Chương 49: Va chạm ký ức
Trong đầu như có người nào đó xẹt qua, quen thuộc mà xa lạ…
Harry thở hổn hển muốn giữ chặt những người trước mắt, hỏi họ xem đến tột cùng đây là đâu, nhưng cánh tay như bị cái gì đó đè nặng không động đậy được.
Ký ức dừng ở ngày cậu sinh nhật mười một tuổi, Harry cảm thấy như mình quên đi gì đó, nhưng dù cậu nghĩ nứt ra cũng không nghĩ ra.
Cho đến khi trong đầu biến thành một cái cửa nhỏ cũ nát, cho đến khi cánh cửa kia bị một “người khổng lồ” bước lên, một giây đó, ký ức bị khóa lại mới chen chúc vào, nảy lên trong óc.
“Harry, cháu là một phù thủy…”
“Đó là tình yêu của mẹ con đối với con đang bảo vệ con…”
“Hay có lẽ, ổng đang chờ nghe coi tại sao hai đứa trò không đến trường bằng xe lửa…”
“Chú không biết có ai đã từng nói với con chưa, chú là ba đỡ đầu của con… Con có muốn sống cùng chú không?”
“Giết thằng thừa đó đi…”
“Harry Potter là của Voldemort vĩ đại, nó phải ch.ết trong tay ta…”
“Mấy ngày nay cậu không đọc “Nhật báo Tiên tri” sao? Bộ Pháp thuật đang chửi bới cậu đó.”
“Có lẽ Voldemort đang tìm thứ gì đó…”
“Các cậu không nghe bà kia nói gì sao? Có nghĩa là Bộ Pháp thuật đang muốn can thiệp vào Hogwarts!”
“Cậu Potter, bảy giờ tối nay cấm túc…”
“Cứ viết “Tôi không thể nói dối” cho đến khi trò ghi tạc những lời này vào đáy lòng mới thôi.”
“Tôi chịu đủ rồi, tôi muốn chuyển trường!”
“ch.ết tiệt, Potter, trò đứng lại đó cho ta!”
Ký ức năm năm thiếu hụt nháy mắt khôi phục, Harry mở bừng mắt, hoảng sợ nhìn một mảnh màu trắng.
Hơn nửa ngày, Harry không biết mình đang ở đâu.
Cậu cảm thấy đầu mình vẫn thỉnh thoảng đau nhói, muốn vươn tay xoa xoa trán, lại phát hiện không biết cái gì đè tay mình.
Quay đầu cậu mới phát hiện ra tay mình được người ta nắm, thảo nào không nhúc nhích được.
Nhưng đợi Harry thấy rõ người nắm tay mình, đôi mắt trừng lớn.
Snape nắm tay cậu, ghé vào giường ngủ say.
“A…” Cậu khẽ kêu lên, cố gắng rút tay lại.
Snape bị động tác của cậu đánh thức, “Harry!”
Harry mở to mắt, rút tay mình về, hơi lắp bắp, “… Giáo… Giáo sư Snape…”
Snape khiếp sợ nhìn cậu, hình như còn sợ hơn cả bản thân Harry tỉnh lại phát hiện ở một nơi xa lạ vậy.
“Em…” Snape đổi không nói tiếng Anh cổ nữa, “Em nhớ ra rồi?”
“Nhớ ra?” Harry khó hiểu nhìn anh, “Nhớ lại cái gì? Đúng rồi giáo sư, bây giờ chúng ta đang ở đâu?”
“Ha… Potter!”Snape nhìn Harry muốn xuống giường, ngăn cậu lại.
“Ơ…” không thể không nói, đối với Snape, bản thân Harry có chút e ngại.
“Không được nhúc nhích, nằm trên giường.”
Harry phản xạ nằm xuống, sau khi nằm xong Snape ra ngoài, Harry nhìn ổng rời đi, có hơi khó hiểu.
Hình như… hình như cậu cảm thấy, giọng điệu vừa nãy của Snape, khác với quá khứ thì phải?
Cũng không lâu lắm Snape trở lại, còn dẫn theo bốn người Harry không biết nhưng cảm thấy quen thuộc.
“Harry, con thế nào?” Rowena nhìn ánh mắt xa lạ Harry nhìn bốn người, trong lòng âm thầm cảm thấy không tốt.
“Bốn người là…” Harry cảm thấy mình có thể nghe hiểu lời cô, tuy không biết vì sao.
Rowena nghe Harry nói, nhíu mày.
“Trò ấy quên chuyện mình nói được tiếng Anh cổ.” Snape ở một bên phỏng đoán.
“Con…”
“Câm miệng!” Harry vừa muốn nói gì đã bị Snape quát.
Harry ngậm miệng, sâu trong cõi lòng giận dỗi.
Dường như cảm thấy Snape không nên mắng mình như vậy, sau đó Harry lập tức bị ý tưởng của mình dọa tới.
[Harry.] Salazar ngồi cạnh Harry, nhẹ nhàng vuốt ve đầu đứa trẻ, [Đừng căng thẳng, chúng ta chỉ xem con có bị thương không, khi Severus mang con về, con đã hôn mê năm ngày rồi.]
[Ngài là?] Harry ngồi dậy, vô thức trả lời Salazar, đến nay cậu vẫn không phân biệt được xà ngữ và tiếng Anh.
[Hử? Thực sự quên?] Salazar như cười cười, [Con nhớ tại sao mình tới đây không?]
[Con? Con chỉ nhớ con và… giáo sư Snape bị một pháp lực mạnh mẽ hấp thụ, sau đó mất tri giác.]
Mắt Salazar tối lại, đây là chuyện hơn một năm trước.
[Vậy, trước khi hai người bị pháp lực hấp thụ thì sao? Con nhớ rõ không?]
[Dạ… con cãi nhau với Umbridge, mụ ta luôn thích tìm con gây rắc rối, sau đó con nói con muốn chuyển trường, rồi chạy ra ngoài, lạc đường trong Rừng Cấm, sau đó…] Sau đó, đầu Harry đau nhói.
[Ngoan, không nghĩ nữa.] Salazar ôm cậu vào ngực, khẽ an ủi, [Không lâu sau con sẽ nhớ lại, hiện tại con cần nghỉ ngơi.]
Harry nằm trong lòng, cảm thấy thật ấm áp.
Như sự ấm áp mà Molly cho cậu, thuộc về cha chú mình.
Bất tri bất giác, Harry ngay trong lồng ngực ấm áp đó, lần thứ hai ngủ mất.
“Sarah, thế nào?” Godric nhìn Salazar nhẹ nhàng đặt Harry xuống giường, hơi lo lắng hỏi.
“Harry thoạt nhìn là nhớ lại chuyện trước kia, nhưng chuyện xảy ra gần đây, chắc là vì ký ức hỗn loạn làm thằng bé không nhớ rõ, mấy ngày nữa thì nhìn lại vậy.” Salazar bất đắc dĩ nói, “Thằng bé có vẻ cảm thấy xa lạ với tất cả chúng ta, tuy có thể hiểu chúng ta nói gì nhưng không nói ra được ngôn ngữ của chúng ta, cho thằng bé một chút thời gian.”
“Harry bị cái gì kích thích? Sao lại đột nhiên khôi phục ký ức?” Helga bên cạnh không hiểu, “Dựa theo suy đoán của chúng ta, nếu thằng bé khôi phục ký ức còn phải cần ít thời gian nữa, mà phải chậm rãi nhớ lại mới đúng, nhưng bây giờ đột nhiên nhớ lại, mà còn quên chuyện gần đây, xem ra căn bản là ép ký ức tỉnh lại.”
“Severus, khi đó chỉ có thầy và Harry ở Rừng Cấm, thầy biết xảy ra chuyện gì không?” Rowena nhìn Severus.
Khi đó Salazar bảo Herpo vào Rừng Cấm bên cạnh Severus bọn họ đều yên tâm, dẫn thành viên các gia tộc lớn đối phó người của Giáo Hội, mà còn muốn bảo hộ học trò năm sáu và năm bảy.
Vốn mọi chuyện rất thuận lợi, sau trận chiến này họ tin chắc trong thời gian dài Giáo Hội sẽ không tìm được người tới Hogwarts nữa, nhưng khi đang chiến đấu, Severus lại ôm Harry hôn mê về, dọa mọi người nhảy dựng.
Hơn nữa Harry hôn mê suốt năm ngày.
Trong năm ngày này ngoài năm người họ thường xuyên đến hăm Harry thì Severus không rời nửa bước canh giữ trước giường cậu.
Trong năm ngày này không có mấy người có thể ngủ ngon, tuy Severus vừa nói họ biết Harry tỉnh, nhưng câu sau “Harry có vẻ không ổn” rồi lại làm trái tim mọi người nhảy lên.
Cho tới giờ phút này, sau khi Salazar xác nhận Harry khôi phục ký ức trước kia, mà còn đột phát, mọi ký ức đều khôi phục, nhưng vì ký ức quá nhiều làm Harry quên hết chuyện một năm qua.
Tuy Salazar nói qua vài ngày sẽ tốt nhưng họ vẫn không thể yên tâm.
Hiện tại, chỉ có biết Harry rốt cuộc xảy ra chuyện gì họ mới có thể nghĩ cách khác.
Snape nhớ lại chuyện ngày đó, trong lòng không nhịn được ảo não.
“Có lẽ trò ấy có ấn tượng với Lời nguyền ch.ết chóc, Lời nguyền ch.ết chóc cho trò ấy ký ức khắc sâu.” Nhớ lại khi Harry hôn mê nỉ non câu “Đừng giết Cedric” Snape đã biết là xảy ra chuyện gì.
Cedric bị giết bởi Lời nguyền ch.ết chóc ngay trước mặt Harry, đó là lần đầu tiên Harry nhìn tận mắt sức mạnh của Lời nguyền ch.ết chóc.
Một người rõ ràng sống sờ sờ lại dừng thở ngay giây sau, trường hợp như vậy chắc sẽ thành ác mộng của Harry, trở thành ác mộng cậu khó có thể quên được.
“Khi đó người Giáo Hội đuổi giết Harry bắt đầu không được bình thường, tôi dẫn Harry chạy vào Rừng cấm, lo Harry bị làm sao, giải quyết một số người phía sau, còn một tên thì trực tiếp dùng Lời nguyền ch.ết chóc, nhưng Harry có phản ứng rất lớn với Lời nguyền ch.ết chóc, gần như không lâu sau đã ngất đi.”
“Lời nguyền ch.ết chóc?” Salazar hơi khó hiểu, “Trong giáo trình dạy pháp thuật hắc ám thầy không cho cái này vào sao?”
“Không, vì Harry vẫn rất bài xích thực tiễn pháp thuật hắc ám, nên tôi đều cho trò ấy học lý thuyết, nhưng bên trong cũng không cho Lời nguyền ch.ết chóc.”
“Harry sẽ phản ứng lớn đến thế với Lời nguyền ch.ết chóc sao?” Helga có chút không hiểu, “Nếu trước kia không xảy ra chuyện gì, một Lời nguyền ch.ết chóc đơn giản không thể khiến Harry có phản ứng lớn như vậy được.”
“Khi Harry một tuổi đã bị Lời nguyền ch.ết chóc đánh trúng, nhưng khi đó vì một ít nguyên nhân Harry sống sót, sau đến năm thứ ba bị Giám ngục Azkaban ảnh hưởng gần như nhớ lại chuyện còn bé,” Những chuyện này vẫn là do Dumbledore nhắc tới trước mặt mình vì lo cho Harry, “Năm thứ tư trò ấy có một người bạn bị Lời nguyền ch.ết chóc đánh trúng ngay trước mặt, chuyện này chỉ sợ sẽ là ác mộng trong lòng Harry.”
“Thời đại kia của thầy, giáo sư Hogwarts không thể bảo vệ tốt ngay cả một học trò sao?” Sắc mặt Godric nặng nề, “Lại để một học trò bị Lời nguyền ch.ết chóc đánh trúng!”
“Đó là sự cố, ai cũng không biết Harry và người đó sẽ bị mang đi ở bài thi cuối cùng, có người… cần máu Harry nên hắn lên kế hoạch mang Harry đi, mà còn giết người bên cạnh Harry lúc đó.”
“Ngược lại tôi rất muốn biết, có ai dám càn rỡ như vậy, Severus, tôi nghĩ, chuyện không hề đơn giản như thầy nói.” Godric nhìn Snape hiếm khi do dự, ngược lại hứng thú, “Tôi nghĩ, thầy cần giải thích, người thương tổn Harry, đến tột cùng là ai, và vì sao!”
“Người kia… là phù thủy hắc ám mà vừa nghe đã làm người ta hoảng sợ ở niên đại chúng tôi, hắn lấy tiếng là phù thủy máu trong, muốn thanh trừ máu lai và phù thủy Muggle trong giới phù thủy,” Snape nuốt nước miếng, nhìn về phía Salazar, “Người kia… là đời sau của một người sáng lập, Salazar Slytherin.”
“Loảng xoảng!” Chén trà trước mặt Salazar nhất thời vỡ tan, anh bình tĩnh nhìn Snape, ánh mắt lạnh băng đến mức dù là Snape cũng không tự giác mà sợ hãi.
“Severus, tôi không hy vọng thầy giấu diếm điều gì!”