Chương 25: Điềm báo ngã rẽ lịch sử
“Ba ba…” Nhìn Salazar không nói lời nào, Harry chính mình cũng bối rối, vì thời gian dài trầm mặc, làm cậu dù có thể mở miệng nói chuyện giọng nói cũng khàn khàn, Salazar nhìn thấy ánh mắt Harry lo lắng, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng xoa xoa tóc Harry.
“Ba ba không có việc gì.” Anh nghe thấy mình nói như vậy.
“Nhưng…” Harry chỉ chỉ cánh tay Salazar, máu trên đó đã nhiễm đỏ tay áo, khiến người nhìn vào đã thấy ghê người.
Harry rút đũa phép ra, chỉ vào cánh tay Salazar.
Mấy ngày nay Harry đã nói chính là tiến bộ lớn nhất, đoán chừng chính là thần chú không tiếng động của Harry.
Vì không thể nói chuyện, mà Snape lại không hy vọng tiến độ học tập của Harry giảm xuống, cho nên có đôi khi Harry ngoan ngoãn nghe Snape đọc sách độc dược, anh sẽ yêu cầu Harry đồng thời học tập pháp thuật không tiếng động.
Trong khoảng thời gian này, Harry nghe lời Snape nhất, cho nên anh yêu cầu Harry học những gì thì Harry sẽ học cái đó, mấy ngày nay tới giờ, Harry đã nắm giữ thần chú không tiếng động tốt hơn trước kia rất nhiều.
Lúc này, Harry nhìn vết máu trên người Salazar, phản ứng đầu tiên là muốn dùng thần chú chữa trị mình đã học để trị liệu miệng vết thương này, mà vì cậu vừa mở miệng nói chuyện giọng nói khàn khàn, nói chuyện đứt quãng, không thể nhớ kỹ thần chú dài dòng, nên lúc này thần chú không tiếng động là có tác dụng lớn nhất.
Tuy rằng rõ ràng hiệu quả không tốt, nhưng Harry cũng rất nghiêm túc nhìn cánh tay Salazar.
Salazar nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Harry, nhất thời cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đứa bé này có thể làm cho người ta cảm thấy ấm áo, dù cậu vẫn cho rằng mình làm chưa đủ nhưng rất nhiều thời điểm, một hành động rất nhỏ của cậu cũng có thể tiến vào lòng. Đó cũng là nguyên nhân Salazar lại nhận Harry trở thành con nuôi của mình, đứa bé này thật sự khiến người ta không thể không yêu thương.
“Ba ba…” Harry ngẩng đầu lên muốn nói lại thôi nhìn anh.
“Ba ba không sao.” Salazar nhấc tay áo mình lên, khẽ khàng dùng một thần chú mê hoặc, “Nhìn đi.”
Harry ngạc nhiên nhìn cánh tay Salazar ‘hoàn hảo’, dường như cho rằng thần chú của mình có hiệu quả, trong lúc nhất thời, cậu mỉm cười thật tươi.
Nụ cười của đứa nhỏ này có thể lôi cuốn mỗi người. Salazar nhìn cậu, nghĩ trong lòng.
“Ba ba…” Harry nghiêng đầu, “Ba và chú cãi nhau?”
‘Chú’ trong miệng Harry đương nhiên là Godric, tuy Godric vẫn luôn muốn thừa dịp Harry trở nên càng đơn thuần hơn trước kia dụ dỗ Harry mở miệng gọi mình là anh, kiên quyết không thừa nhận mình đã đến tuổi làm chú, nhưng rõ ràng không thành công, dưới sự ‘dạy dỗ’ của Salazar và Snape, Harry vẫn gọi anh là chú.
“…” Salazar dừng một chút, sau đó có hơi mê man trả lời, “Đúng không…”
Là cãi nhau chăng, hay là một mình anh đang làm mình làm mẩy?
“Vì sao lại cãi nhau ạ?” Harry nghiêng đầu, “Harry không thích ba ba không vui.”
“Hửm?” Salazar cười cười, “Con đứa nhỏ này, sao biết ba ba không vui?”
“Mắt.” Harry chạm khóe mắt Salazar, nghiêm túc nói, “Đôi mắt ba rất đau buồn.”
Đôi mắt…
Nghe Harry nói vậy, Salazar không biết nên nói gì.
Đều nói mắt là cửa sổ tâm hồn, ở mặt ngoài cười rất vui nhưng đau buồn nơi đáy mắt không lừa được người, Salazar cũng vậy. Dù thường ngày anh chỉ dùng lạnh lùng để che dấu tình cảm của mình, ngoại trừ bạn tốt của anh thật ra không ai có thể phát hiện tình cảm anh dao động, nhưng Harry lại phát hiện.
Đây là một đứa nhỏ cẩn thận mà nhạy cảm, có thể hiểu được cảm xúc người khác.
Hay là biểu hiện của anh quá mức rõ ràng?
Salazar kéo tay Harry cầm trong tay mình, nhất thời không biết nên trả lời đứa trẻ đơn thuần này thế nào, Salazar như ngơ ngẩn đi vào cõi thần tiên, sau đó anh vô thức nhìn khắp nơi, khi nhìn đến cửa đã thấy không biết khi nào thì Godric đã dựa ở cửa, chỉ là cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Salazar cảm thấy mình có chút cứng ngắc, anh không biết trong thời gian ngắn ngủi thấy đối phương mình có tâm trạng gì, nhưng anh chắc chắn thật ra mình không định nhìn thấy đối phương nhanh như vậy.
Nhưng, nếu đối phương tìm tới anh thì sao?
Nơi Godric đứng vừa lúc ngược sáng, cho nên sau khi tia sáng bên ngoài bao phủ lấy anh, từ góc độ Salazar nhìn thấy như cả người anh chìm vào bóng tối, điều này làm Salazar đã quen Godric không lúc nào đều như ánh mặt trời sáng lạn trong nhất thời cảm thấy cực kỳ không quen.
Người này không phải lúc nào cũng treo nụ cười vô tư tới vô tâm sao? Cậu ấy đã từng nói qua Hogwarts là nơi có thể làm cậu thả lỏng nhất, cho nên cậu ấy chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt nghiêm túc chỉ có thể xuất hiện ở gia tộc Gryffindor ở trong Hogwarts cả.
Salazar rất ít khi thấy biểu tình Godric như vậy, dù anh biết Godric còn có một mặt thuộc về kẻ trên, nhưng một mặt đó chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài ở trường học, cho nên lúc này, đứng cạnh cửa, Godric cúi đầu không biết suy nghĩ gì, làm Salazar không tự chủ lo lắng.
“Đi về trước tìm Severus được không?” Anh vỗ vỗ đầu Harry, ý bảo mình không có việc gì, để Harry về trước.
Harry không biết nên nhìn nhìn Salazar sau đó lại nhìn nhìn Godric ở cánh cửa, dường như cậu nhận ra cái gì, nhẹ nhàng gật gật đầu rồi rời khỏi.
Sau khi Harry đi, nơi này lại chìm vào trầm lặng làm người ta cảm thấy khó chịu.
Salazar nhìn ấm chén trước mặt xuất thần, mà Godric cúi đầu không biết suy nghĩ gì cũng không nói.
Như lâm vào cục diện bế tắc, ai cũng không chịu mở miệng trước, dù thời gian cứ thế trôi qua, bọn họ vẫn giữ động tác của mình.
Khi mặt trời lặn ở dãy núi phía tây, trong phòng nhuộm ánh vàng ráng chiều, Salazar và Godric đồng thời ngẩng đầu.
“Cậu…”
“Cậu…”
Từ đồng dạng nói ra từ miệng đối phương, sau đó hai bên đều sửng sốt.
Sau một lúc trầm mặc, Godric mở miệng lần nữa, “Sarah, mình không thể chấp nhận.”
Đúng vậy, mình không thể chấp nhận được, chúng ta thân thiết như vậy, tình cảm sâu sắc như vậy, thời gian ở cạnh nhau đi mạo hiểm chúng ta đã trải qua nhiều nguy hiểm như vậy đều có thể giao phó mình cho nhau, nhưng vì sao, hôm nay cậu lại chỉ đũa phép vào mình?
Là nguyên nhân gì lại làm giữa chúng ta xuất hiện ngăn cách lớn đến thế?
Sarah, mình không thể chấp nhận.
“Cậu nghĩ cái gì, Sarah, nói cho mình biết, vì sao cậu lại không tin mình?’
Godric chậm rãi đi về phía Salazar, một bước một câu, rõ ràng mà ưu thương.
Vì sao, cậu lại không tin mình?
Đây là lên án làm người ta đau lòng cỡ nào, nhưng Salazar lại không biết mình nên trả lời ra sao.
Nếu không phải không tin, sao anh lại ném thần chú về phía Godric?
Nếu không phải không tin, sao họ lại chiến tranh lạnh lâu như vậy?
Bọn họ đã trải qua nguy nan khi mạo hiểm, đã trải qua bôn ba trước khi thành lập Hogwarts, đã trải qua gian nan khi Hogwarts vừa mới thành lập, lại trải qua nghi ngờ của rất nhiều người đối với tình bạn của một phù thủy hắc ám và một bạch phù thủy, bọn họ đã từng tin tưởng lẫn nhau như vậy.
Nhưng vì sao, tình bạn như thế lại trải qua mấy câu nói đơn giản trong lúc bán hòa bình châm ngòi?
“Sarah.” Godric đi tới cạnh Salazar chậm rãi cúi người, “Mình muốn một đáp án, mình không chấp nhận tấn công không có lý do nào.”
Salazar nhìn gương mặt càng ngày càng gần, trong nhất thời không biết trả lời đối phương như thế nào, lực chú ý của anh dường như đều bị ánh mắt trước mặt hấp dẫn toàn bộ, hình như anh muốn nói gì nhưng lại không nói nên lời.
Godric càng ngày càng gần, Salazar muốn dời mắt mình đi nhưng cuối cùng lại không thành công.
Trong đôi mắt màu lam mê người kia chỉ có ảnh ngược của chính mình, điều này làm Salazar khó hiểu cảm thấy sung sướng, rốt cuộc anh tìm được cảm giác của chính mình, sau đó đẩy mạnh Godric ra.
“Mình không biết.” Anh khẽ nói, “Mình cũng không biết vì sao gần đây cảm xúc của mình lại thay đổi lớn đến vậy.”
Mình càng không biết, vì sao chỉ cần liên quan tới cậu, mình lại trở nên kỳ quái như thế.
“Gody, mình cũng không biết.” Salazar khẽ nỉ non, dường như đang nói cho Godric nghe, cũng như đang nói cho mình nghe, “Luôn cảm thấy dường như có cái gì đó không giống, nhưng mình lại không tìm thấy nguyên nhân.”
Godric không có hình tượng ngồi trên sàn nhà dưới sô pha Salazar, nghe vậy im lặng thật lâu, ngay khi Salazar cho rằng anh sẽ hét lớn không tin, đối phương lại bỗng nhiên cầm tay mình.
“Vậy thì, Sarah, có dám theo mình đi tìm đáp án hay không?” Godric nhìn Salazar hỏi.
“Cái gì?” Salazar có hơi giật mình nhìn Godric.”
“Đi chứng thật chuyện trong lòng chúng ta nghĩ, cậu, có dám theo mình đi mạo hiểm một lần hay không?”Godric cười sáng lạn, “Vì đáp án mà chúng ta đều muốn biết.”
“Cậu biết nên đi tìm như thế nào?”
“Đừng coi thường trí tuệ Gryffindor.” Godric kiêu ngạo nói, “Dám không?”
Anh lại vươn tay một lần nữa.
Salazar nhìn đôi bàn tay mình đã từng nắm qua rất nhiều lần, không hề do dự đặt lên, cảm thụ cảm giác không giống thường ngày, còn về phần chỗ nào không giống, anh vẫn không biết nên hình dung thế nào.
“Có cái gì không dám chứ?”
Ngày tiếp theo, Dyers xuất hiện trong Hogwarts.
“Chuyện gì vậy?” Snape nhìn anh để lại hành lý ở trường ra, có hơi giật mình.
“Lại tới nghỉ hè.” Dyers có chút bất đắc dĩ.
“Trong vài năm này cạnh tranh trong tộc đã càng ngày càng nghiêm trọng, ba ba không cho con ở nơi đó mà sắp xếp cho con một biệt thự khác, ở cùng con, nhưng ngày hôm qua ba lại đi ra ngoài cùng chú Godric, vì không cho con bị người trong tộc làm phiền liền sắp xếp con trở về.”
“Ngài ấy ra ngoài rồi?” Snape càng kinh ngạc.
Ngày hôm qua không phải hai người họ còn đang cãi nhau sao?
“Chú Godric là phái hành động, nghĩ muốn làm gì thì lập tức làm, mà thường thường ba ba sẽ không từ chối đề nghị của chú ấy, cho nên ngày hôm qua hai người vội vội vàng vàng rời khỏi rồi.” Dyers thở dài.
Ba ba rõ ràng làm việc bình tĩnh, nhưng vì chú Godric làm việc tùy hứng mà khiến ba ba cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Bên kia, Snape cũng đang trầm tư.
Nếu dựa theo hướng đi ngày hôm qua, như vậy rất có thể ngài Slytherin thật sự ra ngoài, nhưng chỉ một ngày, bọn họ đã làm hòa, nói vậy, làm sao còn có thể xuất hiện sự kiện trốn đi chứ?
Chẳng lẽ, lịch sử lại rẽ ngã khác ở đây ư?