyền vào thì đoán chừng bọn nhỏ sẽ xao động bất an.”


Nhóm Muggle dù sao phần lớn vẫn sợ hãi với pháp thuật, gần đây Giáo Hội đang đẩy mạnh hoạt động, nắm giữ lòng người, dẫn đến phù thủy Muggle gặp nạn. Sắp tới, giới pháp thuật và giới Muggle cũng không thể nào bình tĩnh được.



Thế giới ngàn năm sau.


Cuối cùng Umbridge bị những bậc cha mẹ tức giận ném ra khỏi Hogwarts, mà các bậc cha mẹ còn uy hϊế͙p͙, chỉ cần Umbridge trở lại Hogwarts thì họ sẽ để bọn nhỏ chuyển trường.


Mà ngay cả các quý tộc cũng bị kinh động bởi chuyện này. Bọn họ hiếm khi lại đồng ý với nhóm phù thủy máu lai, liên kết lại viết thư kháng nghị, kháng nghị quý bà này bước vào Hogwarts lần thứ hai. Dù sao, đối với một giáo sư dùng pháp thuật hắc ám trừng phạt đứa trẻ, họ tuyệt đối không yên lòng để mụ ở lại trường. Bọn họ còn ‘đề nghị’ bộ trưởng hãy suy xét kỹ việc mụ có còn phù hợp tiếp tục nhâm chức ở Bộ Pháp thuật hay không. Một nhân viên sử dụng pháp thuật hắc ám trừng phạt phù thủy nhỏ, thật sự là làm Bộ Pháp thuật mất mặt không phải sao?


Hơn nữa, vì chuyện Kẻ Được Chọn ‘rời khỏi nước Anh’ truyền ra ngoài, rất nhiều phù thủy bắt đầu không an lòng. Giống như là một tác dụng tâm lý, họ vẫn luôn biết chỉ có Kẻ Được Chọn mới có thể đánh bại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, dù rất nhiều người tin tưởng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã ch.ết nhưng tin tức mất đi Harry đối với họ mà nói cũng là một chuyện vô cùng đáng sợ. Giống như viên thuốc trong tay mình không biết mất đi đâu mà bệnh tim của mình sẽ tái phát bất cứ lúc nào, tất cả mọi người đều tìm Kẻ Được Chọn, lúc này, đã không còn nhiều người để ý ngôn luận ‘Kẻ Được Chọn bị điên’ mà Bộ Pháp thuật tuyên truyền nữa rồi. Cuối cùng, Kẻ Được Chọn đã đánh bại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cũng đã đi vào lòng người hơn Bộ Pháp thuật không đạt được thành tựu gì trong nhiều năm gần đây.


“Hừ, hiện tại họ mới hối hận.” Bữa sáng, Hermione bỏ báo xuống, lạnh lùng hừ nói, “Trước không phải còn tuyên truyền Harry là kẻ điên sao, hiện tại lại đi tìm kẻ điên này làm gì nữa.”


Dãy bàn Gryffindor cũng cách gần dãy bàn Hufflepuff, rất nhiều bạn học đều cúi đầu giả vờ không nghe thấy Hermione nói. Bọn họ, đều là những đứa trẻ bị ảnh hưởng bởi ngôn luận của Bộ Pháp thuật.


“Nói thật, Harry rời đi cũng tốt, ít nhất không còn ai sẽ luôn chỉ trỏ cậu ấy không phải sao?” Ron hát đệm nói, “Nghe nói gần đây Harry rất vui vẻ đúng không?”


“Đâu chỉ vui vẻ thôi, ‘Cuối cùng cũng không có người nào chỉ vào vết sẹo của mình rồi bàn tán nữa, Hermione thân mến, cậu không thể tưởng tượng mình đã vui thế nào đâu.’, cả cái giọng điệu kia nữa kìa.” Hermione càng nói, sắc mặt rất nhiều người bên cạnh lại càng xấu hổ, “Harry cần cuộc sống thế này, đúng không?” Cô nhấc túi sách của mình lên, kéo Ron đi ra ngoài.


Trong lễ đường là một sự im lặng tức thở.


“Hô… Hermione, chúng ta làm vậy có được không? Harry rõ ràng chưa gửi bức thư nào.” Đi trên đường tới lớp, Ron gãi gãi tóc, nói với Hermione.


“Có gì không tốt chứ,” Hermione bĩu môi, “Chỉ là xây dựng cho Harry một hoàn cảnh mới mà thôi, mình hy vọng sau khi cậu ấy trở về, không còn phải bị chỉ trỏ như thế nữa.”


“Ừ, được, nếu cậu đã nói vậy.”


Ron lầu bầu rồi đuổi kịp bước chân của Hermione.


Tuy rằng cậu không biết Harry ở đâu,nhưng cậu và Hermione vẫn tin chắc rằng, Harry rồi sẽ trở về, mà, cậu và Hermione, hy vọng khi Harry trở về sẽ có một hoàn cảnh mới đón chào cậu ấy.






Truyện liên quan